[Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt] - Bộ 4 - Chuyên Chúc Đích Xưng Hô

Chương 5

Gặp lại Hương Đảo sau bao ngày xa cách, tâm trạng Hứa Chính thực sự phập phồng, bởi tại thành phố này đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến nhiều người khó có thể quên mất.

Buổi tối đầu tiên sau ngày chính thức đi làm, Hứa Chính mang theo quà tới thăm vợ chồng Diệp Thắng Chi.

Nhìn thấy cô con gái nhỏ của vợ chồng họ, Hứa Chính không khỏi mỉm cười: “Ai nha! Tiểu mao đầu (cách gọi thân thiết dành cho các bé con) đã lớn như vậy rồi.”

Thấy vẻ ngoài cùng cá tính của Hứa Chính một chút cũng không thay đổi, Diệp Thắng Chi thở dài nói: “Đúng vậy, đã nhiều năm trôi qua… ”

Sau khi tán gẫu về khoảng thời gian Hứa Chính công tác ở nước ngoài, Diệp Thắng Chi cũng kể sơ qua tình hình gần đây của đám anh em đồng nghiệp.

Tạm dừng một chút, Hứa Chính nhẹ giọng hỏi: “Thục Quân… hiện tại cô ấy có ổn không?”

“Cô ấy? Rất tốt. Đã kết hôn, sinh một đứa con gái.”

Hứa Chính thở phào một hơi: “Vậy thì tốt quá, thực sự phải chúc phúc cho cô ấy.”

Nói xong, không khí lại có chút trầm mặc, thật lâu sau Hứa Chính mới rầu rĩ hỏi: “Tiểu Lãng… Tiểu Lãng hiện tại như thế nào?”

“Hiện tại cậu ấy là thiết kế sư rất có danh tiếng của công ty bất động sản Hương Giang, còn nhận được khen thưởng của chính phủ, có thể nói là sự nghiệp thành công, cả người chững chạc rất nhiều, không giống cậu sinh viên ngây thơ trước kia… Mấy hôm trước cậu ấy mới tới thăm hai vợ chồng anh.”

“Vậy… thật sự là quá tốt.”

Diệp Thắng Chi nhìn Hứa Chính, ánh mắt tràn ngập thân thiết cùng nghi hoặc: “A Chính, bọn anh không biết trước kia em và Tiểu Lãng xảy ra chuyện gì, mà cũng không muốn hỏi nhiều, có điều, việc em trở về anh đã nói cho Tiểu Lãng biết. Cậu ấy… Anh muốn nói là hai đứa có muốn gặp nhau không?”

“Không… không được!”

“Vì sao? Dù thế nào thì hai đứa cũng là bạn.”

Hứa Chính thở dài một hơi: “Không cần.”

Sau ngày hôm đó, Diệp Thắng Chi rất nhanh phát hiện, dường như Hứa Chính đem cả người cuốn vào trong công tác của tổ trọng án, liều mình làm việc như muốn quên đi điều gì đó.

Còn Giang Dật Lãng mỗi ngày càng thêm u buồn, trầm mặc.

Một tháng sau, một tổ nhân viên của công ty bất động sản Hương Giang đồng loạt tới nhà Giang Dật Lãng.

Nhìn thấy lò nướng trong nhà Giang Dật Lãng, có đồng nghiệp cười hỏi: “Dật Lãng, bình thường cậu vẫn nướng mấy thứ lặt vặt để ăn đúng không?”

Giang Dật Lãng nhìn qua, lắc đầu lạnh nhạt nói: “Sẽ không.”

Đồng nghiệp nhỏ giọng nói thầm: “Vậy mua làm cái gì?”

Lí Thế Quý đánh giá phòng ở của Giang Dật Lãng, phát hiện y thực sự sống một mình, hơn nữa đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, tương đối sạch sẽ, không khỏi tán thưởng: “Phòng này thực sự không giống của phòng ở của đàn ông độc thân, nói là phòng của quân nhân thì đúng hơn, bài trí đơn giản lại chỉnh tề.”

Giang Dật Lãng vừa nghe xong liền biến sắc nhưng cũng không nói gì.

Thừa dịp Giang Dật Lãng cùng đồng nghiệp chuẩn bị trà bánh, Lí Thế Quý đi lại chung quanh, muốn tìm một chút dấu hiệu Giang Dật Lãng có người yêu. Hắn thực sự hy vọng có thể giúp đỡ y.

Về chuyện người yêu, Lí Thế Quý đã hỏi rất nhiều nhưng Giang Dật Lãng luôn dấu diếm, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn đem chuyện của tôi và hắn nói cho người khác biết, như thế sẽ tạo ra rất nhiều phiền toái cùng bất tiện.”

Hai phòng ngủ, một gian dành riêng cho việc vẽ. Lí Thế Quý nghĩ một chút liền đi vào.

Tùy tiện lật một vài bản thiết kế và tranh do Giang Dật Lãng vẽ, Lí Thế Quý phát hiện y có rất nhiều tranh tùy hứng vẽ thực vật hoặc tĩnh vật.

Đột nhiên chú ý tới một bức tranh vẽ nguệch ngoạc, xen lẫn vài tờ, bên trên viết lung tung hai chữ —Hứa Chính.

Âm thầm nhớ cái tên này, sau khi trở về, Lí Thế Quý lợi dụng người của mình cùng thế lực để mời thám tử điều tra một chút xem thành phố này có bao nhiêu người tên Hứa Chính, người nào có thể đã từng tiếp xúc với Giang Dật Lãng và mang tên Hứa Chính.

Rốt cuộc cũng có kết quả.

Ba năm trước đây, có một viên cảnh sát tên Hứa Chính đã từng ở bên bảo vệ Giang Dật Lãng, nhân chứng của một vụ trọng án.

Nhìn tư liệu, Lí Thế Quý nhận thấy việc bày rất khó giải quyết: “Cảnh sát sao… Việc này thực không dễ làm.”

Lại nhờ trưởng bối họ Lí ra mặt hỏi thăm các cục các cục cảnh sát cao cấp, Lí Thế Quý biết được, thì ra Hứa Chính mới từ nước ngoài trở về, hiện tại là cảnh sát của tổ trọng án trong cục cảnh sát ở thành phố này, dưới tay còn có một tổ nhân viên khôn khéo hỗ trợ.

Phải làm như thế nào mới có thể khiến bọn họ ở cùng một chỗ? Hứa Chính hiển nhiên không muốn gặp Giang Dật Lãng. Nếu hắn làm công việc khác, chẳng sợ hắn là quan lớn của chính phủ, chỉ cần dựa vào danh tiếng của Lí gia cũng có thể có chút biện pháp, giống như sắp xếp một cuộc hẹn và vân vân… Có điều đối phương lại là cảnh sát, điều này khiến Lí Thế Quý đau đầu, không có cách giải quyết.

Cứ như vậy, từng ngày từng ngày trôi qua, cho tới một ngày nọ, Lí Thế Quý tham gia một bữa tiệc, trùng hợp lại gặp tên bạn thân Lí Dực Thần.

Lí Dực Thần là tổng giám đốc tập đoàn giải trí Tân Dực, cũng là một trong các thành viên hội đồng quản trị. Tập đoàn Tân Dực chuyên kinh doanh về lĩnh vực quản lí ngôi sao, công ty đĩa nhạc, khách sạn lớn cùng một loạt nhà hàng sang trọng, trong đó, công ty Khải Kì chuyên về thời trang cũng rất có tiếng tăm.

Lí Thế Quý và Lí Dực Thần quen biết nhau do có người giới thiệu. Tuy rằng không cùng tuổi, công việc bất đồng, kinh nghiệm sống cũng khác biệt, nhưng bọn họ lại trở thành bạn, quan hệ cá nhân rất tốt.

Lí Dực Thần là một con người rất khôn khéo, thâm trầm nội liễm, nhưng rất thích nháo loạn, là mẫu người nham hiểm điển hình.

Mới đầu, hai người đàn ông cùng nhau uống rượu, trò chuyện.

Trò chuyện một lúc, Lí Dực Thần tiết lộ tập đoàn Tân Dực muốn mở một tòa cao ốc, vẫn đang trong giai đoạn lựa chọn nhà thiết kế. Lí Thế Quý đương nhiên cật lực thay công ty tranh thủ làm ăn.

Lí Dực Thần nâng mày: “Cậu? Tôi nghĩ cậu cứ lo về mấy khu dân cư là tốt nhất.”

“Ai nói thế? Công ty Kì Hạ còn rất nhiều thiết kế sư tài năng, hoàn toàn có thể giúp Tân Dực xây dựng một tòa cao ốc đặc sắc.”

“ Không chỉ bình thường đâu. Bên trong còn có phòng thu âm, phòng tập thể hình, phòng vũ đạo, nhà ăn và ký túc xá, cậu cho là đơn giản lắm à?”

“Sao lại còn có kí túc xá?”

“Có người mới gia nhập thì đương nhiên phải ở trong kí túc xá.”

Lí Thế Quý cười: “Khải Kì có nhiều gương mặt lớn như vậy mà anh còn không thỏa mãn, liên tiếp tuyển thêm người mới.”

Lí Dực Thần tỏ vẻ đau đầu: “Ai nha! Sau khi tuyển ra thì ai nổi tiếng, ai không nổi tiếng là việc rất khó nói! Nói như thế này đi, lấy tài lực của Lí gia thì nắm lấy chức tổng thống cũng dễ dàng, nhưng mà đạo tạo ra một ngôi sao thực sự khó khăn, bởi vì cho dù có tiền cũng không mua được sự lựa chọn của công chúng.”

Thở dài một chút, Lí Dực Thần đột nhiên hỏi một câu hỏi khiến người ta muốn ói máu: “Ai… Cậu vì bất động sản Hương Giang tranh thủ cơ hội như vậy, sẽ không phải vì tân sủng của cậu chứ hả?”

“Anh nói cái quái gì thế?” Lí Thế Quý kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn.

“Nghe nói bất động sản Hương Giang có một thiết kế sư là tân sủng của cậu, tôi cảm thấy rất kì lạ. Chuyện cậu có bạn gái tôi đã biết từ lâu, nhưng từ khi nào mà cậu cũng có hứng thú với đàn ông?”

Lí Thế Quý vội vàng phủ nhận: “Đừng có nghe bên ngoài đồn linh tinh. Bạn gái tôi nghe thấy mà làm loạn lên thì tôi chống đỡ không nổi đâu.”

“Chống đỡ không nổi? Vậy tôi dạy cậu mấy chiêu được không? Tôi nghĩ cậu sẽ không như tin đồn đâu nhỉ, chẳng phải cậu thích nhất là mỹ nữ sao?” Lí Dực Thần lộ ra nụ cười bí hiểm.

Lí Thế Quý không tiếp tục đề tài đó mà trưng ra bộ mặt khẩn thiết: “Nói đến việc này, tôi đang muốn nhờ anh giúp đỡ một chút, anh có nhiều ý tưởng, anh giúp tôi nghĩ xem phải giúp bọn họ như thế nào đây?”

Lí Dực Thần khó hiểu: “Giúp cái gì?”

Lí Thế Quý chậm rãi kể qua tình huống: “Thiết kế sư của công ty chúng tôi, chính là người mà bên ngoài đang đồn đại tôi và cậu ấy có quan hệ linh tinh gì đó, cậu ấy tên Giang Dật Lãng, hiện tại cũng là một trong những cổ đông của công ty. Hình như trước kia cậu ấy có bạn trai, không hiểu tại sao hắn lại bỏ đi suốt ba năm. Trong ba năm nay, ai cũng nhận thấy cậu ấy rất nhớ hắn, luôn thương tâm, buồn phiền. Hiện tại người kia đã trở lại nhưng không muốn gặp cậu ấy, tôi chỉ muốn cho bọn họ gặp mặt nhau một lần cũng được… Có lẽ sau khi gặp mặt sẽ có chuyển biến, có điều tôi không nghĩ ra được biện pháp nào tốt cả. Anh có nhiều mưu kế, cho tôi chút ý kiến đi!”

“Lạ thật, sao cậu không nhân cơ hội đó mà xen vào?” Lí Dực Thần cười xấu xa.

Lí Thế Quý nóng nảy: “Tôi thề với trời là tôi và Dật Lãng chỉ là đồng nghiệp! Cá nhân tôi rất thích tác phong trầm ổn của cậu ấy… nhìn thấy cậu ấy cô đơn như vậy, tôi cảm thấy không đành lòng. Việc này có thể giúp đỡ, đúng không?”

Lí Dực Thần nâng mày, lẩm bẩm nói: “Xa cách ba năm, cậu ta thực sự không yêu ai khác?”

“Không có, cậu ấy vẫn luôn một mình.”

“Say đắm tới vậy sao.”

“Phải, cho nên cậu ấy… thật đúng là người trung tình.”

“Kỳ quái, nếu cậu ấy muốn gặp thì tới tìm đối phương là được.”

“Tôi không biết đối phương có tìm cậu ấy hay không, chẳng qua tôi có thể khẳng định Dật Lãng không đi tìm người ta.” Lí Thế Quý nhíu mày, dường như lại tiếp tục đau đầu.

Lí Dực Thần bật cười: “Sao? Lấy thế lực của cậu lại không thể sắp xếp một cuộc gặp mặt cho bọn họ? Mặc kệ công ty đối phương như thế nào, hẳn Lí gia các người có thể xử lí chứ.”

Lí Thế Quý càng tỏ ra khó xử: “Phiền toái chính là cái này, đối phương là cảnh sát.”

Lí Dực Thần kinh ngạc: “Cái gì? Cảnh sát?”

“Phải, mới từ nước ngoài trở về, hơn nữa còn là người trong tổ trọng án. Anh xem đi, việc này… việc này tôi làm không được. Người ta muốn từ chối cũng rất dễ dàng, hơn nữa tôi cũng không thể vì chuyện đó mà đi tìm cục trưởng cục cảnh sát được.”

Lí Dực Thần mân mê ống tay áo, chậm rãi suy nghĩ, một lát sau, hắn nâng một bên mày nói: “Lại đây, tôi bày cho cậu cách này.”

Lí Thế Quý ghé tai qua, vừa nghe vừa gật đầu.

Nói xong, Lí Dực Thần dặn dò Lí Thế Quý vài câu: “Này, cũng đừng có khiến tôi gặp rắc rối đấy! Còn nữa, có thành công hay không cũng không thể dựa vào chúng ta được, còn phải xem bọn họ!”

Lí Thế Quý liên tục gật đầu: “Tôi biết, cảm ơn anh.”

“Khách khí cái gì, tôi cũng chỉ đưa ra ý kiến một chút thôi.”

Lí Dực Thần mân mê ống tay áo, chậm rãi suy nghĩ, một lát sau, hắn nâng một bên mày nói: “Lại đây, tôi bày cho cậu cách này.”

Lí Thế Quý ghé tai qua, vừa nghe vừa gật đầu.

Nói xong, Lí Dực Thần dặn dò Lí Thế Quý vài câu: “Này, cũng đừng có khiến tôi gặp rắc rối đấy! Còn nữa, có thành công hay không cũng không thể dựa vào chúng ta được, còn phải xem bọn họ!”

Lí Thế Quý liên tục gật đầu: “Tôi biết, cảm ơn anh.”

“Khách khí cái gì, tôi cũng chỉ đưa ra ý kiến một chút thôi.”

Qua vài ngày, công ty bất động sản Hương Giang liên tiếp nhận được mấy bức thư đe dọa chỉ đích danh Lí Thế Quý.

Lí gia cho rằng đây có thể là một vụ đe dọa bắt cóc, có thành viên trong gia tộc đã bị thương cho nên việc này đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Cả gia tộc đều hết sức lo lắng, lập tức nhờ tới sự giúp đỡ từ phía cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng phái người bảo vệ Lí Thế Quý, một nhóm cảnh sát mặc thường phục cũng được cài vào, cải trang thành người làm công trong công ty.

Giang Dật Lãng lo cho đồng nghiệp cho nên buổi trưa thường hẹn Lí Thế Quý cùng ăn cơm.

Ở nhà ăn trong công ty, Giang Dật Lãng hỏi Lí Thế Quý: “Những gì trên báo nói đều là sự thật sao?”

Lí Thể Quý tỏ vẻ bối rối: “Tôi cũng không biết là chuyện gì đang diễn ra nữa. Cậu biết tôi làm ăn luôn thành thật, chưa từng trêu chọc bất kỳ ai. Đột nhiên nhận được thư đe dọa thế này khiến tôi cũng thấy hỗn loạn.”

“Trên thư viết cái gì?”

“Thì viết mấy lời đe dọa, nhưng cũng không đòi tiền.”

Giang Dật Lãng cảm thấy y có thể hiểu được tình cảnh hiện tại của Lí Thế Quý, bởi y cũng đã từng trải qua chuyện như vậy.

Hình ảnh của Hứa Chính đột nhiên hiện lên trong đầu, Giang Dật Lãng chỉ cảm thấy đau lòng.

“Tôi thấy anh đi làm cần phải cẩn thận, nên ở nhà nhiều hơn. Khách sạn không an toàn, không bằng anh quay về nhà lớn của Lí gia đi. Có lẽ ở đó sẽ tốt hơn.”

Lí Thế Quý ta thán: “Không, tôi không muốn làm người trong nhà lo lắng thêm nữa, hơn nữa tôi cũng không muốn yếu thế hơn so với đối phương. Cảnh sát đã phái người bảo vệ tôi, cậu không cần lo lắng, hai mươi bốn giờ đều có cảnh sát bảo vệ tôi nha.”

Giang Dật Lãng chỉ có thể duy trì im lặng, y biết một khi Lí Thế Quý quyết định thì sẽ không thay đổi.

Sau bữa cơm hôm đó vài ngày, nhân viên công ty bất động sản Hương Giang phải than gia một bữa tiệc rượu do giới đồng nghiệp tổ chức. Đây là một tiệc rượu mang tính chất làm ăn, Lí Thế Quý đương nhiên cũng tham gia.

Giang Dật Lãng lo lắng nên khuyên hắn đừng đi: “Chúng ta có thể tranh thủ cơ hội khác, không nhất định phải tham gia vào vụ này.”

“Nhưng tôi cũng không muốn nhận thua.” Lí Thế Quý ngược lại còn mạnh mẽ làm loạn, sau đó lại quay sang thuyết phục Giang Dật Lãng: “Cảnh sát đã phái người bảo vệ tôi, tham gia tiệc rượu lần này cũng là những người có danh tiếng, phía cảnh sát nhất định sẽ tăng thêm số người bảo vệ.”

Giang Dật Lãng cúi đầu không nói một câu.

Trước khi tiệc rượu bắt đầu, Lí Thế Quý nói với bên cảnh sát, hy vọng có thể có một người trong tổ trọng án hỗ trợ việc bảo vệ.

Lo lắng tới sự an toàn của bữa tiệc cùng thân phận của Lí Thế Quý, cuối cùng bên cảnh sát cũng chịu thỏa hiệp.

Ở trong nhà mình, cuối cùng Lí Thế Quý cũng nhìn thấy Hứa Chính.

Thân hình cao lớn, khí chất đĩnh đạc, tóc ngắn mày rậm, khuôn mặt anh tuấn mà nghiêm túc, cặp mắt đen láy, sắc bén như ưng, ánh mắt thẳng thắn, giống như không hề che dấu bất kì thứ gì.

Ngạc nhiên với khí chất nghiêm nghị của đối phương, Lí Thế Quý âm thầm gật đầu.

Nhìn hắn cùng một cảnh viên khác nói gì đó, Hứa Chính đột nhiên nở nụ cười. Thì ra Hứa chính lạnh lùng như vậy, khi nở nụ cười lại giống một đứa trẻ hồn nhiên.

Lí Thế Quý dường như hiểu được lí do Giang Dật Lãng luôn nhớ tới Hứa Chính. Phải quên một người như vậy là chuyện không hề dễ dàng.

Hứa Chính nhận lời cùng Lí Thế Quý tham gia tiệc rượu vì nhiệm vụ. Đương nhiên hắn cũng không biết Giang Dật Lãng sẽ có mặt tại đó.

Bước vào đại sảnh, nơi tổ chức tiệc rượu tại khách sạn Hương Giang Hải Cảnh, nơi này khiến cho người ta cảm nhận được trước mắt là một khoảng không gian rực rỡ, người đẹp như mây khiến người xem phải hoa mắt.

Hứa Chính đi phía sau, Lí Thế Quý trộm chú ý ánh mắt sắc bén của hắn đầu tiên là nhìn quét toàn bộ hội trường, ánh mắt quét tới đâu liền khiến người ta có cảm giác không gì có thể che dấu được.

Đó là cặp mắt như thế nào vậy?

Đột nhiên, Hứa Chính ngây ngẩn cả người, ánh mắt dừng ở một phương hướng, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn.

Lí Thế Quý nhìn theo ánh mắt của Hứa Chính, Giang Dật Lãng đứng cách đó không xa.

Lúc này, trong lòng Lí Thế Quý trộm cười, cố ý gọi đối phương: “Dật Lãng.”

Giang Dật Lãng cũng thấy được Lí Thế Quý, lập tức đi tới phía hắn.

Đi được vài bước, đột nhiên dừng lại.

Giang Dật Lãng nhận ra người đằng sau Lí Thế Quý là ai.

———-Hứa Chính.

Bốn mắt giao nhau, Giang Dật Lãng cảm thấy mọi thứ chung quanh dường như không tồn tại, không có âm thanh, không có hình ảnh, không có thời gian, không có không gian, cái gì cũng không có. Cả thế giới biến ảo, trước mắt chỉ có một người… Hứa Chính.

Ba năm… Hứa Chính không hề thay đổi dù chỉ một chút, vẫn anh tuấn, biểu tình lạnh lùng như vậy, vẫn đôi mắt sáng ngời sắc bén… thời gian trôi qua cũng không để lại chút vết tích trên gương mặt hắn.

Hứa Chính cũng kinh ngạc nhìn Giang Dật Lãng. Y trở nên thay đổi nhiều lắm: Kiểu tóc thay đổi, vẻ mặt thay đổi, khí chất cũng trở nên thành thục trầm ổn. Cậu sinh viên luôn mang vẻ mặt hào hứng trước kia nay đã trở thành một thiết kế sư có thành tựu lớn.

Hứa Chính cũng nhìn thấy sự đau xót trong ánh mắt của Giang Dật Lãng… đó là thứ hắn để lại cho y.

Bị ánh mắt của Hứa Chính dõi theo, Giang Dật Lãng không thể cử động.

Lí Thế Quý chú ý tới biểu hiện xấu hổ của hai người, cố ý dùng giọng nói ám muội hỏi: “Dật Lãng, hai người biết nhau sao?

Đợi một lát, nhìn Hứa Chính, lại nhìn sang Giang Dật Lãng, hai người vẫn nhìn nhau, hắn đành phải hỏi lại một lần: “Dật Lãng, cậu cùng cảnh sát Hứa… các người quen biết nhau sao?”

Hứa Chính đã khôi phục lại vẻ mặt, khuôn mặt lạnh lùng, khóe miệng khẽ cười, gật đầu: “Giang tiên sinh, đã lâu không gặp.”

Khóe mắt Giang Dật Lãng đã ươn ướt, chớp chớp mắt, nhẹ giọng kêu lên: “Tiểu Chính ca.”

Nghe xưng hô như vậy, Hứa Chính rung động một chút.

Lí Thế Quý nhanh chóng cười cười để giảm bớt không khí căng thẳng: “Thì ra hai người quen nhau. Tôi còn định giới thiệu cảnh sát Hứa cho cậu làm quen nữa đấy Dật Lãng! Cảnh sát Hứa đang làm việc cho tổ trọng án, lại là bạn của cậu, an toàn của tôi bây giờ cũng không khiến cậu phải lo lắng nữa rồi.”

“Phải.”

Lí Thế Quý kéo Giang Dật Lãng tới trước mặt Hứa Chính, khiến cho hai người có thể gần nhau hơn: “Dật Lãng, hai người tự nói chuyện với nhau một lúc có được không?”

“Lí tiên sinh, tôi đang chấp hành nhiệm vụ.” Hứa Chính không cần (phải) nghĩ ngợi, quả quyết cự tuyệt.

Lí Thế Quý có chút xấu hổ, cười cười: “A! Đúng thế, là tôi quên mất!”

Giang Dật Lãng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thế Quý, tôi sang bên kia tiếp khách một chút.”

Lí Thế Quý nhìn bóng dáng Giang Dật Lãng, lại nhìn biểu hiện của Hứa Chính, lúc đó, trong mắt hai người rõ ràng xuất hiện tia điện, nhưng lại quay đi hai hướng khác nhau. Điều này khiến hắn cảm thấy thực sự khó hiểu

Giang Dật Lãng thực sự đi cùng người khác nói chuyện phiếm, sau đó một mình tránh ở trong toilet lâu thật lâu, cuối cùng cũng không chào hỏi ai mà lặng lẽ ra về.

Hứa Chính về tới nhà, ngồi trên sô pha, không bật đèn, nhưng giờ phút này trước mặt hắn không ngừng xuất hiện gương mặt của Giang Dật Lãng.

Hơn ba năm qua, tình cảm của Giang Dật Lãng đối với mình có thay đổi hay không? Hiện tại có thể làm bạn hay không?

Giang Dật Lãng một mình ở trong căn hộ nhìn bức tranh vẽ Hứa Chính, cũng ngồi yên một chỗ. Hứa Chính hiện tại so với Hứa Chính trên bức tranh dường như không có chút khác biệt, như vậy, có phải trái tim của hắn cũng không hề thay đổi? Có phải hắn đang trốn tránh hay không?

Qua hai tuần, Lí Thế Quý không tiếp tục nhận được thư đe dọa, bầu không khí căng thẳng cũng giảm không ít.

Cảnh sát vẫn phái người bảo vệ hắn nhưng Hứa Chính không tiếp tục xuất hiện.

Lí Thế Quý thử hỏi Giang Dật Lãng: “Dật Lãng, gần đây tôi chưa gặp lại cảnh sát Hứa, anh ta thế nào rồi?”

Giang Dật Lãng chỉ lắc đầu.

“Sao vậy, hai người không cùng nhau ôn chuyện sao? Tôi tưởng hai người thường xuyên liên lạc… ”

“Không có.”

“Vậy thì đi tìm anh ta!”

Giang Dật Lãng hơi trầm giọng nói: “Nếu anh ấy muôn gặp tôi thì anh ấy sẽ tự tới.”

“Vậy cậu không muốn gặp anh ta sao?” Lí Thế Quý hỏi thẳng.

“Tôi không biết… tôi không biết.”

Lí Thế Quý nhíu mày, nháo loạn bao nhiêu ngày như vậy mà hai người chỉ gặp mặt nhau có đúng một lần.

Nhưng trò “thư đe dọa” không thể chơi lại một lần nữa, làm không tốt thì chính mình sẽ chịu hậu quả khó lường. Lí Thế Quý suy nghĩ để tìm ra biện pháp khác…

Một buổi cuối tuần, Lí Thế Quý thay nhân viên sắp xếp một bữa tiệc, bao cả một tầng để tổ chức tiệc chúc mừng công việc trong quý phát triển thuận lợi.

Lí Thế Quý mời riêng Hứa Chính tham gia, Hứa Chính cũng rất khách khí mà gọi điện từ chối: “Cám ơn Lí tiên sinh, lòng tốt của anh tôi xin nhận nhưng tôi còn có công việc nên sẽ không tới được, chúc mọi người vui vẻ.”

Lí Thế Quý bất khuất, thà chết xông lên: “Vậy thì không được, cảnh sát Hứa à, bất luận như thế nào tôi cũng phải cám ơn anh! Cuối tuần chắc sẽ không ảnh hưởng tới công việc của anh đi, anh nhất định có thời gian, anh nhất định phải tới đúng giờ đấy. Nếu anh không đến thì tôi đành phải tới chỗ thủ trưởng của anh đòi người.”

Hứa Chính không lay chuyển nổi Lí Thế Quý, cuối cũng phải miễn cưỡng đồng ý.

Tại bữa tiệc tối, Lí Thế Quý nói với Giang Dật Lãng: “Dật Lãng, hôm nay không cần biết bất kể lí do gì, cậu nhất định không được về trước, phải chơi tới cùng.”

Giang Dật Lãng nghĩ rằng Lí Thế Quý muốn thư giãn một chút sau việc thư đe dọa nên đồng ý ở lại cho tới tối, không giống mọi lần, mới xuất hiện liền nhanh chóng bỏ về.

Các đồng nghiệp khác đương nhiên cũng chú ý tới, thiết kế sư anh tuấn này nhanh chóng trở thành miếng bánh ngọt ngon lành trong mắt nữ đồng nghiệp.

Giang Dật Lãng cùng đồng nghiệp uống một trận, nghe đồng nghiệp ca hát, rượu một ly lại một ly uống xong, y cũng dần thả lỏng.

Trong các đồng nghiệp, nếu có những nữ đồng nghiệp để ý tới Giang Dật Lãng thì cũng có những nam đồng nghiệp căm ghét y, cố ý chuốc rượu.

Không thể nói rõ tâm trạng hiện tại, Giang Dật Lãng liên tiếp uống rượu, càng uống càng nhiều.

Sau đó âm nhạc vang lên rất lớn, mọi người cùng nhau ra sàn khiêu vũ.

Có người kéo Giang Dật Lãng ra sàn nhảy. Mới đầu, y chỉ nghĩ muốn đem cà-vạt cởi bỏ, sau đó lại cởi bỏ hàng cúc ở tay áo sơ mi, nhưng không biết vì sao, Giang Dật Lãng cảm thấy càng lúc càng nóng.

Nhìn thấy Giang Dật Lãng biểu diễn trên sàn nhảy, Lí Thế Quý vội vàng xem đồng hồ, Hứa Chính vẫn chưa xuất hiện.

Theo một thanh âm hét chói tai, đám người bắt đầu quây thành một vòng, mà Giang Dật Lãng ở giữa bọn họ… bắt đầu nhảy thoát y.

Ngay cả Lí Thế Quý cũng cả kinh mà ngây người. Giang Dật Lãng luôn luôn điềm đạm hướng nội, thế nhưng có thể làm ra hành động hào phóng, lớn mật tới mức này.

Nhóm đồng nghiệp hiếm khi được chứng kiến cảnh này, liều mạng ồn ào, có người cảm thấy đây là cơ hội hiếm thấy, có người chỉ đơn giản muốn nhìn tâm phúc của Boss.

Bất luận nam hay nữ, tất cả mọi người đều chăm chú ngắm nhìn dáng người xinh đẹp của Giang Dật Lãng.

Trong âm nhạc cùng những tiếng hò hét chói tai, Giang Dật Lãng nhảy lên bàn mà khiêu vũ.

Lúc này Giang Dật Lãng đã say chuếnh choáng, trong đầu y hoàn toàn trống rỗng. Y đột nhiên có cảm giác có thể buông xuôi mọi thứ, cái gì cũng có thể từ bỏ, giống như đã không còn sự vật gì đáng để lưu luyến, ngay cả tự trọng cũng có thể bỏ qua.

Giang Dật Lãng bán ***, nửa người trên lộ ra trước mắt mọi người. Đường cong rõ ràng, vai rộng eo nhỏ, các đồng nghiệp đã bắt đầu chảy nước miếng.

Ngay khì Giang Dật Lãng bắt đầu cởi dây lưng, y dừng lại, bình tĩnh nhìn về một hướng, không nhúc nhích.

Lúc này Lí Thế Quý cũng nhìn thấy được, trước cửa đại sảnh có một người đang đứng… là Hứa Chính.

Dưới ngọn đèn, hình ảnh Giang Dật Lãng đứng ở trên bàn, nửa thân trên để trần đã đi vào mắt Hứa Chính.

Hứa Chính lẳng lặng đứng đó nhìn Giang Dật Lãng, giống như không tin vào cảnh tượng trước mắt, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng, xoay người bước đi.

Trong lòng Lí Thế Quý kêu to một tiếng “Xoảng!” Hắn muốn đuổi theo Hứa Chính mà giải thích mọi chuyện là do Giang Dật Lãng uống say mới thất thố như vậy, có điều y đã nhanh hơn hắn một bước, nhảy xuống bàn, thậm chí không kịp mặc lại áo sơ mi mà đuổi theo.

Âm nhạc vẫn vang lên rất lớn, nhóm đồng nghiệp nhìn cửa chính, đôi mắt vẫn chưa kịp phản ứng với sự thay đổi đột ngột như vậy.

Giang Dật Lãng lớn tiếng gọi Hứa Chính đang cố gắng bước nhanh hơn: “Tiểu Chính ca!”

Hứa Chính chậm rãi quay đầu lại, thành phố vào đêm, hai người lẳng lặng đứng đối diện dưới ánh đèn đường.

Hứa Chính nhìn thẳng đôi mắt của Giang Dật Lãng, không chú ý tới thân thể nửa trần của y.

Giang Dật Lãng đau khổ, không thể nói có một mạch rõ ràng: “Tiểu Chính ca, không phải, em không phải… ”

Hứa Chính từ từ thu hồi ánh mắt, mở cửa xe, ngồi vào.

Giang Dật Lãng chạy lại, giữ chặt cửa xe: “Tiểu Chính ca, không phải, anh hãy nghe em giải thích… ”

Hứa Chính nhìn Giang Dật Lãng, sau đó hắn chậm rãi khép mắt, đẩy tay y ra, khởi động xe đi mất.

Giang Dật Lãng đứng trên đường nhìn đèn xe xa dần, y cảm thấy vô cùng tủi thân cùng đau khổ.

Lúc này, Lí Thế Quý chạy tới, phủ thêm áo sơ mi cho Giang Dật Lãng, cởi áo vest khoác lên cho y, thấp giọng nói: “Dật Lãng, để tôi lái xe đưa cậu về!”

Nếu để Giang Dật Lãng lái xe trong tình trạng này, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện không hay.

Về tới nhà, Giang Dật Lãng ngồi trên sô pha, ôm đầu run rẩy.

“Mấy năm nay mình luôn nghĩ tới anh ấy, trong mắt không có hình bóng của ai khác, Hứa Chính thì sao? Nhìn thấy mình như vậy, anh ấy nhất định sẽ cho rằng vài năm nay mình sống vô cùng buông thả.”

Giang Dật Lãng hối hận, muốn tìm một bức tường mà đâm đầu chết cho rồi! Ngẩng đầu nhìn trần nhà, Giang Dật Lãng cười lạnh mà tự giễu chính mình.

“Có lẽ… anh ấy không bao giờ muốn gặp mình nữa.”

Tưởng tượng tới sau này mình và hắn không thể gặp lại nhau, Giang Dật Lãng đau lòng không sao chịu được, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Không biết khóc đã bao lâu, Giang Dật Lãng đứng dậy đi rửa mặt. Nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương, Giang Dật Lãng cảm thấy chưa bao giờ y lại ghét bản thân đến vậy.

Tầm mắt dần chuyển xuống chiếc dao cạu râu trên bồn rửa tay.

Giang Dật Lãng ngồi ở trên giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn lưỡi dao trên tay.

“Một dao này mạnh mẽ cắt xuống, bản thân có thể giải thoát, không bao giờ… đau khổ như vậy nữa?”

Ngọn đèn ngoài cửa sổ chiếu xuống lưỡi dao làm hiện lên một tia sáng âm u…

Lí Thế Quý vừa tới công ty thì lập tức liên lạc với Giang Dật Lãng. Buổi sáng nay còn có cuộc họp, đồng nghiệp còn đang đợi y tới, nhưng điện thoại của y vẫn không có ai nhấc máy.

Giang Dật Lãng vẫn luôn đúng giờ, sự việc này xảy ra thì chắc chắn đã có chuyện gì đó. Lí Thế Quý dẹp công việc sang một bên, lập tức đi tới nơi ở của Giang Dật Lãng. Gõ cửa, không ai trả lời, gọi điện thoại lại không có người nghe.

Lí Thế Quý sốt ruột, hắn có một cảm giác vô cùng xấu.

Cho tài xế mời người quản lí cao ốc tới, nói qua nguyên do, cũng đưa thêm giấy chứng nhận, lúc này viên quản lí mới mở cửa căn hộ của Giang Dật Lãng.

Giang Dật Lãng ngã trên giường, khuôn mặt trắng bệch không chút máu, bên giường cũng có một vệt máu lớn, cổ tay trái có một vết cắt sâu không, máu đã đông lại.

Gọi điện thoại kêu xe cấp cứu, Lí Thế Quý cố gắng kêu bản thân phải bình tĩnh, cho tài xế tới Thành phố Bắc Vệ để đón mẹ của Giang Dật Lãng tới.

May mà Giang Dật Lãng không có chuyện gì, chỉ là mất máu quá nhiều, cổ tay lưu lại một vết thương rất sâu. Mở mắt, nhìn đôi mắt khóc tới sưng đỏ còn vương nước mắt của mẹ, Giang Dật Lãng không nói gì.

Bà Giang ôm lấy Giang Dật Lãng, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Tiểu Lãng, con làm vậy là vì cái gì?”

Giang Dật Lãng đau khổ, nhắm mắt lại: “Mẹ, thực xin lỗi.”

“Tiểu Lãng, con không muốn mẹ sống nữa sao, rốt cuộc con muốn cái gì?”

Hai hàng nước mắt của Giang Dật Lãng chảy xuống, nhưng y vẫn không nói một lời, chỉ lắc đầu.

Bởi vì thân thể còn suy yếu, để Giang Dật Lãng nghỉ ngơi tốt, bà Giang và Lí Thế Quý không ở lại lâu. Ngồi ở khu riêng biệt của bệnh viện, Lí Thế Quý hỏi bà Giang: “Bác gái, bác… không biết vì chuyện gì mà Dật Lãng lại làm như vậy sao?”

Bà Giang thở dài một hơi, chẫm rãi lấy lại bình tĩnh: “Bác cũng không phải hoàn toàn không biết. Tiểu Lãng như vậy… Bác nghĩ rất có thể là vì một người.”

Lí Thế Quý nhẹ giọng hỏi: “Bác biết hết sao?”

Bà Giang gật đầu: “Bác có thể đoán được một phần.”

“Như thế nào?”

Bà Giang cúi đầu: “Tiểu Lãng không vẽ tượng, nhưng ở chỗ nó ở, bác lại nhìn thấy một bức tranh vẽ người.”

“Bác biết người đó?”

“Đương nhiên.”

Ngẩng đầu lên, bà Giang nhìn Lí Thế Quý: “Thế Quý, bác nghĩ là cháu cũng biết, đúng không?”

Lí Thế Quý gật đầu.

Trầm ngâm một lúc, bà Giang nhẹ nhàng nhờ vả: “Thế Quý, chắc hẳn cháu có thể gặp được cậu ấy? Nhờ cháu chuyển lời hộ bác, bác muốn gặp cậu ấy một lần, có chút chuyện bác muốn trực tiếp nói… ”

Lí Thế Quý gật đầu: “Được, cháu lập tức làm ngay.”

“Cám ơn cháu.”
Bình Luận (0)
Comment