Nghe vậy anh bật cười, "Hạ Lam, chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì có thể nói thẳng." "Được rồi, em muốn một vật, nhưng đồ vật này có thể hơi kỳ lạ." Người đàn ông gật đầu một cái, cổ vũ cô nói tiếp.
"Em muốn chính là, nếu như có một ngày, anh bởi vì vài lý do mà cảm thấy nổi giận, anh không thể tức giận với em, cho dù anh không thoải mái đến mức nào, đều phải dừng lại." Mặc dù anh từng nói về suy nghĩ của hoàng từ, nhưng cô muốn dự phòng ngộ nhỡ, "Anh có thể cho em vật này không?" "Dĩ nhiên có thể, nhưng điều kiện trao đổi, anh cũng phải nói, em bởi vì vài lý do mà cảm thấy nổi giận, em không thể tức giận với anh, cho dù em không thoải mái đến mức nào, đều phải dừng lại."
Cô gật đầu một cái, "Đồng ý."
"Hoàng thượng vừa mở kim khẩu, cũng không thể đổi ý."
Người phụ nữ bị chọc cười, "Ái phi yên tâm, trẫm, tuyệt không nuốt lời!" Đêm hôm đó, bởi vì người phụ nữ nhận được bảo đảm mà an lòng, cộng thêm hôm sau không cần dậy sớm, hai người hâm nóng đến tận giữa đêm, rốt cuộc Hạ Lam không chịu được mà ngủ trước, không bao lâu, bầu trời dần sáng.
Cao Học Văn đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, bầu trời màu tím nhạt dần dần bị bao phủ bởi ánh mặt trời —— sau tai nạn xe cộ ở nước Mĩ trong lúc trở về Đài Loan dưỡng thương, không biết bao nhiêu lần anh bởi vì khó ngủ mà tỉnh lại, thấy sắc trời như vậy, sau đó thật hối hận.
Từ rất lâu anh đã thích người phụ nữ ở phòng bên kia, rốt cuộc bọn họ cũng vừa nói vừa cười, nhưng mà, nếu như cô không ngồi xổm xuống, anh cũng chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn cô.
Người phụ nữ là vợ trên luật pháp của anh, giờ phút này đang ngủ chung với anh trong căn phòng này cũng luôn ở bên cạnh dõi theo bảo vệ.
Sau ngày ly hôn, cô trở lại nhà họ Lý, anh ngồi ở căn phòng này suốt cả đêm.
Sau thật nhiều năm, anh không ở khu nhà trên núi Bạch Vân nữa, nhưng cũng không bán nhà đi, những lúc rảnh rỗi, anh sẽ tới đây, tưởng tượng thời gian quay trở lại, tưởng tượng cô vẫn còn, thời gian trôi qua cùng với vô số hối hận, sắc trời này, chứng kiến sự tiếc nuối và cô đơn lạnh lẽo không thể nói ra của anh.
Thật may là. . . . . . Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L(ê) Q*uý* Đ%ôn%
Anh kéo rèm cửa sổ lại, trở lại trên giường, kéo người phụ nữ vào trong ngực, người phụ nữ giật giật, nửa mê nửa tỉnh nói một câu mơ hồ không rõ lời, nhưng rất nhanh dưới sự vỗ về của anh, lại ngủ thiếp đi.
Cao Học Văn khẽ hôn lên trán của cô, trong lòng hạnh phúc đến tột đỉnh.
Về phần anh có nên thẳng thắn hay không, khi nào thẳng thắn, anh phải suy nghĩ thêm chút nữa.
Hoa Tử Đằng còn chưa mở, nhưng Hạ Lam lại mặc bộ thời trang mùa xuân lúc trước đã nói đến —— gần đây biểu hiện của Cao Học Văn quá ưu tú, mỗi ngày Cao Đại Phong hoặc nhiều hoặc ít sẽ nói đến, vì vậy bà nội Cao hạ lệnh, muốn cháu trai mau mau về nhà, cháu dâu phải về cùng, hôm nay, ngay tức khắc, ngay lập tức.
Bình tĩnh mà xem xét, Hạ Lam không nghĩ như vậy.
Tâm trạng của cô biểu hiện rất rõ ràng qua ngôn ngữ hình thế, bàn tay nắm quyền, nhìn tổng thể rất không thoải mái, mà khi xe càng đi đến gần núi Dương Minh Sơn, nấm đấm của cô lại càng chặt. . . . . . "Hạ Lam, đừng căng thẳng như vậy." Dọc theo đường đi không biết Cao Học Văn đã nói như vậy bao nhiêu lần "Bà nội sẽ thích em."
Cô yếu ớt đáp lại, "Em cảm thấy rất không có khả năng."
"Làm sao vậy?"
"Bà nội sinh ra trong thế gia, lại gả cho thế gia, đối với bà mà nói, qua lại với người bình thường gần như nghiêm trọng tương đương với chuyện bôi nhọ mặt mũi vậy, giữ mình trong sạch, tuân theo pháp luật đối với bà mà nói, có thể vẫn chưa đủ." Mẹ Cao qua lại với mẹ mình, "Con dâu và người bạn thường dân của cô" đã làm cho bà nội cảm thấy không quá vui vẻ rồi, huống chi là "Cháu trai tưởng và người vợ bình dân của anh?"
Sau khi cô và Cao Học Văn bị thám tử tư chụp được, hai người đã từng về nhà diễn một lần, mặc dù hai vị trưởng bối chưa biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng cũng không quá thân thiết, ánh mắt quan sát đó, làm cô rất khó quên.
"Nếu như bà nội không muốn gặp mặt em, bà sẽ nói, bà đã đặc biệt muốn em tới, vậy thì nhất định là thật sự muốn gặp em, yên tâm, chúng ta cũng đã kết hôn hơn hai năm, lúc ấy bà không có ý kiến, hiện tại cũng sẽ không có ý kiến." Người đàn ông vỗ vỗ cô, "Anh lại thấy, khả năng lớn nhất là như em nói, đến lúc chúng ta phải nối dõi tông đường rồi, có lẽ buổi sáng bị mấy dì kích thích, cho nên mới vội vã như vậy." A. . . . . . Thật ra cô chưa từng nghĩ tới chuyện này. . . . . .
Nối dõi tông đường, rất có thể, không biết vì sao nhà họ Cao, rõ ràng là người ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng lại mơ hồ có quan niệm đích thứ, lần ăn cơm trước đó, cô có cảm giác, địa vị của Cao Học Văn tóc vàng kim mê rock còn cao hơn những người em trai âu phục phẳng phiu kia, ông nội bà nội đối xử với anh tương đối tốt.
Bọn họ có ý kiến với tất cả cháu trai cháu gái, nhưng với Cao Học Văn lại nói là "Haiz, cái tên nhóc con này, làm sao lại không để cho người ta bớt lo chứ?." Lời nói cưng chiều như vậy, còn đối với những người còn lại lại là "Xem lại bản thân xem, làm sao một chút phép tắc cũng không có?" Đây là lời chỉ trích khoa trương nhất của ông nội đó, rõ ràng đang ôm con trai của Cao Học Nhĩ trêu chọc nó, vẫn nói với cô, nhanh chóng sinh con, đó mới thật sự là chắt của nhà họ Cao chúng ta —— Hạ Lam nghe vậy quả thật đã sững sờ, Cao Học Nhĩ cùng với vị dì không biết là Tiểu Tam hay là Tiểu Tứ, dĩ nhiên sắc mặt khó coi.
Cô quên mất chuyện sinh con, nói như vậy, là có khả năng nhất. . . . . . "Hạ Lam, nếu như bà nội thật sự hỏi em chuyện này, em trả lời thế nào?" "Anh nghĩ em sẽ trả lời như thế nào?"
"Bản thân anh muốn biết, cho nên mới hỏi em."
Người phụ nữ vốn muốn nói thẳng ra, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của anh thì nghĩ lại, đột nhiên xuất hiện ý đồ xấu, cười nói, "Tại sao em lại cảm thấy có người đang căng thẳng?" "Là tò mò."
"Cho nên không căng thẳng?"
"Không căng thẳng."
"Đã như vậy, vậy thì chờ bà nội hỏi rồi cùng nhau nghe đáp án thôi." Cô cố nhịn cười, "Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là, bà nội thật sự hỏi chuyện này mới có thể."
Mặc dù nhân khẩu nhà họ Cao không ít, nhưng đều có cuộc sống riêng, bình thường những người cùng nhau ăn cơm tối không nhiều lắm, nhưng hôm nay biết vợ chồng Cao Học Văn sẽ trở về, không ngờ lại có thể đến bảy tám phần mười, trên bàn là bà nội, Cao Đại Phong, Cao Giang Nguyệt Hoa, ba người tình: Ngô Cẩm Tú, Trần Huệ Mỹ, Lưu Cúc Cầm, con gái lớn Cao Học Lỵ, con thứ ba Cao Học An, vợ Cao Học An Dương Uyển Vân, Hạ Lam nhìn thế trận này, trong bụng mơ hồ bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Người đàn ông nắm chặt tay của cô, "Anh (ở) đây."
Nói cũng kỳ lạ, cũng chỉ là hai chữ mà thôi, nhưng cô thật sự cảm giác tốt hơn nhiều.
"Chuyện lần trước sẽ không xảy ra nữa, tin tưởng anh."
"Ừ."
Lần trước, anh chỉ chào hỏi liền ném cô cho ông nội bà nội, toàn bộ quá trình đều nhờ có mẹ Cao giúp một tay, trong lòng người phụ nữ không biết đã nói giết anh bao nhiêu lần, nhưng cô thật sự tin tưởng lúc này anh sẽ không như vậy nữa.
Sau khi xác định tình cảm anh luôn dịu dàng bảo vệ cô, khiến cho cô biết hôm nay mình không phải chiến đấu một mình, anh từng li từng tí: Liên tục ở bên cạnh cô, bảo vệ cô.
Cao Giang Nguyệt Hoa thấy con trai và Hạ Lam, cười vui vẻ đứng lên kêu, "Nhanh lên một chút nhanh lên một chút." "Mẹ cứ ngồi là được rồi, không cần đón đâu."
Cao Học Văn nắm tay của cô đi tới cạnh bàn ăn, bắt đầu chào ba đời nhà giàu có cộng thêm những chi rườm rà, chờ chào hỏi xong, đã là chuyện hai ba phút sau.
Một bàn người nhà này, nhiều hơn một nửa chưa từng thấy qua phiên bản Cao Học Văn con nhà giàu đẹp trai, vì vậy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng bên ngoài kinh ngạc, lại khiến cô có cảm giác không nói rõ được, miễn cưỡng giải thích mà nói, chính là rất cực khổ đè nén sự kích thích đi.
Đợi sau khi ngồi xuống, bà nội ra lệnh một tiếng, người giúp việc trong nhà bắt đầu mang thức ăn lên.
Trò chuyện trong bữa cơm, Hạ Lam vẫn cảm thấy nhàm chán như lần trước, nhưng cô vẫn cố gắng lên tinh thần đáp lại và lắng nghe, hi vọng có thể cố gắng hết sức để lại ấn tượng tốt. Cho nên nói tình yêu thật sự rất phiền toái, lần trước cô hoàn toàn không cần để ý như thế nào, thích thì thích, không thích thì thờ ơ, dù sao cô cũng không quan tâm, nhưng mà bây giờ, cô quan tâm.
Một bữa cơm, ngoài mặt chủ và khách đều vui vẻ, trên thực tế như ngồi trên kim.
Rốt cuộc, bữa cơm kết thúc, bảo mẫu ở phòng bếp lấy cho mỗi người một loại thức uống, còn cắt bánh ngọt.
Từ đầu đến giờ Trần Huệ Mỹ khiến Hạ Lam cảm thấy biểu hiện rất khéo léo đang nâng chung trà lên, làm bộ như tán gẫu mà nhắc tới, "Hạ Lam, dì nghe nói con dạy ở trường luyện thi?"
"Vâng" Diễn đàn L/ê Q<u>ý Đ #ô ;n
"Trường luyện thi hiện tại nhiều học sinh không?"
"Tôi không biết tình hình tuyển sinh như thế nào, nhưng mà sĩ số lớp tôi vẫn không khác lúc trước là bao." "Vậy chính là không ít."
Hạ Lam mỉm cười trả lời, "Nói như vậy cũng đúng."
Nói xong trong lòng cảm thấy kỳ lạ, làm sao dì lại cảm thấy hứng thú với công việc của mình? Ừ, khoan đã, Trần Huệ Mỹ, không phải là chị của chủ nhiệm Trần sao?
"Học sinh không ít, hẳn là rất bận chứ?"
Rốt cuộc Cao Đại Phong không nhịn được, "Em nói chuyện này làm gì, Nguyệt Hoa đã sắp xếp em trai em vào đó, còn chưa hài lòng?" Chậc, cám ơn ba Cao.
Nghe vậy mặt Trần Huệ Mỹ uất ức, bộ dạng sẽ lập tức rơi nước mắt, "Em chỉ hỏi một chút thôi mà. . . . . ." Trời ạ, như vậy cũng muốn khóc?
Cao Học Văn nhỏ giọng nói ở bên tai cô, "Hai mươi mấy năm qua bà ta đều dùng chiêu này, thuận tiện nói cho em biết, trước kia bà ta đã học qua lớp huấn luyện diễn viên." Hạ Lam không nhịn được cảm giác buồn cười, gật đầu một cái, tỏ ra đã hiểu.
Hiển nhiên Cao Đại Phong cũng đã có sức chống cự, hoàn toàn không để ý cô ta đang lã chã chực khóc, "Bánh ngọt này ăn thật ngon, hiếm khi Học Văn về nhà, không cần nói những lời nhàm chán như vậy làm nó phiền lòng." Oa, lại nữa, con trai trưởng!
"Cha, ngài đừng nói như vậy." Dương Uyển Vân giả bộ hiền tuệ, "Mẹ hẳn là có chuyện muốn hỏi Hạ Lam, nhưng lại sợ bà nội, cha, còn có mẹ cả nghe thấy sẽ không thoải mái, cho nên mới vòng vo."
Hạ Lam nhìn Cao Học Văn một cái, người đàn ông vỗ vỗ cô, mặc dù không lên tiếng, nhưng trên mặt liền viết "Anh (ở) đây".
Đúng vậy, anh ở đây.
Hạ Lam nhấp một hớp hồng trà, lẳng lặng chờ đợi chiêu tiếp theo.
Bà nội lên tiếng, "Uyển Vân, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không nên học mẹ con, bà ghét nhất vẻ mặt giả vờ giả vịt đó của mẹ con, không có chút chừng mực nào."