Nếu Trường An Không Tồn Tại

Chương 67

Khi Hoắc Quang bưng ly dạ quang lưu ly huyền vũ dến Vân Dương cung, Triệu tiệp dư biết, ngày chết của nàng đã đến rồi.

Chờ lệnh triệu kiến của Triệu tiệp dư, Hoắc Quang bưng ly dạ quang đợi ở bên ngoài Vân Dương cung.

Hồi lâu, trong điện mới truyền đến giọng nói của Triệu tiệp dư.

“Hoắc đại nhân, ngài có thể đi vào rồi.”

Hoắc Quang sửng sốt, chậm rãi đi vào Vân Dương cung.

“Bộc thần bái kiến tiệp dư.” Hoắc Quang tự tiến vào trong điện, nhưng vẫn luôn cúi đầu, quỳ xuống, dâng chiếc ly qua đầu, dâng lên Triệu tiệp dư.

“Hừ.” Triệu tiệp dư cười lạnh, “Hoắc Tử Mạnh, ngươi biết không, bổn cung vẫn luôn cho rằng trận chiến với Đại Uyên là do ngươi khơi mào. Dù sao, hãn huyết bảo mã vẫn là thứ ngươi yêu thích nhất.”

Nghe đến đây, tay của Hoắc Quang có chút run rẩy.

Nàng lại có thể xưng hô hắn là Hoắc Tử Mạnh?!

Mười mấy năm, cuối cùng nàng cũng thừa nhận thân phận của mình, không còn giả bộ không quen biết hắn nữa.

Hoắc Quang nỗ lực duy trì sự trấn định, càng cúi thấp đầu, khóe mắt của hắn rốt cuộc chỉ nhìn thấy làn váy lụa đỏ dài quét đất của Triệu tiệp dư.

“Lúc ấy, chức vị của bộc thần vẫn còn rất thấp kém, sao có thể lay động thánh ý? Tiệp dư quá xem trọng bộc thần rồi. Bộc thần sao gánh được danh tiếng như thế.”

“Hừ.” Triệu tiệp dư có chút thương tâm cười lạnh, tựa như nghe được một chuyện cười.

“Hoắc Tử Mạnh, từ khi nào, một người kiêu ngạo như ngươi lại e dè cẩn trọng từ lời nói đến việc làm như vậy, cẩn thận từng li từng tí?” Triệu tiệp dư nhào tới trước người Hoắc Quang, một tay hung hăng nâng cái đầu đang cúi thấp của hắn lên.

Từ lúc nào?

Có lẽ bắt đầu từ lúc đại ca của hắn, Phiêu Kỵ tướng quân chết bất đắc kỳ tử.

Cũng có lẽ bắt đầu từ lúc Lý Lăng đầu hàng Hung Nô, trên dưới triều dã, ngoại trừ Tư Mã Thiên, không một ai đứng ra nói giúp Lý Lăng.

Cũng có lẽ là lúc gia tộc Vệ thị sụp đổ trong vụ án Vu Cổ vào năm Chính Hòa thứ hai.

“Tiệp dư vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Ly rượu trên tay bộc thần do chính bệ hạ ban thưởng cho tiệp dư. Nếu tiệp dư nhỡ tay đánh đổ, sẽ khiến bộc thần khó hoàn thành mệnh lệnh của bệ hạ..” Sau khi Hoắc Quang cẩn thận nhìn bốn phía, mới không quỳ gối dưới đất nữa, chậm rãi đứng dậy, đặt chiếc ly xuống chiếc bàn bên cạnh.

“Ngươi yên tâm. Bệ hạ đã hạ lệnh giam bổn cung trong Vân Dương cung. Hiện tại, chẳng có kẻ nào dám đặt chân đến đây. Nơi này vô cùng an toàn.” Triệu tiệp dư nhướng mày nhìn Hoắc Quang, rồi dùng ngón tay miết nhẹ lên chiếc ly dạ quang.

Nghe được Vân Dương cung tuyệt đối an toàn, Hoắc Quang  lúc này mới ngẩng đầu, nhìn thẳng Triệu tiệp dư.

Triệu tiệp dư mặc một bộ thâm y đỏ rực như lửa, giữa mày điểm đóa mẫu đơn năm cánh đỏ thắm cùng đôi môi đỏ kiều diễm, càng nổi bật làn da tái nhợt của nàng.

Xuyên qua gương mặt hiện ý cười của Triệu tiệp dư, Hoắc Quang dường như quay về ba mươi năm trước, thời điểm lần đầu tiên hắn và nàng gặp nhau.

Nàng mặc một bộ y phục đỏ rực, kiêu ngạo minh diễm, cưỡi trên thất xích huyết mã, nhẹ nhàng giơ roi ngựa, hồng nhan mang ý cười.

Hóa ra thời gian đã trôi qua lâu đến như vậy.

“Bổn cung nghe nói ly dạ quang lưu ly huyền vũ này được làm từ ngọc thạch của núi Kỳ Liên, nếu không phải nhờ Phiêu Kỵ tướng quân mã đạp Kỳ Liên, thì có lẽ Đại Hán ta sẽ không bao giờ có loại nguyên liệu làm nên chiếc ly này.” Triệu tiệp dư nhìn chiếc ly, nhàn nhạt nói.

“Không ngờ đến tận bây giờ tiệp dư vẫn còn nhớ đến đại ca của bộc thần, thật khiến bộc thần lấy làm vinh hạnh.” Hoắc Quang tuy ngoài miệng vẫn cung kính, nhưng đã hoàn toàn không khiêm tốn giống như trước.

“Đó là điều đương nhiên. Hoắc Tử Mạnh, hẳn là người không biết, ba mươi năm trước, lúc Phiêu Kỵ tướng quân qua đời, ai là người đã ở bên cạnh ngài ấy.” Triệu tiệp dư mỉm cười nói với Hoắc Quang. Hoắc Quang vô cùng bàng hoàng.

“Chẳng lẽ?”

Triệu tiệp dư nở nụ cười, “Không sai. Lúc đó, chính bổn cung cùng Thức Tranh, vị tẩu tẩu mà Hoắc Tử Mạnh ngươi luôn tâm tâm niệm niệm canh giữ bên cạnh Phiêu Kị tướng quân.”

Hoắc Quang kỳ thực cũng dự đoán được, lúc đại ca qua đời, Thức Tranh cũng đang ở bên cạnh. Trên cổ con ngựa Kỳ Liên của Hoắc Khứ Bệnh có treo một việ dạ minh châu. Người khác có thể không biết, nhưng Hoắc Quang lại nhận ra, đó chính là lễ gặp mặt của Vệ Thiếu Nhi đưa cho Thức Tranh.

Chỉ là Hoắc Quang không ngờ rằng, Triệu Minh Hột cũng ở bên Hoắc Khứ Bệnh lúc đó.

Ba mươi năm, Triệu Minh Hột biết được phụ thân của nàng trấn thủ Sóc Phương, trong lòng bỗng nhiên cảm thẩy bồn chồn nên đã trốn mẫu thân, đến Sóc Phương vấn an phụ thân. Trên đường đến Sóc Phương, thế mà nàng lại gặp được đoàn người Hoắc Khứ Bệnh đang quay về Trường An.

Đương lúc nàng vui vẻ, chạy về phía đoàn người, lại thấy được Hoắc Khứ Bệnh đang hơi thở thoi thóp, khiến Triệu Minh Hột ngẩn người.

Nàng không thể tin được người có bộ mặt dữ tợn, cả người nở loét trước mặt mình lại là người chiếm cứ toàn bộ tâm tư thiếu nữ của nàng.

Trước kia nàng thường mơ mộng sẽ có một ngày, Phiêu Kị tướng quân cưới con ngựa trắng, đạp hoa hướng về phía nàng.

Mà ảo mộng này cuối lại có kết quả như vậy.

Nàng cưỡi hãn huyết bảo mã, vượt qua ngàn dặm, vận mệnh chú định nàng đến gặp mặt Phiêu Kỵ tướng quân lần cuối cùng.

Ngày đó, gương mặt trời sinh mang ý cười như nàng lại bị nỗi đau sinh sôi cướp đoạt, Triệu Minh Hột không thể kiềm chế được, nhào đến trước giường của Hoắc Khứ Bệnh khóc nức nở.

“Bản tướng quân còn đang đoán xem tiếng khóc của ai mà có thể lảnh lót đến như vậy, hóa ra là Minh Hột tiểu thư.” Hoắc Khứ Bệnh bị tiếng khóc của Triệu Minh Hột làm thức giấc, miễn cưỡng nở nụ cười với nàng, nhưng nụ cười của chàng trong mắt của Triệu Minh Hột chỉ toàn thống khổ cùng vặn vẹo.

“Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy….” Triệu Minh Hột lôi kéo bàn tay đang chảy mủ của Hoắc Khứ Bệnh, lộ ra vẻ đau thương chất vấn.

Nhưng không một ai có thể trả lời nàng.

Nàng chỉ có thể lên án cái vận mệnh đáng chết này.

“Ta đã dọa muội phải không?  Đoán chừng sau này sẽ khiến muội gặp phải ác mộng.” Hoắc Khứ Bệnh suy yếu nở nụ cười với Triệu Minh Hột.

“Như vậy cũng tốt. Chí ít muội còn có thể trong mộng gặp được Hoắc ca ca. Minh Hột chỉ sợ sau này ngay cả trong mộng cũng không thể gặp lại Hoắc ca ca, đến lúc đó, Mính Hột biết đi đâu để tìm được Hoắc ca ca đây?” Nói đến đây, nàng càng bật khóc nức nở.

Ai có thể biết được người sau khi chết linh hồn sẽ phiêu dạt đến nơi nào?

“Hoắc ca ca, người phải hứa với Minh Hột, nhất định phải đến gặp muội trong mộng. Huynh phải cưỡi một con ngựa trắng, đạp hoa mà đến. Sau đó dẫn Minh Hột đến đại mạc, chiễm ngưỡng các cảnh tượng hào hùng, được không?”

Bây giờ, Triệu Minh Hột lại nghĩ, có lẽ linh hồn sẽ đi vào trong lòng người khác?

Nghe được như vậy, đáy lòng của Hoắc Khứ Bệnh càng trào dâng bi thương. Chết thực sự là một việc dễ dàng, nhưng những người còn sống, lại phải kìm nén bi thương, tiếp tục khó nhọc mà kiên cường sống tiếp.

“Bản tướng quân bằng lòng với muội.” Hoắc Khứ Bệnh vươn tay ra, ngoéo tay ước định với Triệu Minh Hột.

Dù Triệu Minh Hột vô cùng bi thương, nhưng vẫn cố nở một nụ cười tươi tắn với Hoắc Khứ Bệnh.

Đột nhiên cả hai nghe được một tiếng ngựa hý.

Hoắc Khứ Bệnh có chút không thể tin cười nói: “Kỳ Liên cũng theo tới sao?”

“Kỳ Liên là ai?” Triệu Minh Hột có chút kỳ quái hỏi.

“Thời còn chinh chiến ở Hà Tây, ta vô tình sở hữu được một con ngựa vô cùng khỏe mạnh, toàn thân trắng như tuyết, chỉ có trước trán có một nhúm lông màu nâu hình tia chớp. Cữu cữu cũng rất thích con ngựa này, nói núi Kỳ Liên quanh năm tuyết phủ, vô cùng tương ứng, nên đã lấy tên Kỳ Liên đặt cho nó.” Hoắc Khứ Bệnh nói đến đây, nghĩ đến cữu cữu đang ở Trường An xa xôi, rốt cuộc không thể nói tiếp được, ôm mặt rơi lệ.

Hoắc Khứ Bệnh không vì bản thân sắp chết mà bất lực đau lòng, mà nghĩ đến thân nhân của chàng ở thành Trường An, không thể chịu được cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nên không thể kìm nén được yếu ớt trong lòng, mà rơi lệ.

Chim chóc sắp chết, cũng cất tiếng ca bi thương.

Huống chi là con người?

“Hoắc ca ca?” Chứng kiến Hoắc Khứ Bệnh lại có thể rơi lệ, Triệu Minh Hột cũng không biết phải làm sao.

“Ta không có việc gì.” Hoắc Khứ Bệnh chấn định mọi cảm xúc, cho gọi thuộc hạ vào hỏi tình huống của Kỳ Liên.

Viên thuộc hạ mang vào một viên dạ minh châu, dâng lên Hoắc Khứ Bệnh.

“Tướng quân, trên cổ của Kỳ Liên có đeo một viên dạ minh châu, thỉnh tướng quân xem qua.”

Hoắc Khứ Bệnh nhận viên dạ minh châu, vẻ mặt đau khổ.

Quả nhiên nàng ấy vẫn theo tới.

“Phu nhân đang ở đâu? Tại sao nàng ấy không đi theo ngươi vào đây?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi.

Hiển nhiên viên thuộc hạ không hiểu ý của Hoắc Khứ Bệnh, “Phu nhân? Phu nhân của tướng quân một vị đang ở Trường An, một vị đang ở Sóc Phương, sao lại có thể có mặt ở đây?”

Đợi thuộc hạ lui xuống, Hoắc Khứ Bệnh mới suy sụp ngã xuống giường. Minh Hột vội vàng chạy đến, thăm hỏi chàng không khỏe ở đâu.

“Như vậy cũng tốt. Trả quân minh châu, từ nay không còn dây dưa.”

‘Vậy người tới là Thức Tranh?” Triệu Minh Hột thấp giọng hỏi.

Hoắc Khứ Bệnh gật đầu.

“Mẫu thân ta nói, miêu là loại động vật, trước khi chết sẽ tìm một nơi không người trong núi, yên lặng mà chết. Chẳng lẽ, Hoắc ca ca cũng muốn giống chúng, miêu già về núi? Triệu Minh Hột bưng chén thuốc đến bên Hoắc Khứ Bệnh, bắt đầu bón thuốc cho nàng.

Nghe được Triệu Minh Hột nói vậy, Hoắc Khứ Bệnh trầm mặc.

Bản thân chàng hiểu rất rõ, chàng sẽ không còn có cơ hội nhìn thấy Trường An, chỉ có thể ở nơi này chết tha hương.

Kỳ thật bản thân chàng cũng muốn như vậy.

Điều này, đối với chàng, hay tất cả nhưng người chàng để ý, đều là một loại nhân từ.

Thịnh niên chết bất đắc kỳ tử, tráng niên mất sớm, vô luận đối với bất kỳ ai, đều là một sự đả kích lớn. Chàng không muốn những người chàng để ý nhìn thấy tử trạng bi thảm của chàng, càng không muốn họ vì chàng mà đau khổ cùng cực.

Không có tận mắt chứng kiến chàng qua đời, có lẽ sẽ để lại cho mọi người một tia tưởng niệm.

Vận mệnh đã an bài như vậy, nên Hoắc Khứ Bệnh chỉ có thể đem bị thương hạ xuống mức thấp nhất.

Chàng chinh chiến sa trường một thời gian dài như vậy, cuối cùng lại có một kết thúc như thế này.

Thế gian từ xưa đến này, vận mệnh đều đã chú định, anh hùng đoản khí, mỹ nhân bạc mệnh.
Bình Luận (0)
Comment