Phụ thân cẩn thận nâng mặt tiểu phụ thân, dịu dàng nói: “Xin ngươi tha thứ cho ta. Phỉ Phỉ… Ngươi xem, trong mắt ta từ trước tới giờ từ xưa đến nay chỉ có mình ngươi… Tất cả yêu thương và ôn nhu trong mắt ta đều là dành cho ngươi… Tha thứ cho ta đi mà, trở về bên cạnh ta đi mà…”
Tiểu phụ thân thổi phù một tiếng rồi nở nụ cười, vì phụ thân tự cho đôi mắt có vẽ hai đóa hoa nhỏ phấn hồng khả ái là thâm tình =_=||| khiến cho phiến tình luôn dịu dàng nhất thời khôi hài hết sức.
Tiểu phụ thân lấy một gói bột trắng từ trong tay áo ra, dấp nước, xoa lên mắt phụ thân, giúp phụ thân khôi phục lại đôi mắt tự xưng thâm tình cùng ôn nhu.
Phụ thân ôm tiểu phụ thân quay về vương phủ, tiểu phụ thân thình lình xách đứa ta gầy teo bé xíu lên, cười tủm tỉm nói với phụ thân: “Ta muốn dẫn nó về vương phủ làm nhi tử ~~~ ngươi đáp ứng ta về với ngươi, không đáp ứng ta về phủ Thừa tướng ~ thế nào?” Lấy nhà mẹ đẻ ra uy hiếp phụ thân nào có thể không đáp ứng chứ?
Phụ thân đi tới, nhìn khuôn mặt đã được tiểu phụ thân tắm rửa sạch sẽ, cư nhiên tay hăm hở trái nặn phải bóp, nặn tới nặn lui khen ngợi nói: “Hài tử hảo khả ái ~ đôi mắt thật to ngươi hình dáng lúc nhỏ cũng rất đẹp a ~ nếu mà dưỡng mập thêm một chút chắc chắn càng ghẹo người yêu mến ~”
“Chứ sao ~ Chứ sao ~~~ nhi tử của ta đương nhiên là khả ái rồi ~~” Tiểu phụ thân ở một bên cũng ‘phu xướng phụ tùy’.
Cứ như vậy, ta ù ù cạc cạc từ một tên khất cái trở thành tiểu công tử trong Thất vương phủ, mà cả quá trình không ai để ý tới sự kháng nghị của ta vì sợ hãi mà khước từ việc trở thành nhi tử của hai người nam nhâm.
Vào ở Thất vương phủ chuyện thứ nhất đương nhiên là đặt tên tự, tiểu phụ thân nói, tên của ta phải là Liễu Vân.
Phụ thân không đồng ý. Người gào lên: “Vân nhi tới đây vậy chính là con của ta và ngươi, đâu lại có đạo lý chỉ dùng họ của ngươi?”
“Vậy… Gọi Liễu Triệu Vân thì thế nào?” Tiểu phụ thân lùi từng bước đề xuất.
Phụ thân méo miệng, “…Liễu Triệu Vân…Sao lại giống như nữ tử họ Triệu gả cho quan phu họ Liễu?”
“Vậy Triệu Liễu Vân thì sao?” Tiểu phụ thân ngẫm cũng đúng, tiếp tục đề xuất.
“Chính là nữ tử họ Liễu gả cho quan phu họ Triệu…”=_=|||
“Vậy Triệu Phỉ Vân nhé?” Tiểu phụ thân lại đề xuất.
Phụ thân ngẫm lại, cảm thấy không tệ, vậy là Triệu Phỉ Vân thành tên của ta.
Ở trên là toàn bộ quá trình ta trở thành nhi tử của phụ thân và tiểu phụ thân, ngươi có lẽ muốn hỏi, còn một đoạn vướng mắc giữa công chúa và phụ thân – cũng là ta không có xuất hiện thì đoạn kia làm sao mà biết? Kỳ thật kia cũng không phải ta tận mắt nhìn thấy, là nhị nhi tử Triệu Nhược Sở của Ngũ vương gia Thâm thúc thúc giao tình tốt nói lại cho ta nghe, nhưng đến nay vẫn chưa ai xác nhận việc này ~
《 Ngã đích đa đa dữ tiểu đa đa nhị tam sự 》
Được rồi, nói xong phần đầu ta như thế nào ở đây trải qua một cuộc sống hoàn toàn mới, vậy chúng ta nói đến cuộc sống của ta cùng phụ thân và tiểu phụ thân đi ~~
Phụ thân phải vào triều sớm, cho nên mười buổi sáng có năm buổi không thấy bóng người, hơn nữa tảo triều, phụ thân có khi phải ở lại trong cung.
Ta mới đầu còn ồn ào bắt phụ thân mang ta vào cung mở mang kiến thức, tiếc là phụ thân từ sau lần mang ta vào hoàng cung, bị cả đám hậu cung phi phanh cùng các tiểu hoàng tử ào đến vừa bóp vừa ôm vừa hôn vừa kéo vừa dụ dỗ, phụ thân không bao giờ đồng ý mang ta tiến cung chơi đùa nữa, dù có mang vào, cũng không cho ta tự mình đến ngự hoa viên chơi, người nói đó là đem ta đưa vào miệng sói.(
tương lai em rất sáng lạng nha =))))))
Thế nhưng ta chưa thấy sói bao giờ a? Phụ thân thật là, luôn làm ta sợ.
Ngược lại tiểu phụ thân đến chỗ nào cũng mang ta theo, tỷ như người đi mở dược điếm, còn có cửa hàng bánh nướng của Vương bá bá ở thành Tây, A Thất tiểu điếm bán đồ chơi ở thành Đông, ấy, được rồi, cũng không phải là mọi chỗ, loại nhà xí khỏi nhóm ấy…
A, nhân tiện nói một câu, ta tuy rằng thích đến phủ đệ của Thâm thúc thúc, thế nhưng nhị nhi tử của người Nhược Sở ca ca rất bá đạo a, luôn đối ta vừa ôm vừa hôn, không cho ta chơi cùng Nhược Sảnh tỷ tỷ và Nhược Luyện ca ca >_<.
Ta vốn là không thích làm nũng cùng tùy hứng, nhưng ở cùng tiểu phụ thân nhiều hơn, cư nhiên lại học được thất thất bát bát cả bộ làm nũng cùng tùy hứng của người, khi ta đến tuổi phát triển, cư nhiên lại có xu hướng lý trí giảm đến mức thất thường.
Phụ thân cho rằng đó là chiều hướng xấu đi =_=|||, nhưng Nhược Sở ca ca và tiểu phụ thân lại khen ta, bảo đó là tiến bộ. Ngươi nói ta rốt cuộc tin phụ thân mới tốt hay thoát tuyến như tiểu phụ thân và Nhược Sở ca ca mới tốt đây?
Ta thích cọ cọ trong lòng tiểu phụ thân chơi đùa, tiếc là có thể đoán được kết quả, ta sẽ bị tiểu phụ thân bóp đến mặt đỏ bừng, vừa có thể bị hôn đến mặt đầy nước miếng, nếu không, chính là sẽ bị tiểu phụ thân lấy cái mĩ danh là “Giáo dục mầm non” dùng đủ loại dược thảo xông ta đến thất điên bát đảo >_<.
Ta cũng thích cọ trong lòng phụ thân chơi, bất quá chỉ khi phụ thân và tiểu phụ thân cùng có mặt – thường chính là sau khi ăn cơm tối. Vì nếu lúc này ta cọ trong lòng ngực tiểu phục thân, phụ thân không chỉ xách ta quăng ra ngoài, mà còn có thể phạt ta khiêng đường thi tam bách thủ*.
———————————————-
Đường thi tam bách thủ: là bộ tuyển tập đường thi được lưu truyền rộng rãi nhất, Đường triều (617 -907) trong 290 năm, là thời kỳ phát triển hoàng kim của thơ ca Trung Quốc, xuất hiện rất nhiều danh gia, số lượng đường thi đạt đến hơn năm vạn bài. Tôn Cầm An《 đường thi tuyển bản lục bách chủng đề yếu · tự tự 》chỉ ra, “Đường thi tuyển tập trải qua nhiều lần lưu lạc, đến nay chỉ còn hơn 300 bài. Trong đó thịnh hành nhất mà nhà nhà đều biết, có thể nói là《 đường thi tam bách thủ 》. “《 đường thi tam bách thủ 》phạm vi những bài thơ được chọn khá rộng, lấy 77 nhà thơ, tổng cộng 311 bài, số lượng thơ Đỗ Phủ cũng nhiều, có 38 bài, Vương Duy 29 bài, Lý Bạch 27 bài, Lý Thương Ẩn 22 bài. (Nguyên tự tác: “Thục độc đường thi tam bách thủ, bất hội ngâm thi dã hội ngâm.” dịch ‘Tôi đọc đường thi ba trăm bài, không biết ngâm thơ cũng thành biết’) là thơ ca nhập môn cổ điển hay nhất dành cho học sinh tiểu học của Trung Quốc.