Một ngày giữa hè tại trấn nhỏ, Đổng Quân Võ lặng lẽ mang theo Trữ Bạc Ngôn ra ngoài thành chơi.
Bên sông nhỏ ở ngoại thành, Đổng Quân Võ kéo cao ống quần xuống sông mò cá, để Trữ Bạc Ngôn ngồi trên bờ dõi theo —– Quân Võ lặng lấy ra một cái thùng kim loại cũ, tính mang chút cá trở về, như vậy sẽ khiến “ai đó” ít lời giáo huấn đi một chút.
Nhìn bộ dáng Đổng Quân Võ tìm bắt cá ở dưới sông, Trữ Bạc Ngôn thập phần hâm mộ: [Quân Võ ca, ta cũng muốn bắt.]
[Vậy ngươi liền xuống đây.]
Trữ Bạc Ngôn vội cởi bỏ áo trên người, xắn cao ống quần nhảy xuống sông.
Hai người con trai một bên bắt cá một bên cười nói, Trữ Bạc Ngôn cho tới bây giờ chưa từng được vui vẻ đến như vậy.
.
Sau khi quơ được vài con cá không nhỏ, hai người mang theo chiếc thùng cũ, tiếp tục di chuyển dọc theo hai bờ ruộng tiến lên phía trước.
[Nhìn kìa, sơn dã hạnh (cây mơ núi hoang).] Đổng Quân Võ chỉ vào một thân cây reo lên.
Trữ Bạc Ngôn ngẩng đầu lên nhìn theo.
[Ta đã sớm biết chỗ này có cây a, hằng năm ta đều tới đây. Nha! Quả mơ còn chưa có chín.] Tuy là nói như vậy, Đổng Quân Võ vẫn leo lên một cây.
Trữ Bạc Ngôn nhìn lên, không ngừng cảm thấy lo lắng nói: [Quân Võ ca, cẩn thận đó!]
Sau khi leo lên cây, Đổng Quân Võ nắm lấy mấy cành lắc lắc cho mơ ở trên rơi xuống, Trữ Bạc Ngôn ở tại bên dưới cởi áo hứng nhặt quả mơ.
Chờ tới khi quần áo của Bạc Ngôn đã đầy hết, Đổng Quân Võ mới nhảy từ trên cây xuống, tùy tay chọn lấy một quả bỏ vào miệng cắn một miếng, sau đó liền nhăn mặt: [Oa! Chát!]
Trữ Bạc Ngôn nhìn đến mặt quỷ của Đổng Quân Võ liền vui vẻ cười không ngừng.
.
Mải mê chơi đùa ở ngoại thành thẳng tới chạng vạng tối, hai tiểu tử mới mang xâu cá bắt được cùng rau dại trở về.
[Về nhà nào, mẹ ta sẽ làm cá cho ngươi ăn.]
[Ân.] Trữ Bạc Ngôn gật đầu, sau đó lại lo lắng hỏi: [Mẹ ta sẽ không đánh ta đi?]
[Sẽ không, ta sẽ không để cho thím đánh ngươi, ta sẽ nói với thím ngươi chỉ nhìn xem thôi, ta hứa đó!]
.
Vừa về đến nhà, nhìn thấy gương mặt lấm lem của hai đứa con, Đổng mẫu vội múc nước rửa mặt, nén giận mắng con trai: [Con dám tự ý đi chơi như vậy đi. Giỏi lắm! Ngày trường học được nghỉ lại không chịu xem sách vở, còn đi chơi? Đã vậy còn lôi kéo Bạc Ngôn đi đâu? Con không được lây tật xấu cho khỉ con.]
Đổng Quân Võ một bên nghe giáo huấn, một bên hướng Trữ Bạc Ngôn tễ mi lộng nhãn (đưa mày nháy mắt).
.
Đổng mẫu ở một bên, tay chân nhanh nhẹn đem cá đánh rửa sạch sẽ, lại nhặt chỗ rau dại, gói ghém cẩn thận, đưa cho Trữ Bạc Ngôn nói: [Đây, mang về cho mẹ con đi.]
[Cảm ơn thím ạ.]
[Nhìn xem, Bạc Ngôn của chúng ta thật là lễ phép.] Nói xong, Đổng mẫu lại trừng mắt lườm đứa con một cái.
Đổng Quân Võ hắc hắc cười không ngừng.
.
Nướng cá đã chín, Đổng mẫu soạn ra một phần, giao cho con trai: [Đây, mang qua mời nhà bên.]
[Hảo, mẹ! Ta đây ở nhà Bạc Ngôn ăn cơm nga?]
[Được rồi, được rồi!]
Đổng Quân Võ liền cùng Trữ Bạc Ngôn, ở Trữ gia vai kề vai, cùng ngồi ăn cơm.
…
Thời gian trôi qua, hai tiểu tử ngày nào giờ đã trưởng thành thành hai thiếu niên, tình cảm mỗi lúc thêm thắm thiết, tình thân như huynh đệ, quan hệ giữa Đổng gia cùng Trữ gia cũng ngày càng thêm gắn bó.
Đã biết bệnh tình của Trữ Bạc Ngôn, Đổng Quân Võ không còn đề cập tới vấn đề tương tự mỗi khi nói chuyện, trong tiềm thức, hắn vẫn muốn bỏ qua cùng lảng tránh, quyết định muốn dùng thật nhiều hành động quan tâm và bảo vệ hơn nữa đối đãi Trữ Bạc Ngôn.
Tối hôm đó, Đổng Quân Võ và Trữ Bạc Ngôn cùng ngồi trên kháng, ăn đậu phộng (hạt lạc), nói chuyện phiếm.
Đổng phụ đi theo đại trưởng quỹ cùng nhau bồi một vị thương gia từ xa đến uống rượu, Đổng mẫu qua nhà Trữ gia, hiện nay trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Nhìn thấy bộ dáng Trữ Bạc Ngôn cúi đầu thùy hạ hàng mi đen dài, Đổng Quân Võ không khỏi hắc hắc cười.
[Ngươi cười cái gì?]
[Cười bộ dáng của ngươi rất đẹp.]
Trữ Bạc Ngôn nâng tay lên che mặt: [Ta làm sao chứ?]
[Hắc hắc, ta xem xét……ngươi so với mấy người trên sân khấu kịch đẹp hơn nhiều.]
Trữ Bạc Ngôn tựa hồ có điểm không hài lòng: [Ngươi nói cái gì?]
[Thật mà, ngươi thực xinh đẹp.]
Trữ Bạc Ngôn cúi đầu không nói, khi khóe miệng thoáng mân nhanh, trên mặt cậu liền hiện lên cái xoáy lê nhàn nhạt.
Đổng Quân Võ bị hấp dẫn, nhịn không được đưa tay lên, dùng đầu ngón tay chạm đến.
Trữ Bạc Ngôn vội né sang một bền, tránh đi tay của Đổng Quân Võ: [Ngươi tại sao?]
[Hắc hắc, hắc hắc, không tại sao cả, nhìn thôi.]
[Ngươi không nên động thủ.]
[Ta còn chưa chạm vào người.]
Trữ Bạc Ngôn động một chân mày: [Ngươi nói cái chi?]
Đổng Quân Võ vội cúi đầu nhai đậu phộng: [Không có gì, không có gì.]
Một lát sau, Đổng Quân Võ lặng lẽ ngẩng đầu lén nhìn Trữ Bạc Ngôn, phát hiện cậu cũng không có thực sự sinh khí, yên lòng lại bắt đầu cười khúc khích.
[Đáng ghét, kẻ trộm mi lưu mắt này. (kẻ nhìn trộm a~)] Trữ Bạc Ngôn bất mãn bởi nụ cười của Đổng Quân Võ, trách cứ hắn.
[Hắc, ngươi không cho người khác cười ha.]
Rốt cục, nhẫn nại không được Đổng Quân Võ mưu đồ nhích tới bên Trữ Bạc Ngôn, làm cho thân thể mình cùng cậu gần như dán tại một chỗ, ở một bên tai thì thầm: [Bạc Ngôn……]
Nhiệt khí ấm nóng phảng phất bên tai, cảm giác ngứa ngáy làm cho Trữ Bạc Ngôn bất an muốn né tránh.
[Bạc Ngôn……]
[Ngươi làm gì a?]
Đổng Quân Võ cười đến không có hảo ý, trông như mèo muốn trộm cá.
[Bạc ngôn, lại đây, cho ta mi ngươi một cái.]
[Cái gì mi một cái a?] Ánh mắt Trữ Bạc Ngôn duy trì trong suốt ngây thơ vô tội, cậu không biết làm như vậy ngược lại càng khiến trong lòng Đổng Quân Võ bốc hỏa.
Không có nói năng gì nữa, Đổng Quân Võ trực tiếp tiến sát lại, ở trên mặt Trữ Bạc Ngôn hôn một cái.
[A!] Trữ Bạc Ngôn nhỏ giọng kêu một tiếng.
[Hắc hắc.] Đổng Quân Võ mặt dày vô sỉ nhe răng cười.
[Tại sao ngươi làm như vậy?]
[Mi một cái thôi mà, không tại sao cả.]
Trữ Bạc Ngôn che lại trên má chỗ vừa bị hôn qua, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn đến Đổng Quân Võ.
Ánh mắt mông lung, thần môi nửa mở, dịu ngoan không chống cự, làm cho tâm Đổng Quân Võ càng thêm dâng lên nhiều ý niệm.
Ánh mắt chăm chú nhìn vào ánh mắt, Đổng Quân Võ đưa tay chế trụ khuôn mặt Trữ Bạc Ngôn nâng lên, mạnh mẽ ở trên bờ môi ấy hôn một cái, phát ra ‘chu~’ một tiếng.
Trữ Bạc Ngôn càng thêm kinh ngạc, không khỏi ngây dại.
Mèo ranh đã trộm được cá, mặt mày hớn hở, vui mừng khôn xiết.
Một lát sau, Trữ Bạc Ngôn vẫn không nói gì, chính là chỉ chậm rãi, ngượng ngùng cúi đầu thấp hơn.
Đổng Quân Võ cười đến đắc ý: [Hắc hắc, thơm quá……]
[Cái gì a, là hương đậu phộng đi!] Qua một hồi lâu, Trữ Bạc Ngôn đỏ mặt nói.
[Hắc hắc, là ngươi, là ngươi……]
Nhìn thấy Trữ Bạc Ngôn bẽn lẽn, trong lòng Đổng Quân Võ lại bắt đầu dâng lên vô vàn yêu thương cùng thương tiếc. Bọn họ đều là con trai độc nhất trong nhà, không có huynh đệ, tình hữu nghị lúc đó như là tay chân, theo thời gian trôi đi, chậm rãi lại chuyển biến ra một loại tình cảm khác sâu sắc hơn.
.
Biết được bệnh tình của Trữ Bạc Ngôn, hiểu được nỗi đau cùng sự cô đơn của cậu, Đổng Quân Võ càng thêm nghĩ muốn che chở hắn, bảo hộ hắn, chiếu cố hắn, thương yêu hắn, muốn hảo hảo làm người bạn luôn ở bên cạnh hắn, cả một đời cũng không phải tách rời, như thế từ tình cảm huynh đệ ban đầu, cảm thông cộng thương tiếc, chậm rãi biến thành tình yêu, ngày càng sâu đậm.
Lớn mật sở hữu Trữ Bạc Ngôn trong vòng tay của mình, dùng nhiệt độ cơ thể bản thân làm ấm hắn, Đổng Quân Võ đem môi dán tại bên tai Trữ Bạc Ngôn hỏi: [Ngươi chán ghét ta sao?]
[Không.]
[Vậy hẳn phải là thích ta?]
Nhẹ nhàng một tiếng: [Ân.]
[Vậy về sau đều theo ta ở cùng một chỗ, chịu không?]
[Ân.]
Đổng Quân Võ từ sau lưng, cầm lấy bàn tay Trữ Bạc Ngôn, đem tay cậu áp lên mặt mình, sau đó hé miệng, đem đầu ngón tay bỏ vào trong miệng mình, nhẹ nhàng cắn mấy đầu ngón tay xinh xinh của Bạc Ngôn.
[A……] Cúi đầu thét một tiếng chói tai, Trữ Bạc Ngôn xấu hổ, gương mặt càng đỏ bừng hơn trước.
Ngước mắt lên, sợ hãi nhìn Đổng Quân Võ một chút, phát hiện trên mặt hắn là nụ cười sủng ái cùng yêu thương vô bờ, lại thân thiết, lại ôn nhu. Hắn vẫn bảo vệ cho mình, bảo hộ chính mình, một cảm xúc mông lung mà rõ ràng chậm rãi ở trong lòng Trữ Bạc Ngôn bừng nở.
Có thể bị hắn như vậy ôn nhu thương yêu, thực tốt, chính mình sẽ không phải một người chịu đựng cô đơn, thống khổ…… hắn nhất định sẽ một mực kề bên.
…
Ninh Viễn mở to hai mắt, từ trong mộng tỉnh lại, đưa tay chậm rãi lau đi dòng lệ mới trào ra nơi khóe mi. Cậu đau đớn biết tình yêu ôn nhu kia chỉ xuất hiện ở trong mộng, tuy rằng nói cảm giác kích động khi bị Đổng Thế Quân ôm chặt trong lồng ngực cho tới bây giờ vẫn có thể cảm nhận được, nhưng là nhận thấy cảm giác kia cũng hơn được điều gì?
…
Cuối tuần, Lưu Thục Trinh cùng Ninh Văn Sinh ở trong phòng ngủ, nhỏ giọng thương lượng sự tình.
[Sau khi được nghỉ, đã đến lúc lại đưa Tiểu Xa đến bệnh viện kiểm tra.]
Lưu Thục Trinh cúi đầu, lau nước mắt: [Mỗi lần đưa thằng bé đi khám sức khỏe, em đều thấy như một lần bước qua quỷ môn quan.]
[Tình trạng bệnh vài năm nay không phải vẫn tốt lắm sao? Bác sĩ cũng nói qua, uống thuốc đúng giờ, hảo hảo điều dưỡng, căn bản sẽ không có việc gì.]
Lưu Thục Trinh bất mãn nhìn chồng: [Cái gì không có việc gì? Là anh gần đây không chứng kiến bộ dáng hồn xiêu phách lạc của Tiểu Xa, sắc mặt thì sút kém. Đều tại anh, đáp ứng cho nó tham gia hội sinh viên, bao sự tình, nhiều chuyện phức tạp, lại còn muốn sinh khí đi.]
Ninh Văn Sinh biện giải cho mình: [Là em lo nghĩ quá lên thôi, nói ra em cũng không phải không rõ, Tiểu Xa không thích người khác coi nó như người bệnh, nó vẫn hy vọng có thể cống hiến vì trường học, vì người khác làm chút sự tình, em không nên luôn ngăn trở, sẽ khiến cho lòng thằng bé không được thoải mái. Thân thể nó vài năm trở lại đây cũng không tệ lắm, nó muốn quên đi bệnh tình của mình, em cũng đừng đề cập chuyện cũ nữa.]
Lưu Thục Trinh nghe, gật gật đầu, sau nó níu chặt tay áo chồng nói: [Em nói cho anh, thời gian này anh không được đi công tác, biết không?]
[Biết, biết.]
…
Xác định Ninh Viễn không thích Lí Đông Hãn, bọn họ lúc đó cũng không có gì, Đổng Thế Quân tâm tình bình thản đi không ít. Nhưng là chỉ cần nghĩ đến nụ hôn đêm hôm đó, Đổng Thế Quân lại cảm thấy trong lòng rất không tư vị, cho nên sau đêm ấy, Đổng Thế Quân cũng không cùng Ninh Viễn nói chuyện gì nữa.
Nhận sai, Đổng Thế Quân không có kế hoạch xuất ngoại du ngoạn, không có tìm bạn học tụ tập, không làm thêm, thậm chí cả luyện tập bóng đá cũng đều không có, anh liên tiếp vài ngày đều ngồi ngốc ở nhà, điều này khiến Vương Tương Cầm kinh ngạc không thôi.
[Thằng bé này làm sao vậy? Thời kỳ nổi loạn tuổi trưởng thành không phải đã qua rồi hay sao?] Thời điểm cả nhà ngồi ăn tối với nhau, Vương Tương Cầm nói.
Đổng Hữu An nhìn đứa con trai, nở nụ cười: [Hậu kỳ thanh xuân.]
[Không phải là yêu rồi đi!] Vươn tay sờ sờ trán Đổng Thế Quân, Vương Tương Cầm còn nói thêm.
Đổng Thế Quân lắc đầu, nhưng không nói gì cũng không phản bác.
[Thật sao?] Vương Tương Cầm vẻ mặt kinh hỉ.
[Không phải!]
[Đứa nhỏ này!]
.
Đổng Thế Quân đứng ở trong nhà, cái gì cũng đều không làm, anh đang nghĩ đến Ninh Viễn……
Mỗi ngày, Đổng Thế Quân đem từng mảnh từng mảnh những ký ức được cùng với Ninh Viễn tinh tế hồi tưởng lại một lần: lúc ban đầu gặp nhau tại cổng trường, tân sinh kinh diễm trong tiệc tối chào đón, những tranh chấp cùng hiểu lầm sau khi cộng sự…… mỗi một lần mỉm cười, mỗi một câu đối thoại, mỗi một cái biểu tình…… nghĩ nghĩ chính mình đối cậu rốt cuộc là cái cảm giác gì.
Một ngày, Đổng Thế Quân chợt nhớ đến Ninh Viễn hình như cũng sống trên đường Trữ Tĩnh này, liền không còn ở nhà ngốc, mà mỗi ngày đều ra phố, trên con đường Trữ tĩnh dài thật dài, một lần lại một lần tiêu sái, tìm kiếm địa điểm Ninh Viễn có thể xuất hiện.
Sau khi tìm kiếm các căn hộ cùng nhà trọ, Đổng Thế Quân có điểm hối hận, chính mình hẳn là khi ở hội sinh viên nên điều tra lý lịch của Ninh Viễn mới đúng, hiện nay ở trường không có ai, muốn đi điều tra thám thính cũng vô pháp.
Một mực ở trên đường tìm kiếm tới ngày thứ mười. Sáng sớm hôm sau, đang lúc lang thang xung quanh khu nhà mình, Đổng Thế Quân phát hiện từ bên trong cánh cửa của một tòa nhà lớn đi tới ba người.
Ninh Viễn!
Là Ninh Viễn cùng cha mẹ cậu! Anh thấy ba người bọn họ ngồi lên xe rời đi.
Đã biết chỗ ở của Ninh Viễn, Đổng Thế Quân trong lòng hết sức hứng khởi, thầm nghĩ chỉ cần chờ ở nơi này, nhất định có thể nhìn thấy cậu, nhưng là phần sau khi gặp mặt muốn nói chút gì đó, Đổng Thế Quân còn chưa có nghĩ đến.
Một mực thủ trước cửa tới tận giờ ngọ (13h-15h), xe nhà Ninh Viễn đã trở lại, xuống xe chỉ còn hai người, Ninh Viễn thế nhưng không có theo về.
Đổng Thế Quân đoán biết Ninh Viễn sẽ không phải là đi du lịch đi! Hoặc là đã về quê của cậu rồi, buổi sáng đi đâu đó là tiễn cậu ra sân bay? Nghĩ đến này, Đổng Thế Quân hối hận, sớm biết rằng như vậy thì ngay trước lúc hắn rời đi, chi bằng mình đơn giản hỏi thăm một câu cũng tốt.
.
Nằm trên giường ở bệnh viện, Ninh Viễn nhìn về nơi ngoài cửa sổ, suy nghĩ bắt đầu tung bay.
Không thể đếm được cậu đã vào viện bao lần, kiểm tra thể chất, phẫu thuật, tư vấn khám lại, phục hồi sức khỏe…… bản thân mình vừa sinh ra liền đã mang theo vết thương tại trái tim, đến tột cùng còn có thể sống được bao lâu?
Có đôi khi thật sự cảm thấy rất thống khổ, mang theo một thân thể ốm yếu, còn phải nhận bao đớn đau khi phẫu thuật, thật sự nghĩ tới buông xuôi, có lẽ chết đi còn cảm thấy thoải mái một chút, cha mẹ cũng có thể không cần như vậy vì mình mà thương tâm, nóng ruột nóng gan.
Chỉ là bầu trời xanh thẳm cùng biển cả mênh mông, hoa thơm cỏ lạ, chim muông ca xướng, ba ba, mẹ mẹ…… còn có anh…….. hay là muốn sống sót, có thể sống tiếp, tóm lại vẫn tốt…… chỉ cần có tình yêu của anh ấy, chính mình nhất định càng thêm kiên cường dũng cảm.
Nhưng anh không phải là của mình, anh ta có yêu mình sao không? Anh hiện tại cùng chính mình, trước không chỉ nói đến đồng tính, chính là xem địch ý kia cùng vẻ mặt….. lại muốn nhớ tới lúc trước ai kia quá trên mặt mình một cái tát, Ninh Viễn có điểm ý lạnh tâm tro.
.
Ninh Viễn ở lại bệnh viện ba ngày.
Bác sĩ phụ trách đối Ninh Văn Sinh cùng Lưu Thục Trinh nói: [Tiểu Xa lần này kết quả kiểm tra vẫn không hề tồi.]
Lưu Thục Trinh lập tức òa khóc, Ninh Văn Sinh vội ôm lấy nàng.
Bác sĩ lại nói tiếp: [Chức năng cơ thể rất tốt, việc uống thuốc liên tục quả đã mang lại hiệu quả, hai người không cần lo lắng. Chính là tựa hồ Tiểu Xa gần đây tâm tình không được ổn định, hơn nữa còn có dấu hiệu mất ngủ, này không được tốt lắm. Cậu ấy không phải là có tâm sự gì?]
Lưu Thục Trinh nói: [Ta cũng hiểu được hình như là có, nhưng là nó không nói.]
[Cậu ấy muốn làm gì cứ để cậu ấy làm, đừng quá ngăn trở, nhưng là cũng không thể để quá sức mệt mỏi, về phương diện bài vở hai người không nên gây áp lực, phải làm cho cậu ấy được tận lực dưỡng khí, an thần, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, còn lại qua mùa đông đến kiểm tra lần nữa.]
.
Ngồi trên xe trở về, Lưu Thục Trinh có ý khuyên Ninh Viễn không cần ở lại hội sinh viên công tác, nhưng là Ninh Viễn không đồng ý.
Tới trước cửa nhà, lúc xuống khỏi xe, Ninh Viễn phát hiện Đổng Thế Quân.
Theo ánh mắt của con trai, Lưu Thục Trinh cũng nhìn đến Đổng Thế Quân.
[Tiểu Xa, là bằng hữu của con ah?]
Ninh Viễn không có trả lời, đi thẳng vào nhà.
Lưu Thục Trinh lẩm bẩm: [Nhìn thấy có điểm quen mắt.]