Ngã Rẽ Cuối

Chương 8

Nắng vàng trải dài bên đường, An lặng lẽ cho hai tay vào túi áo khoác rồi tiếp tục bước đi, bên tai cô còn đang vang lên liên tiếp các bài hát nổi tiếng phiên bản Music Box vô cùng tinh tế. Loại âm thanh cô thích nhất chính là Music Box, tiếp tới mới là Violin và Piano hợp tấu. Từ khi còn rất nhỏ, An đã đặc biệt thích nghe nhạc từ Music Box, Violin và Piano. Cô cũng rất muốn học chơi violin hay piano, hoặc học cách làm được một Music Box có âm thanh tuyệt vời nhất. Chỉ là cô không có điều kiện làm điều đó. Ba mẹ quá bận để biết cô thích gì, muốn học gì hay làm gì. Gần 500 bản nhạc trong máy mp3 của cô thì có quá bán là nhạc dạng Music Box hoặc hợp tấu violin piano. Mỗi khi vô tình nghe được ở đâu đó âm thanh của chúng, cô đều không tự chủ được mà động tâm.

Từng tia nắng nhẹ rơi trên người An, bao bọc lấy cơ thể đang nhiễm lạnh của cô, khi mà cô còn đắm chìm trong âm nhạc qua chiếc tai nghe. Cô có những sở thích khác với đa số những người xung quanh. Những niềm đam mê, sở thích khác biệt ấy khiến mọi người không hiểu được, không thích ứng được với cô. Với An, thứ có thể cho cô niềm tin, sự an tâm chỉ có thể là khoảnh khắc cô bật mp3, cắm tai nghe và đắm chìm vào thế giới riêng mình. Có những thời điểm, cô thay tai nghe 3 tuần một cái mới, thời gian nghe là 18 tiếng một ngày khiến tai nghe loại tốt cũng không thể trụ lâu được. Trừ lúc muốn nói hay nghe gì đó, hoặc để ăn cơm với ba mẹ hay tắm rửa thì An không rời khỏi tai nghe dù chỉ một giây. Thời gian nửa năm đó, cô khiến mọi người kinh ngạc vì luôn xuất hiện với một tai nghe dù bất kì là làm gì. Vì dùng tai nghe quá lâu với âm lượng cực đại khiến thính giác cô yếu đi, An giờ phải hạn chế bớt thời gian dùng tai nghe lại để ổn định thính lực. Ngoài sở thích đeo tai nghe mọi lúc mọi nơi, AN còn cộng vào đó đam mê tốc độ và mạo hiểm. Đùa với tử thần không dưới một lần khi mà An cứ cắm tai nghe và lên ga hết cỡ chiếc xe của ba mỗi lần đi học thêm. Cảm giác ấy có vẻ đáng sợ với người khác, nhưng mà với cô, nó không là gì hết. Nó chỉ giúp An trong một phút nào đấy tạm quên đi nỗi sợ lớn nhất trong đời mà thôi. Cảm giác thiếu an toàn, muốn được người khác xác nhận mình tồn tại ấy còn đáng sợ gấp nhiều lần so với tốc độ. An thiếu cảm giác an toàn tới mức lúc nào cũng lo sợ mình bị xâm hại. Chỉ cần rút tai nghe ra mà không làm gì khác, cảm giác sợ hãi ấy lại ập đến ngay, nuốt chửng tâm trí cô. Vì nỗi sợ ấy mà cô đã, thay vì xem truyện tranh sách vở như bao bạn khác, cô đem quỹ thời gian của mình đọc hết toàn bộ sách luật trong tủ sách của xã cô khi mới lên lớp 6. Khi mà bạn bè vui vẻ kể về truyện tranh, phim ảnh, sách vở bình thường, thì cô chỉ sợ hãi và chăm chú vào số sách luật bụi bặm kia. Cô sợ bản thân bị xâm hại mà không biết phải làm gì giống như khi lên 4 tuổi đó. Chỉ một giây thôi, nỗi sợ ấy lướt qua càng khiến cô hoang mang. Cô lấy việc để bản thân nổi bật trong đám đông để ánh mắt họ thay cô canh chừng xung quanh cô, lấy tốc độ và mạo hiểm để tạm quên đi nỗi sợ lớn hơn kia. Và dùng âm nhạc như liều thuốc an thần dẫn dắt cô vào thế giới không tổn thương, không đau đớn. Tất cả chỉ vì một mục đích cuối cùng là tạo cảm giác an toàn cho bản thân. 

An của lúc này, chỉ là không ai hiểu, chứ cuộc sống của cô đã thảm hại đến cùng cực mất rồi. An sống mà chỉ vì một mục tiêu là xây dựng cảm giác an toàn, không còn giống những người trẻ khác...

Có người từng nói rằng: người luôn không thể rời xa tai nghe và tốc độ là người thiếu cảm giác an toàn. Và An biết "thiếu cảm giác an toàn" đã giết chết niềm hạnh phúc bình dị tuổi trẻ của cô rồi.
Bình Luận (0)
Comment