[Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt] – Bộ 8 – Hắn Là Kẻ Nhát Gan

Chương 7

Phương Triển Nhan cầm lon bia, ra ngồi ngoài ban công, Trình Nhược Ngôn đi theo.

Cùng hắn trò chuyện, hắn sẽ không cô đơn. “Triển Nhan… Anh có từng đi học không?”

Phương Triển Nhan nhắm một mắt.

Tiểu quỷ, lại tới nữa. Cậu cho tôi là cái gì? Đường đường tốt nghiệp trường Đại học cảnh sát của quốc gia, được tập huấn theo chương trình của Mỹ và Đức, là đặc công Phi Hổ, tôi… “Tôi không học nhiều lắm.”

Nghe thấy âm thanh trầm thấp, nhất định là làm khó hắn. “Ừ, rất nhiều người cũng không học lên cao.”

Công trình điện cơ thì có gì đặc biệt hơn người, đồ tiểu quỷ.

“Cha mẹ anh ở đâu vậy? Có còn hay không?” – Nếu còn thân nhân, nói không chừng có thể giúp đỡ Triển Nhan.

Phương Triển Nhan đáp: “Tôi là người địa phương, cha mẹ đã qua đời, chỉ còn tôi và chị gái.”

Trình Nhược Ngôn hiểu ra, hóa ra Phương Triển Nhan hi sinh thân mình để thành toàn cho chị gái. Xem bộ dáng chị Phương chắc là đã tốt nghiệp đại học, thuộc tầng lớp tri thức, có lẽ nàng được Phương Triển Nhan cấp tiền cho đi học.

Đương nhiên, loại sự tình này, người hi sinh tại sao không là chị Phương? Như vậy không phải càng bi thảm hơn sao? Hi sinh Phương Triển Nhan, làm cái… nghề phục vụ này, cũng thực… Chính là hiện tại chị Phương hẳn là có cuộc sống rất tốt, sao chị ấy không thể kéo Phương Triển Nhan ra khỏi vũng lầy?

Có lẽ, Phương Triển Nhan có nỗi khổ riêng, hắn đã quen với cuộc sống như thế này.

Nhưng nhan sắc càng ngày càng tàn phai, đến một ngày nào đó…..

Nhưng xem ra, cuộc sống của Phương Triển Nhan hiện tại cũng không tồi, hắn chắc phải có để dành tiền dưỡng già, dù gì đi nữa, Triển Nhan là hồng bài, thu nhập nhất định không tồi.

Nhìn thấy bộ dáng cúi đầu không nói của Trình Nhược Ngôn, Phương Triển Nhan biết cậu đang nghĩ cái gì.

Hừ! Tiểu quỷ, lại đang tưởng tượng phim truyền hình chắc? Thật là!

“Anh không tính toàn làm công việc khác sao?”

Phương Triển Nhan thầm nghĩ: ‘Tiểu quỷ, tính toán cho tôi kiêm luôn cả múa cột sao?’

Công việc khác, đương nhiên là có nghĩ tới.

Qua vài năm nữa, có thể chuyển sang làm công tác giám định súng ống, mình vẫn thích công việc này.

Mình đang tuổi trẻ, lại được cấp trên coi trọng, cho nên không có thời gian học thêm, chờ vài năm, có thể lui về tuyến sau được rồi.

Phương Triển Nhan chậm rãi nói: “Vài năm nữa, có lẽ tôi sẽ thi toàn quốc lự xem thế nào?”

“Chờ nhan sắc phai tàn rồi tính sau.”

Bị tiểu quỷ hỏi như hỏi cung, Phương Triển Nhan chịu không nổi, lấy lùi làm tiến: “Nhược Ngôn, cậu rất quan tâm đến tôi.”

Trình Nhược Ngôn đỏ mặt đáp: “Anh cũng rất…quan tâm tôi.”

“Cám ơn cậu đã nói chuyện phiếm với tôi.” – Tiểu quỷ, đi ngủ đi, cho lão ca ngươi còn uống bia giải sầu một chút.

“Nếu anh thích, tôi có thể thường xuyên nói chuyện cùng anh.”

Phương Triển Nhan run bắn cả người.

Thường xuyên? Không cần đâu.

Chú ý tới Phương Triển Nhan tựa như là thống khổ, Trình Nhược Ngôn nhìn y, trong ánh mắt toát lên một tia thương cảm.

Cúi đầu, Trình Nhược Ngôn nhỏ giọng nói: “Nếu anh không thích, không cần miễn cưỡng.”

Phương Triển Nhan nhìn thấy, a, tiểu quỷ nhận ra rồi, vội vàng tươi cười: “Không, cậu không cần để ý, vừa rồi tôi đang suy nghĩ một việc…”

Chuyện thương tâm của Phương Triển Nhan… chuyện thương tâm của một đặc công Phi Hổ bị biến thành ngưu lang.

Trình Nhược Ngôn hiểu lầm, cậu nghĩ nghĩ, nhẹ giọng hỏi: “Triển Nhan, có phải, nói chuyện… cũng tính là… phục vụ?”

Thí! Ta cả ngày bị cáo già chộp tới nói chuyện phiếm, lão đều lợi dụng chúng ta giải trí cho bản thân, chưa bao giờ trả tiền!

Phương Triển Nhan tươi cười, nói: “Nhược Ngôn, tôi hi vọng cậu không hiểu lầm, phân biệt rõ ràng công việc và cuộc sống của tôi.”

“Tôi đây, có thể xem là… bằng hữu của anh không?”

“Đương nhiên.” – Nhìn Trình Nhược Ngôn dưới ánh trăng, nụ cười thuần khiết, Phương Triển Nhan có chút động tâm.

‘Tiểu quỷ này cũng không đến nỗi nào, rất quan tâm đến mình. Hai người ở cùng nhau, cũng không phải tồi, ít nhất cũng có người bồi mình nói chuyện.’

Nhìn biểu tình của Phương Triển Nhan, Trình Nhược Ngôn ngồi không yên.

Hắn lại phóng điện, chịu không nổi điện của hắn…

Nhìn thấy Trình Nhược Ngôn vội vàng trở về phòng, Phương Triển Nhan thở dài nhẹ nhõm, bắt đầu uống bia.

Chị Phương đến thăm em trai, chính là Phương Triển Nhan không có ở nhà.

Bất quá, hiển nhiên mục đích của cô cũng không đơn thuần, ngồi hỏi đông hỏi tây với Trình Nhược Ngôn.

Trước kia, Trình Nhược Ngôn thấy Phương Hiểu Nhan, đều là bày ra bộ dáng phân chia giới tuyến cùng Phương Triển Nhan, nhưng lúc này, tình huống đã khác.

Cần cùng hắn đứng ở cùng chiến tuyến, chính mình đã đáp ứng hắn, phải giúp hắn giấu diếm chị Phương.

Nga, không đúng, có lẽ chị Phương cũng đã biết.

Cũng có thể chị ấy đã biết, nhưng vẫn tỏ vẻ không biết gì. Bằng không nhất định sẽ làm tổn thương Triển Nhan.

Phát hiện Trình gia tiểu đệ dường như có xu hướng nói giúp em trai mình, Phương Hiểu Nhan ngầm đắc ý.

Triển Nhan nhà chúng ta đẹp trai lại ôn nhu, giỏi nấu nướng, lại có cảm giác an toàn, cậu không cần, chính là tổn thất lớn a.

“Gần đây Triển Nhan công tác thế nào?”

Trình Nhược Ngôn vội đáp: “Không quá nhiều việc, có điều đi làm đều đặn.”

“Có đi công tác không?”

“Không có.”

Nga, gần đây không có đại án tử. “Tay nghề Triển Nhan không tồi chứ?”

“Ngon lắm ạ, cả đồ Trung Quốc và phương Tây đều rất ngon.”

A, hẳn là Ngôn Ngôn đã được ăn không ít. “Nó pha cà phê cũng ngon lắm.”

Nhắc đến cà phê, Trình Nhươc Ngôn liền nở nụ cười, gật đầu: “Đúng, thật sự rất ngon, so với cà phê ở quán ngon hơn rất nhiều, rất đậm đà, lại thơm mùi bơ.”

Phương Hiểu Nhan cười trộm.

Nhan Nhan đã làm bữa sáng cho người khác nha… Còn nói không thích Ngôn Ngôn.

“Nó có hung với cậu không?”

Trình Nhược Ngôn vội vàng lắc đầu: “Không có, anh ấy luôn chiếu cố, chăm sóc em.”

Ai nha, Nhan Nhan, người ta đã bắt đầu nói đỡ cho mi rồi kìa.

Mang theo tâm tình vô cùng hài lòng, Phương Hiểu Nhan ra về.

Tối nay nhất định phải gọi điện cho Nhược Ngữ mới được, chuyện tình càng ngày càng hấp dẫn! Không uổng công chúng ta kéo hai người về với nhau.

Buổi tối, Trình Nhược Ngôn đem chuyện Phương Hiểu Nhan đã tới, nói cho Phương Triển Nhan.

Phương Triển Nhan thầm kêu không tốt.

Bà chị hồ ly kia nhất định sẽ nghĩ mình và Nhược Ngôn có gì đó rồi, Nhược Ngôn toàn nói tốt về mình.

Quên đi, chẳng lẽ Nhược Ngôn nói xấu mình thì mới tốt?

Ai, cũng không thể trách Nhược Ngôn, hiện tại mình với cậu ta ở chung cũng không tồi.

Nói thật, mình còn có điểm thích tiểu tử kia.

Thích? Không cần! Chẳng lẽ lần này mình thực sự đáp ứng tâm nguyện của chị? Chính là như vậy mỗi ngày, sớm chiều bên nhau, này, này,… Nhưng sự thật là tiểu tử kia rất đáng yêu.

Trình Nhược Ngôn lúc này cũng ý thức được những gì mình nói hôm nay, nhất định là chị Phương nghĩ mình có ý tứ gì đó với Phương Triển Nhan.

Thích hắn? Kỳ thật hắn cũng không tệ lắm… Nếu không nhìn đến nghề nghiệp của hắn.

Chính là, Phương Triển Nhan rất cô đơn, vì nghề nghiệp mà xem thường hắn, rời xa hắn, cũng không thể được.

Là bằng hữu là tốt rồi, còn có thể thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ.

Sau đó, Phương Triển Nhan cùng Trình Nhươc Ngôn ngồi xem ti vi, đến chỗ xuất hiện một đoạn quảng cáo rượu.

Người mẫu ngoại quốc anh tuấn, tư thái duyên dáng rót rượu, sau đó uống, nhìn rất quý phái mà lại gợi cảm mê người.

Trình Nhược Ngôn rất hâm mộ.

Chỉ có nam nhân thành thục mới có thể làm được như thế, nhìn lại thấy bất mãn với bản thân mình vì không có được mị lực như vậy.

Đột nhiên, Trình Nhược Ngôn nhìn Phương Triển Nhan, nảy sinh một ý tưởng: ‘Không biết ánh mắt của hồng bài hấp dẫn khách nhân như thế nào? Hắn là người giỏi nhất ở đấy, nhất định có nhiều khách nhân hâm mộ, phải như thế nào mơi hấp dẫn các nàng chứ?’

“Triển Nhan…”

“Chuyện gì?”

“Cái kia, anh có thể làm mẫu một chút được không?”

“Cái gì?”

“Cái quảng cáo vừa rồi a. Không phải là anh… cũng uống rượu như thế sao?”

Phương Triển Nhan nhíu mày.

Tiểu quỷ này thật đúng là lắm trò.

Uống rượu? Bình thường mình toàn uống bia, trong nhà cũng không có loại rượu nào.

Không được, phải diễn, bằng không sẽ lộ, mình là hồng bài cơ mà.

Cáo già chết dẫm! “Này…”

Nhìn thấy đôi mắt to, sáng của Trình Nhược Ngôn, Phương Triển Nhan không biết phải nói gì mới tốt: “Nhà tôi không có rượu, dùng cái này cũng được.” – Nói xong, Phương Triển Nhan cầm lấy một lon bia.

Mẹ nó, làm lão tử thành vũ nam, thối tiểu quỷ!

Ngồi trên sô pha, dang hai chân, người hơi dựa vào tay vịn, tay phải của hắn đặt thoải mái trên tay ghế, tay trái cầm lon bia, chậm rãi đưa đến bên miệng, ngửa đầu lên uống.

Trình Nhược Ngôn nhìn thấy động tác của Phương Triển Nhan rất nam tính lại phóng khoáng, trong lòng rất hâm mộ.

Hắn quả nhiên là thành thục, bất quá so với dùng rượu thì dùng bia vẫn thấy thiếu cảm giác gì đó.

“Này nhìn vẫn không giống lắm.”

Tiểu quỷ, cậu muốn chụp quảng cáo a? Thật phiền phức. “Vậy cậu nghĩ nên làm thế nào?”

Trình Nhược Ngôn nghĩ nghĩ, nga, ở phòng bếp không có rượu, nhưng dùng cái kia thử xem.

Chạy đến phòng bếp, Trình Nhược Ngôn tìm kiếm một hồi, lấy ra một cái ly thủy tinh cao chân, sau đó rót rượu đế Phương Triển Nhan vẫn dùng để nấu ăn, đưa cho y.

“Dùng cái này thử xem.”

Phương Triển Nhan nhìn thấy cái ly thủy tinh, thầm nghĩ: ‘Cái đó và bia có gì khác nhau? Mình không uống rượu vang, đương nhiên sẽ không có chén kiểu tulip.’

Không thể làm cho tiểu quỷ chú ý tới điểm này, ngưu lang thường phải uống rượu, trong nhà đương nhiên phải có nhiều loại chén.

Thôi được, cứ qua cửa này rồi tính sau.

Phương Triển Nhan ngồi thẳng, đem hai chân khép lại, bày ra tư thế ngồi tao nhã, trong đầu nhớ lại tư thái ngồi của diễn viên quảng cáo, uống rượu.

Vừa uống, Phương Triển Nhan vừa quan sát biểu tình của Trình Nhược Ngôn.

Cái này có thể tính là qua chưa?

Chú ý tới Phương Triển Nhan uống rượu, hầu kết cao thấp chuyển động, đồng thời, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn mình.

Trình Nhược Ngôn không khỏi nóng lên, cảm giác như chính mình bị y nuốt vào vậy.

Không thể chịu đựng được hai mắt phóng điện của Phương Triển Nhan, Trình Nhược Ngôn một lần nữa chạy trối chết.

Nằm trên giường, trùm chăn kín đầu, Trình Nhược Ngôn không ngừng kêu: ‘Xong rồi, xong rồi! Bị hắn liếc mắt một cái thành ra thế này… Chẳng lẽ mình thực sự thích Phương Triển Nhan?’

Uống hết nửa chén rượu đế, lại cả bia vừa xong, chỉ một lát sau, Phương Triển Nhan gục ở sô pha, ngủ thẳng đến sáng hôm sau, mang theo cả đầu đau nhức đi làm.

Sau đó, y bị cảm, ở văn phòng mãnh liệt chảy nước mắt.

Thật không có gì hay ho! Quả nhiên bị tiểu quỷ đùa chết! Không biết tiểu quỷ đó còn tính toán ngoạn cái gì nữa? Hồng bài ngưu lang lo lắng đề phòng.

Không thể nào, chả lẽ tiểu quỷ đó muốn cùng với mình… A! Phi phi phi! Như thế chẳng phải thỏa mãn tâm nguyện của chị hay sao? Không được! Cậu ấy vẫn còn nhỏ, như vậy thật không nên… cậu ấy vẫn còn nhỏ.

********

Đã vài ngày, Phương Triển Nhan không bị người lãnh đạo trực tiếp Lâm Sir kéo vào phòng hỏi thăm.

Kết quả là hôm nay, Phương Triển Nhan bị kêu vào, các đồng sự khác ở ngoài cửa cười thầm.

Cuối cùng thì cũng được giải thoát rồi. Phương Triển Nhan a, hy sinh cậu để mọi người có được hạnh phúc.

“Này, quà.”

A? Cáo già hôm nay đổi tính, hào phóng?

Nhìn thứ Lâm Sir đưa cho mình, một cái hộp màu hồng phấn nhỏ thắt nơ, lại nhìn thủ trưởng cười không chút hảo ý, không cần đoán cũng biết trong hộp có thứ gì đó không tốt.

Rốt cuộc là trong hồ lô của cáo già bán thuốc gì? Sẽ không là xuân dược đi?

“Nhìn xem.” – Lâm Sir cười meo meo nói.

Phương Triển Nhan cầm lấy thứ đó, hận không thể ngay lập tức vọt tới bồn cầu nôn một trận.

Dưới ánh mắt của Lâm Sir, cuối cùng cái hộp cũng được mở.

“Ông!” – Phương Triển Nhan hết sức đè nén cái mong muốn lúc này là đem thủ trưởng xé thành trăm mảnh, hai tay nắm lại, nghiến răng nghiến lợi.

Không được, phải nhẫn nại! Bằng không ngày mai tin tức trên trang nhất các báo sẽ là: Đội đặc công Phi Hổ xảy ra một vụ bạo lực, thành viên đội đặc công Phi Hổ đem thủ trưởng đánh trọng thương.

“Không bắt cậu mặc.” – Lâm Sir cười rất đểu.

“Không phải mặc thì đưa tôi làm gì!” – Rống xong, Phương Triển Nhan liền hối hận.

“Cậu muốn mặc? Có thể có thể.” – Lâm Sir gật gù như gà mổ thóc.

Thí! Ông nghĩ tôi cũng giống ông có cái sở thích này sao?

Lâm Sir cuối cùng cũng đem ý định thật của lão nói ra: “Triển Nhan, đem cái này về, giặt đi rồi phơi ngoài ban công cho Tiểu Ngôn xem. Là ngưu lang, sao lại không có đạo cụ được? Phải biết tùy thời tùy chỗ mà che giấu thân phận. Có hiểu hay không?”

“Rõ, thủ trưởng.”

“Nhan Nhan ngoan.”

Ta phi! Sao ngươi không ở nhà mà dùng cái loại đồ này! Cáo già biến thái!

Nhìn thấy Phương Triển Nhan ra khỏi phòng thủ trưởng với khuôn mặt hầm hầm sát khí, các huynh đệ sợ tới mức không ai dám lên hỏi trong phòng đã xảy ra chuyện gì.

Trên đường lái xe về nhà, Phương Triển Nhan vẫn cố nghĩ xem nên hay không nên nghe lời lão cáo già kia?

Ta phi! Vì cái gì ta phải nghe lão! Thời điểm chấp hành nhiệm vụ nghe lão vì lúc đó lão có cốt cách lãnh đạo.

Hiện tại là vì cái gì? Rõ ràng là làm cho Trình Nhược Ngôn hiểu lầm mình.

Vấn đề là, nếu không nghe theo, khó bảo đảm lão cáo già kia không lôi cả đội tới nhà mình uống trà nói chuyện phiếm, sẽ bị lão phát hiện không phục tùng mệnh lệnh… Mệnh lệnh chó má!

Nhưng nếu không nghe theo, kết cục cũng sẽ không tốt.

Ai, che giấu thân phận cũng là tùy thời tùy chỗ, bị cáo già chỉnh cũng là tùy thời tùy chỗ.

Đến bao giờ mới không bị lão cáo già ức hiếp nữa đây?

Về đến nhà, Phương Triển Nhan cắn răng đem thứ gì đó trong hộp lấy ra, đặt dưới vòi nước, sau đó phơi ở ban công.

Bằng bất cứ giá nào, sớm muộn gì cũng sẽ cho lão một đao!

Nghĩ xem ta đường đường… Hiện tại là hồng bài ngưu lang, hừ, lão tử chuyện gì không làm được! Da mặt giờ đã dày như tường thành rồi.

Rất nhanh, thứ gì đó bay lượn ở ban công, đã bị Trình Nhược Ngôn nhìn thấy.

Từ ngày ở cùng Phương Triển Nhan, có đôi khi Trình Nhược Ngôn cũng mang quần áo đến giặt nhờ, sau đó phơi ở ban công, càng ngày càng cảm thấy có không khí ở chung.

Nhìn trộm thứ gì đó ở ban công, Trình Nhược Ngôn bụng đầy hồ nghi.

Những người thích loại hình này chắc là toàn mấy kẻ lập dị? Có lẽ người khác không để ý? Nhưng mà, nhưng mà……

Nhìn thế nào cũng không nghĩ là hồng bài ngưu lang sẽ mặc cái quần lót chữ T có báo văn thế này.

Phương Triển Nhan phục vụ chủ yếu là nữ nhân đi? Nữ nhân chẳng lẽ lại thích ngưu lang mặc cái loại này sao? Có vẻ hơi kỳ? Không thể nào… không có khả năng… Phương Triển Nhan, phục vụ nam nhân sao?

Trình Nhược Ngôn bị ý tưởng này dọa ngây người.

Phương Triển Nhan… đã rất đáng thương… đương nhiên có lẽ là do chính hắn thích, không biết là…

Mỗi ngày đều thấy hắn vui vẻ đi làm, không giống như tới địa phương như vậy.

Thấy một ngưu lang vui vẻ đi làm, vẫn hơn là nhìn một người thống khổ giãy dụa khóc lóc.

Hẳn là không có nam nhân nào bỏ tiền ra để cho người khác …thượng… chính mình. Nhưng nhìn dáng người Phương Triển Nhan như thế kia, cũng không có thể là kiểu… để người khác… thượng.

Dù sao vẫn thấy hắn có một cái gì đó ngạo khí, không có khả năng như vậy….

Trình Nhược Ngôn bị vây bởi một loạt các suy tư của bản thân.

Cái quần lót báo văn chữ T kia vẫn bay bay ở ban công.

Phương Triển Nhan không quản nó, dù sao mục đích của cáo già cũng đã đạt được! Trong cảm nhận của Trình Nhược Ngôn, hình tượng của mình đã hoàn toàn sụp đổ.

Nói cho cùng, không phải mặc cái thứ quỷ quái kia, vẫn còn tốt chán.

Lâm Sir cùng cả đội không đến nhà, nhưng Phương Hiểu Nhan và Trình Nhược Ngữ đến.

Hai hủ nữ vừa vào, liền phát hiện ở ban công có cái gì đó.

Trời ơi! Báo văn đó! Manh quá! (Manh là ý chỉ có gian tình – mình nghĩ thế)

Nhìn thấy hai em trai sóng vai nhau ở phòng bếp chuẩn bị trà bánh, hai bà chị đều thực vui vẻ.

Các cô bắt đầu thảo luận cái gì đó ở ban công.

“Rất đẹp.”

“Đúng vậy, báo văn nha, hảo đáng yêu nha.”

Đè thấp âm thanh, Trình Nhược Ngữ hỏi: “Đó là của Triển Nhan sao?”

Thái dương Phương Hiểu Nhan lộ ra hắc tuyến: “Không thể nào.”

Từ bao giờ Phương Triển Nhan có loại thưởng thức này?

“Cái đồ này chỉ có tiểu thụ mới mặc đi.”

“Nga, đúng thế.”

“Triển Nhan nhà ta sẽ không dùng thứ này.” – Phương Triển Nhan sẽ không bắt Trình Nhược Ngôn mặc loại này để tăng thêm tình thú đấy chứ?

Trình Nhược Ngữ nhíu mày: “Mình cũng thấy không phải…”

“Cái kia, có phải hay không hơi nhỏ, hợp với Nhược Ngôn?”

“Ách, này, mấy năm rồi mình không chú ý tới Nhược Ngôn…”

Phương Hiểu Nhan nhìn xung quanh: “Thoạt nhìn còn rất mới a.”

“Đúng a, thế nên ta mới suy nghĩ xem rốt cuộc là ai mặc, nói không chừng Nhược Ngôn nhà mình bắt Triển Nhan mặc…”

“Này…” – Ôi, Phương Triển Nhan chẳng lẽ lại đồng ý?

“Kì thật, mình cảm thấy, Triển Nhan vẫn là thích loại màu trắng bó sát người đi.”

“Mình cảm thấy màu đen cũng rất được.”

“A, đúng, màu đen không tồi.” – Phương Hiểu Nhan còn nói thêm – “Bất quá, nếu là Nhược Ngôn, mặc loại tứ giác đáng yêu vải bông cũng đẹp.”

“A, hồi nó còn nhỏ, lúc học trung học, chính là mặc quần tứ giác, hảo đáng yêu nha.”

“A…”

“Nha…”

Phương Triển Nhan trong phòng bếp thở dài ngao ngán.

Thật muốn chết! Cái thể loại con gái gì đây! Thản nhiên thảo luận về quần lót của con trai.

Hơi quá đáng! Đó còn là em trai của các chị nữa chứ!

Trình Nhược Ngôn đã không thể ngẩng đầu lên được.

Chị già còn nói, mấy năm nay bà ấy không chú ý đến mình… Chẳng lẽ mấy năm trước nữa…

Chị già sẽ không chú ý người khác… Triển Nhan… Oa! Cái đạo lý gì thế này!

Chị Phương phân phó em trai ở trong này làm bữa tối.

Phương Triển Nhan ngoan ngoãn mở tủ lạnh, lấy thịt, cá, rau quả ra chuẩn bị.

Nhìn bộ dáng Phương Triển Nhan bận rộn trong bếp, Trình Nhược Ngữ đắc ý nháy mắt cho em trai.

Xem đi, chị mi chọn giúp mi một nam nhân không tồi chứ?

Ngoài phòng bếp, Phương Triển Nhan vừa lãnh khốc vừa đẹp trai; vào phòng bếp, hắn là một đầu bếp tài năng.

Trình Nhược Ngôn ở một bên đăm chiêu.

Chị Phương có lẽ nhận ra, bà chị nhà mình không biết, kỳ thật Phương Triển Nhan, hắn… Ai…

“Nhược Ngôn, mi cũng đi hỗ trợ a, không cần ở phòng khách nói chuyện phiếm.”

Đem em trai đá vào phòng bếp, Phương Hiểu Nhan cùng Trình Nhược Ngữ lại bắt đầu ghé tai nói nhỏ.

“Nhược Ngôn, lấy cho tôi quả trứng gà, tôi muốn dùng lòng trắng trứng.”

Trình Nhược Ngôn đến tủ lạnh lấy trứng gà, nghĩ muốn đưa cho Phương Triển Nhan.

Nhưng không cẩn thận, quả trứng rơi xuống đất.

Phương Triển Nhan vội nói: “Không việc gì, để yên đó, tôi sẽ lau.” – Nói xong, liền lấy khăn cúi xuống.

Trình Nhược Ngôn muốn nhặt vỏ trứng lên, cũng cúi xuống.

“Đông” một tiếng, hai người va vào nhau.

Trình Nhược Ngôn che đầu.

“A, Nhược Ngôn, xin lỗi, cậu có đau không?”

Trình Nhược Ngôn ôm đầu, loạng choạng đứng lên, chân dẫm phải lòng trứng lại lảo đảo, ngã sấp xuống.

Phương Triển Nhan nhanh tay đỡ lấy!

Một tay không chặt, Phương Triển Nhan vội lấy hai tay ôm lấy Trình Nhược Ngôn.

Nha, bế, bị bế!

Ở phòng khách, bốn con mắt nhìn thẳng vào phòng bếp.

Trình Nhược Ngôn được Phương Triển Nhan ôm vào lòng, đầu tựa vào ngực y.

Cánh tay ôm mình rất mạnh mẽ, khuôn ngực mình dựa vào rất vững chãi, cảm giác thật an toàn.

Không phải hắn đã từng ôm qua rất nhiều người???

Trong khoảnh khắc này, Trình Nhược Ngôn phát hiện, mình thích Phương Triển Nhan mất rồi.

Là thích… đúng thế, thích hắn.

Lòng rối như tơ vò, cơm nước xong, Trình Nhược Ngôn vội vàng chạy về phòng trốn.

Hai bà chị cáo từ, về nhà mình.

Phương Triển Nhan tựa hồ hiểu được chuyện gì đó, cầm lấy bia, ra ban công ngồi.

Chị không phải đứa ngốc, chị ấy thấy Nhược Ngôn thích mình. Chẳng lẽ Triển Nhan đây là thằng ngốc sao?

Thái độ chuyển biến của tiểu tử kia, mình cũng cảm thấy được.

Hồng bài ngưu lang… Ngay từ đầu có lẽ chỉ là đồng cảm.

Nhưng hiện tại… Tiểu Ngược Ngôn không phải đã tiến thêm một bước đi? Đã biết là… Ách… ngưu lang, hẳn là sẽ không động chân tình đi.

Tiểu tử kia thật không tồi, nhưng mà, chính mình liệu có thích cậu ấy hay không?

Vài ngày sau đó, Trình Nhược Ngôn chính thức hỏi một chút về… thứ gì đó ở ban công.

Cuối tuần rảnh rỗi, sau khi trò chuyện một hồi, Trình Nhược Ngôn rốt cục cũng lấy được dũng khí mở miệng: “Triển Nhan …”

“Ừ?”

“Quần áo giặt sạch rồi, vì sao không thu vào?”

Vô nghĩa, ai muốn phơi cái thứ đó ở ban công chứ, chính là, vạn nhất lão cáo già đột kích kiểm tra, không nhìn thấy, còn thảm hại hơn nhiều. “À, cứ… để đấy cũng được.”

“Cái kia, là anh mặc à?”

Phương Triển Nhan trong lòng cười lạnh, hừ lão tử… cái loại nhỏ thế này, tôi có thể mặc vừa sao!

Không được, sao có thể trả lời như thế được? Phải lùi để tiến. “Cậu nghĩ sao?”

Nghe thấy Phương Triển Nhan tựa hồ mang theo ý tứ khiêu khích hỏi lại, Trình Nhược Ngôn không khỏi nhìn trộm y.

Đối phương đang nhìn mình, ánh mắt lạnh lùng mà vẫn đầy hấp dẫn.

“Này, tôi biết anh cung cấp cho các phu nhân dịch vụ… phục vụ, nhưng mà cần phải mặc đồ như thế sao? Cái kia không tốt cho sức khỏe.”

Đương nhiên, vừa nhỏ lại vừa bó sát, không tốt là đúng, hừ, cho lão cáo già hắn tự mặc đi. “Có chút nữ tính sẽ hấp dẫn hơn.”

“Tôi không tin.”

Vô nghĩa, ta cũng không tin, cho dù ta có phải mặc thì cũng là số đo lớn hơn.

“Kỳ thật, tôi rất thích báo văn, có một loại cảm giác hoang dã nhưng lại vô cùng… ừm… gợi cảm.”

Nói xong câu này, Phương Triển Nhan thấy lạnh hết cả người.

“Này, chả lẽ ngưu lang còn phục vụ cả nam nhân?”

Phương Triển Nhan thiếu chút nữa thì ngất xỉu: “Cậu có ý gì?”

“Tôi cảm thấy, nếu chỉ đơn thuần phục vụ nữ nhân, sẽ không cần mặc… cái kia.”

Phương Triển Nhan không lên tiếng.

Hừ, làm cho Nhược Ngôn hiểu lầm, cáo già, ngươi điên rồi!

Nắm chặt hai tay, Trình Nhược Ngôn bất an ngồi ở sô pha, do dự nửa ngày, rốt cục cũng hỏi: “Ai, vậy anh… là công hay thụ? Tổng không có nam nhân nào đưa tiền, để người khác… thượng … chính mình đi?”

A! Thối tiểu quỷ! Hiện tại lão tử sẽ cho cậu biết tôi là công hay thụ! Cậu có gặp qua thụ nào như lão tử chưa?

Trong lòng thầm đem Trình Nhược Ngôn cắn tơi tả, nhưng bên ngoài, Phương Triển Nhan vẫn lộ vẻ mặt với nụ cười mị hoặc, gắt gao nhìn Trình Nhược Ngôn đang run rẩy ở bên cạnh.

Thanh âm mềm nhẹ, cố ý khiêu khích: “Nhược Ngôn, cậu có muốn biết tôi là công hay thụ không?”

Anh hẳn là … công đi.

Khuôn mặt Phương Triển Nhan càng lúc càng lớn, có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.

Bất tri bất giác Trình Nhược Ngôn đã nằm trên sô pha, hai tay nắm trước ngực, bộ dáng công chúa chờ đợi nụ hôn của hoàng tử.

Phương Triển Nhan bắt đầu lo lắng.

Có nên hôn hay không? Ngưu lang… kỹ thuật nhất định rất tuyệt đi.

Phương Triển Nhan nhiều năm qua vẫn học ở chùa, trung học thì học trường nam sinh, sau đó học cảnh sát, bên người cơ hồ toàn là nam nhân, trong trí nhớ của hắn, ngay cả bầu trời bên trên trường học cũng không có con chim mái nào bay qua.

Thời kì tập huấn, cũng là ở với một đám nam sinh.

Hồi còn nhỏ, cũng có chơi với mấy cô bạn gái, bất quá vẫn chỉ giới hạn ở nắm tay với hôn nhẹ lên má.

Tiếp sau nữa, chuyên tâm học để thành cảnh sát, không nghĩ tới cái khác.

Khi trở thành đặc công, bên người vẫn là một đám nam nhân, lại thêm một cái hủ nam.

Tính toán định kết giao với một cô gái nào đó, kế hoạch chưa thành thì gặp Trình Nhược Ngôn.

A, suy cho cùng, Triển Nhan vẫn là một đứa nhỏ đơn thuần nha.

Bên tai truyền tới tiếng cười trầm thấp: “Nhược Ngôn à, cậu thực khẩn trương nha.”

Trình Nhược Ngôn mở to mắt, nhìn thấy Phương Triển Nhan.

Chán ghét! Vốn đang nghĩ xem hắn sẽ hôn chỗ nào! Chẳng lẽ không phải như vậy sao? Ngưu lang không phải đều muốn làm người tạo không khí, chẳng lẽ không khí vừa rồi lại bị chính mình phá hủy?

Thanh âm càng trầm thấp của nam nhân càng khiến Trình Nhược Ngôn đỏ mặt: “Nhược Ngôn, là lần đầu tiên sao?”

Trình Nhược Ngôn cũng là cục cưng thanh thuần ngoan ngoãn.

Đi bên người Trình Nhược Ngữ, chị già chỉ biết đem mình ghép đôi với nam sinh.

Học trung học, phải thi đại học, chuyên tâm vào bài vở, không nghĩ tới cái gì khác,

Học đại học, dưới ma trảo của chị gái, còn không dám đề cập đến vấn đề tìm một cô bạn gái đáng yêu nào đó, sau đó liền gặp Phương Triển Nhan.

Ô hô hô, nếu đây cũng là lần đầu tiên của tiểu quỷ, mình không cần lo lắng.

“Nhược Ngôn…” – Một lần nữa lại là thanh âm kiều mị.

Phương Triển Nhan thầm nghĩ, hôn đi, rốt cuộc sẽ sáng tỏ mình thích hay không thích Trình Nhược Ngôn.

Muốn biết có hôn hay không, thỉnh đồng bào chờ chương kế tiếp.

Cái này là do tác giả cắt, không liên quan đến ta, thỉnh đồng bào không manh động.

Ta lượn đây.

Vì lần này tình cảm của hai người tiến sang một trang mới nên mình đổi cách xưng hô cho tình cảm một chút.
Bình Luận (0)
Comment