Nếu Trường An Không Tồn Tại

Chương 50

Thức Tranh bị cơn đau làm cho bừng tỉnh.

Nàng nhìn xung quanh căn phòng, hóa ra nàng vẫn đang ở Chu gia.

Ban ngày, trước khi nàng té xỉu, mơ hồ thấy cỗ kiệu của Chu gia được nâng về phía nàng.

Mà Hoắc Khứ Bệnh cùng cỗ kiệu lướt qua nhau. Chàng rời đi vô cùng dứt khoát, không một chút lưu luyến.

Thức Tranh mờ mịt vuốt ve bụng, bắt đầu trầm ngâm.

Đứa bé này liệu có thể bình an vô sự ra ngoài ngắm nhìn thế gian?

Nếu như không thể, vậy tội đồ lớn nhất sẽ chính là nàng.

Thức Tranh cười thảm, gắng gượng bước đến bên cửa sổ. Nàng ngắm nhìn màn đêm yên tĩnh ngoài cửa, thật là một đêm trăng đẹp!

Ánh trăng cong cong cô đơn lẻ loi, ngả dần về đằng tây.

Nó cong cong tựa như lông mày, mà cũng tựa như đao nhọn.

“Sức khỏe của nàng đang không tốt, đừng đứng cạnh cửa sổ hứng gió.” Giọng nói biếng nhác của Chu Nghiệp Quyết vang lên phía sau.

Người nam nhân muốn đẩy Hoắc Khứ Bệnh vào chỗ chết, lại có thể đứng bên ngoài cửa chú ý tới sức khỏe của nàng.

Thật đáng nực cười.

“Chu Nghiệp Quyết, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?” Thức Tranh không nghe Chu Nghiệp Quyết khuyên bảo, vẫn tiếp tục đứng dựa vào cửa sổ.

“Nàng nói thử xem.” Chu Nghiệp Quyết cũng dựa lưng vào chấn song, có chút nhàm chán nhìn tàn nguyệt trên trời.

“Ta muốn hỏi chuyện về Đổng Nhập Khanh?” Thức Tranh quay đầu, nhìn chằm chằm vào Chu Nghiệp Quyết hỏi.

Nghe được câu hỏi như thế, Chu Nghiệp Quyết nở nụ cười. Chỉ là trong hốc mắt nàng nổi lên một tầng hơi nước.

Câu chuyện bắt đầu từ mười bốn năm về trước.

Năm ấy Chu Nghiệp Quyết mười tuổi.

Ngày đó đúng vào ngày mùng ba tháng ba, tiết Thượng Tỵ.

Chu gia bởi vì chỉ có một nữ nhi là Chu Bảo Nga, cho nên Chu thái gia rất coi trọng, hưng sư động chúng đi miếu Nguyệt lão cầu nhân duyên tốt lành cho viên minh châu của mình.

Cho nên, hắn cùng Chu Nghiệp Tu nhân cơ hội, trộm ra biển bơi lội.

Tuy tiết Thượng Tỵ cũng có tập tục tắm gội trừ tà, nhưng chạy tới ra biển không khỏi có chút quá mức rét lạnh, nên Chu Nghiệp Quyết tình nguyện tắm gội ở nhà. Huống hồ, thời tiết năm đó quá so với mọi năm còn lạnh lẽo hơn, cho nên kỳ thực Chu Nghiệp Quyết rất không muốn đi. Nhưng Chu Nghiệp Tu lại khăng khăng muốn đi, nên cả hai trốn người lớn chạy ra biển.

Đến bờ biển, Chu Nghiệp Quyết ngại rét nên không có xuống. Chu Nghiệp Tu ở bên cạnh cười nhạo đệ đệ nhát gan, không do dự nhảy xuống nước.

Chu Nghiệp Tu bơi ở trong nước một lát, thì do nước biển quá lạnh nên bị rút gần, đang cuống cuồng kêu cứu.

Chu Nghiệp Quyết thấy huynh trưởng kêu cứu, không chút do dự nhảy xuống nước.

Chu Nghiệp Quyết bơi tốt hơn Chu Nghiệp Tu rất nhiều. Nhưng tiết trời tháng ba quá lạnh, hơn nữa lại cứu một hài tử trạc tuổi mình, đối với Chu Nghiệp Quyết mới mười tuồi là một việc vô cùng khó khắn.

Có thể do thành tâm nóng lòng cứu giúp nên Chu Nghiệp Quyết thành công cứu được Chu Nghiệp Tu.

Lúc lên bờ, mọi người nhận ra hai người là thiếu gia của Chu gia, nên vội vàng tìm kiếm dẫn tôi tớ của Chu gia ra bờ biển.

Không bao lâu, bờ biển vây kín đầy người.

Lúc Chu thái gia mang theo người của Chu gia tới, Chu Nghiệp Tu cũng vừa mới được cứu lên một lúc, đang ở trong lòng đại phu run bần bật.

Tất cả mọi người đều vây quanh Chu Nghiệp Tu ân cần hỏi han, không một ai chú ý đến Chu Nghiệp Quyết cũng đang lạnh đến phát run, ngồi trong một góc.

Chu Nghiệp Quyết trầm mặc nhìn đám người bận rộn, chậm rãi đứng dậy, định rời khỏi.

“Ngươi phạm phải lỗi lớn như thế, mà lại dám trốn sao?” Hắn lại bị nhị thúc phát hiện, túm lấy, tức giận nói.

“Buông cháu ra.” Chu Nghiệp Quyết muốn thoát khỏi tay nhị thúc, nhưng thế nào cũng không tránh khỏi.

“Tiểu tử này, trời lạnh như vậy mà lại dám dẫn Nghiệp Tu ra ngoài biển. Ngươi muốn hại chết huynh trưởng của mình, đúng không?” Lúc này, tam thúc và tứ thúc tâm tư luôn giảo quyệt cũng đi tới, cùng chất vấn Chu Nghiệp Quyết.

Thân phụ mẫu của Chu Nghiệp Quyết, cùng là đồng thời là của Chu Nghiệp Tu, khi cả hai mới sáu tuổi đều đã qua đời. Phụ thân của họ vốn là trưởng tử, đương nhiên sẽ là đương gia kế tiếp của Chu gia, nhưng nay lại đột nhiên qua đời. Chu thái gia tuyên bố người kế nhiệm sẽ là trưởng tôn Chu Nghiệp Tu, khi đó mới sáu tuổi.

Với quyết định của Chu thái gia, các thúc thúc của Chu Nghiệp Quyết dù ngoài mặt không có dị nghị gì, nhưng sau lưng lại vô cùng tức giận bất bình. Đặc biệt là nhị thúc của Chu Nghiệp Quyết, ông ta cho rằng đại ca của ông ta qua đời thì rõ ràng phải đến lượt ông ta thừa kế sản nghiệp của Chu gia.

Cho nên, các thúc thúc của Chu Nghiệp Quyết trong lòng vô cùng căm hận hai huynh đệ hắn.

“Con không có. Buông con ra.” Chu Nghiệp Quyết càng gắng sức thoát khỏi nhị thúc. Hai vị tam thúc, tứ thúc thấy thế, chạy lại giúp đỡ nhị thúc không chế Chu Nghiệp Quyết.

“Phụ thân, Nghiệp Quyết còn nhỏ mà tâm địa đã độc ác thế này, thật đúng là Chu gia ta gia môn bất hạnh.” Ngũ thúc từ trước đến nay đều giả bộ từ bi, nhưng trong xương cốt lại giả dối đến tận cùng, ở bên Chu thái gia, thấp giọng nói.

“Nghiệp Quyết, vì sao con lại lén dẫn huynh trưởng đến nơi này? Chu thái gia tức giận kéo Chu Nghiệp Quyết từ trong tay các vị thúc thúc lại, nghiêm khắc hỏi.

“Con không có. Gia gia, con không có.” Chu Nghiệp Quyết vừa khóc vừa nói với Chu Nghiệp Tu.

“Gia gia, lỗi không phải là do Nghiệp Quyết, là tại con khăng khăng phải đến đây.” Chu Nghiệp Tu thấy mọi ngươi gây khó dễ cho đệ đệ, vội vàng nghiêng ngả chạy đến giải vây.

“Nghiệp Tu, con bảo vệ Nghiệp Quyết như thế, sớm muộn gì cũng đúc thành đại sai.” Chu thái gia kéo Chu Nghiệp Tu lại nói.

“Nhưng mà.” Chu Nghiệp Tu còn muốn nói, đã bị Chu Nghiệp Quyết đẩy ngã.

“Huynh đừng ở đây giả trang người tốt. Đúng, là ta dẫn Chu Nghiệp Tu đến nơi này. Chính là ta muốn hại chết Chu Nghiệp Tu.”

Chu Nghiệp Quyết một mình vượt sông, chạy đến Lâm thành ở đối diện.

Hắn không muốn nhìn thấy bất kỳ ai ở Chu gia.

Trời đã gần tối, y phục trên người còn chưa thay. Tiền mang theo người đã đưa toàn bộ cho nhà đò. Chu Nghiệp Quyết vừa lạnh vừa run rẩy đi lại trong tòa thành xa lạ này.

Không khí xung quanh nhộn nhịp, muôn ngàn hồng tía, nhưng xung quanh hắn lúc này chỉ một màu xám của nỗi tuyệt vọng.

Bỗng nhiên, dưới chân hắn vang lên một tiếng giòn vang. Ánh mắt ám tro tàn của hắn nhìn thấy một thứ trắng tinh.

Hắn ngơ ngác nhặt lên, mới phát hiện đó là chiếc nhẫn ngọc quý giá.

“Hừ, cái tên tiểu tử này, ngươi dám trộm đồ của bản tiểu thư.”

Nghe được một giọng nói thanh thúy vang, Chu Nghiệp Quyết ngẩng đầu lên.

Trong sắc xám tro tan, nữ hài này lại phá lệ rọi sáng.

Nàng mặc một thân y phục màu lục sắc, dây cột tóc màu vàng nhạt. Trong tay cầm một bó đào hoa diễm lệ.

Gương mặt xinh đẹp, tựa như đóa tương vi.

Gió đêm phất qua, nữ hài tựa như tiểu khổng tước nhảy múa trong gió.

Kiêu hãnh, duyên dáng.

“Trả lại cho ta.” Đổng Nhập Khanh không phân trần, đoạt lấy chiếc nhẫn ngọc.

“Cái nhẫn ngọc này mà cũng đáng để bản thiếu gia trộm sao?” Bởi vì sự việc ở bên bờ biển vừa xảy ra, Chu Nghiệp Quyết thực sự căm hận đến tận xương những việc oan uổng như thế. Hắn giơ chiếc nhẫn ngọc lên, không có ý định trả lại cho nữ hài.

“Ngươi trả lại cho ta.” Đổng Nhập Khanh lôi kéo Chu Nghiệp Quyết, đoạt lại nhẫn ngọc.

“Ngươi có gì chứng minh chiếc nhẫn này là của ngươi.” Chu Nghiệp Quyết tiếp tục giơ cao, không để cho nữ hài đoạt lấy.

Đổng Nhập Khanh thấy thế, tức giận cầm đóa hoa đào trong tay, quật lên ngươi Chu Nghiệp Quyết.

Cánh hoa rơi lả tả, rơi cả lên gương mặt nhỏ đang nổi giận đùng đùng của Đổng Nhập Khanh.

Chu Nghiệp Quyết nhìn con tiểu không tước đang tức giận, không hiểu sao lại bị chọc cười.

Lúc này, Đổng Trọng Thư và Đông Phương Sóc cũng đang đuổi tới, bắt đầu tách hai đứa trẻ ra.

Đổng Nhập Khanh lấy lại được chiếc nhẫn ngọc của mình, vui vẻ hoa chân múa tay.

Chu Nghiệp Quyết nhìn bóng dáng tươi đẹp của Đổng Nhập Khanh tung tăng dần biến mất ở góc đường.

Ánh hoàng hôn tươi đẹp, ráng màu đầy trời.

Đêm đó hạ một trận tuyết đến muộn.

Chu Nghiệp Quyết nhìn y phục ẩm ướt của bản thân, trong lòng nghĩ bản thân xong đời rồi.

Hắn cuộn tròn ở góc đường, nhìn tuyết bay đầy trời.

Nhưng đóa hoa xuân vừa mới nở rộ. Từng cơn gió tuyết thổi qua cuốn theo cánh hoa, bay khắp trời. Toàn bộ trời đất ngập tràn hương hoa xuân mê đắm lòng người.

Nữ hài trụ ở khách điếm đối diện. Nếu như hắn nhớ không nhầm, cái khách điếm này là sản nghiệp của Chu gia.

Chu Nghiệp Quyết bất tri bất giác đi theo nữ hài đến tận nơi này. Hắn nhìn xuyên qua màn tuyết trắng, ngây ngốc nhìn khách điếm.

Sau đó, cũng qua màn tuyết trắng, nữ hài mở cửa sổ ra.

Dung nhan tươi đẹp như hoa tường vi, trong nháy mắt chiếu rọi toàn bộ đêm tuyết.

“Này, đừng tưởng ngươi giả bộ đáng thương, ta sẽ tha thứ cho ngươi.” Nữ hài che ô giấy dầu đỏ thẫm, mỉm cười phủi bỏ tuyết đọng trên vai của Chu Nghiệp Quyết.

Chu Nghiệp Quyết ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn nữ hài kiêu ngạo nở nụ cười.

Lúc này hắn không thể cất lời nói bất kỳ điều gì.

“Đi thôi.” Nữ hài nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn.

Tay của nữ hài ấm áp như ánh nắng.

Hòa tan hết tất cả giá băng của mùa đông.

“Đúng rồi, ta tên là Đổng Nhập Khanh, còn ngươi?” Nữ hài nắm lấy tay của Chu Nghiệp Quyết, mỉm cười hỏi.

Nụ cười của nữ hài sáng lạn như hoa xuân.

Chu Nghiệp Quyết nhìn nữ hài, khóe mắt có chút ẩm ướt.

“Ta tên là Chu Tiểu Trư, chính là tiểu trư hay bị mọi ngươi ăn thịt.”

“Làm gì có nơi nào có người tên như vậy.” Đổng Nhập Khanh bị cái tên này chọc cười khanh khách. “Nếu như ngươi là tiểu trư, ta chính là tiểu lộc, tiểu lộc mà hay bị thợ săn săn bắn.”

“Tốt, Tiểu Lộc.” Chu Nghiệp Quyết cầm lấy chiếc ô giấy dầu của Đổng Nhập Khanh, che cho cả hai.

“Tốt, Tiểu Trư.” Đổng Nhập Khanh dường như rất thích danh tự này, nắm lấy tay Chu Nghiệp Quyết, vui vẻ nhảy nhót bước đi trên tầng tuyết mỏng đọng lại.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, đêm tuyết yên tĩnh, hương hoa ngào ngạt, Chu Nghiệp Quyết nhìn Đổng Nhập Khanh vui vẻ như tiểu lộc. Trong thế gian xám xịt tuyệt vọng của hắn, chỉ trong nháy mắt, bừng sáng sinh cơ, muôn ngàn hồng tía.

Sáng sớm ngày thứ hai, Đổng Nhập Khanh dẫn Chu Nghiệp Quyết lén chuồn ra khỏi khách điếm.

Trận tuyết đã qua đi, cảnh xuân phá lệ vô cùng tươi đẹp.

Tuyết đọng trùm lên những đóa hoa đang nở rộ, tạo thành một phong cảnh tuyệt mỹ.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Chu Nghiệp Quyết thấy Đổng Nhập Khanh chỉ lo vui vẻ tung tăng phía trước, có chút kỳ quái hỏi.

“Miếu Nguyệt lão. Ngày hôm qua người làm hỏng mất bó hoa đào của ta, ngươi phải đền cho ta bó khác.” Đổng Nhập Khanh quay đầu, thanh thúy đáp.

Miếu Nguyệt lão sau trận tuyết đêm qua được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng, càng tạo thành một cảnh tượng tươi đẹp.

Đổng Nhập Khanh lợi dụng lúc Chu Nghiệp Quyết đang hái hoa, dùng sức lay động cành cây, khiến cho tuyết rơi lả tả xuống người Chu Nghiệp Quyết.

Nhìn gương mặt xán lạn ngây thơ tươi cười của Đổng Nhập Khanh, dường như Chu Nghiệp Quyết quên tất cả sự lạnh giá và ủy khuất của bản thân.
Bình Luận (0)
Comment