Nhóm dịch: Thiên TuyếtCon gái được Mục Viễn Hàng đưa đến chỗ Điền Ninh, Dung Nhan ngược lại còn có thể nghỉ ngơi một chút, mấy ngày này gần như là chăm sóc con gái đến mức cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, cô cũng đã kiệt sức rồi.
Sau bữa tối, cô gọi cho luật sư mà cô đã thỏa thuận ngày hôm trước, ngày mai con gái đã có thể đi nhà trẻ, cô cũng có thời gian rảnh rỗi, cho nên muốn gặp mặt và nói chuyện với đối phương một chút. Kết quả thật không ngờ, đối phương vốn đã có ý muốn tiếp nhận vụ kiện này của cô, bây giờ lại nói thẳng là không có thời gian để nhận.
Không đợi cô kịp nói gì thêm thì đối phương đã cúp máy, gọi lại cũng tắt máy.
Dung Nhan buồn bực không thôi.
Sau đó lại nghĩ, có lẽ người ta thật sự bận rộn, mấy ngày nay cô bận chăm sóc con gái, cũng không liên lạc lại với luật sư, có lẽ mấy ngày nay người ta đã nhận một vụ án lớn mới.
Được rồi, thành phố D có rất nhiều luật sư, cô không tin mình không tìm được luật sư giúp cô xử lý vụ kiện này.
Con gái sẽ qua đêm ở chỗ Điền Ninh, Điền Ninh tự mình gọi điện thoại cho cô nói muốn giữ cháu gái ở lại chỗ bà một đêm, ngày mai sẽ đưa đến nhà trẻ đúng giờ, còn nói mấy ngày nay cô chăm sóc trẻ nhỏ bị bệnh cũng mệt rồi, muốn để cô nghỉ ngơi thật tốt và ngủ một giấc ngon.
Dung Nhan rất cảm động.
Không giống như những cuộc hôn nhân của nhiều người hiện nay, cô có mẹ chồng rất tốt, bố chồng cũng rất tốt và một cô em dâu rất dễ ở chung, nhưng lại không có một người chồng tốt.
Cũng không thể nói là Mục Viễn Hàng không tốt, anh đối với cô cũng không tệ lắm, chỉ là anh không yêu cô.
Sau một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau Dung Nhan và Tô Tương đi đến cửa hàng, gặp quản lý cửa hàng và có một cuộc phỏng vấn ngắn, quản lý cảm thấy cô ăn nói tao nhã, lại có hiểu biết nhiều về thời trang, cho nên nhanh chóng quyết định cô có thể đến làm, Dung Nhan cũng không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như vậy cho nên khá vui vẻ.
Thực ra lúc đầu cô vốn là người có tính cách giản dị, dễ vui vẻ, chỉ là mấy năm này đã bị mài đến mức gần như chết lặng.
Sau khi giải quyết xong công việc, việc còn lại của Dung Nhan chính là nhanh chóng tìm luật sư.
Mấy ngày sau đó, cô liên tiếp tìm gặp nhiều luật sư, lúc đầu đối phương còn bày tỏ ý muốn nhận vụ án của cô, nhưng đợi đến khi cô gọi lại thì đối phương lại trực tiếp nói không thể nhận được.
Sau đó, có một nữ luật sư có lẽ là xuất phát từ sự đồng cảm với cô cho nên tốt bụng nhắc nhở cô.
"Cô Mục, tôi nghĩ cô vẫn nên từ bỏ vụ ly hôn này đi, mỗi khi cô tìm được một luật sư, phía anh Mục đều dùng số tiền lớn để mua lại."
Dung Nhan tức giận đến mức ngẩn người.
Cô không ngờ rằng anh thực sự đã giở trò quỷ, cô còn tưởng rằng anh không hèn hạ như vậy, còn ngây thơ nghĩ rằng những luật sư này thực sự có việc cho nên không thể tiếp nhận vụ việc của cô.
Cô lập tức gọi điện cho Mục Viễn Hàng, nhưng lần này anh cố tình không nghe máy.
Dung Nhan biết số điện thoại thư ký của anh, nên quay đầu gọi vào số điện thoại của thư ký, thư ký rất là công việc hóa mà nói với cô là anh Mục đang bận, giờ không tiện nghe điện thoại.
Cô lại hỏi thư ký về hành trình của anh, nếu anh không chịu nghe điện thoại của cô thì cô sẽ đi đến chỗ anh có thể đi và chặn anh lại.
Thư ký khó xử nói, trước khi nói cho cô biết hành trình của Mục tổng phải chăng nên hỏi ý kiến của Mục tổng trước, Dung Nhan nghiến răng nghiến lợi cúp điện thoại.
Thư ký vừa tắt thì bặt vô âm tín, Dung Nhan đợi đến buổi chiều mới gọi điện thoại cho thư ký của Mục Viễn Hàng một lần nữa, lần này thư ký cuối cùng cũng chịu nhè ra, nói rằng hiện tại Mục tổng đang ở một quán cà phê nào đó, một lát nữa sẽ hẹn gặp khách hàng, nếu cô có việc cần tìm Mục tổng thì hiện tại có thể đến chỗ đó tìm, sau đó thư ký nói cho cô tên của quán cà phê.
Dung Nhan không nói hai lời liền cầm đồ của mình lên rồi bắt xe đi đến quán cà phê đó.