Nếu Trên Đời Có Thuốc Hối Hận

Chương 39

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Vì không muốn tiếp tục chủ đề này, nên Mục Viễn Hàng đã đứng dậy và đi đến phòng của Mục Phồn, sau khi bị đánh thức bởi cuộc điện thoại trước đó của anh thì Mục Phồn lại tiến vào mộng đẹp một lần nữa.

Mục Phồn năm nay 22 tuổi, là một sinh viên năm tư đại học, so với em gái thì anh lớn hơn 10 tuổi, cho nên anh rất chiều chuộng cô em gái này, mặc dù cảm thấy không vừa mắt với tâm hồn đơn giản và gần như trong suốt của cô.

Mỗi lần sau khi anh chế giễu chỉ số thông minh của cô, Mục Phồn luôn thẳng thắn phản bác lại anh, nói rằng bởi vì cha mẹ họ đã sinh anh ra thành một người phức tạp như vậy cho nên mới khiến cô trở nên đơn giản hơn.

Anh bước vào phòng của Mục Phồn, đi thẳng đến cầm lấy điện thoại, còn tiện tay cầm lấy bàn tay đang lộ ra của Mục Phồn và ấn dấu vân tay của cô để mở khóa.

Khi Mục Phồn ở nhà, cô thường ôm điện thoại chơi cả ngày, cho nên Mục Viễn Hàng đã sớm biết cô dùng ngón tay nào để mở khóa.

Mục Phồn bị hành động của anh đánh thức, theo phản xạ muốn giật lại điện thoại của mình, nhưng anh đã cầm điện thoại đi đến mép giường và gọi cho Dung Nhan.

Dung Nhan nhìn thấy là cuộc gọi từ Mục Phồn, nên đã trả lời mà không suy nghĩ nhiều.

"Sao vậy?"

Bởi vì cô vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện đơn giản với Mục Phồn trước đó, cho nên lần này cô nhận điện thoại và trực tiếp hỏi sao vậy mà không chào hỏi.

Cuối cùng thứ trả lời cô lại là câu hỏi không mấy vui vẻ của Mục Viễn Hàng.

"Bây giờ cô đang ở đâu?"

Ngay khi nghe thấy giọng nói của anh, Dung Nhan đã lập tức hiểu ra, có lẽ do không liên lạc được với cô nên anh mới thông qua điện thoại của Mục Phồn để tìm cô.

Đúng vậy, cô thực sự đã kéo số của anh vào danh sách đen, cô không muốn có một chút liên hệ nào với anh nữa, không muốn nói chuyện với anh, lại càng không muốn gặp anh.

Dung Nhan tự trang bị cho mình vào trạng thái chiến theo bản năng, hỏi lại anh một cách lạnh nhạt.

"Có việc gì?"

Mục Viễn Hàng bị cô chọc giận đến nghiến răng, nhưng lại bị ám ảnh bởi việc muốn biết hiện tại cô đang ở đâu, bởi vì đối với anh mà nói, chỉ khi biết được cô ở đâu và nắm trong tay mọi thứ về cô thì lòng anh mới thoải mái được.

Vì vậy anh đã lôi con gái của mình ra như một cái cớ.

"Bây giờ tôi cần biết cô đang sống ở đâu, vì tôi có quyền đến thăm con gái tôi bất cứ lúc nào, chưa kể hiện tại chúng ta vẫn chưa ly hôn."

"Ha ha..."

Anh không nhắc đến con gái thì còn may, vừa nhắc đến là Dung Nhan lập tức nhớ tới cảnh tượng ở bệnh viện đêm hôm qua, không nhịn được mà nở nụ cười chế giễu.

"Trong lòng anh còn có con gái sao? Tôi còn tưởng trong lòng anh chỉ có người anh yêu chứ?"

Nửa đêm, cô ôm con gái bị sốt vừa nôn mửa vừa tiêu chảy chạy từ trên tầng xuống dưới tầng trong bệnh viện, nhưng anh lại đi cùng người phụ nữ khác và âu yếm, ôm chặt người đó, làm sao mà không khiến lòng người lạnh ngắt cho được?

Mà quả nhiên Mục Viễn Hàng đã bị kích động bởi sự chế giễu lạnh lùng của cô.

"Dung Nhan, cô đừng nói chuyện kiểu âm dương tà khí (1) đó với tôi!"

(1) Âm dương tà khí: Chỉ những lời lẽ, cử chỉ kỳ lạ khiến người khác đoán không ra.

Câu trả lời cho anh chính là tiếng cúp máy.

Mục Viễn Hàng tức giận đến mức muốn ném điện thoại, Mục Phồn sợ hãi chạy tới từ phía sau, đưa tay giật lại điện thoại của mình, che chở như bảo bối.

"Làm đơn đi anh trai, anh muốn ném thì ném của anh đi, điện thoại này là em vừa mới mua, vẫn còn chưa dùng đủ đâu."

Mục Viễn Hàng tức giận đến mức đóng sầm cửa bỏ đi.

Sau khi đi xuống tầng, anh lại tình cờ chạm mặt cha Mục Tu Văn vừa mới bước xuống xe, bởi vì tâm trạng không tốt cho nên Mục Viễn Hàng chỉ chào hỏi với cha rồi lái xe rời đi.

Có thể thấy tâm trạng của cha cũng không khá hơn là mấy, cảm giác chỉ mới qua một đêm mà cả người đều tiều tụy hơn nhiều.
Bình Luận (0)
Comment