Thời điểm cuối tuần, Lưu Thục Trinh đề nghị con trai đưa mình đi chơi: [Mẹ nhận lời mời của mấy bà bạn ra ngoại thành chơi, tới biệt thự ở vùng ngoại ô cùng đốt lửa trại liên hoan, con đưa mẹ cùng đi đi nha!]
Này không phải là lần đầu tiên, Ninh Viễn biết mẫu thân mình có chủ ý gì.
[Quen biết thêm vài người bạn, cùng nhau ăn bữa cơm, có phải là chuyện gì to tát đâu? Đừng có suốt ngày không phải đi làm thì lại ru rú ở trong nhà như thế chứ.]
Biết mẫu thân hiện tại không có người tỷ muội đặc biệt thân thiết nào, người Hoa sống thành vòng luẩn quẩn cũng có hạn, Ninh Viễn cuối cùng vẫn quyết định đưa mẹ đi.
.
Không nghĩ tới gặp mặt lần này, cư nhiên lại có nhiều người đến vậy! Gần trăm người chẳng ít – vô cùng náo nhiệt tụ họp tại một chỗ, trong sân vườn tại một khách sạn vùng ngoại ô đốt lửa làm tiệc thịt nướng, nói chuyện phiếm.
Ninh Viễn một mình cầm ly nước trái cây, im lặng ngồi tại một góc sáng sủa.
Một đám các mẹ nhóm lại buôn chuyện không ngừng.
[Ninh Viễn lớn quá rồi, con trai chị thực sự là anh tuấn nha!]
Lưu Thục Trinh không thể không khách khí một chút: [Vậy sao, cũng là diện mạo đoan chính một chút.]
[So với đoan chính còn hơn thế nhiều, nó có bạn gái chưa vậy?]
Nghĩ đến chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của đứa con, Lưu Thục Trinh không biết phải trả lời những người kia như thế nào.
[Con gái tôi sau khi gặp qua thằng bé một lần, sau đó nhớ mãi không quên.]
Lưu Thục Trinh cười cười, lại quay đầu nhìn con trai.
[Con gái nhà tôi……] Lại có vị thái thái khác đứng lên nói.
Này mấy năm qua, không biết có bao nhiêu người nhìn trúng Ninh Viễn, con gái nhà người ta tìm đến cửa cũng không thiếu, nhưng này nào có ích lợi gì?
.
Về đến nhà, Lưu Thục Trinh âm thầm bất mãn về đứa con vẫn giữ ý chí sắt đá: [Con vì cái gì ngay cả số điện thoại người ta cũng không chịu lưu vào? Làm bằng hữu cũng không được hay sao.]
Ninh Viễn nhìn thấy mẫu thân đang theo vào thư phòng của mình, cười một cái, phụ giúp nàng đi ra ngoài: [Con phải thay áo.]
[Đợi lát nữa hãy thay, này chúng ta cần phải nói rõ ràng.]
Ninh Viễn ngồi xuống: [Hảo, nói đi.]
[Con rõ ràng chưa kết hôn lại đeo nhẫn, đây là không đúng, rõ ràng là cự nhân vu thiên lý chi ngoại (cự tuyệt người từ hàng ngàn dặm – ý là lập vách tường không cho người ta tiếp cận mình, nhưng Việt Nam ta không có câu tục ngữ/thành ngữ nào như vậy, hoặc là ta không biết a). Nói gì đi nữa, quen biết nhiều bằng hữu thì có gì không tốt? Con rốt cuộc là nghĩ như thế nào?]
Ninh Viễn buông hai tay: [Con không có ý gì cả. Nếu cảm thấy trong lời nói quả thực chỉ nghĩ muốn làm bằng hữu, con tự nhiên sẽ gần gũi hơn.]
[Vậy trong mấy năm nay, con rốt cuộc gần gũi được với ai rồi?]
[Rất nhiều a, Mark, Tom, Vi Ân, Ngải Lệ Ti…… rất nhiều.]
[Này đều là đồng sự.]
[Vi Ân đã từ chức, hẳn không còn là đồng sự.]
Lưu Thục Trinh nóng giận: [Tiểu Xa…]
Ninh Viễn một mặt cười làm lành: [Mẹ, con phải thay quần áo, mẹ cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi không tốt hơn sao?]
Lưu Thục Trinh nổi giận nói: [Mẹ không thấy mệt.]
[Con muốn nghỉ ngơi.]
Lưu Thục Trinh đơn giản ngồi xuống bên giường, nói thẳng: [Con bây giờ vẫn còn nghĩ về Thế Quân hay không?]
Ninh Viễn ngẩng đầu, đôi mắt đen tuyền chăm chú nhìn vào mẫu thân chính mình: [Mẹ cho rằng con sẽ quên được?]
[Nếu Thế Quân đã quên con thì sao?]
Ninh Viễn cúi đầu, lộ ra một nụ cười thản nhiên, ngón tay không tự chủ lại mân nhẹ trên chiếc nhẫn của mình.
Lưu Thục Trinh nói tiếp: [Nếu Thế Quân đã có những bằng hữu mới, có bạn gái, thậm chí đã đính hôn, kết hôn thì sao? Con còn muốn nó nữa sao?]
Ninh Viễn từ từ nói: [Phải a!]
[Con……]
[Chỉ nghĩ tới anh ấy mà thôi, chính là con chỉ tự mình muốn nghĩ mà thôi, nếu người đó đã thành thân, con sẽ không tới quấy rầy cuộc sống của anh ấy.]
[Nhưng là, con cũng nên lo nghĩ chuyện của chính mình nữa.]
Ninh Viễn mỉm cười nói: [Mẹ, con vẫn tốt lắm, thật sự.]
Lưu Thục Trinh thấy thuyết phục cũng vô vọng, chỉ có thể rời đi.
.
Định ra mười năm chi ước, Ninh gia cùng Đổng gia thương lượng trong vòng mười năm này hoàn toàn không liên lạc, không hỏi thăm, cho nên Ninh gia chẳng hề biết chút gì về bất cứ sự tình có quan hệ tới Đổng gia.
Lưu Thục Trinh không khỏi hoài nghi, Đổng Thế Quân đã lập nghiệp, thành thân hay chưa, xét gia cảnh của Đổng gia, tiến vào làm tại một ngân hàng là việc không khó, hơn nữa với năng lực cá nhân của Đổng Thế Quân, tin tưởng nó rất nhanh có thể làm được.
Đổng Thế Quân anh tuấn tiêu sái, khí suất như ánh mặt trời, vẫn rất được con gái hoan nghênh, nhất định sẽ có nhiều cô gái theo đuổi.
Lưu Thục Trinh ngồi dưới ánh đèn thở dài.
Tiểu Xa cuồng dại như vậy, Thế Quân rốt cuộc đã chuốc nó loại bùa chú gì a!
…
Đổng Thế Quân trở lại điểm khởi đầu, chuẩn bị một lần nữa xuất phát.
Anh lại xin vào làm tại một gia tộc ngân hàng, tuy rằng quy mô không lớn, nhưng là Đổng Thế Quân cho rằng có tiềm lực phát triển, có thể làm cho mình học được nhiều điều.
Tại ngân hàng tư nhân này, Đổng Thế Quân làm việc thực cẩn trọng, tư thái cũng thể hiện rất thấp, một lần nữa bắt đầu, phải lần theo trụ cột khởi bước, một lần nữa làm người.
Đổng Thế Quân cũng từng là nhân vật phong vân trong trường học, nhất hô bá ứng (có danh quyền, hô một tiếng là người người đáp lại, nghe theo), nói một không hai (kiên quyết, có lập trường, nói ‘một’ thì không thể là ‘hai’), sau khi đi lên xã hội mới hiểu, này đó chỉ là trò tiểu xiếc, núi cao còn có núi cao hơn, thiên ngoại hữu thiên (ngoài trời còn có trời nữa – không có gì là hữu hạn), kiệt ngạo phúng túng khi xưa, chậm rãi đã bị xay nát, tính cách bắt đầu trở nên thâm trầm hơn, hiểu được tại lúc nào phải câm miệng, cũng không thể lấy lý do gì bao biện cho bản thân mình.
.
Công việc càng ngày càng có khởi sắc, đại danh của Đổng Thế Quân cũng càng ngày càng được nhiều người trong giới tài chính nhìn trúng.
Qua năm, bao vất vả trong sự nghiệp của Đổng Thế Quân rốt cuộc có hồi đáp, cậu nhận lệnh của tổng giám đốc ngân hàng, có thể tham dự hội nghị cấp cao.
Rất vui sướng, Đổng Thế Quân mời bằng hữu cùng nhau chúc mừng bước đầu thành công này.
Lí ÁQuân tự đáy lòng tán thưởng: [Làm tốt lắm!]
Có lẽ là bởi tâm tư tinh nhạy của phụ nữ, khiến cho Trầm Lị Phương cảm thấy Đổng Thế Quân có một chút một chút chuyển biến.
Thiếu niên từng bay nhảy hết sức lông bông, nay đã trở nên âm trầm suy nghĩ.
Có đôi khi Đổng Thế Quân không nói gì, làm cho Trầm Lị Phương cảm thấy trên người anh bắt đầu xuất hiện một loại trầm tĩnh.
.
Chỉ chớp mắt rồi lại tới tháng năm, lại có tin tức mừng, Lí Á Quân cùng Trầm Lị Phương hai người chuẩn bị kết hôn, người cao hứng nhất không thể không là Đổng Thế Quân, anh rút ra thời gian, giúp bằng hữu chuẩn bị hôn lễ, không chút vội vã.
Vương Tương Cầm nhìn thấy thế, không khỏi ghen tỵ với bạn bè của Đổng Thế Quân.
Ngày cử hành hôn lễ, Đổng Thế Quân thân là bạn tốt của chú rể đưa hai người tới tận sân bay xuất ngoại hưởng tuần trăng mật.
Sau khi về nhà, Đổng Thế Quân phát hiện cha mẹ đều còn chưa có nghỉ ngơi.
Đổng Thế Quân có dự cảm sẽ bị gọi tới, đơn giản trước kêu mệt: [Ba mẹ ngủ ngon, con đi nghỉ trước.]
[Thế Quân, từ từ, mẹ có chuyện muốn nói với con.]
[Mẹ, con mệt rồi, có chuyện gì để mai nói.]
Vương Tương Cầm trực tiếp đem Đổng Thế Quân ấn tới ghế sofa: [Á Quân cùng Lị Phương, thật là có duyên phận.]
[Phải.]
[Hôn lễ thật náo nhiệt đi?]
[Phải.]
[Khách nhân tới có nhiều không?]
[Ân, có bằng hữu từ thời đại học, còn có đồng nghiệp của Á Quân cùng Lị Phương.]
Vương Tương Cầm hỏi: [Phù dâu là ai?]
[Tỷ muội tốt của Lị Phương.]
[Nhân cách hẳn là không tồi đi?]
Đổng Thế Quân cúi đầu cười: [Phải, nhân cách không tồi, là phù dâu quả không sai.]
Vương Tương Cầm hỏi thẳng: [Nhìn con bé con thấy vừa mắt hay không?]
Đổng Thế Quân xoay mặt nhìn mẫu thân, sau đó lộ ra nụ cười ôn nhu: [Con sớm đã có người mình nhìn trúng rồi.]
[Ai?] Vương Tương Cầm ở sofa ngồi thẳng dậy, hỏi.
[Tiểu Xa.]
Vừa thấy đề tài lại quay về điểm nguyên thủy, Vương Tương Cầm lại nhìn chồng, phát hiện biểu tình “Ta biết mà” trên mặt ổng, không khỏi trừng mắt liếc một cái sắc lẻm.
[Đã bốn năm rồi, Thế Quân.]
Đổng Thế Quân nghĩ nghĩ, gật đầu: [Còn có sáu năm.]
[Nếu, Tiểu Xa nó đã……]
Vừa nghe này, ánh mắt Đổng Thế Quân liền trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm mẫu thân: [Cậu ấy sẽ không!]
[Ta không phải nói chuyện kia, ta là nói nếu Tiểu Xa nó đã lấy vợ, nếu Tiểu Xa nó đã kết hôn, kia…..]
Đổng Thế Quân thâm trầm thở dài một hơi: [Con sẽ không quấy rầy cậu ấy.]
[Nhưng con…..]
Đổng Thế Quân đứng lên, rút cà-vạt, cởi cúc áo sơmi, sau đó nhìn lại hai vị cha mẹ đang ngồi ngay ngắn trên sofa: [Mẹ, ba, đề tài này chúng ta đã bàn không biết bao nhiêu lần, con suy nghĩ cái gì hai người đều rất rõ ràng, con yêu ba mẹ, tương tự cũng yêu Thục Trinh a di cùng Ninh thúc thúc, loại này là tình thân yêu. Con yêu Tiểu Xa, đây là tình yêu, khắc cốt minh tâm, cả một đời này. Con yêu Tiểu Xa, Đổng Thế Quân con yêu Ninh Viễn suốt kiếp này, lời ước hẹn này của nam nhân, con nghĩ hai người đều hiểu được.]
Nói xong, Đổng Thế Quân bước về phòng mình.
Đổng Hữu An nhìn thê tử: [Anh đã nói gì nào? Nói em không nên đề cập tới. Nhìn xem, làm cho Thế Quân mất hứng rồi.]
Vương Tương Cầm biện giải: [Em hỏi một chút không được a? Em như vậy cũng là quan tâm Thế Quân.]
[Đã bốn năm, nó không lúc nào không nhớ tới Tiểu Xa, nhớ sâu sắc mình Tiểu Xa. Anh nghĩ, hãy thôi thay nó kiếm mối tơ hồng khác đi.]
[Không thể cứ mặc kệ như vậy được!]
Đổng Hữu An cảm khái: [Đã rõ ràng rồi, Thế Quân đúng là thật sự cuồng dại Tiểu Xa.]
Vương Tương Cầm bất đắc dĩ thở dài: [Đứa nhỏ này, đây là giống ai nha!]
Đổng Hữu An ngồi gần lại, ôm lấy thê tử: [Giống ai? Đương nhiên là giống anh rồi. Tương Cầm, nhiều năm như vậy trôi qua anh đối với em chẳng phải vẫn luôn là toàn tâm toàn ý.]
Vương Tương Cầm đỏ mặt, đẩy chồng ra: [Ít nói đi! Đối ta toàn tâm toàn ý còn cãi nhau với ta.]
[Mới vừa quen nhau liền đã cùng em không hợp ý kiến, bất quá tâm ý của anh dành cho em, nhiều năm như vậy, em hẳn đều hiểu.]
…
Không lâu sau, Đổng Thế Quân nhận được nhiệm vụ mới, ngân hàng chỗ anh làm việc sắp sửa được niêm yết đưa ra thị trường.
Nghe được tin này, Đổng Thế Quân thật cao hứng, bởi vì anh nghĩ tới chính mình có thể trở thành cổ đông, cho dù là một tiểu cổ đông, tài sản cũng sẽ tăng lên đáng kể, đến lúc đó có thể nâng cao lực lượng tài chính lên một bước.
Vì chuyện ngân hàng đưa ra thị trường, Đổng Thế Quân cơ hồ bận rộn suốt một năm.
Anh một lòng đặt chuyện này lên trên hết, xử lý tất cả nghiệp vụ liên quan, cao thấp đều gánh vác, liên hệ truyền thông tạo thế tuyên truyền.
Này một năm, cơ hồ mệt đến tróc một lớp da.
Tiền cảnh tươi sáng trước mắt làm cho Đổng Thế Quân cảm thấy…… mệt một chút cũng đáng giá.
.
Chính là lúc này đây trả giả, cũng chưa nhận được hồi đáp.
Ngay khi đủ loại công việc để đưa ra thị trường đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ trước một đêm đợi treo biển hành nghề, đột nhiên một ngày, thái tử gia của ngân hàng – Vương Ân Bảo gọi Đổng Thế Quân vào văn phòng hắn.
Vì là ngân hàng tư nhân, thái tử gia này là người không thể đắc tội đến, Đổng Thế Quân không biết là có chuyện gì, trong lòng không yên.
An tọa trên ghế, Vương Ân Bảo liền cười cười nói: [Chuyện dạo này ngân hàng sắp sửa đưa ra thị trường, vất vả ngươi nhiều!]
[Không có gì.]
[Sự tình đều đã sắp xếp ổn thỏa đi!]
[Phải.]
Vương Ân Bảo nheo lại ánh mắt nhìn Đổng Thế Quân: [Ngươi thực có năng lực.]
Đổng Thế Quân không có trả lời, thầm nghĩ: vô luận như thế nào, để xứng đáng với phần lương kia, chính mình không phải loại người thầm nghĩ chỉ lấy tiền không muốn kết bạn.
[Ba ta có nói với ngươi chuyện cổ phiếu hay không?] Vương Ân Bảo hỏi thẳng.
Đổng Thế Quân lắc đầu.
Kỳ thật là có, trong toàn thể nhân viên của ngân hàng này Vương lão tiên sinh đặc biệt nhìn trúng Đổng Thế Quân, đặc biệt đề bạt anh, lại cho anh tham gia hội nghị ban giám đốc. Thời gian đưa ngân hàng ra thị trường, chính miệng lão tiên sinh đã nhận lời sẽ cho Đổng Thế Quân trở thành một trong số các cổ đông.
Vừa thấy Đổng Thế Quân lắc đầu, Vương Ân Bảo cười nói: [Như vậy là tốt nhất, miễn cho ngươi thất vọng.]
Đổng Thế Quân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vào Vương Ân Bảo.
Vương Ân Bảo dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại Đổng Thế Quân, bên khóe miệng mang theo một tia tươi cười: [Ta nghĩ ngươi hiểu được việc này, ngân hàng này là ngân hàng của gia đình chúng ta, chúng ta sẽ không để cho người ngoài tùy tiện liền vào được, ngươi hiểu chứ?]
Sắc mặt Đổng Thế Quân khôi phục lại bình tĩnh, nhìn chăm chú vào Vương Ân Bảo, sau đó gật gật đầu.
Vương Ân Bảo tựa lưng vào ghế ngồi, cười nói: [Ta đã biết, ngươi là người hiểu chuyện.]
.
Ngân hàng đưa ra thị trường thành công, ôm về bao nhiêu tiền bạc, mà cái đích Đổng Thế Quân đạt được, là nộp một bản đơn xin từ chức.
Một mình ngồi trong phòng, Đổng Thế Quân rất lâu đều không có động thái gì.
Đổng Thế Quân ám oán chính mình, vì cái gì không sớm thấy rõ một chút? Vẫn làm trâu khai hoang cho ngân hàng tư nhân này, tân tân khổ khổ thi hành chế độ quản lý, giúp chỉnh hợp tài nguyên khách hàng, tìm kiếm dự án đầu tư, sau đó còn giúp nó thành công đưa ra thị trường, để rồi này cái giá của bao vất vả mồ hôi xương máu thật không thể tưởng tượng.
Kết quả gì chứ? Ngân hàng đã có con trai của Vương lão tiên sinh, con gái, con dâu, còn có cháu, cháu trai bên ngoại, bọn họ như thế còn có thể dung túng kẻ khác đến chia chén canh ngon bổ này.
Chính mình, càng lúc càng nhìn nhận cuộc sống thực đơn giản, vẫn là…. chưa đủ trưởng thành a.
.
Nhưng lần này chịu đả kích, Đổng Hữu An kinh ngạc phát hiện, đứa con mình thậm chí không uống rượu, nó cuối cùng cũng chỉ rầu rĩ rút mấy điếu thuốc, mà lại bắt đầu ngồi trước máy tính xem xu thế khởi điểm cổ phiếu.
Vương Tương Cầm lo lắng hỏi chồng: [Thế Quân không có việc gì chứ?]
[Trừ bỏ trưởng thành bên ngoài, anh thấy không còn gì khác.]
[Anh nên giúp cho nó a!]
[Anh muốn lắm, nhưng nó không muốn vào ngân hàng của anh làm việc em cũng biết mà, mục đích cuối cùng của Thế Quân không phải kế thừa công việc của cha nó.]
[Kia nó muốn làm gì? Liệu có thể nào là tự thành lập ngân hàng riêng không?]
Đổng Hữu An nhìn bóng dáng con trai, gật đầu: [Có lẽ.]
…
Ba lần thất bại, Đổng Thế Quân không phải không đánh mất lạc quan, anh an ủi chính mình, theo những công tác này, bản thân mình thu được rất nhiều kinh nghiệm đáng giá, toàn bộ đều là tài sản vô giá, này đó kinh nghiệm công tác quý giá, tuyệt đối hơn hẳn giá trị của đống cổ phiếu kia.
Lại từ quay trở về khởi điểm.
Lúc này đây Đổng Thế Quân đích xác hy vọng có thể có được ngân hàng của riêng mình, chính là nói hẳn dễ hơn làm. Cho dù tự tin tuyệt đối bản thân có năng lực quản lý một ngân hàng vẫn là chưa đủ. Đương nhiên, Đổng Thế Quân hiểu rõ một nhân hàng chỉ trông vào người gửi tiền là không được, tối trọng yếu phải là đầu tư cho vay, lấy tiền đẻ ra tiền. Đối với đầu tư, Đổng Thế Quân có tự tin chính mình có thể lựa chọn hảo, chính là vốn khởi điểm lại là vấn đề tối trọng yếu.
.
Một bên bắt tay vào làm dự án kinh doanh, Đổng Thế Quân một mặt lại bắt đầu tìm công việc tiếp theo.
Đổng Thế Quân gặp một vị thế bá (tiền bối lớn tuổi có vị thế, trải nghiệm), người này là bằng hữu kiêm tiền bối mà Đổng Hữu An quen biết đã nhiều năm.
Đổng Thế Quân rất muốn nghe ý kiến của tiền bối, anh nói ra kế hoạch của chính mình, lại nói ra thành bại được mất của vài năm công tác này, sau đó cung kính thỉnh giáo.
Lão nhân nghe qua chuyện của Đổng Thế Quân, nói với anh: [Ngươi cố gắng tiến lên như vậy, ta thực thích thú. Ngươi nếu muốn làm được việc, một mình là chưa đủ, phải quen biết nhiều bằng hữu hơn nữa.]
[Ân, cháu biết vậy, nhưng là bây giờ cháu chưa quen biết được vị bằng hữu nào có thể giúp cho cháu bước được bước đi đầu tiên.]
[Ngân hàng của ngươi đã muốn lấy đầu tư là việc chính, như vậy ngay từ đầu chỉ có thể là quy mô nhỏ, chỉ cần đầu tư đúng chỗ, rất nhanh sẽ thu về kết quả.]
[Vâng.]
Lão nhân nở nụ cười: [Nếu có người quyết định đầu tư cho ngân hàng của ngươi, ngươi liền sẽ bước ngay bước đầu đi!]
Đổng Thế Quân cúi đầu: [Người nào có thể đầu tư cho cháu? Cháu còn trẻ tuổi, năng lực chưa đủ, cháu còn phải công tác ở nhiều cương vị khác để rèn luyện bản thân hơn nữa.]
[Ta giới thiệu cho ngươi một người, tin tưởng theo hắn ngươi có thể học được không ít. Không thì dẫu sao quen biết hắn cũng tốt, tin tưởng ta, chính là làm bằng hữu cũng tuyệt đối hữu ích, hắn tuổi tác cũng không hơn ngươi nhiều, hai ngươi nhất định có thể tán gẫu nhiều chuyện.]
[Người đó là ai vậy?]
[Vạn Khải chứng khoán Chu Minh Nghĩa.]
[Là hắn?] Đổng Thế Quân kinh ngạc, là ông trùm tài chính nổi tiếng, kỳ tài đầu tư đó sao?
[Con người Minh Nghĩa tương đối tốt, ngươi sẽ không thất vọng. Hắn rất bề bộn, hiện tại lại không hay đi đâu, ta đưa ngươi tới gặp hắn, đúng rồi, lại nói đến, hắn cũng từng là học trưởng trường đại học của ngươi.]
Đổng Thế Quân nhớ tới lần đầu tự tiến cử của chính mình, tâm lý lại liền có chút không yên.