Newyork Thập Tam Nhai

Chương 40

Edit: Krizak

Beta: Suzaku

“Quý công tử, ngài sớm như vậy trở về sao? Không muốn lưu lại ăn chút điểm tâm?”

Không biết qua bao lâu, trên hành lang truyền đến thanh âm nói chuyện, còn kèm theo tiếng cười trầm thấp thản nhiên.

Trong bóng tối, Brent nhanh chóng mở mắt, nhẹ nhàng bước đến bên cửa, đứng phía sau đem lỗ tai dán sát, nghe được quản gia cùng Quý Thanh Vân nói chuyện với nhau.

“Vẫn là không được, đã muộn một đêm, Mạc An nên hảo hảo nghỉ ngơi, không thể làm việc vất vả…”

Làm việc vất vả?

Brent nghi hoặc nhăn mày chớp mắt, ngừng thở, vụng trộm mở cửa phòng, lộ ra cái nhìn hướng bên ngoài hành lang.

Đèn hai bên tường đều được mở sáng, ngọn đèn thản nhiên phát họa ánh sáng lên gò má tuấn lãng của Quý Thanh Vân tạo ra một cảm giác nói không nên lời, nhượng Quý Thanh Vân cả người đều như trong suốt.

Brent không vui nhíu nhíu mày, hơi chút chỉnh chỉnh thân mình, nhưng chỉ có thể nhìn thấy gương mặt cùng thân ảnh cao ngất của Quý Thanh Vân dưới ngọn đèn.

Brent vừa định đóng cửa thì nghe trên hành lang truyền đến thanh âm trầm ho.

Trái tim cậu bang bang nhảy dựng, cơ hồ như muốn vọt lên tận yết hầu.

Brent chớp chớp đôi mắt, nuốt một ngụm nước bọt, thấy Edward một thân trường bào thuần thuần hắc sắc chậm rãi từ phòng đi ra. Brent nhìn chằm chằm vào hai gò má Edward.

Mới vài ngày không gặp, phát hiện thật giống như vài năm xa cách, đây là hiện tại Brent mới cảm nhận được.

Edward vẫn như trước thon gầy tái nhợt, tại ngọn đèn cung đình nồng đậm, hai gò má ai kia trắng đến bất khả tư nghị, cánh môi mỏng manh lại đỏ sậm dị thường.

Mái tóc đen mềm nhẹ tùy ý rối tung hai bên, hơi che khuất gương mặt hắn.

Biểu tình người nọ vẫn mệt mỏi như trước, nhưng ánh mắt lại ôn hòa nhìn Quý Thanh Vân.

Bởi vì cúc áo trường bào toàn bộ đều cài cho đến tận cổ, chỉ lộ sườn mặt, làm cho Edward lộ ra một cổ cao quý kỳ lạ.

Quản gia thấy Edward đi ra hiển nhiên cũng thật kinh ngạc, vội vàng cúi hạ thắt lưng hành lễ, vội vàng nói:

“Thiếu gia…”

Edward nâng tay huy huy, ý bảo không cần đa lễ. Sau đó quay đầu đối Quý Thanh Vân nói:

“Thanh Vân, hiện tại ngày mới vừa sáng, không khí trong viện hẳn không sai, chúng ta trước ra ngoài một chút đi, ngươi theo bồi giúp ta, trước hết chớ đi, ta còn có chút chuyện muốn nói cùng ngươi…”

Brent nhìn chằm chằm vẻ mặt Quý Thanh Vân, người nọ lại nhìn Edward:

“Mạc An, chuyện ngươi nói với ta…”

Edward phất phất tay, ho khan vài tiếng:

“Trước đừng có gấp, giúp ta ra ngoài đi dạo, ta thật lâu cũng chưa ra ngoài một chút.”

Quý Thanh Vân gật gật đầu, xoay người nói với quản gia:

“Hàn tổng quản, ta ở phía trước chờ, ngươi cấp Mạc An phủ thêm quần áo…”

Edward không chút thay đổi đánh gãy lời Quý Thanh Vân:

“Trực tiếp đi thôi.”

Nói xong, Edward đem sợi tóc khuất hai bên má vuốt về phía sau, rồi chậm rãi hướng dưới lầu đi xuống, trên người chỉ mặc một kiện trường bào đen huyền.

Quản gia thấy Edward như vậy đi ra ngoài, vội vã theo sau, không ngừng khuyên bảo:

“Ai u…! Thiếu gia, ngài hiện tại bệnh nặng mới khỏi, thân thể vừa mới chuyển biến tốt chút, vẫn là mặc dày đi thôi…”

Edward lạnh lùng liếc mắt quản gia một cái, quản gia sửng sốt, lập tức thức thời cúi đầu không nói.

Edward xoay người đã đi xuống lầu.

Quý Thanh Vân quy củ theo sau.

Brent tại hành lang không ai thấy, đẩy cửa vào phòng chính mình, cũng không bật đèn, lập tức đến bên cửa sổ vén màn, thấy Edward cùng Quý Thanh Vân đã đến đường nhỏ trải đá đi vào đình viện, hai người đứng dưới chòm cây điêu linh héo rũ không biết nói gì.

Brent lẳng lặng nhìn.

Cũng không biết nhẫn nại từ đâu, giống như dĩ vãng đối nhất cử nhất động của Edward đều là mắt không thấy tâm không phiền.

Bất quá, Brent còn không kịp cẩn thận tưởng này nọ, liền thấy Quý Thanh Vân đem tay phải đặt trên vai Edward, tay trái chạm vào mái tóc hắn. ( quý vị hãy xem màn đánh ghoen cụa em nó rất bá đạo =))))

Brent nhất thời lửa giận công tâm, gắt gao mím môi, hai tay không tự giác nắm chặt bức màn.

Trong đình viện, Edward quay đầu, trên mặt mang theo ý cười cực nhỏ, đối Quý Thanh Vân gợi lên khóe miệng. Biểu tình kia trong mắt Brent không nói rõ là cảm giác gì.

Brent mạnh dùng sức, nút thắt bức màn rơi xuống. (ver Hoàng hậu đứng trên lầu nhìn Snow White cùng Hoàng tử =))) dưới tán cây)

Brent lạnh lùng nhìn tấm rèm trên tay, hừ lạnh một tiếng, lập tức buông màn, xoay người đến ngăn tủ đầu giường lấy ra khẩu súng chính mình.

“Cậu Brent…?!”

Buổi sáng bọn hạ nhân đang bận rộn trông thấy Brent mặc sơmi trăng trong tay cầm súng ống lao xuống dười lầu, lập tức trợn mắt há mồm đứng tại chỗ, không biết đã xảy ra cái gì.

Quản gia vừa lúc ở thang lầu gặp Brent liền quay đầu hô lớn:

“Cậu Brent! Cậu muốn làm gì?!” (người ta đi đánh ghen nga~)

Nói xong, liền đuổi theo, sau đó gắt gao từ phía sau ôm lấy cậu.

Brent dùng sức tránh thoát, lấy súng chỉ vào quản gia hung tợn nói:

“Ông cùng chủ tử nhà ông đều không phải thứ tốt! Ta muốn giết tên khốn Edward!”

Nói xong xoay người đạp cửa lớn đi ra.

“Ai u! Có chuyện gì cậu nói rõ ràng a! Cậu Brent! Không cần xúc động!… A…”

Brent một cước đem quản gia đẩy ngả ra đất, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn quản gia:

“Ông lại tái xen vào chuyện người khác, ngay cả ông ta cũng cho một trận!”

Quản gia thấy Brent biểu tình hung tợn, lập tức che miệng không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào Brent.

Brent vừa ra khỏi cửa, quản gia lập tức thông cổ họng la to:

“Thiếu gia!… Thiếu gia…”

“Ngài cẩn thận! Cậu Brent nổi điên!.;..”

Nghe thấy tiếng hô Quý Thanh Vân và Edward cùng quay đầu.

Nháy mắt Quý Thanh Vân nhìn thấy súng ống trên tay Brent, nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt.

Edward vẫn là thản nhiên nhìn cậu.

Brent bước lại, nâng tay cầm súng trực tiếp chỉ vào ngực Edward, đại khái vì rất sinh khí, biểu tình nhất thời trở nên lạnh lùng:

“Edward, ngươi tên khốn này.”

Edward không nói gì, Quý Thanh Vân nuốt nuốt nước bọt, đứng một bên không nói ra lời.

Hắn chưa từng thấy có người dám đối Edward làm ra chuyện này, nên triệt để kinh ngạc.

Ngay từ đầu hắn chỉ thấy tiểu tử này tính tình kém một chút, không nghĩ tới chính mình thật sự xem nhẹ cậu.

Edward như trước nhìn chằm chằm vào Brent, trên mặt không biểu tình gì.

Brent thật lâu đã không cùng Edward nhìn nhau như vậy, hiện tại trực diện đối mặt cặp mắt sâu như hồ nước không đáy, làm tim cậu có chút đập gia tốc.

Vì thấy cậu nghiêng đầu, bắt đầu dùng hết ngữ điệu lạnh lùng độc ác mắng Edward:

“Ngươi tên khốn này, ngươi là muốn chết sao? Cả ngày đem chính mình nhốt tại trong phòng cứ như quỷ hồn, bây giờ còn mạc danh kỳ diệu cùng người làm loạn, mẹ nó, ngươi thật ghê tởm… Ngô…”

Edward nhìn vào đôi mắt xanh lục của Brent, hai tay mạnh mẽ ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn môi.

Ngón tay Edward băng lãnh, chế trụ trên cổ cậu.

Brent đầu tiên là sửng sốt, sau đó bởi vì Edward đụng vào mà cả người run rẩy không ngừng.

Súng ống trên tay cũng lơ đãng rơi xuống, Brent vươn tay nhẹ nhàng ôm eo Edward, hung hăng hôn lại. (vưng, thiệt nà chịu hem nỗi, 2 anh yêu nhao bá đạo tóa)

Quản gia một bên cùng bọn hạ nhân đầu tiên là ngẩn ngơ, không nghĩ tới thiếu gia nhà mình luôn luôn mất tự nhiên cũng sẽ có thời khắc phóng đãng như vậy, cảm giác thật không chân thật.

Quản gia phất phất tay, đuổi bọn hạ nhân còn đang giương miệng sững sờ tản ra.

Quý Thanh Vân thức thời cũng tính toán đi về trước.

“Chớ đi!”

Brent tránh thoát Edward, xoay người đem Quý Thanh Vân kéo lại.

Quý Thanh Vân nhất thời sửng sốt, quay đầu thấy vẻ mặt Brent không vui nhìn mình.

Brent tiến lên, ngón tay chỉ thẳng vào mũi Quý Thanh Vân:

“Ta nói cho ngươi về sau không cần động thủ động cước! Edward không phải ngươi có thể chạm!” (có người sung sướng =)), ta thấy có bóng dáng nữ vương đâu đây hô hô~)

Nói xong, Brent hung hăng trừng Quý Thanh Vân một cái, xoay người bước đi.

Quý Thanh Vân kinh ngạc nhìn bóng dáng Brent rời đi, thân thủ sờ sờ cái mũi, bất đắc dĩ cười cười.

“Mạc An, đứa nhỏ này… Sao lại thế này?”

Quý Thanh Vân càng ngày càng kỳ quái, hắn cùng Edward lớn lên từ nhò, là bạn tốt, hai ngươi như tình nghĩa anh em bình thường.

Đạo đức của Edward trong gia tộc cũng công nhận là lễ độ cao quý, mà bản thân hắn cũng là người có lễ có tiết, từ nhỏ đều quy quy củ củ, chưa từng làm sự tình gì khác… Nhưng là, như thế nào lại đem thiếu niên tính tình ngang ngược dã để bên người?

“Chơi đủ lập tức buông tay. Người như vậy không thích hợp lưu lại bên cạnh ngươi.”

Quý Thanh Vân nhắc nhở Edward.

Edward mặt mày không chút thay đổi nhìn hắn, đột nhiên gợi khóe môi, hơi hơi cười cười, tiếu ý đó hàm nghĩa không rõ.

Brent trở lại phòng ngủ không bao lâu thì nghe được tiếng Edward lên lầu.

Brent sinh khí ngồi trong phòng, Edward vẫn là không đến tìm cậu, hoặc là giống như dĩ vãng nhượng chính mình.

Brent căm tức nửa ngày, nằm trên giường điểm điểm hút thuốc.

Chỉ chốc lát sau cửa phòng động mở, Brent nhìn qua, nguyên lai là quản gia đến.

“Cậu Brent, cậu nên ăn bửa sáng.”

Brent biếng nhác nằm nghiêng người, điếu thuốc trên tay hướng gạt tà khầy khầy, thấp giọng nói:

“Ta không ăn.”

Quản gia sốt ruột:

“Không ăn sao được, thiếu gia nói cậu còn trong thời điểm trưởng thành…”

“Mỗi ngày ăn cơm, có phiền hay không a?!”

Brent không kiên nhẫn nhắm hai mắt lại.

Quản gia thở dài một hơi, lui ra ngoài.

Kéo rèm che bên cửa xuống, cả phòng nhất thời trở nên u ám.

Brent nằm trong bóng tối, đêm qua cơ hồ vốn không ngủ, hiện tại nằm trên giường vẫn không ngủ được.

Brent rõ ràng đứng dậy, cằm lọ rượu trắng trong phòng, không thèm nhìn kỹ, trực tiếp lấy đến, ngẩng đầu uống từng ngụm.

Uống xong, Brent chỉ cảm thấy vì cái gì rượu trong biệt thự Edward cùng rượu bình thường mình uống không giống nhau?

Một cổ hơi nóng từ yết hầu hướng lên, nhất thời hai chân Brent mất thăng bằng.

Brent cầm lọ rượu đến trước mặt quơ quơ, cũng là trong suốt… Vì cái gì đầu khó chịu như vậy?

Kỳ thật Brent không biết, loại rượu trong biệt thự Edward có, đều là từ Trung Quốc đưa tới, được ủ từ nhiều năm trước, bọn họ vì Brent mà cẩn thận đổi thành lọ thủy tinh.

Brent lung lay, cảm giác trong đầu nháy mắt thanh tỉnh, nhưng là trước mắt có gì đó mơ mơ hồ hồ.

Brent cười cười, đem cái chai để một bên, sau đó trực tiếp hướng cửa phòng, dùng sức kéo, bước đi ra ngoài.

“Cậu Brent… Cậu đây là?…”

Quản gia kì quái nhìn trên mặt Brent mang theo mỉm cười, tới gần thì nghe nồng nặc mùi rượu.

Quản gia vội vàng đẩy cửa phòng Brent, trông thấy lọ rượu ngã chỏng vó, lập tức hô to:

“Ai u! Thiếu gia… Thiếu gia! Cậu Brent đều đem lọ rượu uống! Thiếu gia…”

Quản gia cảm thấy mình sống nhiều năm như vậy chưa bao giờ thất thố qua, lại phát hiện bản thân vừa nãy còn đứng tại hành lang mà kêu to. Nhớ lại Brent còn hướng phòng Edward đi tới.

Quản gia vội vàng vọt qua, đứng trước cửa phòng Edward ngăn cản Brent, mắt mặt khóc tướng nói:

“Brent thiếu gia, cậu liền yên tĩnh đi, thiếu gia nhà ta thân mình vốn không tốt, cậu đừng như vậy ép buộc ngài, ta cầu cậu…”

Brent mị mị nhãn tình,

“Cút ngay.”

Quản gia lắc đầu, tình thế cấp bách nhất thời trực tiếp dùng tiếng Trung:

“Cậu thấy cái gì chưa đủ thì hướng chúng ta là tốt rồi, cậu đừng éo buộc thiếu gia nhà chúng ta được không? Toàn bộ Hàn gia chỉ có duy nhất thiếu gia a… Nếu lão gia biết, chúng ta sẽ bị mắng chết…”

Brent nào hiểu tiếng Trung đầy miệng quản gia, nâng tay đẩy ông một cái, đem tiểu lão nhân lập tức loạng choạng.

Quản gia xoay người ôm hai chân Brent, sống chết muốn ngăn cậu.

“Để cậu ấy tiến vào.”

Đột nhiên, bên trong truyền đến thanh âm trầm thấp của Edward.

Quản gia sửng sốt, ngoan ngoãn buông lỏng tay.

Brent dùng sức đẩy cửa đi vào.

Vừa vào, một cỗ vị thuốc hỗn hợp bay vào mặt.

Brent ngược lại không cảm thấy có cái gì khó chịu.

Brent quay đầu, thấy Edward đang ngồi sau bàn làm việc, trên tay cầm bút lông, lạnh lùng nhìn mình.

Brent nhìn Edward mang biểu tình lạnh mặt, nhất thời cảm thấy trong lòng phi thường không thoải mái, trong trí nhớ lặp tức phản lại thời điểm Edward cùng Quý Thanh Vân kia đứng trong đình viện, bộ dạng mỉm cười.

Brent tiến đến cầm lấy trang giấy trước mặt Edward xé rách.

Edward mặt không chút đổi ngồi cạnh, nhìn Brent một người nổi điên.

Một lát sau trong phòng một mảnh hỗn độn, đất đầy giấy.

Edward buông bút, nâng tay đem giấy trên người phủi sạch sẽ, sau đó đứng lên, mặt đối mặt nhìn Brent.

“Ngươi bé cưng này, như thế nào ở bên người ta lâu như vậy còn không giáo dưỡng? Đồ ta chuẩn bị một đêm này nọ đều bị ngươi làm hỏng.” (tội nghiệp anh quá a~, chậc chậc)

Edward nói.

Brent ngẩng đầu, vẻ mặt ngạo mạn, giống như bộ dạng lần đầu tiên gặp Edward.

“Ta không giáo dưỡng cũng không sao, ta vốn không biết giáo dưỡng là cái gì!”

Edward nhìn chằm chằm đôi mắt màu đậm của Brent, đột nhiên lên tiếng cười cười.

“Ngươi cười cái gì?”

Brent căm tức nói.

Cậu rất ít có cơ hội được trước mặt Edward biểu hiện ngạo mạn như thế, hơn phân nửa thời gian đều bị gắt gao áp chế, Brent chán ghét cảm giác ngay cả sự kiêu ngạo cũng không có này.

Edward đột nhiên nâng tay lên, hung hăng cho Brent một cái tát. Cậu ôm mặt, nhíu mày nhìn về Edward, không thể nói rõ là người này hay thay đổi cảm xúc. (=.= 1 tên S, 1 tên M => hợp nha~)

Edward vươn tay nắm lấy cậu, ném Brent vào giường. Giờ phút này hai chân cậu có chút nhuyễn, thực nhẹ nhàng đã bị khống chế. Brent nằm trên giường, quay đầu, nhíu mày nhìn Edward, nói không ra lời, cậu thậm chí mơ hồ không nghĩ ra lúc trước chính mình vì cái muốn tới nơi này.

Edward không muốn làm tình, cậu bức cũng vô dụng, Edward muốn làm, cậu liền chạy trốn cũng trốn không thoát.

Đoạn thời gian mấu chốt cậu bị Edward khuất phục, dưỡng thành thói quen có nề nếp.

Hai năm kia, đối mọi người mà nói chỉ là vài giây lướt qua, duy đối với Brent, nó đủ dong dài chiếm cứ hồi ức cậu.

Edward mặt đối mặt đè trên người Brent, cậu vặn vẹo thân thể, cắn răng nói:

“Cút ngay. Tên khốn!”

Edward mặt không chút đổi nhìn thẳng mặt cậu, hé môi lạnh lùng nói:

“Ở bên cạnh ta, ngươi trừ bỏ bị giữ lấy, còn có thể mong chờ cái gì?”

Brent sửng sốt, nhất thời nổi trận lôi đình, còn chưa kịp chửi người, Edward đã cúi đầu, dùng sức hôn môi cậu.

Nụ hôn Edward cực kỳ bá đạo, Brent nhịn không được nhắm hai mắt, đôi tay theo thói quen ôm vai Edward.

Edward ngẩng đầu, không biết từ nơi nào lấy ra vòng kim loại, đem hai tay cậu khóa tại trụ giường.

“Edward… Ngươi muốn làm gì?!”

Brent thở hổn hển nhìn Edward, ánh mắt mang theo một tia hoảng sợ, lấy hiểu biết của cậu đối Edward mà nói, giây tiếp theo hắn sẽ làm ra sự tình gì cậu đều không thể đoán được, hoàn toàn tùy tâm tình cùng yêu thích.

Edward đứng dậy chậm rãi đem trường bào trên người thoát xuống. Hắn đứng ở nơi tối trong phòng, Brent nhìn không rõ lắm biểu tình Edward, chỉ nghe thấy thanh âm hoa lệ âm lãnh của người nọ bên cạnh truyền đến.

“Thỏa mãn ngươi… Không phải sao?”

Brent nhất thời đỏ mặt.

“Đừng mẹ nó nói lung tung…!”

Edward hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lên giường, đem quần áo Brent thoát hết, sau đó tách hai chân cậu, đem thân thể mình đến gần sát Brent.

Thân thể Edward cho Brent có một cảm giác nói không nên lời.

Cho dù muốn Brent tìm thân thể một nam nhân khác, thế nhưng cậu không thể lĩnh  hội được.

Thế nhưng làm cho Brent có thể vẫn tươi cười chính là, tuy rằng nhiều năm qua chính mình cùng Edward làm tình đến số lần không đếm được – vô luận là tự nguyện hay không tự nguyện, Brent cho tới nay đều không thể nói rõ cảm nhận trực tiếp của mình đối với Edward.

Edward ngày thường luôn luôn ôn hòa dễ chịu, đối chính mình cũng vậy, chỉ cần cậu thành thành thật thật không làm gì sai trái, Edward cũng sẽ hòa hòa khí khí.

Nhưng thời điểm mỗi lần làm tình, Edward thế nhưng cũng có thể đem phẩm chất quý tộc chậm rãi dùng tại nơi này, loại sự tình mờ mịt không trong sáng.

Edward làm tình cũng chưa từng có hành vi quá khích, có lẽ một phần nguyên nhân là do thân thể không tốt, nhưng Brent vẫn luôn cảm thấy, Edward làm toàn bộ quá trình đều rất tỉ mỉ, cơ hồ mỗi lần đều khiến cậu rất khó quên, khoái cảm cũng bởi vậy mà trở nên chân thật.

Mỗi một lần đều làm Brent cảm thấy, chính mình như triệt để bị giữ lấy.

Đúng vậy, giữ lấy.

Không phải cái loại thô bạo này, mà là trực tiếp giữ lấy, cái loại chấn động linh hồn, mỗi lần như thế đều làm trái tim cùng ý thức cậu như bồng bềnh bị nắm giữ.



Edward cúi đầu đem vành tai Brent hàm trong miệng, nhẹ nhàng liếm. Cả người Brent run rẩy, nói không nên lời.

Cảm giác nam nhân trên người chậm rãi lui ra ngoài, trở mình, sau đó lại đè ép đi vào.

Trên người Edward lạnh lẽo, mà khí huyết trên người Brent tràn đầy luôn nóng hầm hập, loại chênh lệch này ngay từ đầu nhượng Brent không thích ứng, hiện tại lại cảm thấy tạo thành ấn tượng khác không sai biệt khắc sâu làm cậu khó có thể kiềm chế.

“Edward… Hô…”

Brent hé môi kêu tên Edward.

Edward không đáp lời, cúi đầu bắt đầu hôn môi và bả vai Brent, sau đó nhẹ nhàng cắn vài cái, sợi tóc Edward phân tán trên mặt Brent, che khuất tầm mắt cậu.

“Thoải mái sao…?”

Edward thấp giọng nói.

Brent bị đặt dưới thân, thở dốc có chút khó khăn, bởi vì trước đó uống qua rượu, hiện tại đầu còn choáng váng vựng hồ hồ, tựa hồ cảm giác Edward ngừng lại, Brent khẽ thầm nói:

“Đừng dừng lại… Tiếp tục!”

Edward tiếp tục động tác, Brent không tự giác mà nhẹ nhàng nâng mông, đón ý nói hùa cùng Edward…

Loại khoái cảm này từ lâu Brent đã không nhịn được mà run rẩy.

Loại cảm giác này từ bất luận trên người kẻ nào đều không thể có được, Brent chỉ có thể dùng hai tay gắt gao nắm lây vòng kim loại nơi tay, sau đó không ngừng thở dốc.

“Tốt…Tốt lắm.”

Brent thuận thuận khí, nghiêng mặt nhìn về phía Edward, thấp giọng nói,

“Edward, mau buông ta ra.”

Edward ngồi dậy, sau đó chậm rì rì mà khoác lên kiện áo, không nhanh không chậm đem cúc áo cài tốt, sau đó lại nằm nghiêng bên người Brent, lấy tay vuốt ve sợi tóc cậu, sau đó chậm rãi xuống hai má:

“Có phải thực thoải mái hay không?”

Cho dù sau khi vận động kịch liệt, đầu ngón tay Edward vẫn thực lãnh.

“Ta nghĩ ngươi gần đây tức giận là vì nguyên nhân này, không phải sao?”

“Không phải! Ngươi đừng tự cho là đúng!”

Brent hoàn toàn phủ định.

Edward nhấc môi nhẹ giọng cười.

“Ngươi còn nhỏ, sẽ không hiểu được, ta còn rất nhiều việc phải làm, biết không?”

Brent nghiêng mặt đi, nhìn chằm chằm Edward, giờ phút này, nam nhân trước mặt không có vẻ mặt gì, nhưng là, cặp mắt thuần sắc kia thấy được gương mặt chính mình trong đó.

Brent đỏ mặt, quay sang, đem đầu chôn vào gối, buồn bực lên tiếng:

“Trước tiên buông ra, được không? … ân…!”

Brent còn chưa kịp phản ứng, Edward trở mình một cái, đè lên người cậu.

“Ngươi tên khốn này!… Edward, ngươi muốn làm gì?!”

Edward kéo kéo mái tóc đỏ au của cậu, dùng sức hôn môi, so với vừa rồi càng dùng sức, hung hăng đến mức muốn cắn môi cậu chảy máu, tay kia bắt đầu trên thân Brent tinh tế vuốt ve. Brent không ngừng nuốt nuốt nước bọt.

Edward ngẩng đầu, mút vành tai cậu, sau đó lạnh lùng nói:

“Nhìn xem, trừ bỏ chờ mong bị giữ lấy, ngươi còn có thể chờ cái gì?”

“Đây là ngươi muốn không phải sao?”

Brent cắn cắn môi.

Edward ngược lại ôn nhu nói:

“Ta muốn ngươi luôn luôn ở bên cạnh ta.”

Brent hít một hơi thật dài, nghiêng mặt đi, hung hăng trừng Edward một cái, sau đó mãnh liệt hôn hắn
Bình Luận (0)
Comment