Nhóm dịch: Thiên TuyếtCô đồng ý dứt khoát như vậy lại khiến Mục Viễn Hàng cảm thấy không quen.
“Cô...”
“Đây là chuyến du lịch đầu tiên của con gái và chúng ta, cũng là lần cuối cùng, xem như để lại cho con bé một kỷ niệm đi, sau này cũng không có cơ hội cùng nhau ra ngoài chơi nữa.”
Nói xong lời này, Dung Nhan liền cúi đầu đi vòng qua anh.
Con gái hơn ba tuổi, một nhà ba người mới cùng nhau đi du lịch lần đầu tiên.
Cho dù Dung Nhan không muốn đi cùng Mục Viễn Hàng, nhưng nghĩ đây có lẽ là chuyến đi chung cuối cùng của con gái với ba mẹ, lại nhớ tới ánh mắt đầy chờ mong của con gái, cho dù trong lòng không tình nguyện đến mức nào cô cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Thỏa hiệp vì con gái chứ không phải vì anh.
Mặc kệ cuối cùng con gái đi theo cô ở lại cùng anh, sau khi ly hôn hai người bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại, cho nên xem như cho con gái một kỷ niệm cuối cùng đi.
Mục Viễn Hàng đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô rời đi, chẳng hiểu sao lại cảm thấy những lời cô vừa nói quá mức chói tai?
Gì mà chuyến du lịch cuối cùng của ba người?
Gì mà sau này không có cơ hội cùng nhau ra ngoài chơi nữa?
Cho dù bọn họ ly hôn, nhưng là cha mẹ, chẳng lẽ không thể đưa con ra ngoài chơi?
Sao anh lại có cảm giác lời này của cô có nghĩa là một khi bọn họ ly hôn, cô định cả đời sẽ không gặp lại anh!
Tim cô thật sự tàn nhẫn!
*
Mục Viễn Hàng lên kế hoạch một tuần cho chuyến du lịch Disneyland Nhật Bản mà Mục Viễn Hàng, có vẻ như anh muốn cho con gái vui chơi thỏa thích bằng bất cứ giá nào. Lúc xem lịch trình anh gửi tới, Dung Nhan chỉ thầm cười lạnh trong lòng, để chiếm được tình cảm của con gái mà sẵn lòng tung ra một viên đạn bọc đường to như vậy.
Hành trình Disneyland còn chưa bắt đầu, bé con Mục Noãn đã háo hức chờ mong, trong mắt trong lòng đều là bong bóng màu hường phấn, mà Dung Nhan lại không hề chờ mong chuyến du lịch này một chút nào.
Theo lý thuyết, chuyến du lịch gia đình kéo dài một tuần này có thể gắn kết tình cảm vợ chồng giữa bọn họ, nhưng đối với Dung Nhan, sau khi trải qua một loạt những chuyện gần đây, cô đã không còn suy nghĩ níu giữ cuộc hôn nhân này nữa.
Cô chỉ muốn kết thúc cuộc hôn nhân này một cách nhanh nhất, sau đó, giải thoát.
Dung Nhan xin chủ quán cho nghỉ một tuần, cô mới đi làm được vài buổi đã xin nghỉ phép, trong lòng cũng cảm thấy rất áy náy, điều duy nhất cô có thể làm là chờ khi trở về cố gắng làm bù.
Ngày khởi hành, tài xế nhà họ Mục lái xe chở Mục Viễn Hàng tới đón hai mẹ con cô, đưa cả nhà bọn họ tới sân bay.
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên đi du lịch cùng cha mình, cả hành trình Mục Noãn cứ quấn lấy Mục Viễn Hàng, mà Mục Viễn Hàng cũng để cho bé quấn, bảo bế thì bế, bảo dắt tay thì dắt tay.
Dung Nhan lại thấy vui vì được yên tĩnh, lẳng lặng đi theo bên cạnh, chỉ khi con gái nói chuyện với cô cô mới đáp lại, thỉnh thoảng cũng chơi đùa với con.
Còn với Mục Viễn Hàng thì cô hoàn toàn phớt lờ, lúc anh nói chuyện với cô cô đều không thèm để ý, càng đừng nghĩ tới chuyện cô sẽ chủ động nói chuyện với Mục Viễn Hàng.
Thái độ của cô khiến tâm trạng vốn đang vui vẻ của Mục Viễn Hàng cũng trở nên u ám, lúc chờ máy bay ở phòng VIP, nhân lúc con gái đang ôm ipad chăm chú xem hoạt hình, anh đột nhiên tháo tai nghe trên tai Dung Nhan xuống rồi nhét một bên tai nghe của cô vào tai mình.
Anh muốn nghe xem suốt dọc đường đi cô cứ mang tai nghe rồi tỏ ra thờ ơ với anh, rốt cuộc là đang nghe cái gì.