A Liêu mang theo A Tranh chuồn đi, Mãnh Đạt Hãn biết được tin tức chạy tới hỏi Vệ Đình Húc nàng đã đi đâu.
Vệ Đình Húc nói: "A Tranh là phu nhân của bệ hạ, bệ hạ cũng không biết nàng đã đi đâu, ta làm sao biết được?"
"Nàng nhất định là trốn trở về Đại Duật rồi!"
"Bệ hạ lo xa nghĩ rộng vừa đoán liền trúng, không cần hỏi ta."
Mãnh Đạt Hãn sắp sửa khóc lớn, Vệ Đình Húc vội vàng nói: "A Tranh cũng không phải là chạy trốn, mà là vì củng cố quyết tâm muốn rời khỏi biên giới của bệ hạ."
"Củng cố quyết tâm muốn rời khỏi biên giới của ta? Chẳng lẽ nàng muốn dùng chuyện này làm khích lệ, để cho ta đi tìm nàng?"
"Đúng là như thế."
"Nhưng mà ta không biết Đại Duật đi như thế nào a."
"Ngày mai chúng ta sẽ trở về Đại Duật, bệ hạ có thể đi theo chúng ta cùng trở về."
"Ta đi theo các ngươi. . . . . ." Mãnh Đạt Hãn biết Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc là ở bên nhau, hắn từng một lòng muốn gả cho Chân Văn Quân, rồi vào thời điểm trước đại hôn lại có dính dáng sâu sắc hơn với A Tranh. Muốn thành hôn chính là hắn, sau đó hủy hôn cũng là hắn, nếu lại cùng Chân Văn Quân sớm chiều gặp mặt thì thực xấu hổ.
"Bệ hạ nếu cảm thấy đồng hành cùng chúng ta có điều bất tiện, có thể mang theo hộ vệ xe ngựa, chúng ta đi phía trước vì bệ hạ mở đường, bệ hạ chỉ cần đi theo là được. Nếu như có nguy hiểm chúng ta cũng có thể ở phía trước vì bệ hạ ngăn cản một phần. Đợi tới khi đến được Đại Duật ta còn có thể vì bệ hạ làm người dẫn đường, bệ hạ muốn đi nơi nào muốn gặp người nào ta đều có thể mang bệ hạ đi." Vệ Đình Húc nói cực kỳ nghiêm túc, Chân Văn Quân tránh mặt ở buồng trong nghe lén mà có chút nghi hoặc, chưa từng thấy Vệ Đình Húc nhiệt tình như vậy bao giờ, khẳng định là có mục đích khác.
Mãnh Đạt Hãn nói phải trở về suy nghĩ lại, quan trọng nhất là cần Quốc sư đáp ứng mới được.
"Bệ hạ chính là vua của một quốc gia, cũng nên tự mình quyết định. Quốc sư không có khả năng vĩnh viễn bồi ở bên cạnh bệ hạ."
Mãnh Đạt Hãn giống như có chút đăm chiêu gật gật đầu, rồi bỏ đi.
Chân Văn Quân cầm một miếng dưa mật mọng nước vừa nhai vừa từ buồng trong đi ra.
"Chậc chậc chậc, Tử Trác thật là hư hỏng."
Vệ Đình Húc đứng mệt mỏi, ngồi xuống uống trà. Lưu Hỏa quốc cũng có lá trà, có điều khi pha trà lại bỏ thêm hương liệu bản xứ, hương vị thập phần cổ quái, uống mới hai ngụm cổ họng đã bắt đầu đau, Vệ Đình Húc không dám uống nhiều.
"Ta sao lại hư hỏng?"
"Ngươi xúi giục Mãnh Đạt Hãn cùng trở về Đại Duật, thứ nhất là nắm được Quốc vương của Lưu Hỏa quốc thì có thể nắm giữ được quyền chủ động lớn nhất trên Vạn Hướng Chi Lộ. Hắn nếu có thể truy cầu được một vị phu nhân thuộc hoàng thất Đại Duật, thì Đại Duật xem như là thông gia cùng Lưu Hỏa quốc, đối với việc khống chế hướng đi của Vạn Hướng Chi Lộ hoặc áp chế các tiểu quốc khác dọc theo biên giới đều là cực kỳ có lợi. Hơn nữa Mãnh Đạt Hãn nếu muốn đi xa, nhất định sẽ khiến cho toàn bộ trên dưới Lưu Hỏa quốc điều động tinh binh cùng đi theo, chúng ta cũng có thể có thêm người bảo hộ để an toàn trở về." Chân Văn Quân đang nói thì thấy khóe miệng của Vệ Đình Húc mang theo ý cười, hiểu được chính mình đã nói đúng, "Kỳ thực ta đặc biệt tò mò, chẳng lẽ là từ sớm trước khi đem A Tranh ra dụ dỗ ngươi cũng đã nghĩ tới kết quả của ngày hôm nay rồi? Hoặc là nói, làm cho A Liêu mang theo A Tranh đào tẩu, Mãnh Đạt Hãn cố ý đuổi theo đến Đại Duật chính là kế hoạch ban đầu của ngươi?"
Vệ Đình Húc nói: "Nếu như cái này gọi là 'hư hỏng', vậy thì Văn Quân biết rõ ý ta cũng đủ hư hỏng rồi đấy."
"Ta bất quá chỉ có năng lực suy đoán, nhưng không có cách nào giống như ngươi bày bố." Chân Văn Quân xoay chuyển nắp chén trà của nàng, tỏ vẻ đăm chiêu, "Nói cho cùng vẫn là Tử Trác suy nghĩ chu toàn, trù tính không có kẽ hở."
Trong phòng rất yên tĩnh, Chân Văn Quân xoay chuyển nắp chén trà phát ra âm thanh "lách cách" vô cùng rõ ràng.
"Làm sao có thể."
Chân Văn Quân nâng ánh mắt lên.
"Phàm là con người thì không có khả năng thật sự trù tính không chút kẽ hở, cho dù kế hoạch có chu đáo đến đâu cũng có thể gặp phải trở ngại ngoài ý liệu."
Mãnh Đạt Hãn sống chết cũng muốn đi đến Đại Duật tìm A Tranh, ngay từ đầu Quốc sư không đồng ý, Vệ Đình Húc liền dạy hắn, nói việc khai thông Vạn Hướng Chi Lộ có ý nghĩa giúp Lưu Hỏa quốc đã phong bế nhiều năm một lần nữa mở ra đại môn đối với thế giới, đây là chuyện quan trọng nhất trước mắt. Hắn là vua của một quốc gia có trách nhiệm tự mình giám sát quá trình khai thông con đường này.
"Quốc sư không phải vẫn luôn muốn ta chú ý hơn đến quốc sự hay sao? Vạn Hướng Chi Lộ chính là quốc sự trọng yếu nhất trước mắt, hi vọng Quốc sư thành toàn."
Hắn đã nói như vậy Quốc sư còn có lý do gì để phản đối? Chẳng qua là lo lắng cho sự an nguy của Mãnh Đạt Hãn, liền phái thị vệ cùng xe ngựa tốt nhất ở quốc nội đi theo hắn.
Sắp sửa khởi hành, Quốc sư có chút không muốn. Mãnh Đạt Hãn là do nàng một tay dẫn dắt trưởng thành, mặc dù giữa quân thần khó tránh khỏi có chút ngờ vực, nhưng Quốc sư chưa bao giờ đem sự ngờ vực của Mãnh Đạt Hãn để ở trong lòng. Trước khi đi nàng ngàn dặn dò vạn dặn dò, Mãnh Đạt Hãn cũng chưa từng để ở trong lòng. Giờ khắc này đang rạo rực ở trong lòng hắn chỉ có sự hưng phấn khi lần đầu tiên thật sự danh chính ngôn thuận được rời khỏi cố thổ.
Lúc sắp đi, A Hy có chút cảm giác mờ mịt.
Lưu Hỏa quốc vẫn luôn chỉ tồn tại trong mộng rốt cục đã biến thành cảnh thật trước mắt. Đồng thời với sự chấn động bởi mức độ trù phú của nó, A Hy vẫn chưa tìm được a phụ của nàng.
Mấy ngày nay nàng liên tục đi khắp nơi trong thành của Lưu Hỏa quốc, còn van cầu người dân địa phương giúp nàng cùng nhau dò la tìm kiếm, nhưng vẫn không thể tìm được bóng dáng a phụ.
A phụ thật sự đã đến được quốc gia trong mộng tưởng rồi chứ? Hay là đã chết ở Cốt Luân thảo nguyên hoặc một nơi hẻo lánh nào đó trong sa mạc, hóa thành một đống bạch cốt? Mà nàng vốn không hề ôm ấp bao nhiêu hi vọng lại có thể bất ngờ may mắn được đứng trên mảnh đất này, không thể không nói là tạo hóa trêu ngươi.
Rời khỏi sa mạc vượt qua thảo nguyên, trôi nổi băng qua biển rộng, chặng đường trở về khá thuận lợi, hành trình lúc đi gần mười tháng các nàng chỉ mất bảy tháng là sắp đến biên cảnh Đại Duật.
Đại Duật lúc này đang vào giữa mùa hạ, phương nam lại nóng bức vô cùng. Bên trong xe ngựa quá nóng quá oi bức A Hy hoàn toàn chịu không nổi, thà ngồi ở bên ngoài phơi nắng còn có thể ngẫu nhiên hưởng được một ít gió. Chân Văn Quân cũng bị nóng đến quá sức chịu đựng, lại không ra được mồ hôi, ngấm ở bên dưới da thịt mơ hồ có cảm giác kinh tởm. Nàng cởi bỏ tất cả hộ giáp chỉ mặc một bộ hồ phục khá mỏng, cưỡi Tiểu Tuyết tăng tốc mấy bước chạy vào bên trong rừng cây nhiệt đới. Trong này chính là phòng lạnh thiên nhiên, tán cây xanh mát nước chảy róc rách đều có thể giải nhiệt.
Người duy nhất còn có đủ bản lĩnh và nhẫn nại ngồi ở bên trong xe ngựa thậm chí còn đắp một tấm thảm mỏng tâm bình khí hòa mà ngủ cũng chính là Vệ Đình Húc. Chân Văn Quân thường ngày cứ sợ nàng bị rét lạnh, không ngờ cũng có thời điểm mà tất cả mọi người chịu không nổi chỉ có nàng là cực kỳ bình tĩnh.
Xuyên qua khu rừng nhiệt đới rậm rạp này là có thể đến Túc Độ, Chân Văn Quân tính toán thời gian một chút, nếu như ban ngày tranh thủ chút thời gian đi đường thì có lẽ trước khi trời tối sẽ có thể tiến vào địa phận Nam Nhai, nếu có thể tìm được một khách điếm dừng chân thì không còn gì tốt hơn.
Trong rừng mặc dù sẽ gặp phải một ít trùng kiến tiểu thú cũng cần phải đi xuyên qua một đoạn sơn đạo, nhưng dù sao thì so với việc phải chạy dưới ánh mặt trời chói chang vẫn thoải mái hơn rất nhiều.
Tả Khôn Đạt đi dò đường trở về, nói sơn đạo coi như là dễ đi xe ngựa có thể qua được. Sau khi báo cho Chân Văn Quân biết Tả Khôn Đạt lại cưỡi ngựa chạy đến phía sau đoàn xe của Mãnh Đạt Hãn, nói với bọn họ kế hoạch lộ trình. Mãnh Đạt Hãn cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy rừng cây nhiệt đới là cái dạng gì, bảo mọi người đi mau đi mau, hắn muốn uống nước suối trong núi.
Đoàn xe tiến vào bên trong rừng, lúc đầu có cảm giác hiu hiu mát mẻ vô cùng khoan khoái, có vài con muỗi bay theo cũng chẳng ảnh hưởng gì. Đợi sau khi xe ngựa tiến lên sơn đạo, một tràng âm thanh trầm thấp hùng hồn khiến Chân Văn Quân phải siết chặt dây cương. Tiểu Tuyết cảm giác được sự căng thẳng của nàng, lập tức dừng bước.
Nàng quay đầu lại, cùng Tả Khôn Đạt cũng đang kinh ngạc đến khó tin đưa mắt thoáng nhìn nhau.
"Ngao. . . . . ."
Trong lúc các nàng còn đang hoài nghi có phải chính mình đã nghe lầm hay không, âm thanh trầm đục của dã thú lại vang lên, lúc này cách các nàng càng gần hơn.
"Tiếng. . . . . . Tiếng gì vậy?" Rất nhiều người đều đã nghe được.
"Đây là, tiếng kêu của hổ sao?" Có người nhỏ giọng ngờ vực thốt ra một câu, không nghĩ tới vừa nói liền linh nghiệm.
Một con hổ đang quanh quẩn ở phía trên đầu bọn họ, đã sớm nhìn chằm chằm vào bọn họ.
"Nơi này sao lại có hổ?" Bị vua của muôn thú nhìn thẳng, ai cũng không dám manh động.
"Không có khả năng, không đúng a." Xa phu mà Chân Văn Quân mời đến dẫn đường nói, "Con đường này ta đã đi qua nhiều năm như vậy cho tới bây giờ chưa từng gặp hổ!"
Trong khi đang nói chuyện thì con hổ kia đã càng ngày càng gần.
"Nhưng mà nó đang ở đó rồi!" Người cho dù có lớn gan đến đâu dưới tình huống không hề chuẩn bị lại gặp phải mãnh thú cũng không thể bình tĩnh nổi.
"Lui lại." Chân Văn Quân cảm thấy con hổ này không được bình thường. Nàng hiểu được mãnh thú cho dù bỗng nhiên đối mặt nhiều người như vậy nó cũng sẽ không tùy tiện tiếp cận, trừ phi là đang đói đến cực điểm mới có thể mạo hiểm. Con hổ ở trước mắt này thực rõ ràng là càng tiến càng gần, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới. Nàng vừa nhìn chằm chằm mãnh hổ vừa bảo xe ngựa quay trở lại. Nhưng sơn đạo chật hẹp, xe ngựa nối đuôi nhau muốn lui trở lại chỉ trong một thời gian ngắn là rất không dễ dàng.
Mã phu thật cẩn thận kéo ngựa lùi lại, muốn đánh ngựa nhưng lại không dám phát ra tiếng, sợ sẽ chiêu dẫn lão hổ tới.
Vệ Đình Húc tỉnh dậy, cảm giác được bầu không khí bất thường, xốc màn che lên hỏi: "Làm sao vậy Văn Quân?"
Chân Văn Quân còn chưa trả lời Vệ Đình Húc cũng đã từ sắc mặt trắng bệch của nàng đọc ra được mối nguy hiểm.
Mãnh hổ bất thình lình nhảy vọt tới nhanh như gió, lao về phía mã phu đẩy hắn từ trên ngựa xuống dưới vừa cắn vừa lôi hắn về phía sau. Trong sự kinh hãi người ngã ngựa đổ, tình cảnh nhất thời trở nên đại loạn.
. . . . . .
Nhữ Trữ, Cấm uyển.
Sau lễ Hàn Thực Lý Duyên Ý đã dọn vào Hà Thọ cung bên trong Cấm uyển.
Đi xuyên qua mảnh vườn hoa hải đường rộng lớn, Lý Duyên Ý nện bước cực nhanh, sáu vị Truy Nguyệt cấm vệ quân theo sau bước đi không tiếng động, chỉ để lại những cánh hoa bị thổi hất lên không trung.
Lý Duyên Ý cầm trong tay một chiếc quạt xếp, túi gấm hải đường ở bên hông lắc lư đung đưa.
Đã hơn một năm rồi, vẫn không có tin tức gì của Vệ Đình Húc.
Lý Duyên Ý biết rõ sự gian khổ của Vạn Hướng Chi Lộ, có thể là hoàn toàn không có cơ hội truyền tin tức trở về, nhưng thật sự đã rất lâu rất lâu rồi không có tin tức, nàng vẫn nhịn không được mà nghĩ loạn.
Trong nửa năm đầu Lý Duyên Ý vẫn luôn tâm bình khí hòa chờ đợi, nàng tin tưởng với trí tuệ của Vệ Đình Húc cùng sự dũng cảm của Chân Văn Quân nhất định có thể sống sót trở về, sống sót mang theo tin tức của Lưu Hỏa quốc trở về, một lần nữa khai thông Vạn Hướng Chi Lộ. Đây là việc hệ trọng toàn quốc chú ý mang đến lợi ích thiên thu, chỉ cần Vệ Đình Húc có thể thành công, khi quay về triều trước tiên nàng sẽ thân phong cho nàng ấy chức quan cùng tước vị, đến lúc đó để xem kẻ nào còn có mặt mũi mà ngăn trở.
Theo thời gian trôi qua, đoàn người Vệ Đình Húc tựa như biến mất không có một chút tin tức nào, Lý Duyên Ý có một loại cảm giác chẳng lành, lẽ nào các nàng đã. . . . . .
Những ngày gần đây Lý Duyên Ý vẫn luôn nghẹn nín trong lòng, phiền, vẫn luôn rất phiền.
Biên cương chiến loạn căn bản không có biện pháp tận trừ, Trùng Tấn còn đang nghỉ ngơi dưỡng sức không xuất hiện, nhưng tây bắc còn có tam đại hồ tộc không ngừng quấy rối, đám phản tặc Hoàng Thổ giết một đợt lại kéo tới một đợt, gần đây lại xuất hiện "Tru Tà Giáo" gì gì đó. Các tấu chương được dâng lên vẫn không dám trực tiếp đề cập đến tên của "Tru Tà Giáo", nhưng trong lòng Lý Duyên Ý đều biết. Chữ "Tà" này ngoại trừ ám chỉ nàng "Yêu phụ trọc loạn triều cương", còn có thể là ai khác? Lý Duyên Ý ngược lại muốn phát binh nghiền nát toàn bộ đám phản tặc đó, nhưng nàng không có nhiều nhàn binh như vậy, sự tình có nặng có nhẹ, số lượng binh lính có hạn nên được dùng vào chỗ cần thiết nhất, đánh đuổi tam đại hồ tộc ra khỏi Đại Duật quan trọng hơn, đám nghịch tặc còn lại sau đó thảo phạt cũng không muộn.
Hồ tộc loạn đảng chính là tật bệnh dai dẳng của Đại Duật, qua bao thế hệ đế vương cũng không thể trị khỏi, tới lúc nàng thượng vị vẫn là như thế.
Sau khi đăng cơ Lý Duyên Ý gần như không có một ngày nào có thể trôi qua thanh nhàn, trừ những việc đó ra còn có việc cải cách ruộng đất, cải cách thuế khóa, tu kiến hệ thống lục vận thủy cừ mới cùng việc xây dựng lăng mộ. . . . . . Những việc này nàng hoàn toàn có thể buông tay để cho người khác quản, nhưng nàng không tin tưởng năng lực của những người này, không tin bọn họ có thể thực hiện được ý tưởng của chính mình, cũng sợ có người sẽ từ đó trục lợi, lừa trên gạt dưới.
Lý Duyên Ý biết bản thân không có ba đầu sáu tay không có khả năng tự mình can dự vào mọi chuyện, nhưng nàng chính là không bỏ xuống được. Nàng biết trong lòng có một nút thắt không giải được, thuyết phục không được bản thân mình. A Hâm và Vệ Đình Húc cũng không có ở bên cạnh, nàng ngay cả một người để tâm sự nỗi lòng cũng không có.
"Bệ hạ." Binh sĩ của Truy Nguyệt cấm vệ quân từ xa chầm chậm chạy đến, giống như một cơn gió quét qua lá cây, nhỏ giọng dừng ở trước mắt nàng, "Bệ hạ, Thái hậu mời ngài đêm nay đến Trường Ninh cung cùng nhau dùng bữa tối."
Đúng rồi, còn có Thái hậu! Vốn đã bận rộn đến ăn ngủ không yên, Thái hậu còn liên tục nhắc mãi, thúc giục nàng mau chóng lập Hoàng hậu, mau chóng sinh hạ Thái tử củng cố giang sơn Lý thị. Lý Duyên Ý nói phong Vệ Cảnh An làm Quý phi, chờ hắn từ bắc tuyến trở về sẽ cố gắng sinh Hoàng tử. Thái hậu biết rõ nàng chỉ nói cho qua, Vệ Cảnh An kia đã đào tẩu rồi, căn bản không có khả năng trở lại, cũng không biết hai người bọn họ kẻ xướng người họa có phải là đã sớm an bài thật tốt rồi không. Cách xa nhau ngàn dặm làm thế nào có thể sinh Hoàng tử? Thái hậu không bỏ qua, muốn nàng lập tức đi tuyển tú lang, làm phong phú hậu cung.
Đừng nói nàng không có thời gian, dù cho có thời gian thì một lòng cũng chỉ đặt ở trên người A Hâm, tuyển cái gì tú lang!
Lý Duyên Ý mong muốn chính là chờ A Liêu mang về cho nàng bí thuật nữ nữ sinh tử sau đó sẽ cùng A Hâm thực tiễn bí thuật. Nếu như A Liêu chậm trễ không thể trở về hoặc là tìm không thấy bí thuật, nàng chỉ có thể thối lui mà tìm biện pháp thứ hai, ở bên trong dòng họ tuyển chọn một ấu tử nhận làm con thừa tự, dốc lòng bồi dưỡng. Đến khi bắt đầu lựa chọn ấu tử, trong dòng họ sẽ lập tức nhấc lên một trận tranh giành cấu xé ngươi chết ta sống, ai có thể tranh thủ lọt được vào mắt Hoàng thượng thì người đó sẽ có thể trở thành thế hệ đế vương tiếp theo, đến ngày sau đăng cơ, thân sinh phụ mẫu sẽ có thể cậy nhờ vào thế lực này. Cơ hội tốt như vậy tất cả mọi người đều sẽ liều mạng, đây chính là toàn bộ giang sơn!
Lý Duyên Ý vừa nghĩ đến chuyện này liền đau đầu, vốn là loạn trong giặc ngoài còn chưa thật sự diệt trừ bên trong cung đình lại dấy lên sóng gió. Nhận làm con thừa tự nối dòng là sự lựa chọn bất đắc dĩ đứng hàng thứ hai, nàng hi vọng nhất vẫn là có thể cùng A Hâm có một hài tử của chính mình.
Dù rằng chuyện này là thập phần xa vời.
"Ngươi đi hồi bẩm với Thái hậu, quả nhân phải đi Thượng thư đài, không đến được." Lý Duyên Ý tỏ vẻ bình tĩnh nói.
"Dạ"
"Bệ hạ!" Lại một Truy Nguyệt binh sĩ vội vã chạy tới, mặt đầy mồ hôi.
"Lại có chuyện gì?" Lý Duyên Ý bực mình hỏi.
"Vệ, Vệ nữ lang đã trở về!"
Lý Duyên Ý toàn thân chấn động, giơ tay cầm lấy ống trúc mà nàng trình lên, mở ra lướt mắt nhanh như gió xem xong sau đó cẩn thận tỉ mỉ đọc lại từng chữ một lần nữa.
Vệ Đình Húc các nàng không chỉ còn sống mà còn thật sự tìm được Lưu Hỏa quốc, ký kết thương mậu khế ước không nói, lại còn mang theo cả Quốc vương của Lưu Hỏa quốc đưa về đến đây?! Khá lắm Vệ Đình Húc! Cho tới bây giờ cũng không làm quả nhân thất vọng!Trong thư nói các nàng còn hai mươi ngày nữa là có thể tiến vào biên giới lãnh thổ Đại Duật, tính toán cước trình của tín sứ thì hiện giờ đoàn người Vệ Đình Húc hẳn là đã đến gần biên giới Nam Nhai rồi.
Lý Duyên Ý suy nghĩ thật nhanh, khẽ gọi một tiếng: "A Liệt, A Ẩn!"
Hai người ở bên trong đội Truy Nguyệt quân vẫn luôn đi theo nàng chợt quỳ xuống đồng thanh nói: "Có thần!"
"Hai người các ngươi lập tức dẫn quân đi đến Túc Độ tiếp ứng xe ngựa của Vệ Đình Húc, nhất định phải nghênh đón các nàng bình an tiến vào Nhữ Trữ!"
"Dạ!"
Nếu Lý Duyên Ý đã có được tin tức của Vệ Đình Húc, vậy thì những kẻ có tâm tư khác nhất định cũng biết.
Nhữ Trữ hiện giờ, so với thời điểm các nàng rời đi đã hoàn toàn bất đồng.