"Chúng ta ra ngoài ăn đi."
Anh liếc nhìn căn bếp bừa bộn, bước tới bế con gái bé nhỏ lên và đưa ra đề nghị.
Tuy nhiên, khi chuẩn bị ra khỏi nhà, cô bé chạy vào phòng ngủ và thay một bộ quần áo bình thường, váy trắng và áo khoác ngắn, trông rất tươi tắn và dễ thương.
Mục Viễn Hàng nhìn bộ váy mới của con bé, chỉ cảm thấy lòng dạ phụ nữ đúng thật là như kim dưới đáy bể.
Từ nhỏ con bé đã có khả năng giày vò người khác như vậy rồi, lớn lên nhất định còn khó nhằn hơn cả mẹ nó.
Mẹ con bé, rõ ràng là tối hôm trước buổi tiệc sinh nhật, thời điểm mà bọn họ thân mật còn nói sẽ sinh thêm một người em trai hoặc em gái cho con bé kìa.
Lúc đó như tên đã lắp vào cung, anh đi đến tủ đầu giường tìm áo mưa, mới nhớ ra lần trước đã dùng hết sạch, chưa mua cái mới nữa.
Cô còn siết chặt eo anh và nói, nếu không còn thì không dùng nó cũng được, cách đây vài ngày, mẹ anh nói với cô là muốn hai người sinh đứa thứ hai...
Anh cũng cảm thấy con gái mình đã lớn, cũng nên sinh thêm em trai hoặc em gái cho con có bạn chơi cùng, vì thế, anh lại ôm cô ậm ừ đồng ý, sau đó hạ eo tiến thẳng vào trong cô, dùng hành động biểu đạt ý tứ đồng lòng muốn sinh đứa thứ hai.
Đêm hôm trước, cô vẫn còn nằm rêи ɾỉ dưới thân anh, vậy mà hôm sau, cô lại có thể lạnh lùng, vô tình tuyên bố sẽ ly hôn với anh.
Ha!
Sau khi Mục Viễn Hàng đưa con gái đến nhà hàng để ăn sáng và dẫn con đến nhà trẻ, rốt cuộc lúc này anh mới cảm thấy như được giải thoát.
Anh chỉ phải chăm con một buổi tối và sáng sớm hôm nay thôi, mà đã bị con bé hành hạ như mười ngày nửa tháng trôi qua rồi vậy, thật là mệt mỏi, vậy mà ba năm qua, mỗi ngày cô đều trông nom con, không biết cô cảm thấy thế nào nữa?
Trong lòng, anh đột nhiên chú ý tới cảm xúc của cô, điều này khiến anh cảm thấy mình thật sự có bệnh, đã bị cô làm cho tức gần chết, vậy mà giờ lại ngồi nghĩ tới cảm nhận của cô.
Khi anh đến công ty, nhờ thư ký pha cà phê, uống loại cà phê có mùi vị giống cô tự tay pha, anh cảm thấy lòng mình trở nên thư thái hơn.
Nhưng, sau khi mở máy tính, chuẩn bị làm việc thì anh thấy email có tiêu đề Đơn Thỏa thuận ly hôn trong hộp thư, nó khiến lửa giận trong anh dâng cao tột cùng.
Anh mở nó ra xem, email được gửi bởi luật sư mà cô đã ủy thác.
Anh nghiến răng đọc nội dung thỏa thuận, trong đó nói rằng cô chỉ cần con gái, chứ không muốn bất cứ thứ gì khác.
A.
Anh cầm chặt con chuột và cười nhạt không dứt.
Hóa ra, cô lại là người phóng khoáng, làm việc gọn gàng, dứt khoát như vậy, nhưng có bao giờ cô nghĩ tới tình cảnh của mình sau khi ly hôn sẽ như thế nào hay không?
Ly hôn, thoát khỏi danh phận cô Mục, thoát khỏi Mục gia giàu có vô cùng thì Dung Nhan cô còn cái gì nữa? Sau khi tốt nghiệp, cô đã kết hôn với anh, kết hôn xong cũng chưa từng ra ngoài làm việc. Ở thành phố D, một đô thị tập trung toàn những người từng đi du học và có trình độ học vấn cao, liệu cô có thể tìm được việc làm hay không vẫn còn là một dấu chấm hỏi.
Cô muốn con gái ư? Cô định dùng gì nuôi nấng con bé!
Cho nên, sao anh có thể để con gái đi theo cô được chứ!
Mà anh cũng biết rõ con gái chính là xương sườn mềm của cô, nếu anh không chịu đồng ý giao cho cô quyền nuôi con thì cô cũng không thể ly hôn.
Anh đảm bảo là xa con, cô sẽ không sống nổi.
Khi nghĩ đến đây, cảm giác ngột ngạt đang đè nén lồng ngực anh lập tức biến mất, hô hấp cũng trở nên thông thuận hơn, anh tiện tay cầm lấy điện thoại trên bàn và gọi thẳng vào số của cô.