Biện Thái kịch liệt quá mức ngay cả tay cũng không động nổi, hắn giống y chang tử thi nằm thẳng trên giường.
“Ta không có thua, các ngươi mới thua….Tự do vạn tuế…” Biện Thái la lên đòi tự do a. Hắn tung hoành tình trường nhiều năm như vậy cũng biết được một cái đạo lý. Đúng, tình yêu là độc dược, cho nên chìm đắm trong tình yêu chính là nắm chắc hơn phân nửa kết cục thê thảm, huống chi tam huynh đệ Biện Thái kia lại phi thường biến thái, người bình thường chỉ sợ chống đỡ cũng không nổi mấy năm đâu, không nghiện thì tinh thần cũng sẽ hỏng mất thôi. Nếu là người thông minh thì tốt nhất là nên dùng tốc độ tối đa mà bỏ chạy a.
“Ngươi cứ cùng chúng ta đấu như vậy, rốt cuộc người thua cũng chính là ngươi thôi.” Biện Kháng cười cười ôn hòa.
Biện Thái bò dậy, hắn trừ bỏ cả người đau nhức thì chính là đói bụng a.
“Ta ngủ bao lâu rồi. Ta đói quá!” Mệt mỏi quá a! Hắn chỉ nhớ rõ đêm đó hắn bị tam huynh đệ Biện gia kia kéo lên giường đại chiến không biết kéo dài bao lâu, hắn cuối cùng là bị ngất đi không còn biết trời trăng gì nữa.
Biện Kháng cầm trên tay một bát cháo thơm ngát, bộ dáng giống như một vị huynh trưởng từ ái uy cho hắn ăn.
Nếu là bình thường Biện Thái nhất định xuất ra khí phách nam nhi từ chối, nam tử hán đại trượng phu ai đời để người khác đút ăn? Nhưng là hắn đã sớm đói không còn chút lực nữa, nếu hắn mà còn giả vời tuấn kiệt, ở lúc không sức không tài chỉ còn nhan sắc thôi thì làm sao thắng được tam huynh đệ biến thái kia a, cho nên lấy lùi làm tiến mới là lựa chọn tối thượng nhất.
Biện Thái đáng thương vừa ăn vừa thở dài. Hắn càng nghĩ càng vận mệnh của mình thật tối tăm a, cho dù muốn hắn làm đồng tính luyến ái hay thích bị nam nhân thượng cũng được nhưng mắc gì ông trời lại ban cho hắn một lần tới ba nam nhân? Chẳng lẽ ông trời ganh tị hắn soái quá cho nên liền đưa cho hắn ba nam nhân để trừng phạt hắn?
Được rồi! Hắn thừa nhận ngay từ đầu là hắn bị sắc đẹp của ba huynh đệ kia hấp dẫn cho nên mới có sai lầm ngày hôm đó, sau này phát hiện ra tam huynh đệ kia là huynh đệ không cùng huyết thống của hắn, hắn xác thực là có vui mừng a, dù sao mỗi ngày được ngắm mỹ nhân ăn mỹ thực chính là điều tối hạnh phúc nhất đời người còn gì, nhưng mà hắn càng ở chung với hoa thơm thì càng thấy hoa thơm có độc, cho nên cuối cùng hắn nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thấy tốt nhất nên rời đi. Vì ba đóa hoa thơm mà bỏ cả giang sơn là chuyện chỉ có người ngu mới làm thôi nha.
Nhưng mà tam huynh đệ kia lại đối với hắn mê đắm không rời được, ai~! Người soái thật là khổ quá nha~
Nghĩ đến vận mệnh hắn sống cùng tam huynh đệ kia bi thảm thế nào, hắn càng thêm quyết tâm nói lớn lão tử đây không cần tình yêu!
Xem ra cho tới bây giờ hắn vẫn là chiều theo ý định của tam huynh đệ kia, nhưng là hắn nhất định phải kiên quyết đòi quyền tự do.
“Ta còn muốn!” Biện Thái ăn sạch bát cháo ngẩng đầu lên, giống như con mèo liếm liếm môi. Cháo này thực ngon a!
“Thái đệ, ngươi thật sự là làm người ta ngoài ý muốn.” Biện Kháng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Biện Thái. Nếu đổi người bình thường chịu cảnh đùa bỡn như vậy, khi tỉnh lại nếu không khóc đến kinh thiên động địa thì cũng sẽ là trở mặt. Biện Thái của chúng ta lại chỉ là bận tâm tới cái bụng của hắn mà thôi.
Y cúi đầy vươn đầu lưỡi ấm áp liếm đi cháo dính bên khóe miệng hắn.
“Ta càng ngày càng thích ngươi….” Thực không xong a, y rốt cuộc cũng giống như đại ca cùng Biện Quang thích hắn mất rồi, đối với hắn mà động tâm. “Thích cá tính của ngươi, thích sự thiện lương của ngươi, đương nhiên cũng yêu thân thể của ngươi luôn!” Tay y luồn vào chăn sờ lên thân hình trần trụi của hắn, tại giữa hai chân hắn sờ loạn.
“Ta đã thật rất lâu không đối với người khác cảm thấy hứng thú.” Tay y ấn vào nơi ẩn mật bị tra tấn đến sưng đỏ kia, chỗ đã được thoa thuốc mỡ kĩ càng, chỗ đã chịu qua sử dụng quá độ mà không khỏe cho nên ngón tay của y liền có thể dễ dàng thâm nhập.
“Nhị ca, ta không được…. Ngươi đừng…. Cho dù muốn thì trước hết cũng nên cho ta ăn no đi! Còn không cho người ta sống, chỉ có biết làm này đó các ngươi đồ vương bát đản.”
“Không được!” Biện Kháng nói, trong mắt hàm chứa tiếu ý.
“Cho dù ta có là tù phạm cũng có quyền lợi đi! Ta nói cho ngươi biết, ta tính tình hiền hòa lại tùy tiện, nhưng là ta tuyệt đối không chịu được đói. Ta một kh đói sẽ phát cuồng, mà ta đã cuồng thì ngay cả ta cũng cảm thấy sợ chứ đừng nói. Lão tử muốn ăn cơm, ai muốn ăn cháo chớ! Ta đây cũng không phải bệnh nhân.”Tiểu thụ của chúng ta rốt cuộc tức chồng mà bạo phát nha, ở trên giường hô to gọi nhỏ.
“Ngươi thật sự rất khả ái a!” Biện Kháng cũng không có chọc ghẹo hắn nữa, y rút tay ra, cầm lên một cái hộp nhỏ bên cạnh, “Ngươi mấy ngày nay nên ăn nhẹ thôi,” y lấy ra từ trong hộp nhỏ ra một vật hình trụ lớn mềm mềm trong suốt như thủy tinh, nhìn qua rất giống khí quan của nam nhân a; ở tại đỉnh còn có thêm một sợi dây nhỏ.
“Ngươi muốn làm cái gì?!” Cảm giác được nguy hiểm đang đến gần nha, “ Cám ơn, ta không ăn củ nhược!” (là cái j đó T^T) hắn vẫn rất lễ phép từ chối.
Biện Kháng vừa vặn giữ lấy hai chân hắn, trên mặt mang nụ cười quỷ dị tách đùi hắn ra.
“A……..”
Trong phòng truyền đến tiếng heo bị cắt tiết đến chói tai.
………………………………