Tháng 10 mới đó mà đã sắp qua đi rồi. Nhanh quá. An còn chưa kịp nghĩ về nó. An lại lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời qua khung cửa sổ nhỏ bé. Ánh mặt trời ấm áp đang bị che lấp đi bởi một tầng mây xám bao phủ, cả khoảng trời trước mắt An phút chốc chỉ còn là một mảng u ám, cảm giác như bất kì lúc mào cũng có thể đem một trận nước lớn trút hết xuống thành phố này. Cái ngột ngạt cuối tháng 10 khiến tâm trạng An ngày càng tệ đi. Chỉ vài ngày cuối tháng thôi, nhưng biết bao thứ xảy ra, vụn vặt nhưng khiên tâm trạng cô trở bối rối, không xác định. Là một cái chạm tay vô tình với một người xa lạ khiến cô lần đầu tiên nhận ra bàn tay một người có độ ấm như vậy, chúng không như bàn tay cô, gân guốc, lạnh lẽo. Lần đầu tiên, vì cái chạm tay thoáng qua ấy, An hy vọng có một bàn tay ấm áp như thế nắm lấy tay cô, cho cô mượn chút sức sống từ người đó để sưởi ấm bàn tay lạnh giá nhiều năm qua của cô. Bàn tay cô, cũng không rõ từ khi nào, cả độ ấm và cảm giác đau đều không còn nữa. Khi cô nhận ra điều ấy thì cô đang bắt tay với một bạn khác xem ai buông ra vì đau trước. Đôi bàn tay gai góc, thô ráp mà một đứa con gái không nên có, đôi tay không độ ấm và mất cảm giác đau khiến cô thấy ghen tỵ với bàn tay vô tình chạm phải kia biết bao. Nhưng chính cô hiểu, sẽ chẳng bao giờ cô có được bàn tay như vậy. Chỉ là An hy vọng, kỳ vọng vào một bàn tay khác ấm áp như vậy, nắm lấy tay cô, cho cô hơi ấm ở tương lai gần....
An cô đơn, lặng lẽ ngồi nghe những mẩu chuyện vụn vặt của những người xung quanh. An luôn xuất hiện một mình, đơn độc làm mọi việc. Thời gian lâu dần khiến cô có xu hướng làm việc cá nhân nhiều hơn. Nó dường như trở thành thói quen làm việc của cô. Nhìn những người xung quanh, họ đang làm việc nhóm, đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Cô chợt nhận ra, bản thân mình cô đơn, lẻ loi biết bao. Đã bao lâu rồi cô chưa nói chuyện vui vẻ như vậy chứ. Một cảm giác mãnh liệt xâm chiếm suy nghĩ của An: cô muốn được ai đó ôm trong lòng, muốn ai đó tỳ cằm lên vai cô, bao bọc cô trong yêu thương, thì thầm nói với cô "không sao, còn anh ở bên em mà". Suy nghĩ ấy khiến An giật mình phát hiện ra, thì ra cô sợ sự cô đơn đến vậy. Đến sau cùng, cô vẫn chỉ là một An yếu đuối, cần sự yêu thương và quan tâm của moi người. An run người với phát hiện ấy, cô biết, nếu giờ phút này một ai bất kỳ chạm vào cô, mặt nạ cô vất vả xây dựng bấy lâu sẽ lập tức vỡ vụn. Cô sẽ òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ. An không mạnh mẽ mhư mọi người tưởng. Cô thực sự yếu đuối trước cuộc sống này. An cần ổn định lại cảm xúc của mình, bởi chỉ chút nữa cô phải quay lại giảng đường, đối mặt với hiện thực tàn nhẫn của cô rồi. Sẽ rất thảm hại nếu cô bị người khác nhìn thấu mọi ngõ ngách tâm tư.
An hướng tầm nhìn xuống lòng đường, lập tức cô bị thu hút bởi một cô gái nhỏ bé đang qua đường, bàn tay cô ấy được bao trọn bởi một bàn tay khác- bạn trai cô ấy. Anh ta nắm tay cô ấy thật chặt như thư thể nếu buông lỏng sẽ làm vuột mất cô ấy. Đáy lòng An dâng lên một cỗ chua xót, nước mắt sau khóe mi chỉ chực trào ra. Chỉ là một cái nắm tay, nhưng an tấy ghen tỵ và ngưỡng mộ biết bao nhiêu. Bởi bao lần qua đường, chỉ một mình cô tự làm, không ai nắm tay cô bước qua dòng người hối hả ấy, không ai bảo vệ cô trước sóng gió xô đẩy ngoài kia. Nếu phải bảo vệ, nắm tay ai đó, chỉ có thể là từ phía An làm điều ấy mà thôi....
________________còn tiếp___________________