Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu

Chương 51

Hà Thụ đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy toàn thân như bị đông lạnh, thẳng đến xa xa hai người kia đứng lên, ra nhà hàng, đi vào giữa gió lạnh hiu quạnh, Hà Thụ còn ngồi yên ở chỗ kia.

Hà Thụ qua hồi lâu mới nói: “Anh nói — anh ấy —“

Phùng Lạc nói một câu thật nhỏ: “Tôi chỉ đoán, có lẽ — cậu ấy từ đầu tới đuôi chính là đang đùa.”

Hà Thụ cúi đầu nhéo tay vài cái, nghĩ muốn làm cho cánh tay đông lạnh không cảm giác có chút phản ứng, cuối cùng thất bại, Hà Thụ nhỏ giọng nói một câu: “Tôi nhớ rõ, anh ấy vừa mới gặp tôi không lâu – nói với tôi…”

Nhớ ra rồi, khi đó Tô Mạch tùy ý cười, lông mi nhướng cao, một bàn tay để trên ghế sô pha, một bên tùy tiện nói — sao có thể chứ? Lão tử vốn là thẳng. Chính là nghe các anh em nói chơi vui, muốn thử xem xem, nhìn MB trong quán, tôi lại ngại bẩn, cậu lại không cần sống chung, tôi có thể cùng cậu đùa giỡn một buổi tối.

Có lẽ — y từ đầu tới đuôi chính là đang đùa.

Hà Thụ đột nhiên run rẩy một chút, dùng sức đem khóe mắt không nghe lời muốn chảy nước mắt, mạnh mẽ đứng lên, nói: “Tôi phải đi về.”

Phùng Lạc giật mình nói: “Cậu đang nói cái gì, cậu ấy đùa giỡn cậu! Cậu ấy lừa cậu! Cậu ấy ngay cả thương hại đều — cậu lại còn muốn về?”

Hà Thụ nói: “Tôi không biết… Tôi chỉ muốn. Nếu đùa giỡn có thể đầu tư nhiều tinh lực cùng thời gian như vậy —“

Hà Thụ đứng lên, hít sâu một hơi, hắn nhớ tới Tô Mạch sau khi biết hắn hút thuốc phiện, quyền cuồng nộ sắc bén rơi xuống, hắn nhớ tới lúc mình mất hết lý trí muốn rời khỏi người này, khóe mắt Tô Mạch rơi xuống hai hàng nước mắt, hắn nhớ tới mình một hơi cắn loang lỗ vết máu nhiễm trên áo sơ mi của Tô Mạch, Cái người kiêu ngạo như Tô Mạch lại tươi cười, hắn nhớ tới lúc hai người ở trước mặt mẹ, Tô Mạch ở dưới khăn trải bàn nắm tay hắn.

— Tô Mạch nói: “Chọn cánh tay kia, cậu sau này một chút bạch phiến cũng không thể đụng đến, sau này cũng không thể đụng, cậu phải ngoan ngoãn nghe lời của tôi, tuyệt đối làm theo tôi nói, cậu chọn cái gì?”

— Tô Mạch nói: “Sợ cái gì, cậu có thể chịu, tôi sao không được? Thật không có tiền đồ.”

— Tô Mạch nói: “Không tệ không tệ, heo này phì chút nữa là có thể ăn.”

— Tô Mạch nói: “Cậu ngàn vạn lần đừng nói tình yêu khiến người ta dũng cảm nha, tôi sẽ bị ghê tởm mà chết.”

Từng màn một lướt nhanh qua đầu, Hà Thụ nở nụ cười một chút, nước mắt đảo quanh hốc mắt, ở dưới ánh đèn huỳnh quang tràn đầy màu sắc, tràn đầy mê hoặc, Hà Thụ nói: “Tôi không nghĩ anh ấy đùa giỡn — kkhoong, cho dù đùa thì như thế nào. Tôi thích anh ấy, tôi biết mình thích anh ấy bao nhiêu, chỉ cần nhiêu đây là đủ rồi…”

“Đủ ngu xuẩn.” Phùng Lạc cắn răng cúi đầu mắng, xa xa, hai người kia đã ăn xong rồi, bọn họ thanh toán, từ ghế đứng dậy, Tô Mạch thay Mạc Thủy Thủy mở cửa nhà hàng, một trước một sau tiến ra ngoài, Phùng Lạc lại mắng một tiếng: “Đủ ngu xuẩn… Ngu không ai bằng…”

Phùng Lạc mắng như vậy vài tiếng, đột nhiên đứng lên, quăng tiền thanh toán, một bên kéo Hà Thụ ra ngoài, đem nhét vào xe của mình, một đường trở về.

Hà Thụ bất an ngồi chỗ phó lái, bối rối hỏi: “Anh sao lại sinh khí?”

Lông mi của Phùng Lạc cũng không nâng nói: “Không có chuyện này.”

Hà Thụ nhỏ giọng nha một tiếng, tự nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đi một chuyến về, đèn rựa rỡ đã thắp lên, hoặc là ngọn đèn dầu tắt, một cái thay một cái, nhiều màu xen kẽ mê hoặc mắt nhìn.

Bên ngoài xe, ở dưới ánh đèn có bóng hai người ôm nhau, dừng trong mắt Hà Thụ, lắng đọng thành một mảnh vầng sáng mê loạn, dần dần bị xe để phía sau. Hà Thụ nhìn người chôn sâu trong ngực Tô Mạch, đột nhiên hỏi một câu: “Nếu tôi hiện tại gọi điện thoại cho anh ấy, sẽ như thế nào?”

Phùng Lạc một bên chạy xe, một bên cười lạnh nói: “Đây là do cậu chính trực, không bằng thử xem?”

Hà Thụ dừng một chút, thật sự lấy điện thoại ra, nắm một hồi, lại bỏ về, Hà Thụ nói: “Anh ấy khẳng định tắt điện thoại.”

Phùng Lạc ngây người một chút, rồi mới khẽ cười, cậu nói: “Cậu cũng không ngu, so với tôi tưởng tượng còn kiên cường hơn, tốt lắm, hài tử ngoan, ngoan ngoãn về nhà chờ đi, hy vọng cậu có thể chờ kết quả tốt gì đó.”

Nói xong, Phùng Lạc phanh xe, xe đột nhiên ngừng lại, thì ra một đường điên cuồng lại, đã về tới khu nhỏ. Hà Thụ nói tiếng cảm ơn, mở cửa đi ra ngoài, Phùng Lạc ở trong xe ngồi một hồi, nhìn Hà Thụ đi xe, cũng mở cửa xe, ngồi ở trên xe, tay xoa xoa, mặt trong bóng đêm mờ ảo, cậu khó có được giờ phút bình thường thế này, trên mặt cũng không có một chút thay đổi, gương mặt tuổi trẻ tuấn tú lại mang theo hiu quạnh cùng tịch mịch.

Ngoài khu nhỏ, trên đường trống vắng, ngẫu nhiên sẽ có xe đi qua, phanh lại hoặc tăng ga tạo ra tiếng ma sát chói tai, đêm dài đường xa, Phùng Lạc lẳng lặng nhìn xe đến xe đi, nhìn một hồi, lúc chuẩn bị trở về trong xe, di động đột nhiên gọi tới, Phùng Lạc dùng ngón trỏ lấy điện thoại trong túi quần ra, rồi mới đặt ở bên tai, nghe tiếng trong điện thoại, đột nhiên ha ha nở nụ cười.

Bên kia điện thoại, người nam nhân trung niêm ở những năm tháng giữa cuộc đời nhưng vẫn chưa mất đi quyết đoán thấp giọng quát lớn: “Cậu cười cái gì?”

Phùng Lạc cười nói: “Ha ha, không, bá phụ, con chỉ cảm thấy tối nay đặc biệt khiến người nhớ chuyện xưa, mọi người sợ giờ phút này đều trầm ngâm nhớ chuyện cũ ngày xưa đi, con chỉ cười mình cũng không thể may mắn thoát khỏi.”

Tiếng bên kia hơi tạnh, nói: “Tô Mạch ở đâu? Ta chờ nó đã một ngày.”

Phùng Lạc nở nụ cười một hồi, nhẹ giọng nói: “Ngài đã quên, con vừa nói với cậu ấy. Mạc Thủy Thủy có chuyện tình tìm cậu ấy, cho nên cậu ấy mới có thể ở thời gian dài bị giam cầm cùng tình nhân ăn bữa cơm, tâm sự, này không, bỏ lỡ.”

Bên kia dừng một hồi, nói: “Nó càng ngày càng không ra gì. Sau khi nó trở về, ta thế nào cũng phải cố gắng trôm nom, lần này, may mà có cậu, nếu không có cậu nói cho ta biết…”

Phùng Lạc nói: “Cũng không có gì, lần trước Tô Mạch chính là được ngài giữ tốt, lần này còn không trở về nhìn ngài — tốt nhất là giữ lâu chút.” Phùng Lạc một bên nói như vậy, một bên đổi tay cầm di động, xoay nửa người, thư giãn gân cốt, đột nhiên cứng ngắc ở đó, phía sau cách đó không xa, Hà Thụ mặt tái nhợt, trợn mắt há mồm đứng ở nơi đó, nhìn cậu.

Phùng Lạc ngẩn người một hồi, rồi mới nghiêng mặt đi, mỉm cười đối với đầu dây bên kia nói: “Bá phụ, con cúp trước, dạ, ngày khác lại nói chuyện, chờ tin lành.”

Phùng Lạc cười khẽ cúp điện thoại, Hà Thụ xoay người muốn chạy, bị Phùng Lạc vài bước kéo lấy, Phùng Lạc mỉm cười, trong mắt sắc bén tăng vọt, cậu thấp giọng hỏi: “Cậu không phải mới về sao, còn ra đây là gì đây!”

Hà Thụ thấp giọng muốn tránh, cuối cùng tránh không được, mặt tái nhợt, nhỏ giọng đáp một câu: “Vừa rồi ở bên kia chưa ăn gì… Tôi còn muốn hỏi một chút… Nhìn xem anh đã đi chưa, tôi đi làm chút thức ăn, hỏi anh có muốn đi lên cùng nhau —“

Phùng Lạc đột nhiên che nửa mặt, cúi đầu nở nụ cười, trong xương cốt cũng cười, không thể ngăn lại, nói: “Cậu muốn tôi nói sao với cậu, cậu muốn tôi sao nói tốt với cậu —“ Phùng Lạc nói: “Ha ha, cậu người này, cậu người này. Tôi vốn tính buông tha cậu, ngu ngốc, sao lại làm một ít việc không thể cứu vãn, hả? Đồ ngu! Đồ ngu!!!”

Hà Thụ cảm nhận được nguy hiểm, sắc mặt trắng bệch, cả người đều run rẩy, liều mạng giãy dụa, muốn hướng bảo an khu nhỏ hô to, bị Phùng Lạc chuẩn xác đánh vào cổ, mềm nhũn ngã xuống, bị Phùng Lạc che miệng tha đến trong xe, Phùng Lạc khóa cửa xe, Hà Thụ ngồi phịch ở ghế phó lái, chưởng kia Phùng Lạc đánh không nặng, hắn chỉ mờ mắt ngất một hồi.

Hà Thụ cả người vô lực ngã vào chỗ ngồi, mặt trắng bệch hỏi: “Tại sao? Sao lại phản bội Tô Mạch?”

Phùng Lạc giống như không có gì ha ha cười, trong mắt thống khổ cùng giãy dụa, Phùng Lạc cười nói: “Tại sao? Tại sao? Chuyện xưa cũng nhiều đi, không bằng để tôi hỏi cậu ba vấn đề đi.”

Phùng Lạc một bên khởi động xem, một bên cười hỏi: “Thứ nhất, Tô Mạch là một người thẳng, tại sao cậu ở quán gay đụng cậu ấy, cậu ấy nói cậu ấy vì muốn cùng bạn bè tụ tập mà mở quán này, cậu nghĩ bằng hữu là gay cậu ấy nhận thức là ai nha?”

Phùng Lạc cười nhẹ tiếp tục nói: “Thứ hai, cậu còn nhớ không, quán tên là mười năm, như vậy, bằng hữu gay này của cậu ấy, sao lại muốn lấy tên này, cậu ấy lại cùng ai nhận thức mười năm dài như vậy?”

Phùng Lạc cười, lái xe ngày càng nhanh: “Thứ ba, thân là đứa con cả của xí nghiệp Phùng thị, sao tôi lại cam tâm tình nguyện làm công ở Tô gia, làm người dưới nha? Tại sao?”

Cậu cười, vẫn vười, điên cuồng cười, cười như bệnh tâm thần. Mười năm chờ đợi đấu không lại người khác nửa năm tụ tán hợp tan.

“Cuối cùng, Hà Thụ, không bằng cậu nói cho tôi biết, tại sao cậu muốn cùng cậu ấy ở một chỗ nha? Cậu ấy cùng Thủy Thủy còn có thể làm tôi chân thành chúc phúc, bởi vì cậu ấy không thích nam, tôi có thể không nói gì, im lặng làm bạn thân làm bằng hữu tôi đều chịu đực, nhưng, cậu ấy hiện tại thích nam — cậu ấy sao lại thích cậu? Cậu có điểm gì tốt? Nói cho tôi biết, cậu cùng Thủy Thủy tốt ở điểm nào, so với tôi tốt hơn chỗ nào, nói cho tôi biết đi, Hà Thụ?”
Bình Luận (0)
Comment