“Anh nói vậy, em cũng thấy hơi đói thật.” Vương Húc Chi gật đầu, đi vào bếp, Trình Nguyệt Minh cũng vào theo.
Cái căn bếp này, cứ như vừa trải qua một cuộc đại chiến.
“Em có thể sống đến giờ đúng là vất vả.” Trình Nguyệt Minh hơi đau lòng nhìn Vương Húc Chi.
Vương Húc Chi xua tay, thở dài, “Em đáng lẽ không nên tin tưởng bố làm cơm.”
Nói xong, cậu rút từ trong góc ra một cái tạp dề Barbie màu hường, thành thạo thu dọn đồ đạc, “Anh đợi chút, nửa tiếng nữa là có cơm cho anh ăn, à phải rồi anh muốn ăn gì?”
Trình Nguyệt Minh dựa vào cửa, nhìn Vương Húc Chi đang bận bịu, nói: “Thịt!”
“Không có.”
“… Vậy, cà chua xào trứng?”
Vương Húc Chi nhìn xung quanh, đáp: “Cũng không có nốt.”
“Vậy còn cái gì nữa?”
“Cải chíp.”
“… Thôi, anh đi mua thức ăn.”