[Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt] Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ

Chương 20

Khai giảng không bao lâu, đạo sư thông tri Lý Xuất Vân đến phòng làm việc của hắn.

Nghĩ đến nghiên cứu chắc có phát hiện mới, Lý Xuất Vân liền kích động đi đến.

Trước bàn làm việc của đạo sư, bày một phần văn kiện.

Đem văn kiện đưa cho Lý Xuất Vân đang ngồi ở đối diện, đạo sư vui sướng cười. “Ngươi có thể đi.”

“A?” Lý Xuất Vân có chút khó hiểu.

“Lúc vừa mới lên năm nhất, ngươi không phải cùng vài bạn học cùng xin đi Mĩ du học sao? Bởi vì là năm thứ nhất, ta muốn ngươi ở lại đại học, đem tri thức trụ cột củng cố thêm một chút, cho nên ta liền cùng đối phương thương lượng tạm hoãn. Hiện tại ta cảm thấy ngươi đã có thể đi được rồi, học bổng cũng đã xin xong. Ngươi dành ra chút thời gian, đi đăng kí đi.”

Vẻ mặt Lý Xuất Vân mờ mịt, cào tóc suy nghĩ, loáng thoáng nhớ lại hình như lúc vừa mới vào sở nghiên cứu, đã xin xuất ngoại du học, bất quá sau đó lại không muốn đi, cũng không có nghe hồi âm, rồi sau đó, cậu liền đem chuyện này quăn ra sau đầu.

Đạo sư cười thập phần hòa ái.”Hệ hóa chất chuyên nghiệp của chúng ta tất nhiên không tồi, nhưng ra ngoài mở mang tầm mắt tất nhiên cũng tốt. Sau khi qua đó rồi hảo hảo học, rồi đem thành quả trở về.Trong học viện MIT có bạn học cũ của ta, ta sẽ báo bọn hắn biết. Ta biết, mặc dù là phương diện kinh tế, hay là tiếng Anh, cùng với phương diện khác của ngươi, đều tuyệt đối không có vấn đề. Ta chỉ có một yêu cầu, sau khi ra ngoài, nhất định phải trở về, vì nước phục vụ.”

Lý Xuất Vân ngớ ra ngồi ở trên ghế, nửa ngày không nói gì.

Về đến nhà, Lý Xuất Vân mở tư liệu ở trước bàn học ra, quả nhiên, những việc chuẩn bị cho du học đều được làm thỏa đáng, chỉ thiếu đăng kí nhập học.

Nhưng hiện tại, Lý Xuất Vân tuyệt không muốn đi, cầm lấy tóc, cậu nhíu mày khẽ gọi: “Ta không muốn đi…”

Ngay tại lúc Lý Xuất Vân nghĩ làm thế nào để từ chối đi du học, nên cùng đạo sư nói như thế nào mới không làm ông tức giận, cậu lại phát hiện một chuyện nghiêm trọng hơn.

Lý Xuất Vân thấy trong ngăn kéo học bàn, một lá thư của Từ Táp.

Nói chính xác một chút, là tờ đơn của một nhà huấn luyện Italy tỏ ý muốn mời Từ Táp trong đội Minh Châu qua đó, nếu hai bên có thể đàm phán thành công, mùa giải năm sau, Từ Táp sẽ đi Italy.

Nhìn tài liệu trong tay, tay Lý Xuất Vân run liên tục, mình còn chưa muốn đi, liều mạng muốn ở lại Hương Đảo, vậy mà tên kia, anh ta cư nhiên muốn đi Italy!

Một chỗ xa xôi như vậy.

Từ Táp đi rồi, mình làm sao đây?

Ngã vào ghế dựa trước bàn học, Lý Xuất Vân cắn tay suy nghĩ.

Bất luận là một tưởng tượng nho nhỏ cỡ nào, Lý Xuất Vân đều không hy vọng nó phát sinh.

Nếu như mình du học, ít nhất phải xa nhau hai năm, thậm chí là lâu hơn; nếu Từ Táp đi Italy, cũng phải hai năm, hai năm, hai năm! Lâu cỡ nào, trong vòng hai năm, không thể thấy Từ Táp!

Quả thực sẽ nhớ anh mà chết mất!

Chính là, Từ Táp có thể đi Mĩ Quốc đá banh không? Bóng đá nơi đó… Lý Xuất Vân phủ định ý nghĩ của mình; hay mình chuyển nơi du học? Ở nơi đó tiếp tục nghiên cứu sinh vật hóa chất… Lý Xuất Vân lại một lần nữa phủ định ý nghĩ của mình.

Lý Xuất Vân tính toán cùng Từ Táp hảo hảo thương lượng chuyện này, cậu tin tưởng Từ Táp cũng nhất định sẽ không muốn tách ra.

Chính là Từ Táp lại làm khó dễ trước.

Buổi tối, Từ Táp về nhà, sau khi thấy Lý Xuất Vân hắn liền hỏi: “Em muốn đi Mỹ du học phải không?”

Lý Xuất Vân sửng sốt.”A? Sao?”

“Em cư nhiên… Em cư nhiên muốn đi!”

Cậu chưa từng nghe Từ Táp dùng thanh âm lớn như vậy nói chuyện với mình.

“Làm sao anh biết?”

Từ Táp tức giận đi tới đi lui ở phòng khách.”Làm sao anh biết? Làm sao anh biết? Chẳng lẽ em đợi đến lúc mua vé máy bay mới nói cho anh biết em muốn đi?”

Lý Xuất Vân luống cuống.”Táp, không phải…”

“Cái gì không phải! Vì cái sao không thương lượng với anh trước rồi quyết định?” Từ Táp căm tức nhìn Lý Xuất Vân, cau mày.

“Mới vừa lên nghiên cứu sinh em đã xin, khi đó chúng ta còn chưa biết nhau!” Lý Xuất Vân liều mạng giải thích.

”Đúng vậy a, là, sau đó anh mới quen.”

Ở trong thư phòng thấy được tư liệu kia, tuy Từ Táp không biết tiếng Anh, nhưng nhìn thứ đó trong tay lại luôn luôn cảm giác được điềm xấu, hắn sao chép trên văn kiên một ít chữ quan trọng, rồi đem cho người trong đội xem.

Sau khi biết được nội dung, Từ Táp vừa sợ vừa giận.

Chuyện lớn như vậy, tiểu hùng miêu cư nhiên một chút cũng không nói!

Lý Xuất Vân có thể lấy học bổng đi Mĩ, đi đến đó, ở cái nơi…Không được, Lý Xuất Vân muốn đi đâu hắn cũng phải theo đến cùng.

Từ Táp vừa nổi nóng lại kích động, lại cảm thấy mất mác cùng cảm giác bị thất bại.

Nhìn Từ Táp cười lạnh, Lý Xuất Vân cũng kích động lên, lần đầu tiên bị Từ Táp la hét như vậy, lúc mới quen bọn họ vẫn thường tranh chấp, nhưng hắn chưa từng hung dữ đến thế.

Làm gì hung dữ với mình như vậy chứ, chẳng lẽ không biết mình đối anh là không đề phòng sao?

“Anh cũng giống thế thôi!” Tiểu hùng miêu bắt đầu phản kích.

“Anh như thế nào giống?”

Lý Xuất Vân càng nghĩ càng giận, cậu cũng rống lên: “Anh còn không phải cũng muốn đi Italy, cũng chưa từng thương lượng với em!”

Từ Táp cũng sửng sốt, “Làm sao em biết? Anh còn…”

Lý Xuất Vân đánh gãy lời Từ Táp: “Làm sao tôi * biết? Chẳng lẽ anh muốn đợi mua vé máy bay rồi mới nói cho tôi biết?”

_cãi lộn đổi xưng hô.

“Không phải, chuyện này phải..”

Lý Xuất Vân hung hăng trừng mắt Từ Táp.”Anh người này! Anh đi tốt lắm, anh đi Italy tốt lắm, cút đến Italy đá banh đi!”

Nhìn đến biểu tình kinh ngạc của Từ Táp, Lý Xuất Vân lại bổ sung nói: “Mỹ nam của Italy rất nhiều, người nào cũng mạnh mẽ hơn tôi!”

Nghe cậu nói như vậy, Từ Táp mở to hai mắt.”Em! Em nói cái gì!”

Nhìn đến Từ Táp trên mặt toát ra biểu tình vừa kinh ngạc vừa đau tâm, trong lòng Lý Xuất Vân dâng lên khoái cảm được trả thù, cảm thấy còn chưa hết giận, lại rống to: “Mỹ nam ở Mỹ, cũng rất nhiều, cũng không có ai vừa không nói lý vừa rống to với tôi!”

Nói xong, Lý Xuất Vân chạy vào thư phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại, đem một mình Từ Táp ném vào trong phòng khách.

Từ Táp ngã ngồi xuống ghế sa lon, ồ ồ thở phì phò, ôm lấy đầu, cảm giác trong óc loạn thành một đoàn, chuyện gì cũng nghĩ không được.

Sau khi yêu nhau, chưa từng có nghĩ tới có lúc sẽ cùng với tiểu hùng miêu đáng yêu kia tách ra, thật sự cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới.

Như thế nào đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy? Nếu thật sự phải tách ra? Từ Táp càng nghĩ càng sợ, đứng ngồi không yên.

Lại đi thư phòng gõ cửa, Lý Xuất Vân ở bên trong không chịu mở ra, cũng không chịu nói chuyện, Từ Táp bất đắc dĩ trở lại phòng ngủ, nghĩ chờ hai bên đều bình tĩnh một chút, lại đến nói chuyện.

Sáng ngày thứ hai, Từ Táp dậy thật sớm, lại đi tìm Lý Xuất Vân, phát hiện người đã mất.

Từ Táp luống cuống vội vàng gọi điện thoại tìm, nhà* của hai người Lý Xuất Vân đều không có đi, lại hướng trường học tìm, vẫn là không có tin tức.

_ta nghĩ nhà này có nghĩ là nhà mẹ anh Táp và cha mẹ tiểu Vân.

Em rốt cuộc là đi nơi nào?

Xem ra, Lý Xuất Vân đã giận dỗi, bỏ nhà đi ra ngoài.

Lòng Từ Táp nóng như lửa, chung quanh tìm kiếm tiểu hùng miêu bỏ nhà, nơi của bạn bè, nơi từng đi qua, khách sạn trong thành phố, tìm khắp nơi.

Hương Đảo lớn như vậy, muốn tìm một người đã thực không dễ dàng, nếu Lý Xuất Vân đi nơi khác, càng khó kiếm.

Đã qua hai ngày.

Lý phụ trấn tĩnh hơn nhiều ông nói.”Không cần báo nguy, tiểu Vân cũng không phải bị bắt cóc hoặc là mất tích, nếu không có có Hương Đảo, rất có thể là đi thành phố khác, muốn yên tĩnh một chút. Đứa nhỏ này thường đi du lịch, hẳn là không có chuyện gì xảy ra.”

Từ Táp hối hận không thôi, đành phải đem nguyên do cãi nhau nói cho người nhà, Từ mẫu vừa nghe xong liền quở trách đứa con: “Con nhất định là không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng, liền gầm rú, con trước phải nghe tiểu Vân nói rõ ràng đã chứ.”

“Lòng con gấp…”

“Chuyện lớn như vậy, nó làm sao có thể không thương lượng trước với con, đứa nhỏ này sao không có đầu óc như vậy?”

Lý mụ mụ vội vàng khuyên giải an ủi: “Đừng có gấp, tiểu Vân nhất định sẽ trở về.”

Lý phụ ở một bên chăm chú hỏi: “Táp, con có thể không đi Italy không?”

“Con sẽ không, con sẽ tận lực cùng đội bóng thương lượng, không đi đến đó.”

Lúc này Thiệu Hiểu Mạn hỏi Lý mụ mụ: “Tiểu Vân sẽ đi Mĩ Quốc sao?”

Lý phụ trầm ngâm đứng lên.”Đứa nhỏ này, ban đầu thật ra vẫn có ý xuất ngoại, nó muốn xuất ngoại cũng không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại, ta thấy nó sẽ không đi đâu.”

“Kia học bổng…”

“Khụ, để cho người khác đi không được sao.”

Từ Táp hận không thể đánh mình một phen.

Nhưng giờ muốn tìm Lý Xuất Vân, thực sự là mò kim đáy biển.

Thiệu Hiểu Mạn đề nghị tra bản ghi chép xuất nhập cảnh của sân bay, nhà ga cùng bến xe, Từ Táp tỏ vẻ ra khó xử: “Chúng ta cũng không phải cảnh sát.”

Nói tới đây, trong đầu Từ Táp đột nhiên toát ra một người, có lẽ hắn có thể giúp được.

Gọi điện thoại, Từ Táp chạy tới tòa tổng bộ của tập đoàn Tân Minh Châu.

Trong phòng tổng tài của tầng trên cùng, Lý Hạo Vũ đưa lưng về phía cửa của văn phòng, đứng ở trước cửa sổ sát đất, Từ Táp đứng ở chỗ cửa ra vào.

“Đã trễ thế này, tìm ta có chuyện gì?” Âm thanh từ tính, nhè nhàng, phảng phất có tác dụng trấn an, khiến tâm tình vốn khẩn trương lại kích động của Từ Táp bình tĩnh lại một chút.

“Có thể xin ngươi, giúp ta tìm một người được không?”

“Hắn đi nơi nào?”

“Ta không biết.”

Lý Hạo Vũ nhẹ giọng cười.”Thế giới lớn như vậy, làm sao tìm được?”

“Nếu tra bản ghi chép xuất nhập cảnh, có lẽ sẽ có kết quả.”

“Này…” Trong thanh âm Lý Hạo Vũ có một chút chần chờ.”Này có chút không dễ.”

Từ Táp nghe xong, trong lòng chợt lạnh.

“Hắn vì cái gì phải rời khỏi?”

“Chúng ta cãi nhau.” Từ Táp cúi đầu.

Sau một lúc lâu, Lý Hạo Vũ nhẹ giọng hỏi: “Hắn có mang nhiều tiền mặt không?”

Từ Táp nghĩ nghĩ.”Hẳn là không nhiều lắm. Em ấy có thẻ tín dụng.”

“Như vậy a, như vậy lúc dùng tiền ở ngân hàng sẽ có bản ghi chép.”

Nhãn tình Từ Táp sáng lên.”Nếu hướng ngân hàng tra…”

Lý Hạo Vũ chậm rãi nói: “Ngân hàng có rất nhiều nơi, ta nghĩ, có thể cần mất chút thời gian.”

Lấy năng lực của Lý thị, Từ Táp tin tưởng, Lý Hạo Vũ có thể làm được.

“Cám ơn ngươi! Cám ơn ngươi!” Từ Táp vội vàng cúi đầu tạ ơn.

Lý Hạo Vũ hỏi tiếp: “Không đi Italy sao?”

Từ Táp vốn muốn tận lực uyển chuyển cự tuyệt, người trước mắt dù sao cũng là đại lão bản chân chính, nhưng, lại nghĩ không ra lí do thoái thác nào tốt, còn không bằng thẳng thắn ăn ngay nói thật, ngừng một chút, hắn hồi đáp: “Không.”

“Vậy lưu lại đi.”

Một lát sau, Lý Hạo Vũ nói: “Ngươi trở về đi, sẽ có người nói cho ngươi biết hắn ở nơi nào. Ta nghĩ, loại chuyện này sẽ không có lần thứ hai, phải không?”

”Đúng vậy. Cám ơn ngươi!”

Ngày hôm sau, khi về đến nhà, Từ Táp liền nhận được điện thoại.

Lý Xuất Vân đang ở Côn Minh.

Sau khi dặn dò người trong đội, Từ Táp vội vàng đi đến Côn Minh.

Giống như biết Từ Táp đã đuổi tới, ngay khi Từ Táp đáp phi cơ xuống, Lý Xuất Vân đã ngồi xe lửa, rời khỏi Xuân thành*.

_Xuân thành: tên gọi khác của Côn Minh.

Để lại mình Từ Táp, tìm kiếm vòng vòng ở Côn Minh.

Sau đó Từ Táp lại một đường đi thẳng ra bắc đuổi theo Lý Xuất Vân.

Rời khỏi Côn Minh phồn hoa rực rỡ, bốn mùa như xuân, Lý Xuất Vân lại đi đến trung tâm của Trung Nguyên, từ xưa đến nay Trịnh Châu có tiếng là nơi giao nhau của các tuyến đường lớn.

Không có theo thói quen lúc trước tìm kiếm những thành phố nhỏ tươi mát chất phác để du lịch, vì Lý Xuất Vân vốn không lòng dạ nào đi chơi, nên lựa chọn đều là các thành phố khá lớn để đặt chân.

Loại thời điểm này, còn có người nào có tâm tình ngắm phong cảnh?

Một mình đứng trên ban công của khách sạn, Lý Xuất Vân nhìn những chú bồ câu xám trên không trung.

Nhiệt độ không khí nơi này cùng Hương Đảo hoàn toàn bất đồng, nơi đây là một thành phố nằm trên chí tuyến bắc, sâu trong đất liền.

Tuy rằng đã không còn tức giận buồn bực như lúc cãi nhau, nhưng tâm thần Lý Xuất Vân vẫn không yên.

Mình sẽ không xuất ngoại du học, học ở nơi nào thì bài vở và bài tập đều giống nhau, đại học nào cũng là trường có danh tiếng, nhưng, Từ Táp thì sao? Buông tha cho cơ hội đi Italy, về sau anh còn có thể có cơ hội sao? Anh có muốn đi không?

Lý Xuất Vân âm thầm tự trách, vì cái gì không thể hảo hảo giải thích một chút? Vì cái gì không thể hảo hảo đi cùng anh thương lượng một chút?

Bởi vì rất sợ hãi, chuyện xảy ra thình lình làm toàn bộ tính tự chủ của mình bị rối loạn.

Lại nói, ai kêu anh ta phát giận trước chi?

Từ đáy lòng không muốn cùng Từ Táp tách ra, sau khi yêu nhau, một ngày không thấy được cậu liền buồn bả, nếu tách ra? Nghĩ thôi cũng không muốn nghĩ.

Đêm hôm đó, một mình ở trong thư phòng, Lý Xuất Vân thập phần ủy khuất, trái lo phải nghĩ, dưới kích động, cầm ví đi thẳng đến sân bay.

Ở trên phi cơ, Lý Xuất Vân thầm nghĩ, một khi đã như vậy, vậy trước đem Từ Táp mặc kệ, nhìn xem không có anh, mà anh cũng không có mình, rốt cuộc có được không, có thể hay không.

Thuận tiện, cũng mượn chia lìa này, mọi người yên tĩnh một chút, ngẫm lại con đường tương lai.

Có thể đi ra ngoài đào tạo chuyên sâu đương nhiên tốt, nhưng, chính là…

Từ Táp cũng chạy tới Trịnh Châu.

Ở trong khách sạn, Từ Táp liên tục gọi điện thoại đến từng cái khách sạn trong vùng, ai biết tiểu hùng miêu khi nào thì rời đi?

Rốt cục, Từ Táp tìm được khách sạn Lý Xuất Vân vào ở.

Nhanh chóng chạy qua đó như cưỡi trên gió, lại được tiếp viên cho biết, Lý Xuất Vân đã tính tiền rời đi.

Từ Táp cơ hồ muốn gục trước sảnh ở khách sạn.

Người tiếp viên đồng tình nhìn nam tử anh tuấn trước mắt này.

Chậm rãi thẳng đứng dậy, Từ Táp chưa từ bỏ ý định truy vấn nói: “Em ấy có nói em ấy muốn đi đâu không?”

Người tiếp viên nghĩ nghĩ.”Hình như nghe khách nhân nói muốn ngắm biển.”

Biển? Nơi này là chỗ bụng Trung Nguyên, hoàng thổ cao toàn sườn núi, xem biển?

Cầm lấy người tiếp viên, Từ Táp lại hỏi: “Em ấy có nói xem biển như thế nào không?”

“Này thật không có.” Nhìn Từ Táp thống khổ mất mác, nam nhân anh tuấn như vậy, vẻ mặt thống khổ như vậy, thật đúng là làm cho người ta đồng tình, nghĩ nghĩ, người tiếp viên còn nói thêm: “Hình như nghe cậu ta nói đến nơi chưa từng đi để xem biển.”

Nơi Lý Xuất Vân chưa từng đi …

Từ Táp kéo lê cước bộ ở trên đường cái.

Tiểu hùng miêu, em ở nơi nào?

Trong lúc vô tình đi qua bến xe trên đường. Một chỗ ánh vào trong mắt Từ Táp: Nhật Chiếu.

Từ Táp nhìn chằm chằm hai chữ này, nhớ lại, suy tư.

Ở trên trang web, Từ Táp xem qua tất cả nhật kí du lịch cùng ảnh chụp phong cảnh của Lý Xuất Vân, bởi vì thích cách hành văn cùng ảnh chụp của cậu, mấy thứ này Từ Táp đều có lưu ấn tượng.

Ảnh chụp về biển, ở trong đầu Từ Táp xẹt qua một tia sáng*.

_thỉnh tưởng tượng cảnh conan tìm được tình tiết vụ án.

Nhật Chiếu! Nhật Chiếu Sơn Đông!

Cái thành phố này Lý Xuất Vân chưa từng đi! Ấn thói quen du lịch của cậu, cậu thích đi những thành phố nhỏ, đúng, Nhật Chiếu!

Sau khi Từ Táp tìm nhân viên công tác trạm xe hỏi, bắt đầu tìm kiếm.

Người trong trạm xe rất nhiều, tiến đứng ra đứng, chiếc xe khai tiến khai ra.

Từ Táp mở to hai mắt, không ngừng xem, không ngừng tìm, lên xe, xuống xe.

Lý Xuất Vân đang ngồi ở hàng cuối cùng trên một chiếc xe sắp khởi hành,mở mồm to cắn bánh mì trong tay.

Ăn xong bánh mì, vỗ vỗ tay, Lý Xuất Vân nhìn về phía ngoài của sổ xe.

Xe công cộng là phương tiện giao thông Lý Xuất Vân thường đi nhất trong khi du lịch, ngồi trên nó ngắm phong cảnh, có thể chậm rãi thưởng thức.

Rất xa, một thân ảnh ánh vào mi mắt Lý Xuất Vân.

Từ Táp!

Thật là Từ Táp sao? Lý Xuất Vân gở kính mắt, xoa xoa mắt, sau đó mang lại mắt kính, lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Quả nhiên, chính là Từ Táp. Có lẽ người khác nhìn không ra anh, nhưng mình, nhất định nhận ra được.

Anh cư nhiên đuổi đến nơi này? Nhanh như vậy!

Vừa nghĩ tới ngày cãi nhau đó, sắc mặt Từ Táp, Lý Xuất Vân vẫn là cảm thấy thực ủy khuất.

Tên hỗn đản này!

Lý Xuất Vân thừa lúc tòa xe bắt đầu chậm rãi di chuyển, chuẩn khởi hành, Từ Táp hiển nhiên cũng không biết chiếc xe khởi hành tới Nhật Chiếu này, có cậu ở bên trong, lên một chiếc xe khác tìm, lại tiếp tục một chiếc xe tìm.

Lý Xuất Vân nhìn thân ảnh có vẻ mơ hồ của Từ Táp, trên cửa sổ thủy tinh bị phủ một lớp bụi, từ bên ngoài xem, không thể nhìn thấy bên trong.

Nhìn thân ảnh thân ảnh lo lắng tìm kiếm kia, Lý Xuất Vân không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng.

Từ Táp vẫn tiếp tục tìm kiếm, hắn không biết lúc này Lý Xuất Vân đã đi càng lúc càng xa.

Xe đã muốn khai ra đứng, chậm rãi sử lên ngựa lộ.

Quay người lại nhìn phía sau, thân ảnh Từ Táp càng ngày càng nhỏ, cách mình càng ngày càng xa, Lý Xuất Vân ngồi ở ghế trên, không hề động.

Đã muốn tìm được cái thành phố này, tìm được trạm xe này, hắn sẽ biết mình muốn đi đâu sao?

Nói không nên lời những cảm giác vui duyệt, hối hận, tưởng niệm, thương cảm, vẫn là bất cứ cảm giác khác trong lòng, Lý Xuất Vân chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, thật ngổn ngang.

Âm thầm tự nói với mình, nếu Từ Táp có thể tìm được mình ở Nhật Chiếu, vậy tha thứ cho anh.

Sau đó, Lý Xuất Vân lập tức liền hối hận, nếu vạn nhất Từ Táp tìm không ra, vậy làm sao bây giờ?

Từ Táp sẽ tìm chính mình chứ? Sâu trong đáy lòng Lý Xuất Vân thật hy vọng, rồi lại không thể xác định.

Chiếc xe lăn bánh trên đường cao tốc, tiếp tục hướng phía bắc mà đi.

Sau khi tìm ở trạm xe không thấy, Từ Táp cũng nhảy lên một chiếc xe khởi hành đi Nhật Chiếu.

Nguyên cả một đêm, từ giữa Trung Nguyên, đi tới thành nhỏ ven biển.

Nhật Chiếu là sân thể thao của những cánh buồm, toàn bộ thành thị có hương vị đặc biệt điển hình thuộc về những thành phố ven biển, đó chính là trong lành sạch sẽ.

Từ Táp dừng xe, lập tức chạy tới khách sạn gần nhất, sau đó dựa theo sổ tay của thành phố, bắt đầu gọi điện thoại.

Lúc hoàng hôn, Lý Xuất Vân đang ở trong khách sạn của mình viết lách, nhàm chán đổi từng kênh truyền hình, có người gõ cửa phòng.

Lường trước nhất định là nhân viên phục cụ, Lý Xuất Vân lếch chân trần đi mở cửa.

Khi mở cửa, liền nhìn đến người đứng ngoài cửa chính là kẻ mấy ngày qua đêm nào mình cũng mơ thấy.

Thời điểm nhìn đến đối phương, hai người đều sửng sốt một chút.

Bọn họ đồng dạng lôi thôi lếch thếch, vẻ mặt tiều tụy.

Lý Xuất Vân giang hai tay cánh tay, trực tiếp nhào vào lòng Từ Táp.”Tên hỗn đản này!”

Cảm nhận được cánh tay quen thuộc kia dùng sức ôm mình, Lý Xuất Vân nhắm hai mắt lại.

“Thực xin lỗi, là anh không tốt, em đừng giận anh nửa.”

“Em đã không còn tức giận.”

Ôm nhau ngồi ở ghế trên, Lý Xuất Vân cùng Từ Táp đều không nói gì thêm, thầm nghĩ lẳng lặng hưởng thụ giờ khắc này.

Mãi cho đến khi bầu trời tối đen lại, Từ Táp mới mở miệng nói: “Anh không đi Italy.”

“Thật sự?”

“Anh đã nói với ông chủ rồi.”

“Em cũng không đi Mĩ Quốc ”

“Thật sự?”

“Em còn chưa nói với đạo sư, em sẽ nói với hắn.”

Đem mặt dán tại gương mặt Lý Xuất Vân, Từ Táp hỏi: “Vậy em sẽ không rời khỏi anh?”

Lý Xuất Vân giả bộ hung tợn: “Em muốn quấn chết anh không tha.”

“Anh đây liền cho em quấn chết cũng không buông.”

Nhìn đồng hồ một chút, Từ Táp hỏi: “Tiểu hùng miêu, có đói bụng không? Có muốn ăn không?”

“Quên đi, không ăn.”

Từ Táp giơ cánh tay lên ngửi một chút.”Mấy ngày nay, anh luôn luôn chạy qua chạy lai, phải hảo hảo tắm rửa. Nghỉ ngơi đi, mấy ngày này em nhất định cũng mệt mỏi.”

Lý Xuất Vân đích thật cũng cảm thấy mỏi mệt, nhìn thấy Từ Táp, sau khi an tâm, cảm giác mệt mỏi lại bắt đầu nảy lên.

“Anh đi giúp em xả nước.”

Trong phòng tắm, Lý Xuất Vân nghe thấy Từ Táp đang gọi điện thoại, hướng người nhà báo bình an.

Trước cửa phòng tắm, Từ Táp giữ chặt lấy Lý Xuất Vân đang muốn đi lại.”Em cũng cùng tắm đi, anh giúp em chà lưng.”

Gội đầu, thuận tiện cạo mấy cọng râu thừa thải, Lý Xuất Vân phát hiện, chỉ tân trang vô cùng đơn giản như vây, Từ Táp so với lúc nãy mình nhìn thấy, đẹp trai lên rất nhiều.

Hừ, chán ghét, hỗn đản này cư nhiên… Cư nhiên suất như vậy!

Sau thay cọ rửa xong, Từ Táp để Lý Xuất Vân ngồi ở chỗ có lót khăn trên vành bồn tắm, thay cậu bôi xà phòng.

Ngón tay thon dài trượt trên đầu vai Lý Xuất Vân, khiến cho nội tâm Lý Xuất Vân gợi lên một tầng lại tầng gợn sóng xinh đẹp.

Từ Táp có một đôi bàn tay to, ngón tay thon dài, sức nắm cùng bắp thịt đều rất khỏe, mỗi khi cùng nhau nắm tay, Lý Xuất Vân cảm thấy thực an tâm, lúc bị đôi tay ôm lấy, cũng cảm thấy anh nhất định sẽ không buông tay, nhất định sẽ không để cho mình cô đơn.

Hai bàn tay thô ráp xoa lên làn da mình, sẽ có cảm giác ngưa ngứa, nhẹ nhàng đụng vào thân thể của mình, còn có thể vuốt ve hoặc là vân vê…

Từ Táp tựa hồ không có chú ý tới Lý Xuất Vân đang suy nghĩ miên man, bôi xong xà phòng liền lấy vòi sen ra thay Lý Xuất Vân rửa sạh.

Lý Xuất Vân rời khỏi phòng tắm, run rẩy ngã vào trong tấm chăn mềm mại.

Phòng có hai giường, nói rộng không rộng, nói hẹp không hẹp, hai người cũng có thể nằm ở bên nhau.

Lý Xuất Vân bắt đầu ảo não, vì cái gì hiện tại chỉ có mình nghĩ loại vấn đề này? Không nghĩ không nghĩ, ngủ ngủ.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.

Lý Xuất Vân lại không khỏi nghĩ đến làn da màu đồng cổ của Từ Táp, cái loại màu đồng cổ phảng phất như đã hấp thụ hết ánh mặt trời, thân thể trải qua rèn luyện, dáng người sẽ hoàn mỹ khiến bất luận kẻ nào nhìn đến đều hâm mộ, có khi còn làm mình không thể khống chế thất thần nhìn chăm chú.

Rất chán ghét, vì cái gì luôn suy nghĩ đến đều này, mới không gặp nhau vài ngày thôi mà.

Sau khi quen nhau, trừ bỏ những ngày Từ Táp phải đi thi đấu, thì mọi thời gian khác hai người đều quấn quít bên nhau.

Ngọn đèn trong phòng tắm được tắt, toàn bộ căn phòng lâm vào hắc ám, nương theo ánh sáng mỏng manh ngoài cửa sổ, Lý Xuất Vân nhìn thấy Từ Táp đang lau tóc đi đến, sau đó ngồi ở trên một cái giường khác, tiếp tục lau đầu mình.

Trong lòng Lý Xuất Vân lập tức cảm thấy mất mác.

Anh không tính lại đây sao?

Từ Táp lại đứng lên, sau đó đi tới bên giường Lý Xuất Vân.

Anh tới rồi.

Thân thủ nhẹ nhàng xốc lên một góc chăn, Từ Táp nằm bên người Lý Xuất Vân.

Nhẹ nhàng ôm lấy Lý Xuất Vân đang nằm ở bên cạnh, Từ Táp phát ra tiếng thở dài thư thái: “Anh rốt cục tìm được em.”

“Làm sao anh biết em ở đây?”

“Đoán.”

“Gạt người! Khẳng định có người giúp anh.”

Từ Táp thành thật trả lời.”Bởi vì không biết em đi nơi nào, Trung Quốc lớn như vậy, cho nên anh đã xin ông chủ hỗ trợ.”

“Ông chủ của anh cũng không phải cảnh sát, sợ là không có năng lực lớn như vậy đi?”

Từ Táp cười nói: “Không có tra bản ghi chép nhập cảnh, là tra xét bản ghi chép ở ngân hàng.”

“Cái gì?”

“Em không phải mang theo thẻ tín dụng sao, nếu có tiêu tiền, nhất định sẽ có bản ghi chép. Nhà ông chủ của anh ở ngân hàng nào cũng đều có cổ phần công ty, hẳn là có thể làm được.”

“Nga, cho nên anh…”

“Em đi Côn Minh cùng Trịnh Châu, anh đều là thông qua bản ghi chép của thủ khoản ngân hàng mới biết được.”

Lý Xuất Vân hung hăng nói: “Tiện nghi anh.”

Từ Táp vội hỏi: “Tiện nghi gì? Anh chỉ biết địa điểm, ngụ ở khách sạn thì không biết được, mỗi lần anh đến mỗi một cái thành phố đều phải gọi cho tất cả khách sạn.”

“Hừ!”

Qua một khắc, Lý Xuất Vân lại hỏi: “Làm sao anh biết em sẽ tới nơi này?”

“Anh đuổi tới khách sạn em đã ở, quầy nói em đã tính tiền đi rồi, hỏi tiếp viên, bọn họ nói nghe em đề cập qua em muốn đi xem biển.”

Lý Xuất Vân hồi tưởng, tựa hồ là việc này có ấn tượng.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh nghĩ, còn có biển nào, em chưa từng đi. Ảnh chụp em đăng trên web anh đều xem qua, anh đều có ấn tượng, anh liều mạng nhớ lại. Đi ngang qua nhà ga, anh nhìn thấy có xe đi Nhật Chiếu. Anh nhớ rõ em chưa có tới thành phố này, hơn nữa, biển nơi này cũng rất đẹp, anh đã nghĩ, có lẽ em đang ở nơi này.”

Lý Xuất Vân lại hỏi: “Kia làm sao anh biết em là đi xe công cộng, nếu em đi xe lửa thì sao? Nếu em đi máy bay thì sao? Nếu em đột nhiên đổi ý thì sao?”

Từ Táp nghĩ nghĩ, nói: “Cược một chút thôi. Cùng lắm thì quay trở về.Nhưng anh đã đoán đúng, anh đây rất nhanh là có thể gặp lại em.”

“Hừ! Sớm biết thế em sẽ không nhiều chuyện.”

Từ Táp đưa tay nâng mặt Lý Xuất Vân lên, trong bóng đêm, hắn vuốt ve mặt Lý Xuất Vân.”Đừng giày vò anh nữa, mấy ngày nay chẳng lẽ trừng phạt anh còn chưa đủ sao?”

Lý Xuất Vân vội hỏi: “Em nào có phạt anh?”

“Mấy ngày qua, em có biết anh có vừa vội, vừa khổ sở, vừa tự trách không?”

“Anh xứng đáng, ai kêu anh không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng…”

Từ Táp thề nói: “Về sau không bao giờ cãi với em nữa, về sau không bao giờ như vậy nữa.”

Lý Xuất Vân rút thân mình trong lòng Từ Táp.”Ừ, em cũng vậy.”

Ôm chặt thắt lưng Lý Xuất Vân, Từ Táp đem mặt dán trên mặt Lý Xuất Vân nhẹ nhàng cọ xát.”Mấy ngày nay, anh nhớ em muốn chết, tiểu hùng miêu.” =__ sến wá.

“Em cũng vậy, em cũng vậy.” Nằm trên cánh tay Từ Táp, Lý Xuất Vân hỏi: “Táp, anh thật sự không đi Italy?”

“Không đi.”

Lý Xuất Vân chần chờ một chút, lại hỏi: “Anh có cảm thấy tiếc nuối không?”

Từ Táp nhẹ nhàng lắc đầu.”Sẽ không, anh đã hai mươi sáu tuổi, kỹ thuật đã sớm định hình, đi, thì được thêm kinh nghiệm. Như vậy, còn không bằng để đội viên trẻ đi, còn có giá trị.”

“Như vậy a.”

“Vậy còn em? Đại học ở Mỹ, hẳn là sẽ học được rất nhiều tri thức đi, không đi sao?”

“Đại học Hương Đảo cũng rất có tiếng a, lại nói, internet phát triển như vậy, có thể thông qua internet mà học tập, cũng không cần phải đi qua đó.”

Từ Táp đưa tay nâng cầm Lý Xuất Vân lên, chậm rãi tiến sát vào mặt của cậu, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau.”Không ly khai anh?”

“Không ly khai anh, thế nào cũng sẽ không rời khỏi anh.”

Đầu lưỡi nóng rực tiến trong miệng Lý Xuất Vân, có hương vị của Từ Táp, đầu lưỡi phảng phất như động vật có sinh mệnh, một lần lại một lần thay đổi góc độ, âu yếm nơi mẩn cẩm trong miệng Lý Xuất Vân.

Môi phát ra âm thanh chia lìa, sau đó lại hợp lại. Cái loại hôn sâu hơi thô bạo … này.

Chỉ có Từ Táp, mới có thể hôn mình như vậy, cũng chỉ để hắn hôn mình như thế.

Thẳng đến khi không thể hô hấp, lúc này môi Từ Táp mới chậm rãi rời khỏi môi Lý Xuất Vân.

Lý Xuất Vân gối lên trên cánh tay Từ Táp thở dốc không ngừng.

Lấy tay thay Lý Xuất Vân kéo chăn lên tới vai, Từ Táp ôm cậu nằm xuống.

Dùng con mắt to tròn nhìn Từ Táp, Lý Xuất Vân ngập ngừng: “Táp…”

“Lặn lội đường xa, em nhất định mệt chết đi, ngủ đi.”

Đúng vậy, từ Hương Đảo, đến Nhật Chiếu, cơ hồ xuyên qua toàn bộ Trung Quốc.

“Kết quả cũng không có hảo hảo ngắm cảnh.” Lý Xuất Vân nhỏ giọng oán giận.

“Không có vấn đề gì, tiếp theo, chúng ta sẽ cùng đi du lịch, có thể chậm rãi thưởng thức phong cảnh.”

“Ừ.”
Bình Luận (0)
Comment