Nếu Trường An Không Tồn Tại

Chương 24

Tịch dương nhuốm máu.

Thức Tranh ngơ ngác nhìn chốn tu la tràng lặng ngắt như tờ này.

Cơn gió đầu xuân ngạo ngược cuốn bay cờ xí rách nát, không một chút thương cảm quét qua từng cỗ thi thể.

Viện binh do Hoắc Khứ Bệnh điều phái cuối cùng cũng đến, sau đó chàng hạ lệnh, không lưu lại người sống.

Hai vạn đại quân Hung Nô giống như con cừu con gầy yếu bị đưa vào lò sát sinh vậy, càng về sau thậm chí ngay cả một tiếng kêu phản kháng cũng không có, chỉ ngoan ngoãn chấp nhận quỳ dưới đao của Hán quân.

Cuộc chiến hoàn tất, Hoắc Khứ Bệnh cùng đội quân của chàng nhanh chóng rời đi.

Người nào cũng không liếc mắt nhìn Thức Tranh đang đứng ở đằng xa một cái.

Đợi đại quân đã đi khá xa, Hoắc Khứ Bệnh mới quay đầu nhìn chiến trường.

Thân thể yếu ớt của Thức Tranh, dần dần biến mất cùng ánh tịch dương nơi chân trời.

Phảng phất như chút tư niệm sâu đậm cuối cùng bởi vì vận mệnh mà đứt đoạn.

Càng lúc càng xa. 

Sau đó, màn đêm phủ xuống.

Hoắc Khứ Bệnh mang theo một nghìn khinh kỵ binh nhưng chỉ có ba trăm người theo chàng quay về Trường An.

Năm trăm người nghe theo mệnh lệnh, đang trên đường hồi hương về thăm người thân.

Hai trăm người còn lại hy sinh trong trận chiến với Triệu Tín.

Hai trăm so với hai vạn, Hoắc Khứ Bệnh cũng không có bị tổn hại.

Nhưng chàng vẫn đi tìm Lưu Triệt lĩnh tội.

Trúng ám toán của quân địch, khiến cho đội quân của mình gặp nguy nan, tuy cuối cùng toàn quân bị tiêu diệt lại là quân địch.

Nhưng nói cho cùng, chàng cũng không vượt qua được một cửa ải.

Giống như Lý Cảm đã nói: "Dù cho tướng quân đã biết Thức Tranh là kẻ địch, nhưng tướng quân vẫn không đành lòng giết chết ả ta. Tướng quân còn mặt mũi nào để gặp bệ hạ, đối mặt với Đại Hán, đối mặt với con dân thiên hạ?"

Lưu Triệt lưu Hoắc Khứ Bệnh lại, cùng chàng dùng vãn yến ở Thanh Lương điện. Trong bữa tiệc, hắn không hề đề cập đến bất kỳ việc lĩnh tội nào. Gần đây, Lý phu nhân đã sinh cho hắn một vị hoàng tử, long nhan của hắn đang ở trong trạng thái vô cùng vui vẻ.

"Nếu như đại thắng đều phải giáng tội, trẫm nhìn thấy trong sử sách không vị tướng quân nào là không bị giáng tội đâu", thấy Hoắc Khứ Bệnh lại muốn lĩnh tội, Lưu Triệt vỗ vai Hoắc Khứ Bệnh cười lớn.

"Bệnh nhi, đây là một khởi đầu tốt. Lần quyết chiến với Hung Nô này, hoàng di phu đã chọn con làm chủ soái lục quân, hoàng di phu sẽ ở Vị Ương cung chờ con chiến thắng trở về".

Đôi khi chiến đấu cũng phải chú ý đến thói quen.

Từ khi Hoắc Khứ Bệnh nắm giữ ấn soái của Thường Thắng tướng quân xuất chinh, tất nhiên Lưu Triệt nhận được phần thắng nhiều hơn.

"Được rồi, Đổng tiểu thư của con đã đến Trường An, nàng có hỏi trẫm lần tứ hôn kia có còn tính hay không? Đúng là một cô nương khả ái", Lưu Triệt dường như vô ý nói với Hoắc Khứ Bệnh, sau đó chăm chú nhìn phản ứng của Hoắc Khứ Bệnh.

"Hoàng di phu, nàng chạy tới Trường An chỉ vì hỏi điều này hay sao?", Hoắc Khứ Bệnh nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy, bởi vì nàng muốn cùng người khác đính hôn", Lưu Triệt thản nhiên nói.

Nghe nói như vậy, Hoắc Khứ Bệnh ngây ngẩn cả người.

Hai năm trước, chàng lấy lý do Hung Nô chưa diệt, cự tuyệt lời tứ hôn nhìn như đùa giỡn của Lưu Triệt, từ đó đến nay, thời gian đã qua hai năm, chàng chỉ gặp Đổng Nhập Khanh đúng một lần.

Đó là trong buổi tiệc chia tay phụ thân nàng, nàng khách khí mà xa lạ với chàng, xinh đẹp khiến người ta xa cách.

"Cùng với ai ạ?", Hoắc Khứ Bệnh có chút gượng gạo hỏi.

"Đúng lúc vị hôn phu của nàng cũng theo nàng tới Trường An, sao con không tự mình đi gặp bọn họ", Lưu Triệt ý vị thâm trường nở nụ cười, sau đó đứng dậy rời đi.

Bệnh nhi, bây giờ con hối hận vẫn còn kịp.

Bởi vì sau khi hoàng di phu biết được đáp án của con mới có thể quyết định lần tứ hôn hai năm trước giữa con và Đổng Nhập Khanh có tính hay không.

Có thể, Đổng Nhập Khanh cũng nghĩ như vậy.

Ngày thứ hai, không đợi Hoắc Khứ Bệnh đi tìm, Đổng Nhập Khanh đã trực tiếp chạy đến Hoắc phủ tìm Hoắc Khứ Bệnh.

Đổng Nhập Khanh cười tươi như hoa.

Phía sau là là một vị thiếu niên vô cùng tuấn tú.

Y phục khéo léo, ôn tồn lễ độ.

Điều duy nhất không hợp với khí chất của y là trong tay y đang ôm hai vò rượu ngon thượng đẳng. Hai vò rượu hẳn rất nặng, nhưng gương mặt người thanh niên vẫn mang theo ý cười, duy trì tư thế ưu nhã.

"Ngựa của huynh đâu? Dắt ngựa tới đây", Đổng tiểu thư vỗ vỗ Hoắc Khứ Bệnh đang sửng sốt, vẫn giống như trước đây ra lệnh cho chàng.

Hoắc Khứ Bệnh cũng theo thói quen nghe theo mệnh lệnh, chạy đi dắt ngựa tới.

"Chàng đặt rượu lên ngựa. Cẩn thận đừng để rơi vỡ. Nếu không...ta sẽ nổi giận!", Đổng Nhập Khanh quay đầu, hờn mát phân phó vị thanh niên tao nhã kia.

Thanh niên không nói hai lời, bắt đầu hao tâm tổn sức nghĩ biện pháp đặt hai vò rượu đặt lên thân ngựa.

Đợi người thanh niên sắp đặt xong xuôi, Đổng Nhập Khanh cố sức nhảy lên ngựa. Sau đó, nàng xoay người nói với Hoắc Khứ Bệnh: "Huynh còn không mau lên hộ tống muội, muội đâu có biết cưỡi ngựa".

Hoắc Khứ Bệnh khổ sở nhìn người thanh niên, nhưng trên gương mặt y chỉ mang nét cười dịu dàng.

"Hai người đi chơi vui vẻ", lúc người thanh niên nhìn hai người cưỡi ngựa rời đi, trên gương mặt vẫn mang nét cười dịu dàng.

Ôn nhu trong ánh mắt dường như có thể nhấn chìm Đổng tiểu thư.

Nhưng mà sự ôn nhu này chỉ đổi lại được hai chữ "có lệ" của Đổng tiểu thư.

"Chờ chút"

"Muội muốn đến nơi nào?", Hoắc Khứ Bệnh hơi nghi hoặc một chút hỏi Đổng Nhập Khanh ở phía trước.

"Nơi nào cũng được, càng xa càng tốt", Đổng Nhập Khanh nghiêng đầu một chút, đủ để cho Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy một nụ cười khuynh quốc khuynh thành. Chỉ là trong nụ cười mang theo một chút đau thương nhàn nhạt. 

Lúc giục ngựa chạy thật nhanh đến vùng ngoại thành Trường An không một bóng người, Đổng Nhập Khanh bắt đầu hướng về phía cánh đồng bát ngát hét to: "Y là Chu Nghiệp Tu, là trường tôn Chu gia, nhà giàu nhất Lỗ quốc. Cầm kỳ thi họa y đều tinh thông, kinh thương cũng rất lợi hại, không hoa tâm, rất có trách nhiệm, quan trọng nhất là Nghiệp Tu rất cưng chiều muội, nhất định muội sẽ sống rất hạnh phúc".

Tiếng hét cuối cùng kết thúc, Đổng Nhập Khanh lại bắt đầu nức nở.

Hoắc Khứ Bệnh không biết nên làm thế nào cho phải, đành yên lặng ôm chặt người trước ngực.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Đổng Nhập Khanh bỗng nhiên quay đầu nở một nụ cười xán lạn với Hoắc Khứ Bệnh: "Muội mệt rồi, chúng ta hãy tới gốc cây kia nghỉ ngơi.

Đó là một cây đào già hoang dã, không cao nhưng hoa lá sum suê.

Nó lẻ loi sinh trưởng ở chốn hoang dã này, chắc cũng đã nhiều năm rồi.

Những đóa hoa màu hồng nhạt tươi tốt được điểm xuyết những chiếc lá non mới nhú, Đổng Nhập Khanh không nhịn được hái một đóa cài lên tóc mình.

"Có đẹp không?", Đổng Nhập Khanh cười hỏi, ôm hai vò rượu đến chỗ Hoắc Khứ Bệnh.

Hoắc Khứ Bệnh gật đầu.

Đổng Nhập Khanh vẫn luôn là một mỹ nhân.

Nàng là đóa hoa tuyệt mỹ nở chốn thiên cung.

Vĩnh viễn chỉ có thể được người ta che chở, sủng ái vô điều kiện.

"Huynh có biết sau khi muội bị người Hung Nô bắt đi, nữ nhân tên Thức Tranh và muội đã nói những gì không?", Đổng Nhập Khanh nhấp một ngụm rượu, mỉm cười hỏi Hoắc Khứ Bệnh.

"Bởi vì huynh, muội mới bị người Hung Nô chà đạp. Chẳng lẽ huynh không chịu trách nhiệm đối với muội hay sao?", Đổng Nhập Khanh nghiêng đầu nhìn Hoắc Khứ Bệnh, lạnh nhạt hỏi.

Lòng của Hoắc Khứ Bệnh trùng xuống, chàng luôn cho rằng, chàng và Đổng Nhập Khanh sẽ không bao giờ đề cập đến sự kiện kia.

"Khi đó không phải huynh cũng muốn như vậy sao?!", Đổng Nhập Khanh nhìn chăm chú Hoắc Khứ Bệnh trong chốc lát, rồi bỗng nhiên nàng nở nụ cười: "Nếu đã định chịu trách nhiệm, vậy vì sao còn lấy cái cớ vớ vẩn là Hung Nô chưa diệt nên không muốn nghĩ đến gia sự, cự tuyệt lời tứ hôn của bệ hạ".

"Bởi vì Thức Tranh", Hoắc Khứ Bệnh chợt uống một ngụm rượu lớn, sau đó chậm rãi nói.

Nghe được những lời này, Đổng Nhập Khanh cười thảm. Rốt cục chính tai nàng cũng nghe được những lời này.

Sự thật này lúc trước cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng tàn khốc.

Ngày đó, sau khi Đổng Nhập Khanh bị người Hung Nô bắt đi, bọn chúng đã vội vã muốn làm nhục Đổng Nhập Khanh.

Lúc bị đám người Hung Nô thô bạo xé y phục, lần đầu tiên Đổng Nhập Khanh biết cái gì là sợ hãi.

Thậm chí nàng còn không có sức lực để kêu cứu, nàng chỉ có thể nghe được tiếng khẩn cầu nỉ non yếu ớt của chính mình cùng tiếng cười điên cuồng của lũ người kia.

Chính Thức Tranh đã ngăn những tên Hung Nô này lại, sau đó mang nàng y phục xốc xếch vào trong doanh trướng.

Chỉ cần không bị đám cầm thú kia xâm phạm, trong nháy mắt Đổng Nhập Khanh đã khôi phục tinh thần, mắng chửi Thức Tranh.

Thủ hạ của Thức Tranh hung hăng bạt cho Đổng Nhập Khanh một cái tát.

Đổng đại tiểu thư nàng da thịt non mịn, nào có thể chịu nổi cái này, một cái bạt tai đã khiến mũi và miệng đều bị chảy máu.

Đổng Nhập Khanh ra sức thoát khỏi trói buộc, chạy đến giá đặt binh khí đặt trong doanh trướng, tùy tiện tóm một cái đao đánh tới chỗ Thức Tranh, không nghĩ tới lại bị mấy tên thị vệ Hung Nô đẩy ngã xuống đất.

Bọn thị vệ còn muốn tiếp tục dạy dỗ một chút cái ả nha đầu ồn ào này, lại bị Thức Tranh ra hiệu ngừng lại.

"Ngươi nên ngoan ngoãn một chút. Nếu không... khiến gương mặt mỹ nhân này bị hỏng thì thật đáng tiếc", Thức Tranh lạnh lùng nói với Đổng tiểu thư".

"Hừ, đợi Bệnh nhi tới, không biết gương mặt của kẻ nào mới bị hỏng đâu!", Đổng Nhập Khanh mạnh miệng mỉa mai đáp lại.

"Bệnh nhi? Hoắc Khứ Bệnh!", Thức Tranh có chút không tin hỏi.

Đổng Nhập Khanh cười gằn: "Đúng, chính là Hoắc Khứ Bệnh. Các người tốt nhất nên thả ta ra, nếu không... Đến lúc đó, Bệnh nhi nhất định sẽ huyết tẩy nơi này. Một người sống cũng sẽ không lưu lại".

Nghe được Đổng Nhập Khanh nói những lời này, Thức Tranh cũng cười gằn.

Nữ nhân không biết điều!

Cái loại phú gia tiểu thư được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!

"Các ngươi lui xuống trước".

Thức Tranh lệnh cho toàn bộ thuộc hạ lui xuống, rồi chậm rãi đi đến trước mặt Đổng Nhập Khanh, tát nàng một cái.

"Ngươi", Đổng Nhập Khanh tức giận, nhấc tay muốn đánh Thức Tranh, không nghĩ rằng lại bị Thức Tranh gắt gao bắt được cánh tay.

"Nếu ta là ngươi, ta sẽ không ồn ào lớn tiếng ở nơi này nói mình quan trọng đối với Hoắc Khứ Bệnh như thế nào! Lúc đầu ta nghĩ nếu ngươi chỉ là một nữ nhân Đại Hán bình thường, ta sẽ trực tiếp thả ngươi ra. Nhưng ngươi lại muốn làm con tin như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Ta còn phải cám ơn ngươi, cho ta một cái một cái mồi để câu được một con cá lớn như Hoắc Khứ Bệnh".

"Bệnh nhi sẽ không ngoan ngoãn làm con cá lớn của các ngươi đâu. Chờ Bệnh nhi tới, tất cả các ngươi sẽ phải xuống địa ngục", vẻ mặt của Đổng Nhập Khanh tự tin quật cường.

Nhìn Đổng Nhập Khanh đơn thuần ngu ngốc tin tưởng và ngưỡng mộ vô điều kiện Hoắc Khứ Bệnh, Thức Tranh cười lạnh.

"Thật không uổng công Hoắc Khứ Bệnh thương yêu ngươi, chết đến nơi rồi mà vẫn còn tin tưởng hắn như vậy".

"Ta xem ngươi nghĩ sai rồi. Chết đến nơi không phải là ta mà là các ngươi", Đổng Nhập Khanh nở nụ cười, dáng vẻ khinh miệt.

Thức Tranh nhìn chằm chằm Đổng Nhập Khanh, có thể ngu ngốc mà cố chấp tin tưởng ngươi kia, ỷ lại vào người kia, có lẽ, cũng là một niềm hạnh phúc.

Thức Tranh không nói gì thêm, phân phó thủ hạ dẫn Đổng Nhập Khanh xuống dưới. Sau đó chuẩn bị nghênh đón Hoắc đại tướng quân.

Mà Đổng Nhập Khanh sau khi bị dẫn đi, thủ hạ của Thức Tranh cũng không như Thức Tranh chỉ động khẩu bất động thủ, hơn nữa Đổng Nhập Khanh còn không biết điều, cho nên bị những thuộc hạ này có chút hơi dụng hình. Cũng không phải quá nặng, nhưng mà Đổng tiểu thư vẫn là rất thức thời lâm vào hôn mê.

Sau đó, Hoắc Khứ Bệnh đơn độc xông vào trại địch, tạo nên giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân muôn thủa.

"Bệnh nhi, huynh thích nha đầu Hung Nô kia từ khi nào?", Đổng Nhập Khanh chợt uống một ngụm rượu, ánh mắt say lờ đờ mơ mơ màng màng hỏi.

Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu.

"Không biết? Vậy huynh còn yêu ả không?", Đổng Nhập Khanh sát lại gần Hoắc Khứ Bệnh, ép hỏi.

"Những điều này đều không còn quan trọng, ta và nàng không còn bất kỳ quan hệ gì nữa", Hoắc Khứ Bệnh nói xong, nâng vò rượu lên, liều mạng uống.

Đổng Nhập Khanh cười gằn, không còn quan hệ.

Trong buổi yến tiệc tống biệt phụ thân nàng, nàng cố ý dùng kế bức Thức Tranh rời khỏi Hoắc Hầu phủ cũng bởi vì nàng muốn hai người kia không còn bất kỳ quan hệ nào.

Nhưng bây giờ không phải Hoắc Khứ Bệnh đang lừa mình dối người mượn rượu giải sầu sao!

Nếu như duyên phận thực sự chỉ bằng một câu mà nhất đao lưỡng đoạn, trên đời này sẽ không còn nhiều si nam oán nữ như vậy.
Bình Luận (0)
Comment