Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 13

Luận tam sách

A Lai từ bờ sông trở về, trên đường quay về Tạ phủ nhìn thấy rất đông dân chúng đang bao vây con đường chính của Kỳ huyện đến mức con kiến cũng chui không lọt, vây quanh cỗ xe ngựa đang tiến tới phẫn nộ gào thét.

Nàng nhớ tới chuyện Tôn Minh Nghĩa sắp bị áp giải vào kinh, liền nhanh chóng chạy lên lầu hai của quán rượu, tìm được một góc có thể nhìn xuống thấy được toàn cảnh đường phố. Trên đường phố tất cả đều là người, dân chúng chen chúc vây quanh cỗ xe tù, Tôn Minh Nghĩa đầu tóc rối bời mặc tù phục đang ngồi ở trong xe, nhìn không thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ thấy được phía sau gáy coi như là bình tĩnh của hắn. Bốn bề xe ngựa có binh lính mặc áo giáp cầm binh khí thủ vệ, các binh lính cầm trong tay trường thương không ngừng xua đuổi dân chúng đang kích động, mở đường cho xe ngựa đi tới.

"Tôn Huyện tôn đây là sắp bị áp giải đến kinh thành sao?"

"Đúng vậy, toàn bộ đều là vì tội để lưu dân vào thành."

A Lai nghe thấy trong quán rượu có người nghị luận việc này.

"Tôn Huyện tôn nhận được sự kính yêu của dân chúng, công tích mấy năm nay ở Kỳ huyện ai cũng nhìn thấy được. Ngươi xem, hắn sắp bị áp giải đi, nhiều người như vậy đến tiễn hắn. Mọi người mặc dù thân phận thấp kém, nhưng ai có thể đối tốt với dân, ai không tốt, hết thảy đều nhìn thấy ở trong mắt."

Xe ngựa sắp đến biên thành, A Lai tiếp tục đuổi theo.

Đoàn người cảm xúc sục sôi, rõ ràng là có người cầm đầu kích động tâm tình. A Lai nhìn thấy có một nam nhân râu dài tung bay mặc một thân trang phục thư sinh nho nhã ở bên trong đám người hô to, nói Tạ gia bất nghĩa, thề phải vì Tôn minh công đòi lại công đạo! Một đám hán tử tráng kiện ở chung quanh liền phụ họa theo, khiến cho cảm xúc của dân chúng dần dần bị khuấy đảo cuộn trào.

Thư sinh râu dài kia A Lai có biết, chính là chúc quan của Tôn Minh Nghĩa, là chủ bộ đã đi theo hắn nhiều năm. Mấy hán tử khác đều là nha dịch bên trong huyện nha.

A Lai đối với hành vi của những người này thập phần khó hiểu, nếu muốn đòi lại công đạo vì sao không dâng tấu lên trên? Cho dù có muốn ngấm ngầm trả thù cũng phải biết thu liễm cảm xúc, âm thầm kín đáo mà vạch kế hoạch, cũng có thể khiến người ta khó lòng phòng bị. Đi ra đường gào thét chẳng phải đều làm cho địch nhân cùng người bên ngoài nghe hết cả sao? Công đạo này rốt cuộc là muốn đòi lại hay là chỉ thuận miệng nói mà thôi?

Mắt thấy xe ngựa sắp ra khỏi thành, Tôn Minh Nghĩa quay đầu lại hướng các chủ bộ hô:

"Tôn Minh Nghĩa ta cả đời này vì quốc vì dân không thẹn với lương tâm! Hiện giờ lâm vào cảnh nguy nan, không cầu chư vị cứu giúp để tránh bị Tôn mỗ liên lụy, chỉ cầu mọi người nể tình ngày xưa mà đối với thê nhi của Tôn mỗ chiếu cố nhiều hơn! Như thế Tôn mỗ trên đường xuống hoàng tuyền mới có thể đi không chút vướng bận! Tôn Minh Nghĩa khấu tạ chư vị!" Nói xong hắn liền cúi người dập đầu ba cái, một mảnh tiếng khóc truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. . . . . .

Xem xong cảnh náo nhiệt, đến lúc chạng vạng A Lai mới về nhà.

Lúc nàng trèo tường trở lại Tạ phủ thì Kiêu thị đã sớm tỉnh dậy, toàn bộ quá trình trèo tường đều bị Kiêu thị xuyên qua cửa sổ nhìn thấy nhất thanh nhị sở, thân mình vẫn còn đang bay lơ lửng thì đã cảm nhận được sát khí đến từ trong ánh mắt của a mẫu.

An an ổn ổn đáp xuống đất, A Lai rụt cổ lại khẽ tiến bước, trong lòng run sợ mà đẩy cửa tiến vào. Thật sự cũng không biết hổ thẹn, ngược lại còn mở miệng gọi một tiếng a mẫu đặc biệt ngọt ngào, nói Kiêu thị mau mau ngồi lên giường, lấy áo khoác mở ra choàng lên trên người nàng, ôm lấy chân của nàng giúp nàng buộc nịt gối vào.

"Con là vì mua mấy thứ này mà trèo tường đi ra ngoài?" Vẻ mặt của Kiêu thị rất bình lặng, bộ dáng này nhìn qua cũng không giống như một khắc tiếp theo sẽ nhảy dựng lên gõ đầu nàng. Bất quá A Lai biết Kiêu thị luôn luôn đặc biệt có thể che giấu cảm xúc, hiện tại không giận không có nghĩa là lát nữa sẽ không giận, phương pháp tốt nhất chính là dũng cảm thú nhận chính mình lại dùng khinh công leo tường, giở trò làm nũng cầu xin tha thứ.

"A mẫu. . . . . . A Lai biết người muốn nói gì, nói con không nên dùng võ công lung tung, vạn nhất bị người ta thấy sẽ không tốt vân vân và vân vân. Tạ công cho người canh giữ cửa không cho con ra ngoài, con đi vòng ra sân sau mà nhảy ra ngoài, tuyệt đối không ai nhìn thấy. A Lai chọn rất lâu mới chọn được chiếc áo này, a mẫu người sờ thử xem, vừa dày vừa ấm lại cản được gió! Mùa đông hàng năm bệnh ở chân a mẫu sẽ phát tác, đau đến cả đêm ngủ không được. Hiện tại lại bởi vì A Lai mà bị thương, A Lai không đành lòng nhìn thấy a mẫu tiếp tục chịu khổ, cho dù a mẫu vì vậy muốn trách phạt con, con cũng không hối hận."

"Nga, cho nên áo khoác cùng nịt gối này đều là quà con mua về để hiếu kính ta sao?" Nghe xong những lời tình thâm ý thiết của A Lai, ánh mắt sắc bén của Kiêu thị thoáng dịu đi, thậm chí mang theo chút ôn nhu. A Lai biết khổ nhục kế của mình đã thành công, trong lòng không khỏi đắc ý.

A mẫu ngày thường tuy rằng nghiêm khắc, nhưng thực chất cũng là một vị từ mẫu, chỉ cần làm nũng dỗ ngọt một chút nàng cũng rất dễ dàng chống cự không nổi.

"A Lai hiếu kính mẫu thân là chuyện nên làm mà!" A Lai ngọt ngào cười, cười đến thành tâm thật tình —— tốt rồi, lại thoát nạn được một lần này.

Không nghĩ tới Kiêu thị biến đổi sắc mặt, bỗng nhiên đứng lên, quát: "Đều là ngươi mua?! Ngươi lấy đâu ra bạc!"

Một lời chất vấn này của Kiêu thị khiến A Lai hoàn toàn há hốc mồm.

Thì ra trọng điểm của a mẫu ngay từ đầu không phải là chuyện mình trèo tường, mà là tập trung vào nguồn gốc số ngân lượng đã dùng để đổi lấy áo khoác cùng nịt gối. Kiêu thị biết nữ nhi suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh, nếu như trực tiếp hỏi không chừng sẽ bị nàng né tránh cho qua, vì vậy đánh một vòng tròn giương đông kích tây, dễ dàng làm cho nàng lộ ra.

A Lai bị hỏi một câu bất ngờ mà ngớ người, hai mắt chớp chớp "Ách" nửa ngày cũng không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.

"Đừng có bịa đặt." Kiêu thị nói, "Ngươi nói thật, ta không đánh ngươi."

"Thật sự không đánh?"

"A mẫu có khi nào lừa gạt ngươi? Mấy ngày gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy a mẫu mệt mỏi, đánh không nổi ngươi."

A Lai biết nàng nói lời giữ lời, nói đánh thì nhất định đánh, nói không đánh vậy thật sự chuẩn bị thả cho nàng một con ngựa. Nhìn kỹ trên gương mặt nhuốm vàng của a mẫu tất cả đều là vẻ mệt mỏi hư nhược, nói vậy một loạt chuyện mấy ngày gần đây đã làm cho nàng sầu muộn. Lại càng không đành lòng khiến cho nàng thêm lo lắng, A Lai đem chuyện dùng mười hai cái bánh chưng đổi về hai thỏi ngân lượng nói cho nàng biết.

Kiêu thị sau khi nghe xong dở khóc dở cười, thực không biết là nên nói nàng hài tử không thể dạy hay là nói nàng cơ trí hơn người nữa.

"Con thật quá giống ta lúc còn nhỏ. Luôn không chịu nổi sự xao động nóng nảy trong nội tâm, cảm thấy mọi việc đều chắc chắn sẽ hoàn thành, thậm chí còn có thể làm đến mức tốt nhất. Không nhìn nổi những kẻ ngu ngốc làm việc qua loa, một lòng muốn chứng minh bản thân mình bất phàm."

A Lai quỳ gối trước mặt nàng cúi đầu không nói, trong lòng thầm giật mình, lời a mẫu nói đích thật là ý nghĩ nàng luôn giấu thật sâu trong lòng.

"Nhưng mà bất phàm thì thế nào. . . . . ." Kiêu thị thanh âm dần nhỏ xuống, ánh mắt đăm đăm, rơi vào trong dòng hồi ức ngắn ngủi, sau đó rất nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, ánh mắt dừng lại trên đôi găng tay bằng da dê đặt ở bên cạnh.

"Đây là mua cho A Huân sao?"

A Lai gật gật đầu.

Kiêu thị khẽ thở dài một tiếng, nói: "Con đứa nhỏ này sinh vào loạn thế nhưng lại trọng tình như vậy, không biết là may mắn hay là bất hạnh đây."

Hai người nhất thời không nói chuyện, trong đầu đều đang xây đắp cùng một ý tưởng. Khi A Lai đang muốn mở miệng thì lại nghe Kiêu thị nói:

"Nếu a mẫu muốn mang con rời khỏi Tạ phủ, rời khỏi Tuy Xuyên, con có bằng lòng hay không?"

A Lai hai mắt tỏa sáng, lập tức gật đầu nói: "Đương nhiên bằng lòng! Không dối gạt a mẫu. . . . . ." Nói một nửa nàng bỗng nhiên cảnh giác, chạy đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua thấy bên ngoài không có ai, mới đi trở lại, nói:

"Không dối gạt a mẫu, con cũng có suy nghĩ này."

Nàng đem chuyện hôm nay nghe nói Tạ công hãm hại Tôn Minh Nghĩa kể lại: "Hôm nay con đi ra ngoài nghe ngóng, lưu dân mặc dù đã bắt đầu được thu biên bố trí đến các nơi ở Tuy Xuyên, nhưng đây chỉ mới là sự khởi đầu của tai họa lưu dân mà thôi. Nếu Cập Tích quốc bên kia chiến hỏa không ngừng, số lượng lưu dân muốn kéo tới chỉ sợ sẽ ngày càng nhiều. Hồ tử hung hãn tàn nhẫn như thế, nếu lại sinh ra càng nhiều bạo loạn chỉ sợ ngay cả Tạ phủ cũng khó có thể toàn thân trở ra. Hơn nữa chúc quan của Tôn Minh Nghĩa đã có xu thế phản công Tạ phủ, chưa nói đến những người này có thể làm nên chuyện hay không, chỉ mỗi hành vi của Tạ Thái Hành thôi cũng đã thật sự làm cho người ta thất vọng sợ hãi. Cho dù hôm nay không thất bại ở trong tay chúc quan của Tôn Minh Nghĩa, ngày khác nhất định vẫn sẽ thất bại dưới đức hạnh của chính mình. A Lai cũng có ý muốn đi, đang muốn trở về nói với a mẫu đây."

Kiêu thị hỏi nàng: "Hiện tại rời khỏi Tạ phủ, con có thể bỏ được A Huân sao?"

"Con, tất nhiên không nỡ. Nhưng mà bản thân con hiện tại không có của cải nghèo xơ xác, có năng lực gì mà báo đáp A Huân. Còn không bằng trước tiên rời khỏi nơi này, cao chạy xa bay, nói không chừng sau này còn có thể trợ giúp nàng một tay."

"Nga? Nhưng hôm nay Tạ Thái Hành cho người canh gác đại môn, hạn chế tự do ra vào của chúng ta, chúng ta đều là nô tịch lại còn gặp phải loạn thế nguy cơ khắp nơi, con có kế sách nào vẹn toàn để rời khỏi Tạ phủ?"

A Lai biết a mẫu đang đánh đố nàng, giảo hoạt cười nói: "A Lai có ba kế sách, thượng trung hạ."

"Nói thử xem."

"Trước tiên là nói về hạ sách. Thân là nô tịch, không có công văn của Tạ gia chúng ta không có biện pháp nào đi qua được quan ải Kỳ huyện, nhưng con sông trong thành nối liền với sông Lan Chương ở ngoài thành, chúng ta thừa dịp đêm tối chạy ra khỏi Tạ phủ sau đó có thể lặn từ dưới sông thoát ra. Nhưng mà theo đường sông bơi ra ngoài thì lại mất quá nhiều thời gian, nếu ở trong nước cạn kiệt khí lực chỉ sợ sẽ bỏ mạng trong bụng cá. Hơn nữa nước sông rét lạnh thấu xương, chân của a mẫu lại không thể chịu được lạnh, kế sách này hung hiểm mà lại hậu hoạn vô cùng, đúng là hạ sách."

Thấy a mẫu gật đầu, A Lai tiếp tục nói ra trung sách: "Hiện giờ lưu dân vào thành, là nguy cơ cũng là thời cơ. Hiện tại Tạ công đang muốn mượn tay các thế gia ở Tuy Xuyên để thu biên lưu dân, chúng ta có thể lợi dụng xu thế này trộn lẫn vào bên trong đám lưu dân rời khỏi Kỳ huyện. Tuy rằng không thoát khỏi được Tuy Xuyên, nhưng sau khi nhập quân tịch sẽ không còn quan hệ gì với Tạ gia nữa. Cho dù Tạ gia có tìm được chúng ta cũng không làm gì được. Đại Duật quân tịch, nam đinh ra tiền tuyến đánh giặc, chúng ta thì sẽ bị phân công đi quan điền trồng trọt. Kế sách này không ổn chính là điểm đó. Tuy rằng có thể thoát khỏi Tạ gia nhưng vẫn như trước không được tự do, ruộng vườn để trồng trọt cũng không thể nào thuộc sở hữu của chính mình, cả đời này chỉ có thể sống tạm bợ qua ngày."

A Lai không chỉ có suy nghĩ trước mắt, mà còn nghĩ đến những ngày sau này nữa. Xem ra lần trước nói nàng tầm nhìn hạn hẹp nàng xác thực có để bụng.

"Nói ra thượng sách nghe xem."

"Trọng điểm của thượng sách chính là lễ vật mừng năm mới tặng cho Động Xuân Tạ gia. Tạ gia hàng năm vào thời điểm này đều để cho Đông thúc đi tặng lễ vật năm mới cho họ hàng ở Động Xuân, chúng ta nếu có thể ẩn thân ở bên trong thùng đựng lễ vật, đồ vật của Tạ gia đi qua các trạm gác đều suôn sẻ không bị ngăn trở, chúng ta dĩ nhiên cũng có thể dễ dàng xuyên qua các quan khẩu trót lọt. Mà dọc theo đường đi này chắc chắn sẽ đi ngang qua Nam Phổ, đi thêm trăm dặm về hướng tây chính là Bất Điện Sơn. Nơi đó vừa không thuộc phạm vi thế lực của Động Xuân Tạ gia cũng cách xa Tuy Xuyên đến vạn dặm, không ai nhận ra được chúng ta. Hơn nữa a mẫu người từng nói qua, nơi đó ấm áp ẩm ướt, không giống Tuy Xuyên nơi này rét lạnh khô cằn, là một nơi sản vật dồi dào, bệnh ở chân a mẫu cũng có thể sẽ đỡ hơn. Đến lúc đó chúng ta ẩn cư trong núi tự mình sinh hoạt, a mẫu thì trồng chút lương thực rau xanh, con có thể đi săn thú ở trong núi. Có thể sẽ có chút khổ cực, nhưng tương lai về sau chúng ta đều là thân phận tự do, không bao giờ bị người ta ép buộc phải quan tâm ánh mắt người khác nữa. Đây là thượng sách A Lai nghĩ ra."

Kiêu thị thực vừa lòng kế sách của nàng: "Kỳ thật a mẫu cũng là nghĩ như vậy."

"Thật sự?" A Lai kích động, "Tính toán thời gian thì Đông thúc cũng sắp xuất phát rồi! Chúng ta có phải cũng nên chuẩn bị không?"

"Ta đã chuẩn bị tốt cả rồi."

Vừa nghe a mẫu nói như vậy nàng mới phát hiện một bọc hành lý nhỏ được đặt ở trên giường.

"Xe của Đông thúc sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát. A Lai, chúng ta rốt cục sắp rời khỏi nơi này rồi."

Lời nói của a mẫu trong nháy mắt làm cho A Lai cảm xúc dâng trào!

Bình Luận (0)
Comment