Ngã Ái Nhĩ, Bất Hội Cải Biến (Tôi Yêu Em, Sẽ Không Thay Đổi )

Chương 26

Bất quá tính toán của Ôn Nhuận mặc dù rất tốt, nhưng gặp phải cái tên Kế Hoằng không chịu hợp tác thì cũng không có biện pháp gì.Vừa mới tan tầm, gia khỏa kia đã đem theo con xe thể thao đẹp rạng ngời chạy tới trước cửa nhà máy, nhất thời khiến cho vô số tiếng thết chói tai vang lên. Ôn Nhuận vốn nghĩ là bạch mã hoàng tử của cô nào đó cầm chín mươi đóa hồng chờ ở cửa, cậu còn vui sướng khi người gặp họa bèn vội vàng thay quần áo đi ra cửa xem, kết quả vừa nhìn thấy chiếc xe cùng cái đứa bị vây giữa đám người thì không khỏi trợn mắt há hốc mồm, sợ tới mức vội vàng lui trở về. Đáng tiếc mới trốn không được bao lâu, cậu đã bị đông đảo tỷ tỷ muội muội túm đi ra, rốt cuộc bị đám người gian manh đó bắt khao một bữa đại tiệc.

“Em đã nói với anh bao nhiêu lần là không được tới đây đón em, anh đều đem lời em nói thành gió thoảng bên tai có phải hay không?” Một chiếc xe chạy vững vàng trong đêm, bên trong xe, Ôn Nhuận vì số tiền trả cho bữa tiệc mà đau lòng, nhịn không được bắt đầu trách Kế Hoằng.

“Ôn Ôn, anh sẽ nghỉ việc.” Kế Hoằng bỗng nhiên nói ra một câu làm Ôn Nhuận sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Kế Hoằng, anh …… bị sa thải rồi sao? Có phải là do phạm vào sai lầm nào không? Em đã sớm nói với anh không được lấy điện thoại công ty nấu cháo, bị phát hiện thì sẽ ảnh hưởng không tốt, nhìn xem nhìn xem, rốt cuộc thì ông chủ cũng nhìn không được nữa đem anh đuổi rồi. Anh …….bây giờ có van xin cũng không thể được, phải viết bản kiểm điểm, nói sẽ đem tiền của mình bù lại, sau này kiên quyết sẽ không tái phạm nữa, nếu ….” Không đợi cậu nói xong, Kế Hoằng đã muốn cười không ra hơi: “Được rồi, được rồi Ôn Ôn, vấn đề này về nhà nói sau, hiện giờ anh đang lái xe, rất sợ bị em chọc cười tới mức gây ra họa.”

“Anh còn cười.” Ôn Nhuận phẫn nộ rống: “Giờ là lúc nào rồi mà anh còn nói em chọc cười anh.” Cậu sinh khí quay đầu ra chỗ khác, một bên suy nghĩ trở về nên giáo dục Kế Hoằng như thế nào, bắt hắn viết kiểm điểm nhận sai. Dù sao công việc tốt như vậy cũng không dễ kiếm, huống chi tiền mua nhà còn chưa trả xong, Kế Hoằng không thể mất đi công việc này.

“Ôn Ôn, không phải anh bị đuổi việc, anh là nói muốn nghỉ công việc này, ra ngoài tự làm một mình.” Về đến nhà, Kế Hoằng hướng Ôn Nhuận giải thích rõ ràng, hơn nữa còn rất vui sướng chờ đợi Ôn Nhuận dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, biết được mình có năng lực vươn cao hơn nữa, mà Ôn Ôn nhất định sẽ tôn trọng cùng ủng hộ quyết định của mình.

Ai ngờ Ôn Nhuận sửng sốt cả nửa ngày trời, cuối cùng mới lý giải được ý tứ trong lời nói của hắn, bộ dáng không thể tin được: “Kế Hoằng, anh nói, ông chủ không đuổi việc mà là anh tự ra ngoài làm một mình, là như vậy sao?” Gặp Kế Hoằng cười cười gật đầu, cậu hừ một tiếng, trịnh trọng nói: “Không được, em không đồng ý.”

Đáp án này hiển nhiên ngoài dự liệu của Kế Hoằng, hắn nghiêng đầu nhìn Ôn Nhuận, khó hiểu hỏi: “Vì cái gì Ôn Ôn? Em vì cái gì lại không đồng ý? Hiện giờ anh đã có khá nhiều khách hàng riêng, hoàn toàn có năng lực tự làm một mình, hơn nữa ở công ty có rất nhiều người ngáng chân anh, làm anh không thể chuyên tâm, nhưng chính là làm một mình rất tốt, Ôn Ôn, em phải ủng hộ anh, chẳng lẽ em không tin thực lực của anh sao?”

Ôn Nhuận quăng cho hắn một ánh mắt xem thường nói: “Em tin năng lực của anh, nhưng là anh có nghĩ tới hay không, ở thời điểm anh gặp khó khăn nhất, là ông chủ giúp đỡ anh, nay nửa năm còn chưa tới, anh lại lập công ty mang khách hàng đi, như vậy chẳng phải rất không có lương tâm sao? Còn nữa, một mình làm rất mạo hiểm, một khi anh không kiếm được tiền thì tính sao? Chưa kể đến việc anh mở công ty thì lấy tiền ở đâu đây, chỉ bằng quyển sổ tiết kiệm mấy ngàn nguyên của chúng ta sao? Mấy thứ này anh đã cẩn thận nghĩ tới chưa? Nếu chưa nghĩ qua thì vì sao lại phải bốc đồng như thế, cho nên em nói em không đồng ý.”

Kế Hoằng cười nói: “Không nghĩ tới Ôn Ôn cẩn thận như vậy a, không sai, mấy lời em vừa đưa ra đều là vấn đề chính, nhưng thứ nhất, ông chủ của anh hiện tại là cha của Hàn Tưởng, mà ra ngoài lập công ty cũng là giấc mộng của anh và Hàn Tưởng, cho nên lão gia tử chẳng những sẽ không phản đối mà còn nhất định ủng hộ chúng ta. Thứ hai, anh đối với năng lực của mình thực tự tin, anh trước sẽ bắt đầu kinh doanh nhỏ rồi mới mở rộng ra, anh là Kế Hoằng, tuyệt không có khả năng thất bại. Thứ ba, về tài chính của công ty, mấy vạn nguyên của chúng ta tuy rằng không đủ, nhưng còn lại có thể từ Hàn Tưởng cung cấp, Ôn Ôn, anh và Hàn Tưởng là bạn từ hồi trung học, y sẽ không so đo mấy thứ này.”

“Mặc kệ anh nói gì, dù sao em cũng không đồng ý.” Kế Hoằng càng nói đạo lý rõ ràng, Ôn Nhuận lại càng sinh khí, cậu cảm giác Kế Hoằng quá thực dụng, rất nhiều thứ đều không suy nghĩ rõ ràng, tùy tiện làm việc như thế cũng không phải là biểu hiện thành thục: “Kế Hoằng, anh ngẫm lại tình cảnh hiện tại của chúng ta đi, anh mới thoát khỏi cảnh nghèo khó, dưới tình huống như vậy, ở công ty học nhiều kinh nghiệm không phải rất tốt sao? Làm gì phải gấp rút ra ngoài làm một mình?”

“Ôn Ôn, em sao có thể hiểu được, mấy lão già ở công ty rất đáng giận, họ căn bản là không muốn anh thuận buồm xuôi gió, có thể nói vì họ, anh đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, anh không muốn như thế mãi.” Kế Hoằng cũng bất mãn, thật sự là Ôn Ôn không hiểu được thế giới của hắn lại nhất định phải can thiệp quấy nhiễu, chẵng lã cậu không thể vì mình mà thay đổi suy nghĩ một chút được sao?

Hai người đều cho mình có lý, ai cũng không chịu nhường, đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn bọn họ giận dỗi, cuối cùng đều mang một đám khí không vui trong bụng, cơm cũng chưa ăn, Ôn Nhuận trở về phòng đi ngủ, mà Kế Hoằng cũng đến một căn phòng khác ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Ôn Nhuận tỉnh lại liền đi làm, Kế Hoằng thấy cậu điểm tâm còn chưa làm, hiển nhiên là đang tức giận mình, hắn trong lòng cũng bị đè nén, chỉ đơn giản là ra khỏi cửa, làm việc đến tối rồi rủ Hàn Tưởng cùng mình đi quán bar uống rượu, định đến hừng đống mới trở về, đỡ phải về nhà còn nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Ôn Nhuận.
Bình Luận (0)
Comment