Trình Nguyệt Minh đáp một tiếng, dắt Vương Húc Chi bỏ đi.
Vương Húc Chi để mặc cho hắn kéo đi, tay chân lạnh ngắt, cậu chợt thấy hơi ghét bỏ bản thân.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, trường đại học cấp cao… mà chú Trình vừa nói, anh cảm thấy em có thể thi đỗ được sao?” Vương Húc Chi chợt lên tiếng.
Trình Nguyệt Minh mím chặt môi, trầm mặc hồi lâu, “Anh dạy em.”
“Hả… không ngờ, tình yêu của chúng ta vừa bắt đầu, đã phải chết yếu.” Vương Húc Chi tuyệt vọng ra mặt.
Nét mặt của Trình Nguyệt Minh còn tuyệt vọng hơn, “Là “chết yểu” chứ anh hai!! Hầy… hôm nay anh tới ngủ ở nhà em.”
“Hả? Thế có phải không được hay cho lắm không, dù sao thì chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu…” Vương Húc Chi ngượng ngùng nhìn Trình Nguyệt Minh, còn ỡm ờ, “Quỷ sứ~”
“…” Trình Nguyệt Minh trừng mắt nhìn cậu ta, “Ôn bài! Ba tháng nữa là thi cuối kì rồi, mục tiêu của em là top 20 trong lớp.”
“Hả???” Vương Húc Chi gào lên thảm thiết, “Anh cũng biết em mà, lớp ta có 69 người, em xếp thứ 70 á!!!”
“Có muốn ở bên anh không?” Trình Nguyệt Minh xách cổ áo cậu mà doạ dẫm.
Vương Húc Chi sợ hãi gật đầu, “Có…”
“Vậy có học không?”
“… Nếu em thi được, có thể yêu cầu anh một chuyện không?”
“Anh không nhận em làm đàn em đâu.”
“Độc ác! Tàn nhẫn! Lạnh lùng!”
Chụt~
“Được thôi, ai bảo em thích anh chớ.”