Vương Húc Chi đợi hết non nửa kì nghỉ hè, cuối cùng cũng đợi được bảng điểm, thêm già nửa kì nghỉ hè mới được thông báo nhập học. Cậu lăn một vòng trên giường, trong đầu toàn là gương mặt của Trình Nguyệt Minh.
Cậu phải kể chuyện này cho Trình Nguyệt Minh!
Cậu chạy như điên đến nhà Trình Nguyệt Minh, người đó đã đứng ở cửa chờ cậu từ lâu rồi, Vương Húc Chi đang chạy đột nhiên chạy chậm lại, sau khi để đối phương nhìn thấy mình, thì lại ngoảnh đầu chạy đi.
Trái tim Trình Nguyệt Minh thịch một cái, phản ứng này sợ là thi trượt rồi? Lòng hắn thầm hoảng hốt, chẳng nghĩ nhiều liền chạy đuổi theo, “Vương Húc Chi, em chạy cái gì, đứng lại!!”
Vương Húc Chi chạy thẳng đến con đê trong xóm, Trình Nguyệt Minh sợ tái mặt, tiếng hét gần như lạc cả giọng, “Em làm gì thế?! Thi trượt thì thi lại năm sau, em đừng nghĩ quẩn!!”
Vương Húc Chi ngoắc ngón trỏ với Trình Nguyệt Minh, hắn nghi hoặc ra mặt chạy tới, “Anh xem đây là gì nào?” Cậu lôi thông báo nhập học ra, cười đắc ý ra mặt.
Trình Nguyệt Minh không buồn nhìn thông báo nhập học, mà ôm chặt lấy Vương Húc Chi, “Cảm ơn em.”
“Cảm ơn em làm gì, nếu không nhờ có anh, chắc em chẳng thi nổi lên đại học đâu.” Vương Húc Chi vỗ lưng hắn an ủi, chỉ có điều trong lòng rất chua xót, không kìm được rỏ vài giọt nước mắt.
Vương Húc Chi cho rằng đây là nước mắt hạnh phúc.
“Em khóc à?” Trình Nguyệt Minh hỏi.
“Đâu có.”
“Em khóc mà!”
“Đâu có!!”
“Em xem trên mặt em còn đọng nước kìa!”
Cậu lau mặt, từ bỏ nguỵ biện, “Sao nào? Không cho người ta khóc à?”
Hắn hôn cậu, “Vậy anh thơm thơm em, an ủi em nhe?”
“Hay là làm gì đó khác? Chúng ta đã trưởng thành cả rồi!” Vương Húc Chi xoa gương mặt đỏ bừng, nháy mắt đầy gian tà.
“Em là lưu manh à??”