Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đêm khuya, đường phố trống vắng, vốn nên là lúc ngủ say mộng đẹp, Dung Nhan lại hoàn toàn không buồn ngủ bôn ba trên đường.
Đây là tâm trạng thế nào?
Có điều, cô không cảm thấy đau lòng cô độc gì cả, ngược lại còn cảm thấy như lấy được cuộc sống mới.
Bởi vì theo ý cô, màn đêm dằng dặc trong cuộc đời cô sắp được vén lên, bình minh sắp đến.
Thư Hương Môn Đệ.
Vừa nghe tên thì đã biết khu này là khu nhà cao cấp, mà đúng là như thế, xung quanh khu này toàn là trường học có tiếng, từ tiểu học đến đại học, chỉ có trường trung học là nằm ở một khu khác cách đây hai con đường thôi.
Ngôi nhà mua trong khu này, rõ ràng chuẩn bị cho con, nhưng trên thực tế anh không hề yêu cô, cũng không thương con của hai người. Bản thân Mục Viễn Hàng có rất nhiều bất động sản, Dung Nhan không biết vì sao anh lại chọn căn nhà ở đây làm nhà tân hôn của họ.
Bày biện trong nhà trước sau như một, cô rời khỏi đây mới có một ngày một đêm, không có thay đổi gì quá lớn cả. Cô đơn giản lấy mấy bộ quần áo, mấy bộ áo váy sang trọng cô cũng không lấy, chỉ lấy quần bò và mấy bộ quần áo thoải mái khác thôi.
Về quần áo của con gái, cô cũng không mang đi hết, dù sao anh cũng là cha của con gái, mặc dù quyền nuôi dưỡng của con gái thuộc về cô thì anh cũng được quyền thăm con, con gái cũng có cơ hội về đây sống, đến lúc đó lại sắp xếp đồ cho con cũng không muộn.
Sau khi dọn đồ xong cô lại đặt chìa khóa xe, chìa khóa cửa, còn có mấy tấm thẻ ngân hàng thuộc về anh tất lên tủ giày chỗ cổng vòm, sau đó kéo hai cái vali đi khỏi đó. Cô không quay đầu lại, cũng không lưu luyến gì.
Tim của cô đã chết.
Lúc trái tim của một người chết rồi, thì không thể trông mong gì cô sẽ có loại tình cảm dư thừa nào.
Quay về chỗ của Tô Tương, Dung Nhan một đêm không ngủ tiếp tục chăm sóc cho con. Cô bé đã thế này, cũng không có cách nào đi nhà trẻ nữa nên Dung Nhan xin nghỉ phép cho cô bé.
Sáng sớm hôm sau, Tô Tương vừa rời giường thì giục cô đi ngủ một lát, cô ấy sẽ thay cô chăm sóc con gái.
Dung Nhan mới vừa mơ mơ màng màng muốn ngủ, di động lại đổ chuông, cô vừa thấy là luật sư li hôn cô gọi tới thì vội vàng ấn nút nhận điện thoại.
Mà vị luật sư ủy thác của cô lại cất lời xin lỗi cô ở đầu bên kia:
"Cô Mục à, xấu hổ quá, gần đây tôi bận quá, vài hôm nữa còn phải đi nơi khác công tác một thời gian, vụ ly hôn của cô và anh Mục tôi thật sự không nhận được, thôi cô hãy tìm người khác nhé."
Dung Nhan vừa nghe anh ta gọi mình là cô Mục thì không hiểu sao cảm thấy rất chói tai, anh ta biết rõ mình muốn ly hôn với Mục Viễn Hàng, lại vẫn vẫn gọi mình là cô Mục, vậy là có ý gì?
Rõ ràng trước đây lúc cô gọi cho anh ta, anh ta vẫn còn gọi cô là cô Dung.
Nhưng mà, từ trước đến nay cô không phải loại người tính toán chi li, cho dù trong lòng khó chịu cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ muốn câu thông với vị luật sư này:
"Luật sư Chu…"
Dù sao lúc này mà đổi luật sư cũng có hơi phiền phức.
Nhưng mà cô mới mở đầu, đối phương vội vàng nói một tiếng xin lỗi rồi cúp điện thoại, khiến Dung Nhan không biết làm sao, cũng không thấy buồn ngủ gì nữa.
Vị luật sư Chu này là luật sư Dung Nhan tìm cho Tô Tương lúc cô ấy ly hôn, Dung Nhan cho rằng sau chuyện của Tô Tương, thì họ cũng xem như có giao tình với vị luật sư Chu này rồi.
Mà ngày đó cô lúc cô mới tìm vị luật sư Chu này, anh ta cũng rất sảng khoái nhận vụ án của cô, sao hôm nay đột nhiên lại trở nên lạnh lùng như vậy.