Một giờ ba mươi phút chiều là giờ thi môn cuối cùng: đại cương Văn hóa Trung Hoa, Tăng Hảo làm bài mất một tiếng hai mươi phút, kiểm tra lại lần cuối rồi nộp bài thi, xách cặp, nhẹ nhàng đi xuống cầu thang của giảng đường.
Cô gặp thầy chủ nhiệm Chu Học Dịch trên hành lang. Chu Học Dịch đang cắm cúi nhắn tin, đuôi mắt liếc thấy Tăng Hảo đang đi tới liền ngẩng lên, mỉm cười nói: “Ra nhanh thế à? Đề bài dễ quá phải không?”
“Nội dung thi đều nằm trong phần giới hạn ôn tập, em học thuộc cả rồi nên lúc làm bài cũng thoải mái.” Tăng Hảo vui vẻ nở nụ cười tươi tắn.
Khen cô vài câu xong, Chu Học Dịch sực nhớ ra điều gì đó bèn hỏi với vẻ nghiêm túc: “Đúng rồi, năm nay em định thi nghiên cứu sinh phải không?”
Tăng Hảo khẽ gật đầu.
“Vậy còn gần sáu tháng nữa, dùng hết sáu tháng để ôn tập à? Hay là vừa đi làm vừa ôn?” Chu Học Dịch hiểu rất rõ hoàn cảnh gia đình của Tăng Hảo, gánh nặng kinh tế đè nặng trên vai cô, người thường không thể so sánh.
“Em vẫn đang đắn đo chuyện này. Em cần tiền nhưng cũng cần có thời gian ôn bài, có thể tìm được một công việc dung hòa cả hai điều này cũng không dễ dàng.”
Chu Học Dịch gật đầu, sau phút trầm ngâm, anh nói: “Nhắc đến mới nhớ, thầy có một ý kiến không tồi. Phòng làm việc của anh bạn thầy đang cần tìm một trợ lý, cậu ấy không yêu cầu cao về chuyên môn, quan trọng là cần đối phương có thái độ làm việc nghiêm túc, nhẫn nại và tinh thần trách nhiệm cao. Nội dung công việc bên cậu ấy không nhiều lắm, thời gian làm việc cũng tương đối linh hoạt, thầy cảm thấy em rất phù hợp với yêu cầu của anh bạn thầy. Em có muốn thử xem sao không?”
Nghe cũng hay đấy, quan trọng là do Chu Học Dịch giới thiệu. Chu Học Dịch là giáo sư “ngôi sao” của học viện, bất luận công việc lớn nhỏ thế nào anh đều vui vẻ tự mình hoàn thành, anh đặc biệt nghiêm túc và có trách nhiệm đối với công việc của sinh viên, tác phong giảng dạy thoải mái, rộng lượng, đầy tính dân chủ thu hút được đông đảo sinh viên hưởng ứng.
Lời giới thiệu của thầy rất đáng tin cậy.
“Nếu thấy được thì đi cùng thầy đến văn phòng, thầy cho em danh thiếp của cậu ấy.”
Tăng Hảo đồng ý, cô đi theo Chu Học Dịch đến văn phòng số 21 trên tầng 3, Chu Học Dịch mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp đựng danh thiếp bằng inox, đưa cho cô tấm danh thiếp nằm ngay trên cùng.
Ba chữ “Mộ Nhất Tuân” trên tấm danh thiệp đập ngay vào mắt cô.
Người này họ Mộ? Một dòng họ rất hiếm gặp, khoan đã, sao lại thấy quen quen nhỉ? Đầu Tăng Hảo lóe lên một ánh chớp.
Bạn thân Hạ Nại từng nhắc đến người này với cô, thậm chí còn nói về anh ta bằng giọng điệu phấn khích, kích động, ngưỡng mộ không gì sánh bằng pha chút rạo rực của trái tim đang độ xuân thì.
“Mộ Nhất Tuân là nhân vật cỡ siêu sao, đối với tớ, anh ấy không chỉ là thần tượng mà còn là tín ngưỡng tối cao.” – Nguyên văn lời nói của Hạ Nại.
Trong khi Tăng Hảo còn đang nhớ lại thì Chu Học Dịch mỉm cười mở nắp bình giữ nhiệt, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Đúng ra mà nói, cậu ấy là một người làm nghệ thuật, lúc trước tập trung làm việc ở Anh, bây giờ mới về nước được chưa bao lâu đã bắt tay thành lập một văn phòng của riêng mình để xử lý công việc cá nhân, trước mắt cần một trợ lý.”
Tăng Hảo không ngờ Chu Học Dịch lại giới thiệu mình đến làm việc ở văn phòng riêng của Mộ Nhất Tuân, ngoài ngạc nhiên ra còn có áp lực. Dựa theo sự miêu tả của Hạ Nại, Mộ Nhất Tuân chắc chắn là nhân vật thuộc hàng trên cùng trong cung điện nghệ thuật, là “thần” thuộc đẳng cấp bậc thầy được đông đảo sinh viên trong học viện Mỹ thuật của cô ấy bái lạy… Còn cô, Tăng Hảo là người hoàn toàn không hiểu nghệ thuật là thứ gì, cô có khả năng đảm nhiệm công việc này không? Cô không kiềm chế nổi mà nghi ngờ chính bản thân mình.
Chu Học Dịch rõ ràng không nhận ra sự biến hóa nhỏ bé trên nét mặt cô, anh tiếp tục giới thiệu về hoàn cảnh, chuyên môn, kể tên các danh hiệu vẻ vang mà anh ta đạt được, và cả quan hệ giữa anh và Mộ Nhất Tuân: Họ là bạn cũ, cấp hai và cấp ba đều học cùng một lớp, mối giao tình sâu sắc.
“Nếu em đồng ý thì tuần sau thầy sẽ dành ra chút thời gian đưa em đến phòng làm việc của cậu ấy xem xem.” Chu Học Dịch nói.
“Nhưng em hoàn toàn không hiểu gì về nghệ thuật, cũng không biết thưởng thức tranh sơn dầu, như thế có sao không ạ?” Tăng Hảo nói thật lòng.
“Không đâu.” Chu Học Dịch lời ít ý nhiều: “Nội dung em phải làm không liên quan đến chuyên môn của cậu ấy, em làm trợ lý của cậu ấy, giúp việc cho cậu ấy, đưa ra ý kiến, sắp xếp, thực thi, giúp quản lý, những việc này cũng liên quan mật thiết đến chuyên ngành của em, đúng không?”
Tăng Hảo chần chừ một lát rồi gật đầu: “Vâng, bản thân em không có vấn đề gì, nếu anh ấy bằng lòng cho em một cơ hội, em sẽ cố gắng làm thật tốt.”
Trước khi ra về, Chu Học Dịch cẩn thận hẹn ngày giờ với cô, còn ân cần dặn dò cô mấy câu.
“Em cứ yên tâm, tuy cậu ấy là một nhà nghệ thuật rất xuất sắc nhưng không có những thói hư tật xấu của người làm nghệ thuật.” Chu Học Dịch ngừng lại một lát: “Cậu ấy là người rất tốt.”
*
Chẳng bao lâu nữa là tới giờ hẹn tuần sau, Tăng Hảo sửa soạn cho bản thân, cô mặc một chiếc áo sơ-mi tay lỡ cổ chữ V màu kem nhạt, khoác thêm chiếc áo vest ngắn mỏng kẻ sọc trang nhã, bên dưới là chiếc quần tây cùng màu kem nhạt, chân xỏ đôi giày da đế xuồng màu đen thoải mái.
Cuối tháng năm, nhiệt độ của thành phố H đã lên đến gần 25 độ, cách ăn mặc như vậy đúng là vừa nóng bức vừa bí bách, nhưng để tạo ấn tượng tốt cho đối phương, Tăng Hảo nghĩ trên phương diện ăn mặc không nên quá xuề xòa. Cô mới 22, là độ tuổi mới bước chân vào xã hội, tuy toàn thân vẫn tỏa ra hơi thở non nớt nhưng tác phong ăn mặc không thể dung dưỡng cho bản thân và sự tùy hứng, ấu trĩ trước kia, bằng không trên trán rất dễ bị dán cái mác “Thiếu kinh nghiệm”.
Cô mang theo túi xách, bắt xe buýt đi tới địa điểm mà Chu Học Dịch đã nói.
Một tòa văn phòng ở khu CBD phía Tây thành phố.
Lúc trên xe buýt, cô nhận được tin nhắn của cô bạn thân Hạ Nại. Hạ Nại hẹn cô đi ăn lẩu cay, cô trả lời: Hôm nay tớ không rảnh, bận tìm việc.
Hạ Nại thấu tình đạt lý bảo để hôm khác.
Sau khi nhắn tin xong, Tăng Hảo thoáng chột dạ, lý do là vì cô không chủ động báo cho Hạ Nại biết rằng mình sắp gặp vị “Đại thần” mà cô ấy ngày nhớ đêm mong.
Thôi vậy, khi nào mọi việc đâu vào đó, cô sẽ nói với Hạ Nại sau.
Xe buýt đi đến khu CBD trung tâm phía Tây thành phố, trên đường đi, phủ kín là những quảng cáo IT, logo của các sản phẩm lướt nhanh không kịp nhìn. Liếc thấy tòa cao ốc quốc tế, Tăng Hảo nghĩ bụng: có lẽ là ở đây.
Xuống xe, đi dọc về phía trước của tòa cao ốc quốc tế khoảng 400m thì tìm được khu văn phòng kết cấu nhà thép, tường được lát hoàn toàn bằng thủy tinh.
Xe của Chu Học Dịch chậm rãi trờ tới, dừng ở nơi cách Tăng Hảo chưa đến 100m, hạ cửa xe rồi vẫy tay về phía cô.
Tăng Hảo cũng vẫy tay, nói “Thầy Chu” bằng khẩu hình miệng, trong lòng bỗng có cảm giác hồi hộp.
Chu Học Dịch đưa cô vào trong, đi thang máy đến tầng 23 là tầng làm việc của Mộ Nhất Tuân.
“Thả lỏng một chút, cũng đâu phải là đi thi.” Dường như nhận ra tâm trạng của cô, Chu Học Dịch khẽ cười.
“Vâng.” Tăng Hảo khẽ kéo dây đeo của túi xách, nghĩ bụng: không biết Mộ Nhất Tuân là người thế nào? Phải chăng là rất nghiêm túc? Hay là tính cách hơi khó chịu?
Không cho cô có thời gian đắn đo, thang máy kêu tinh một tiếng, mau chóng đến tầng 23, Chu Học Dịch bước ra trước, cô lập tức theo sau.
Tầng 23 rất yên tĩnh, thoang thoảng mùi hương thơm mát của cây xanh.
Một người đi trước, một người đi sau đến gần mục tiêu.
Chưa đầy một phút đã tới phòng làm việc riêng của Mộ Nhất Tuân, cánh cửa phòng còn chừa lại một khe hở hẹp, Chu Học Dịch đẩy ra, lên tiếng gọi tên của Mộ Nhất Tuân.
Ánh sáng hơi chói, Tăng Hảo bất giác khẽ híp mắt lại, nhìn về nơi phát ra tiếng động.
Mộ Nhất Tuân đang ngồi trên ghế salon, cúi đầu đọc tập tài liệu gì đó, nghe thấy tiếng động liền ngẩng lên, để đồ trên tay sang bên cạnh: “Đúng mười giờ kém hai phút, đúng giờ quá!”
“Dĩ nhiên rồi, đúng giờ là cơ bản nhất!” Chu Học Dịch nhún vai, quay sang giới thiệu: “Em ấy chính là Tăng Hảo, là nữ sinh đứng thứ nhất trong bảng thành tích tổng hợp của đợt thi tốt nghiệp khóa này.”
“Chào thầy Mộ, tôi là Tăng Hảo.” Tăng Hảo nói xong liền khẽ cúi xuống, vô cùng kính cẩn và lễ độ.
Trước khi tới đây cô đã đặc biệt nghiên cứu vấn đề xưng hô với Mộ Nhất Tuân, tuyệt đối không thể gọi tên một cách thẳng thừng được, ngài Mộ lại quá thương mại hóa, ông chủ Mộ? Người làm nghệ thuật cũng không thích cách xưng hô thô tục như vậy, gọi tên tiếng Anh thì tùy tiện quá, dĩ nhiên cũng không thể không có phép tắc mà gọi lão Mộ như Chu Học Dịch… Nghĩ nát cả óc, thầy Mộ là hợp lý nhất.
Lúc ngẩng lên, cô gạt lọn tóc đang rũ xuống, tầm mắt vì thế mà nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen láy của Mộ Nhất Tuân.
Đôi mắt anh vừa đen vừa sáng, như một ngôi sao lấp lánh trên bầu trời quang mây, cũng giống như một viên đá thủy tinh núi lửa màu đen trong suốt nằm dưới đáy hồ được nước hồ thẩm thấu, mài mòn trong nhiều năm, không một gợn vẩn đục, đen láy đến sạch sẽ, thuần khiết, đẹp tuyệt vời!
Thêm vào đó là thứ mỹ cảm khiến người khác hồn bay phách tán.
Thôi được, đến giây phút này Tăng Hảo phải thừa nhận bản thân không ngờ bề ngoài của Mộ Nhất Tuân lại ưa nhìn đến vậy, dùng câu nói mà các nữ sinh trong học viện thường nói đó là: Vẻ ngoài thuộc hàng yêu nghiệt.
“Chào cô.” Mộ Nhất Tuân gật đầu, đứng dậy đi về phía tủ lạnh: “Lão Chu quen uống Phổ Nhĩ, cô thích uống gì?”
“Tôi uống gì cũng được.” Tăng Hảo đáp.
“Chỗ tôi có nước chanh, sữa đậu nành, cà phê, Coca và nước khoáng. Cô muốn uống gì?” Câu hỏi của anh rất cụ thể.
“Nước khoáng.”
Mộ Nhất Tuân lấy một chai nước suối trong vắt, có in hình núi tuyết rất đẹp từ trong tủ lạnh ra, đưa cho Tăng Hảo.
Lúc nhận lấy chai nước, Tăng Hảo nhân thể quan sát bàn tay của “bậc thầy nghệ thuật” một chút, quả nhiên là bàn tay xương xương, trắng trẻo, khớp xương nhỏ nhắn thanh thoát, nói chung là cực kỳ đẹp.
Thêm nữa, cách ăn mặc của anh rất đơn giản, áo sơ-mi màu nhạt, vest đen, một trắng một đen đơn giản hoàn toàn không có gì bất ngờ nhưng lại sinh ra thứ mỹ cảm như tranh thủy mặc. Lưng anh thẳng tắp, lưng rộng eo thon, chân dài, vóc dáng tuyệt vời.
“Ngồi xuống nói chuyện.” Chu Học Dịch mỉm cười vỗ vai Tăng Hảo.
Tăng Hảo và anh cùng ngồi xuống ghế salon dài dành cho khách, Mộ Nhất Tuân ngồi phía đối diện, đón lấy hồ sơ của Tăng Hảo, sau khi đọc kỹ thì hỏi cô mấy câu đơn giản, cô lần lượt trả lời, anh gật đầu rồi tầm mắt lại trở về đặt trên tập hồ sơ của cô. Cột cha mẹ trên sơ yếu lý lịch đều để trống, rất thu hút được sự chú ý của người khác.
“Thành tích rất tốt, bốn năm qua đã giành được rất nhiều phần thưởng.” Mộ Nhất Tuân khẽ đưa ra lời nhận xét, tay lật sang tờ khác.
“Tàm tạm thôi ạ, nhưng chắc chắn không nhiều như thầy Mộ nghĩ.” Đưa ra những câu nịnh bợ lúc cần thiết cũng khá quan trọng.
Mộ Nhất Tuân nhướn mắt, không giận dữ cũng không vui vẻ, không nêu ý kiến. Một lúc lâu sau mới cong cong khóe miệng một cách tượng trưng, nụ cười có vẻ hơi miễn cưỡng.
Ấy, hình như thầy Mộ không thích những câu nịnh bợ thô thiển như thế, Tăng Hảo chợt vỡ lẽ.
“Đối với lão Mộ, giành được những giải thưởng là việc quá đơn giản, chẳng hề có tính thách thức, từ lâu cậu ấy đã chán nghe những lời ca tụng rồi.” Chu Học Dịch mỉm cười giảng hòa: “Cậu ấy chính là nhân vật cao cao tại thượng như vậy, cái cậu ấy cần là những lời phê bình và bác bỏ, nếu em đả kích đúng lúc, cậu ấy sẽ rất vui.”
Tăng Hảo mỉm cười: “Em không am hiểu nghệ thuật, cũng chẳng thể nào đưa ra lời phê bình cho thầy Mộ.”
Mộ Nhất Tuân chưa hỏi cô những câu khó mà chỉ hỏi cô mấy câu một cách công thức, đến khi nói chuyện được khá nhiều, anh ta thẳng thắn nói đến vấn đề tiền lương, nghe xong Tăng Hảo lại thấy hơi bất ngờ, rõ ràng, con số anh đưa ra lớn quá!
“Con số này được đấy!” Chu Học Dịch chen vào đúng lúc: “Tôi biểu thị sự hài lòng thay Tăng Hảo.”
Tăng Hảo: …
“Hài lòng thì được rồi.” Mộ Nhất Tuân hơi dừng lại, đặt bút trước mặt cô: “Cô còn yêu cầu gì khác không?”
Tăng Hảo cúi xuống đọc hợp đồng, đọc từng điều khoản một, không phát hiện ra có chỗ nào không ổn bèn khẽ lắc đầu.
“Thế bắt đầu từ tháng 7 nhé”. Anh nói: “Có vấn đề gì không?”
“Không có.” Tăng Hảo cầm bút, ký tên.
Cuộc gặp mặt ngắn ngủi đi đến hồi kết, Chu Học Dịch và Tăng Hảo đi thang máy xuống dưới.
“Vừa nãy em căng thẳng quá, thực ra không cần phải vậy, Mộ Nhất Tuân không phải người đàn ông khó ở chung, cậu ấy chỉ hơi…” Chu Học Dịch thoáng cân nhắc về cách dùng từ: “Kiêu ngạo. Hoặc có thể nói là khá chậm chạp trên phương diện tình cảm, không muốn nói chuyện quá nhiều với người lạ nhưng sẽ cố không tỏ ra vượt trội, cũng không coi thường người khác.”
“Thầy Chu đã nói vậy thì nhất định là không có vấn đề gì.” Tăng Hảo cười nói.
“Tôi quen cậu ấy lâu rồi, cậu ấy là người toàn tài, môn nào cũng có thành tích xuất sắc, lối suy nghĩ có khả năng sáng tạo rất mạnh, thể dục thể thao cũng giỏi, từ nhỏ đã có tế bào nghệ thuật. Năm xưa, cậu ấy thi đỗ khoa tài chính của đại học B với thành tích đứng đầu toàn tỉnh, tuy cậu ấy không thích chuyên ngành của mình nhưng vì người nhà, cậu ấy kiên trì học bốn năm trời nhưng không từ bỏ nghệ thuật. Bốn năm sau, bằng thực lực của mình, cậu ấy thi đỗ làm nghiên cứu sinh của học viện Mỹ thuật Hoàng gia Anh, cũng là người Trung Quốc đầu tiên không phải dân nghệ thuật thi đỗ.” Khi nói về Mộ Nhất Tuân, giọng Chu Học Dịch không giấu nổi niềm tự hào: “Cậu ấy cực kỳ, cực kỳ giỏi!”
Tăng Hảo không kiềm chế nổi mà hít thật sâu, tại sao có nhiều người lại “tài thánh” đến vậy, mỗi khi nghe kể về những kỳ tích kiểu đó đều phải than lên về sự tầm thường của mình.
Chu Học Dịch còn có một buổi họp nên không tiện đưa Tăng Hảo về trường, cô bèn tự đi xe bus về trường.
Tình hình giao thông thời điểm này rất tệ, đường xá ùn tắc nghiêm trọng. Lúc chờ đèn đỏ, Chu Học Dịch lấy điện thoại từ trong túi áo ra, gửi tin nhắn cho Mộ Nhất Tuân.
“Sao nào, cậu hài lòng với cô ấy chứ?”
Lát sau, Mộ Nhất Tuân nhắn tin trả lời.
Chu Học Dịch nhìn màn hình rồi mỉm cười, ngón cái gõ nhẹ trên bàn phím điện thoại, ngẫm nghĩ rồi trả lời một cách hóm hỉnh: “Vậy tôi giao cô ấy cho cậu. Cô ấy vẫn còn nhỏ, cậu đừng có mà bắt nạt người ta.”
Rõ ràng thầy Mộ xem thường câu nói đùa nhạt nhẽo ấy của Chu Học Dịch, anh ném điện thoại sang chỗ khác rồi bắt tay làm việc của mình.
Tăng Hảo trả lời hết sức tường tận. Cô biết sự si mê của Hạ Nại với thầy Mộ không phải mới chỉ ngày một ngày hai. Bây giờ cô gặp được con người ấy ở ngoài đời, tất nhiên phải trả lời một cách tường tận, dốc sức thỏa mãn sự tò mò của một fan hâm mộ như bạn mình.
Nhưng sau đó, Hạ Nại ngày càng ít nói, ánh mắt có chút không tập trung, dường như có tâm sự.
“Cậu sao thế?” Tăng Hảo hỏi lại.
“Không sao.” Ý thức được mình đang nảy sinh cảm giác đố kỵ với Tăng Hảo một cách không kiềm chế nổi, Hạ Nại khẽ lắc đầu, mắt liếc thấy màn hình di động nháy sáng liền cầm lên xem.
“Tiểu Tập à?” Tăng Hảo nhúng thịt bò.
Hạ Nại gật đầu: “Anh ấy hỏi tớ đang ở đâu, bảo muốn tới đón.”
“Gã đó bám riết quá nhỉ, đến một chút thời gian rảnh cũng không dành cho tớ.” Tăng Hảo trách móc.
Tập Hoán Văn là một trong số những người theo đuổi Hạ Nại điên cuồng. Hạ Nại là đệ nhất mỹ nhân của học viện Mỹ thuật thành phố H, chiều cao 1m73, gương mặt đẹp mỹ miều, đường cong cơ thể hấp dẫn, khí chất nghệ thuật thanh nhã nổi bật, đàn ông theo đuổi cô có thể xếp thành một hàng dài nhưng tiêu chuẩn về đàn ông của cô tương đối cao, cô cũng giữ bản thân trong sạch, bốn năm đại học chỉ từng yêu một người, sau mối tình lưu luyến kéo dài bốn tháng ngắn ngủi thì chia tay, từ đó trở đi vẫn chỉ một mình.
Anh chàng Tập Hoán Văn này theo đuổi Hạ Nại một năm rưỡi. Mãi đến đầu năm nay, Hạ Nại mới hơi thoải mái một chút cho anh ta cơ hội đến gần.
Dĩ nhiên Hạ Nại vẫn chưa thừa nhận Tập Hoán Văn là bạn trai mình, chỉ gọi anh ta là “đối tượng có thể phát triển, đang trong thời gian quan sát”.
Nửa giờ sau, Tập Hoán Văn lái chiếc xe sành điệu của mình tới đón Hạ Nại, thuận đường đưa Tăng Hảo về trường.
Tăng Hảo xuống xe, niềm nở nói tiếng cảm ơn Tập Hoán Văn, cuối cùng còn bảo: “Hoán Văn cố lên, tình yêu mới đẹp làm sao!”
Tập Hoán Văn cười đáp: “Em cũng cố tìm bạn trai đi, sớm thoát khỏi cảnh độc thân.”
Tìm bạn trai? Tình yêu… Tăng Hảo thoáng giật mình, vội nở nụ cười rồi vẫy tay, sau đó mới quay người bước lên thềm đá.
Tình yêu dường như cách cô rất xa, đã sắp 5 năm kể từ tình yêu trước đó rồi.
Lần ấy, cô đã hoàn toàn trở thành một loser[1].
[1] Kẻ thua cuộc, kẻ thất bại.