Mặc dù nói Vương Húc Chi là một tên đội sổ, nhưng không đến mức chẳng biết gì cả, dưới sự kèm cặp cao độ và cổ vũ bằng việc thơm thơm của Trình Nguyệt Minh, vừa đau trứng vừa hạnh phúc, cuối cùng cậu đạt được thành tích rất cao, đáp ứng yêu cầu.
Nhưng cuộc chiến cuối cùng vẫn là thi vào đại học.
Ngày thường nom Vương Húc Chi có vẻ rất phổi bò vô tâm, nhưng đến đúng lúc, cậu dường như hoàn toàn thay đổi.
Đến cả Trình Nguyệt Minh cũng cảm nhận được sự xa cách sâu sắc của cậu, rõ ràng là mình để cậu học bài, nhưng rốt cuộc vẫn rất để ý đến sự thay đổi trong thái độ của đối phương.
Hết tiết, Trình Nguyệt Minh thấy Vương Húc Chi hẵng còn đang ghi chép, liền đứng dậy đi tới cạnh cậu, “Muốn ăn gì không? Anh đi mua cho em.”
Vương Húc Chi lắc đầu, còn chẳng buồn nhìn hắn, cậu chau mày nhìn chăm chăm vào bài đại số cuối cùng, trên tờ nháp bên cạnh dày đặc vết bút.
“Bài này anh dạy cho.” Trình Nguyệt Minh lại nói.
“Không cần đâu, anh tự học đi, chỉ còn 125 ngày nữa là thi rồi.” Vương Húc Chi lại từ chối.
Mũi Trình Nguyệt Minh cay cay, hắn chẳng nói gì nữa.