Nếu Trường An Không Tồn Tại

Chương 62

“Phiêu Kị tướng quân đang trên đường đến Sóc Phương sao? Thức Tranh hỏi.

“Nếu đúng thì thế nào?” Hoắc Khứ Bệnh nở nụ cười, ngẩng đầu hỏi lại.

“Đúng lúc, Y Y cũng đi về phía đó, ta có thể cùng đồng hành với tướng quân hay không?” Thức Tranh mở miệng cười.

Tươi đẹp, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Giống hệt buổi sơ ngộ chín năm về trước.

“Bản tướng quân nếu không đồng ý với cô nương, cô nương sẽ không đi Sóc Phương phải không?” Hoắc Khứ Bệnh tiếp tục hỏi ngược lại Thức Tranh.

“Ta vẫn sẽ đi.”

“Nếu cô nương tâm ý đã quyết, bản tướng quân có đáp ứng hay không thì có quan hệ gì đâu? Đường là của mọi người, bản tướng quân cũng không có quyền bắt cô nương không được đi đường này.” Hoắc Khứ Bệnh nở nụ cười, vung roi, chạy về phía trước.

Thức Tranh sửng sốt một chút, cũng vung roi chạy về phía trước.

Bây giờ đang giữa mùa hè tháng bảy.

Đêm đó, lúc Thức Tranh bước đến phòng của Hoắc Khứ Bệnh, Hoắc Khứ Bệnh lập tức cảm thấy kinh hãi.

Thức Tranh vừa mới tắm gội xong, mái tóc dài rối tung, chỉ mới khoác một lớp y phục mỏng đã bước đến trước mặt chàng.

“Thức Tranh, ta đã lập gia đình.” Hoắc Khứ Bệnh có chút lúng túng nói.

Thức Tranh nở nụ cười, sau đó trực tiếp tựa vào người Hoắc Khứ Bệnh, “Ta biết.”

Nói xong, Thức Tranh từ từ ép sát Hoắc Khứ Bệnh.

Thức Tranh nhẹ nhàng hôn Hoắc Khứ Bệnh, hai tay không tự chủ cởi bỏ y phục của Hoắc Khứ Bệnh.

“Thức Tranh, nàng.” Không đợi, Hoắc Khứ Bệnh nói cái gì, hơi thở ấm áp của Thức Tranh đã tiến đến gáy của Hoắc Khứ Bệnh, đó là chỗ nhạy cảm nhất của Hoắc Khứ Bệnh, chỉ cần Thức Tranh đến gần chỗ đó, chàng ngay lập tức sẽ vô cùng hưng phấn, chưa nói đến chuyện hiện tại Thức Tranh đang điên cuồng hôn lên nơi đó.

Thức Tranh vừa không ngừng hôn lên thân thể đã nóng bỏng của Hoắc Khứ Bệnh, vừa tiếp tục cởi y phục của chàng.

Hoắc Khứ Bệnh không nhịn được nữa, chợt xoay người, ôm lấy thân thể đã gần như trần trụi của Thức Tranh, Thức Tranh thuận thế ôm thật chặt lấy cổ của Hoắc Khứ Bệnh, hung hăng hôn chàng.

“Việc này, chúng ta lên giường tiếp tục được được hay không.” Thức Tranh thở hổn hển. Rõ ràng là nàng dụ dỗ cuốn lấy Hoắc Khứ Bệnh, nhưng ngược lại bây giờ nàng lại là người bủn rủn trước.

“Bây giờ, nàng mới nhớ tới sao, đã quá chậm.” Hoắc Khứ Bệnh đỡ lấy Thức Tranh ngã xuống sàn nhà, sau đó xé bỏ y phục của bản thân, cả người áp lên thân thể cũng đã đồng dạng nóng bỏng của Thức Tranh.

Môi của Hoắc Khứ Bệnh không ngừng hôn lên thân thể của Thức Tranh, khiến cho Thức Tranh không ngừng thở gấp.

Hoắc Khứ Bệnh nghe thấy Thức Tranh rên rỉ, hơi thở cũng bắt đầu nặng nề.

“Năm đó ở Lỗ quốc, vì sao chàng không chịu mang ta trở về Trường An?” Đột nhiên, Thức Tranh ở bên tai của Hoắc Khứ Bệnh nhẹ nhàng hỏi.

Nghe thấy vậy, Hoắc Khứ Bệnh chợt tỉnh táo lại. Chàng dừng lại mọi động tác, gian nan ngồi dậy, ” Đêm nay, nàng làm như vậy là muốn hỏi cái này sao?”

“Bởi vì, ta muốn nghe lời nói thật của Hoắc Khứ Bệnh chàng.” Thức Tranh vuốt lại mái tóc rối của mình, chăm chú nhìn Hoắc Khứ Bệnh, thản nhiên nói.

Chỉ có vào lúc này, thân thể và lời nói mới thành thật nhất.

“Bởi vì, khi đó nàng đã là Chu phu nhân, lại đang mang thai. Hơn nữa, quan trọng nhất là ta trúng ám khí của Tống Canh, căn bản không thể dẫn nàng an toàn rời khỏi. Là Uyển Nhược cứu ta lúc ta bị trọng thương, sau đó ta đưa nàng ấy về Trường An. Lúc cùng nàng ấy thành thân, độc trên người ta cũng chưa hoàn toàn được tiêu trừ sạch sẽ.” Quả nhiên, Hoắc Khứ Bệnh thành thật nói cho Thức Tranh chuyện thực tế đã xảy ra.

Hoắc Khứ Bệnh vốn là người thẳng tính, nếu không phải vì Thức Tranh, chính chàng cũng không biết hoá ra bản thân có thể ẩn nhẫn như vậy.

Thức Tranh sửng sốt, nước mắt không ngừng tuôn trào, mặc cho nàng kìm nén thế nào cũng không thể ngừng được.

Quả nhiên, một khi tơ hồng đã bị cắt đứt, tất cả sẽ xa cách như sao Sâm, sao Thương.

“Vậy còn bây giờ? Chàng đã hoàn toàn trị được hết độc chưa?” Thức Tranh nhìn gương mặt gầy đi rất nhiều của Hoắc Khứ Bệnh, ân cần hỏi han.

Hoắc Khứ Bệnh gật đầu, sau đó vươn tay lau đi nước mắt của Thức Tranh.

Từng trải qua nhiều chuyện như vậy, kẻ làm người quật cường như Thức Tranh bật khóc luôn là chàng.

“Hoắc Khứ Bệnh, vậy lần này, chàng có thể trả lại toàn bộ những thua thiệt chàng nợ ta hay không?” Thức Tranh ngẩng mặt, quật cường mỉm cười hỏi Hoắc Khứ Bệnh.

“Ta đã nói rồi, chúng ta không ai mắc nợ ai.” Nhìn Thức Tranh quật cường mỉm cười, Hoắc Khứ Bệnh đau lòng kéo nàng lại, cúi đầu, sâu đậm hôn nàng.

Ta với nàng, không phải mắc nợ, không phải hoàn trả, mà là cho dù mọi thứ đều quay về thủa ban đầu, ta vẫn lựa chọn yêu nàng.

Bình minh.

Hoắc Khứ Bệnh ôm Thức Tranh vào ngực, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Chàng không phải là một người đa sầu đa cảm, thế nhưng tình cảnh này lại khiến chàng không khỏi cảm khái.

Bắn chết chí hữu, đến Sóc Phương xa xôi, rời khỏi thành Trường An cung đình ám đấu, cuối cùng ở cái nơi hoang vắng này gặp lại Thức Tranh.

Chín năm trước, chàng là Trường An công tử tuỳ tâm sở dục, còn nàng là công chúa phản quốc gách vác trên vai thù nhà hận nước.

Chín năm sau, chàng vang danh tứ hải, bản thân đã là phu quân, phụ thân của người khác, còn nàng lênh đênh lưu lạc tại Đại Hán, cũng đã là phu nhân, mẫu thân của kẻ khác.

Nhưng bọn họ vẫn ở nơi này, bất chấp cướp đoạt lẫn nhau.

Tình, mãi mãi là thứ không thể kiềm chế.

Ái, tưởng chừng luôn là cố chấp cho đi, nhưng kỳ thật, bản thân nó cũng chỉ là bất chấp cướp đoạt mà thôi.

Tương ái, trừ cái này ra, chúng ta không có lựa chọn nào khác.

“Hoắc Khứ Bệnh, Y Y sẽ không bao giờ rời khỏi chàng.” Thức Tranh ôm chặt Hoắc Khứ Bệnh, bỗng nhiên thì thào nói.

“Nàng chắc chắn?” Hoắc Khứ Bệnh có chút bất ngờ hỏi.

Hoắc Khứ Bệnh chưa bao giờ cho rằng Thức Tranh thực sự sẽ yên ổn, ở bên cạnh chàng lâu dài.

“Ta cam đoan.” Vẻ mặt của Thức Tranh nghiêm túc.

Nghe được những lời này của Thức Tranh, Hoắc Khứ Bệnh nở nụ cười.

Chàng cười vô cùng vui vẻ, cuối cùng cười đến không thể ngừng lại được.

“Vui đến vậy sao?” Thức Tranh rúc vào trong lòng Hoắc Khứ Bệnh, ngẩng mặt hỏi Hoắc Khứ Bệnh.

“Ta chỉ nghe nàng dùng cái tên “Y Y” để xưng hô bản thân, là lại cảm thấy buồn cười. Nàng nói cho ta nghe rốt cuộc cái tên “Y Y” là sao? Người Hung Nô cũng dùng nhũ danh để xưng hô sao? Giống như biểu tự của Đại Hán?”

Thức Tranh giả bộ tức giận đá Hoắc Khứ Bệnh một cái. “Đúng vậy, là cách xưng hô của quê hương ta. Như vậy mà cũng đáng buồn cười sao? Đáng giá để chàng cười thành như vậy.” Nói xong, Thức Tranh nghiêng đầu qua một bên, không thèm để ý tới Hoắc Khứ Bệnh nữa.

Nàng đã biết trước thể nào Hoắc Khứ Bệnh cũng cười nhạ cái nhũ danh này.

Lúc mọi người tiếp tục khởi hành đến Sóc Phương, mới phát hiện trong đội ngũ của bọn họ đột nhiên nhiều hơn một nữ nhân nữ cải nam trang.

Dung mạo của nữ nhân này sắc sảo, tươi đẹp, trong trẻo nhưng lạnh lùng, vừa nhìn là đã biết là một mỹ nhân.

Tướng quân của bọn họ đối với nữ nhân này dạt dào tình ý, khiến cho mọi người đều ngại ngùng nhìn bọn họ giữa ban ngày ban mặt khoe khoang ân ái.

Tuy mọi người đều vô cùng tò mò muốn biết nữ nhân này có thân phận thế nào, nhưng lại không có kẻ dám đi hỏi thăm chuyện riêng của Hoắc đại tướng quân, cho nên mọi người không thể làm gì khác ngoài việc giả bộ bị mù, coi như không nhìn thấy người nữ nhân này.

Mấy ngày sau, đoàn người đặt chân đến Sóc Phương.

Dọc đường đi, Hoắc Khứ Bệnh hỏi Thức Tranh không ít chuyện xảy ra trong hai năm qua, khiến cho Hoắc Khứ Bệnh cũng cảm thấy bản thân chàng có chút giống một phụ nhân nhiều chuyện.

Nhưng về sự tình hai năm qua, Thức Tranh cũng không nói quá nhiều.

Nàng chỉ nói cho Hoắc Khứ Bệnh, sau khi rời khỏi Trường An, Chu Nghiệp Quyết thu lưu nàng, cho nên nàng đành ủy thân ở Chu gia. Sau khi hạ sinh hài tử, nàng rời khỏi Chu gia. Khi đó, hôn lễ của Hoắc Khứ Bệnh lan truyền khắp thiên hạ, Thức Tranh cho rằng nàng và Hoắc Khứ Bệnh đã không còn có khả năng tái ngộ. Nhưng, khi nàng nghe được Hoắc Khứ Bệnh bị lưu đày đến Sóc Phương, nàng không do dự đuổi tới Sóc Phương.

Lúc này, nàng không muốn tiếp tục cùng Hoắc Khứ Bệnh bỏ lỡ nhau.

“Còn hài tử kia đâu.” Hoắc Khứ Bệnh hỏi Thức Tranh. Chàng không nghĩ rằng Thức Tranh sẽ nhẫn tâm bỏ lại hài tử, một mình chạy tới Sóc Phương.

“Hài tử kia chết yểu.” Thức Tranh chỉ thản nhiên nói.

Hoắc Khứ Bệnh nghe xong, cả người ngơ ngẩn.

Chàng thấy Thức Tranh gắng gượng tỏ ra bình tĩnh, trong lòng bỗng nhiên nhói đau.

Chàng ôm chặt lấy Thức Tranh, hy vọng trở thành nơi để nữ nhân quật cường này tựa vào.

“Nếu tất cả đã qua, vậy chúng ta đừng nhắc tới nữa. Mặc dù ta là phu nhân của Chu Nghiệp Quyết, mặc dù hài tử của ta và Chu Nghiệp Quyết đã chết yểu, cũng đều là những chuyện đã qua. Ngay cả vậy, thì việc chúng ta vẫn còn có thể tiếp thu lẫn nhau, không phải là chuyện tốt sao.” Thức Tranh nhẹ nhàng nở nụ cười, tựa vào vai của Hoắc Khứ Bệnh, không nói nữa.

Về hài tử của nàng và Hoắc Khứ Bệnh, vê hôn nhân giả dối của nàng và Chu Nghiệp Quyết, Thức Tranh cũng không có ý định nói cho Hoắc Khứ Bệnh. Việc đã đến nước này, nhắc tới cũng chỉ càng tàn nhẫn hơn mà thôi.

Có một số việc chỉ cần một mình nàng biết.

Thống khổ, hối hận, hay thê lương, chỉ cần một nàng chịu đựng, cùng người khác, không cần thiết phải biết.

Ánh trăng ở Sóc Phương, so với Trường An thoạt nhìn càng thêm sáng tỏ.

Đêm Trung Thu, Hoắc Khứ Bệnh dẫn Thức Tranh cưỡi ngựa ra ngoài thành, tùy ý phóng mã.

Sau đó, hai người dừng lại dưới một gốc cây táo già, đốt lửa trại, ngọt ngào gắn bó.

Mười lăm tháng tám đúng lúc mùa táo chín đỏ, Hoắc Khứ Bệnh leo cây, dùng sức lay động cành, táo đỏ rào rào rụng xuống.

Thừa dịp, Thức Tranh đang nhặt táo, Hoắc Khứ Bệnh cố ý tiếp tục lắc cành cây, khiến cho một quả táo cố tình rơi trúng người của Thức Tranh, làm cho Thức Tranh cũng phải leo lên cây đùa giỡn với Hoắc Khứ Bệnh một phen.

Lúc hai người ngồi bên đống lửa ăn táo, Thức Tranh phát hiện sắc mặt của Hoắc Khứ Bệnh có chút tái nhợt khác thường.

“Chàng làm sao vậy? Sao sắc mặt của chàng lại kém như vậy?” Thức Tranh vội hỏi.

“Ta không sao. Vừa rồi ở trên cây, ta suýt nữa bị nàng đánh chết. Bản tướng quân thấy dáng vẻ của nàng đúng là giống như chuẩn bị mưu sát thân phu.” Hoắc Khứ Bệnh nở nụ cười xấu xa, ôm chầm lấy Thức Tranh, tiếp tục cung nang đùa giỡn.

“Hoắc Khứ Bệnh, ta đang nói chuyện nghiêm túc với chàng. Hai ngày nay, dáng vẻ của chàng thật giống như không ăn cơm, sáng sớm rời giường cả người lại ướt đẫm mồ hôi. Chàng phải mau chóng tìm đại phu kiểm tra thân thể.” Thức Tranh đẩy Hoắc Khứ Bệnh ra, nghiêm túc nói.

“Được, được, ngày mai ta sẽ đi tìm đại phu. Nàng từ khi nào đã bắt đầu dài dòng như vậy, Y Y?” Hoắc Khứ Bệnh tiếp tục cường điệu trêu đùa nhũ danh “Y Y.”

“Nếu chàng còn đùa giỡn, ta sẽ thật sự tức giận. Hơn nữa, cái tên Y Y đáng để chàng đem ra đùa giỡn hay sao?” Thức Tranh làm bộ tức giận, quay lưng lại.

Hoắc Khứ Bệnh ôm chặt Thức Tranh từ phía sau, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói, “Bản tướng quân thấy cái tên Y Y thật dễ nghe, tại sao Y Y lại cảm thấy bản tướng quân đang cười nhạo nàng.”

Kể từ khi biết nhũ danh của Thức Tranh, Hoắc Khứ Bệnh cả ngày cứ Y Y dài, Y Y ngắn gọi Thức Tranh.

“Hoắc Khứ Bệnh, nếu như chàng quay về Trường An, vậy lúc này, chàng có dẫn ta về cùng về hay không?” Thức Tranh nằm trong lòng Hoắc Khứ Bệnh, nhìn vầng trăng tròn sáng tỏ trên trời, chậm rãi hỏi.

Tuyết quan ngoại, trăng quan nội, luôn dẫn đến muôn vàn y thơ cùng cảm khái phiền muộn.

Một lúc lâu, Thức Tranh cũng không chờ được câu trả lời của Hoắc Khứ Bệnh. Nàng xoay người ngồi dậy, sau đó ngơ ngác nhìn vào gương mặt đang mơ màng ngủ của Hoắc Khứ Bệnh.

Ánh trăng lành lạnh chiếu trên gương mặt gầy gò của chàng, Thức Tranh không khỏi có chút đau lòng nhẹ nhàng vuốt ve gò má của chàng.

Từng đường nét quen thuộc như thế lại khiến Thức Tranh trong lòng không hiểu vì sao có chút bi thương.

Hoắc Khứ Bệnh vẫn luôn truy hỏi, hai năm qua nàng sống như thế nào. Nhưng lại gần như không có đề cập đến hai năm qua chàng đã sống như thế nào. Cho dù chàng không nói, Thức Tranh cũng biết chàng cũng sống không tốt.

Dung nhan chưa đổi, tâm đã đóng vảy.

Ánh lửa bập bùng lúc sáng lúc tối.

Trong chớp mắt, Thức Tranh bỗng nhiên cảm thấy chỉ cần nàng buông lỏng tay, thì bóng hình nàng khắc sâu tận đáy lòng này, sẽ chậm rãi giống như ánh lửa kia, chậm rãi cháy hết, sau đó hoàn toàn biến mất không tìm thấy bóng dáng.

Hoắc Khứ Bệnh, nếu chàng có thể vĩnh viễn cùng ta ở lại Sóc Phương hoang vắng này thì tốt biết bao.

Nhưng Thức Tranh hiểu rõ, một Hoắc Phiêu Kỵ tướng quân như chàng sao có lưu lại nơi nhỏ bé như Sóc Phương này.
Bình Luận (0)
Comment