Cuối mùa thu, tất cả các loài động vật hoang dã đều bắt đầu dưỡng mỡ béo, tự bọc chính mình thành một quả cầu, chuẩn bị trú đông.
Đây là mùa thích hợp nhất để đi săn, Chân Văn Quân vừa mới chăm chút thỏa đáng cho hoa cảnh bên trong phủ, không chịu ngồi yên, chỉ cần có thời gian nhàn hạ thì tràn khắp đầu óc đều là suy nghĩ lung tung, đơn giản cưỡi Vân Trung Phi Tuyết đi dã ngoại săn thú, lần nào cũng đi săn đến ban đêm mới trở về, ngược lại mang về không ít món ăn dân dã.
Đi vài lần bị Tiểu Kiêu phát hiện, nháo ầm lên nhất quyết muốn đi cùng nàng. Chân Văn Quân vốn không muốn mang nàng theo, Tiểu Kiêu không nói hai lời trực tiếp nhảy lên ngựa, ôm chặt eo Chân Văn Quân làm thế nào cũng không chịu xuống. Chân Văn Quân cưỡi ngựa luôn luôn phi nhanh, sợ vài lần xóc nảy làm hài tử ngốc này ngã đập đầu xuống đất lại càng đần độn hơn, đành phải xách nàng tới phía trước người mình, ôm nàng bảo hộ vững vàng.
Tiểu Kiêu lớn lên ở Cốt Luân thảo nguyên, trời sinh mang theo dã tính, một cặp mã đao lạnh lẽo không rời thân. Lúc trước trên đường quay trở về Đại Duật gặp hổ đói tập kích Tiểu Kiêu đã biểu hiện ra sự quyết đoán không hề tầm thường, Chân Văn Quân biết nàng là người có tố chất tốt để luyện võ.
Ở Nhữ Trữ mấy tháng, dùng ngôn ngữ Đại Duật trao đổi cùng nàng đã không còn là vấn đề gì lớn, mức độ thông minh của đứa nhỏ này vượt ngoài dự kiến của Chân Văn Quân.
Tiểu Kiêu đã chịu đựng quá đủ những ngày ở trong phủ chỗ nào cũng không thể đi, Chân Văn Quân gần đây tâm sự trùng điệp không có thời gian để ý đến nàng, lại càng không nói đến chuyện mang nàng đi ra ngoài chơi. Tiểu Kiêu tìm không được bằng hữu đồng lứa, Chân Văn Quân lại không quan tâm đến nàng, phần lớn thời gian nàng chỉ ở một mình, tự mình cầm bút viết viết vẽ vẽ, hoặc là lật giở sách để giết thời gian.
Nếu không phải lúc này đi săn, Chân Văn Quân gần như đã quên mất sự tồn tại của nàng.
Cưỡi Vân Trung Phi Tuyết ra khỏi cửa thành, sau khi tiến lên quan đạo xe ngựa dần dần trở nên ít hơn, trời cao đất rộng, Chân Văn Quân bảo Tiểu Kiêu ngồi vững túm chặt dây cương, không đợi Tiểu Kiêu ứng đáp nàng liền hét lớn một tiếng, roi vung lên, Vân Trung Phi Tuyết lập tức lao đi vùn vụt tựa như gió giật sấm rền, thân mình nhỏ nhắn đơn bạc của Tiểu Kiêu ở trên lưng ngựa xóc nảy dữ dội có chút bất ổn, cứ lắc lư sang hai bên.
"Phần eo dùng sức, hai chân dùng sức kẹp chặt!" Chân Văn Quân ở bên tai nàng căn dặn.
Những sợi tóc mảnh của Tiểu Kiêu bị gió thu thổi bay, lộ ra một đôi mắt kích động, nàng làm theo lời Chân Văn Quân quả nhiên ngồi vững vàng hơn không ít. Cho dù ngồi không vững cũng có hai cánh tay của Chân Văn Quân ở ngay bên người, tuyệt đối sẽ không để cho nàng ngã xuống ngựa bị thương.
Tiểu Tuyết càng chạy càng nhanh xóc nảy cũng càng lúc càng dữ dội, Tiểu Kiêu chẳng những không sợ hãi ngược lại còn hưng phấn kêu to.
Chân Văn Quân cười nói: "Hảo hài tử! Còn có thể kiên trì được chứ?"
"A mẫu nhanh chút nữa!"
Tiểu Kiêu còn gan dạ hơn so với nàng nghĩ, Chân Văn Quân nhìn thấy nàng giống như nhìn thấy chính mình lúc nhỏ, có chút bất ngờ mà lại thân thiết, trái tim bị ngâm trong nước lạnh nhiều ngày được truyền vào một ít ấm áp hiếm có.
Rốt cục ngừng lại, Chân Văn Quân thấy trong rừng có một con lợn béo núc, liền cầm cung tên nhẹ nhàng xuống ngựa, Tiểu Kiêu cũng nhìn thấy, đang muốn nói chuyện, Chân Văn Quân đưa tay ra hiệu "Suỵt" với nàng, nàng lập tức không dám động đậy, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm con lợn rừng kia.
Chân Văn Quân kéo dây cung chuẩn bị bắn, từ vai cho đến eo lưng đều đặc biệt kiện mỹ. Tiểu Kiêu thấy nàng ngắm mãi mà không bắn có chút sốt ruột, cũng không dám mở miệng nói chuyện, sợ dọa con lợn rừng chạy mất.
Chân Văn Quân cũng không sốt ruột, con lợn rừng vừa mới đi đến nơi này còn đang thăm dò chung quanh, đợi nó nghe ngóng một vòng tìm được thức ăn mà nó cảm thấy hứng thú rồi, đối với mọi vật chung quanh thả lỏng cảnh giác, lúc đó Chân Văn Quân liền bắn tên, một mũi trúng đích. Con lợn rừng ăn đau chạy như điên, Tiểu Kiêu vui vẻ hò hét, Chân Văn Quân phóng lên lưng ngựa lập tức đuổi theo, liên tục truy đuổi cho tới khi con lợn rừng mất máu quá nhiều thể lực chống đỡ hết nổi, dễ dàng đem nó trói vào trên thân cây, lát nữa đi săn xong rồi trở về thu thập.
Tiểu Kiêu ầm ĩ cũng muốn tự mình bắn lợn rừng, Chân Văn Quân trong đầu chợt lóe lên hình ảnh ngày xưa khi cùng Vệ Đình Húc đi săn nàng cũng từng đưa ra yêu cầu giống như vậy, giống như một hài tử vui vẻ chưa hiểu thế sự.
Hình ảnh bao la hùng vĩ của ánh tà dương ngày hôm đó khiến cho người ta cả đời khó quên.
Chân Văn Quân còn đang đắm chìm bên trong hồi ức về quá khứ, Tiểu Kiêu đã chìa tay tới muốn cầm cung tên.
"Ngươi kéo không nổi đâu." Chân Văn Quân không cho.
Tiểu Kiêu không phục nhất quyết muốn kéo, Chân Văn Quân bị nàng ầm ĩ đến hai lỗ tai phát đau, đành phải thỏa mãn tâm ý của nàng đưa cung tên cho nàng. Quả nhiên Tiểu Kiêu kéo cả buổi mặt đều nghẹn đỏ thật vất vả bắn ra một mũi tên, bay không tới cự ly hai bước thì đã mềm oặt là đà rơi trên mặt đất, Tiểu Kiêu bị một trận đả kích.
"Đừng bĩu môi a." Chân Văn Quân hướng đến cái đầu tròn tròn của nàng sờ loạn một chút, "Trở về ta làm cho ngươi một bộ cung tên phù hợp với ngươi là được rồi. Cái này quá căng."
"Vậy có phải là sẽ không hiệu quả, bắn không tới con mồi hay không?"
"Bắn không chết được dã thú to lớn, nhưng mà mấy loại động vật nhỏ như thỏ thì không thành vấn đề."
"Thật sao!"
"Ta đã gạt ngươi bao giờ."
"A mẫu là tốt nhất!"
Tiểu Kiêu vui vẻ chặt mấy nhánh hoa trên cây tử đằng đan bện thành mũ rơm đội lên đầu Chân Văn Quân, Chân Văn Quân thấy nàng cười đến mức đôi mắt biến thành hai vầng trăng khuyết, lần đầu tiên cảm thấy Tiểu Kiêu cũng không phiền chán như vậy, ngược lại có vài phần trẻ con và đáng yêu, cũng không so đo việc nàng hễ mở miệng là lại gọi a mẫu.
Lúc mang theo mấy con mồi trở lại Trác Quân phủ thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Vệ Đình Húc đã từ Cấm uyển trở về, đang ở bên hồ cắt tỉa hoa hồng.
"Hôm nay trở về sớm như vậy?" Chân Văn Quân bảo gia nô hỗ trợ đem mấy con mồi đưa đến phòng bếp, nàng trước tiên đi rửa tay, cầm bồ kết liếc mắt nhìn Vệ Đình Húc một cái rồi đi đến chỗ chậu nước.
"Sớm? Một canh giờ trước ta đã trở về rồi."
"Ô, trở về sao không đi nghỉ ngơi?"
"Mùa hoa nở đã qua, thừa dịp trước khi bước vào mùa đông giá rét cắt tỉa cành lá cho thật tốt, cũng giúp cho chúng nó thoải mái vượt qua một mùa đông."
"Ân, nói cũng đúng, vẫn là Tử Trác suy nghĩ chu đáo." Chân Văn Quân rửa tay xong lại rửa mặt, rửa mặt xong lại đi đến phòng bếp giúp đỡ gia nô cùng nhau xử lý thú săn. Lột hết da vẫn chưa tính, còn giúp đỡ bọn họ cùng nhau cắt thịt, xâu thành sợi treo lên, từ lúc bắt đầu trở về chưa từng ngừng nghỉ.
Vệ Đình Húc toàn bộ quá trình ngồi ở một bên nhìn thấy không nói gì, cũng không quấy rầy nàng. Chân Văn Quân cúi đầu bận bịu, nhưng dù sao cũng không phải là kẻ mù, Vệ Đình Húc ở đằng kia đợi nàng nàng nhất định là biết được.
"Thời tiết đang lạnh dần đúng là thời điểm tốt để dự trữ thịt." Chân Văn Quân ngồi trên băng ghế gỗ nhỏ xâu thịt, trong tay không dừng, ngẩng đầu lên hướng đến Vệ Đình Húc cười cười.
"Ngươi bận rộn cả một ngày, cũng không nhớ ta?" Vệ Đình Húc ngồi vào bên cạnh nàng bất ngờ ném ra những lời này, có chút hàm ý ủy khuất.
"Nhớ a, sao lại không nhớ. Nhưng ta cũng phải lao động mà." Chân Văn Quân vươn dài cổ đặt một nụ hôn lên má nàng, "Mùa hạ năm nay mưa cũng không nhiều, không chắc khi nào thì lại tới một năm mất mùa, ta cũng không muốn lại trải qua nạn đói một lần nữa, lo trước khỏi họa."
Vệ Đình Húc tựa hồ rất hài lòng với nụ hôn này, tự mình đi rót một chén rượu đến cho Chân Văn Quân uống. Chân Văn Quân phơi thịt xong vẫn không chịu ngồi yên, lại đi làm cung tên, cũng không có ý định trở về phòng ngủ.
"Hôm nay thế nào lại có tinh lực như vậy?" Vệ Đình Húc cầm trong tay một quyển sách, trông có vẻ đã đọc xong rồi.
"Trước đó không phải mang Tiểu Kiêu đi săn thú sao? Nàng cứ nháo đòi tự mình bắn cung, bộ cung tên của ta nàng kéo không nổi, nên muốn làm cho nàng một bộ để chơi. Có đồ chơi nàng sẽ không đến phiền ta nữa."
"Nhìn ra được ngươi rất quan tâm nàng."
Chân Văn Quân cười cười nói: "A phụ a mẫu ta qua đời từ rất sớm, không người thương yêu, hiểu rõ lẻ loi hiu quạnh là tư vị gì. Tiểu Kiêu đứa nhỏ này tuy rằng có chút lỗ mãng có chút khiến người phiền chán, nhưng bản tính không xấu. Trong phạm vi khả năng cho phép ta có thể chiếu cố được bao nhiêu hay bấy nhiêu, dù sao cũng là tiện tay mà thôi, cũng không tốn công."
"Trên cung tên còn khắc hoa?"
"Nếu đã bắt tay vào làm thì không bằng cứ làm ra thứ tốt nhất."
Vệ Đình Húc cũng có hứng thú, muốn giúp nàng khắc thật tốt phần hoa văn còn lại. Chân Văn Quân không cho, nói rất dễ bị thương.
"Còn nhớ ta đã từng làm hình nhân gỗ cho ngươi không?" Vệ Đình Húc không phục, "Hình nhân gỗ phức tạp hơn rất nhiều ta cũng có thể hoàn thành, chút kỹ xảo nho nhỏ này sao lại làm khó được ta?"
Trong lời nói của Vệ Đình Húc tràn đầy giận dỗi không chút khách khí, giận dỗi mà còn tranh hơn thua có phần nghiêm túc.
Chân Văn Quân đã không còn nhớ rõ Vệ Đình Húc từ khi nào thì bắt đầu thói quen ở trước mặt nàng có thể biểu lộ cảm xúc không chút che đậy, còn nhớ lúc mới tiếp cận nàng nàng không hề có sơ hở, là người tuyệt đối không có khả năng khiến cho người ta phát hiện tâm tư.
Vệ Đình Húc như thế này có lẽ chỉ có mỗi mình nàng là có thể nhìn thấy.
Trong lòng nghĩ như vậy khó tránh khỏi có chút áy náy, bởi vì đoạn thời gian này vô thức lẩn tránh Vệ Đình Húc mà áy náy.
"Ngươi muốn thử cũng được." Chân Văn Quân nói, "Nhưng mà ta phải che chở ngươi."
"Che chở?"
Chân Văn Quân kéo một chiếc ghế dựa đến trước người mình, bảo nàng ngồi vào đây. Sau khi Vệ Đình Húc ngồi xuống hai cánh tay của Chân Văn Quân từ phía sau nàng ôm vòng tới, cằm đặt trên vai nàng, hai bàn tay bao bọc, đem bàn tay nàng che chở trong lòng bàn tay mình, cùng nàng đồng bộ, chậm rãi dùng đao khắc dọc theo từng đường nét đã được vẽ sẵn trước đó cẩn thận tỉ mỉ chạm khắc.
Từng đóa hoa nở rộ dưới bàn tay khéo léo của các nàng, Chân Văn Quân cảm giác được hô hấp của hai người các nàng đang dung hợp vào nhau.
Vệ Đình Húc khẽ xoay đầu qua, dưới ánh mắt tương giao trái tim nảy đập kịch liệt, đôi môi tươi đẹp càng lúc càng gần kề. . . . . .
Lúc sắp sửa hôn tới thì đầu ngón tay của Chân Văn Quân bỗng nhiên đau xót, nụ hôn này chỉ vừa chạm nhẹ đã dừng lại.
Máu từ trên đầu ngón tay của nàng từ từ nhỏ giọt rơi xuống, nhìn qua có chút đáng sợ.
Vệ Đình Húc nhíu chặt mày, lập tức đứng dậy đem đao khắc nắm tới trong tay, giống như lo sợ đao khắc sẽ há miệng nuốt chửng lấy Chân Văn Quân.
Tiểu Kiêu đúng lúc tắm rửa xong dự tính trở về phòng ngủ, đột nhiên nhìn thấy một màn này lập tức vứt đi y phục trên tay mình, xông tới túm lấy bàn tay đang cầm đao của Vệ Đình Húc cắn xuống thật mạnh.
"Tiểu Kiêu!" Chân Văn Quân cũng không thấy rõ con báo nhỏ này là từ chỗ nào xông tới, lại còn há mồm liền cắn, lập tức đi lên túm lấy nàng, quát lớn, "Nhả ra!"
Tiểu Kiêu kiên quyết không nhả, Chân Văn Quân túm chặt gáy của nàng cơ hồ xách cả người nàng lên lơ lửng giữa trời lắc giũ, hai hàm răng nhọn của Tiểu Kiêu vẫn là không chịu mở ra.
"Ngươi!" Chân Văn Quân giơ tay lên ra vẻ muốn đánh, ánh mắt ủy khuất của Tiểu Kiêu khiến nàng chợt dừng động tác, nhất thời không xuống tay.
"Ta không muốn hại a mẫu ngươi." Vệ Đình Húc nghiêm mặt nói, "Chẳng qua là ngoài ý muốn mà thôi. Ngươi nếu không buông ra ta sẽ ném ngươi trở lại Cốt Luân thảo nguyên, vĩnh viễn không thể quay về Đại Duật."
Câu nói này của Vệ Đình Húc cực kỳ hiệu quả, Tiểu Kiêu lập tức buông lỏng nàng ra, tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm khuôn mặt của Vệ Đình Húc cãi lại: "A mẫu mới sẽ không cho ngươi thực hiện được!"
Vệ Đình Húc cũng không bởi vì Tiểu Kiêu chỉ là một tiểu hài nhi mà nhẹ nhàng ôn hòa đối với nàng, lời đe dọa này cũng không phải chỉ là trò bịp tùy ý lừa gạt tiểu hài tử mà thôi. Nàng hơi khom lưng tới gần Tiểu Kiêu, mang theo sát khí áp bức kề sát khuôn mặt của nàng:
"Nếu như không tin ngươi hoàn toàn có thể thử xem. Nếu như ngươi còn trái nghịch với ta, ta có cả ngàn loại phương pháp khiến cho ngươi đời này đều không thể gặp lại a mẫu ngươi."
Tiểu Kiêu sắc mặt trắng bệch, hai bả vai dần dần co rụt lại.
"Được rồi, các ngươi đừng náo loạn." Chân Văn Quân vội chen vào giữa các nàng, hướng đến Vệ Đình Húc cười nói, "Ngươi cùng tiểu hài nhi so đo cái gì? Nàng tưởng là chúng ta có cái gì mâu thuẫn nên mới xúc động như vậy. Đến, Tiểu Kiêu, mau nhận lỗi với Tử Trác di di. Tử Trác di di của ngươi sao có thể nỡ làm tổn thương ta? Vết thương này là do ta trong lúc đang làm cung tên cho ngươi không cẩn thận bị thương, ngươi đã hoàn toàn trách lầm Tử Trác di di rồi. Mau, đến nhận lỗi là được rồi."
Chân Văn Quân muốn kéo nàng từ phía sau đi lên, Tiểu Kiêu vung tay đẩy Chân Văn Quân ra, rưng rưng nước mắt cắn môi không quay đầu lại mà bỏ chạy.
Chân Văn Quân biết nàng sẽ không chạy ra khỏi Trác Quân phủ, A Trúc đứng ở xa xa cũng nhìn thấy, hướng đến Chân Văn Quân gật gật đầu, ý bảo đừng lo lắng, nàng đi trông chừng Tiểu Kiêu.
"Cho ta xem, có đau không?" Chân Văn Quân đem bàn tay của Vệ Đình Húc cầm vào trong tay mình, đau lòng thổi thổi, "Đứa nhỏ này thật sự rất không biết chừng mực, ta nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn nàng một trận. Mau chóng theo ta đi băng bó lại."
Dẫn Vệ Đình Húc đi vào trong sảnh đường ngồi, thời điểm Chân Văn Quân đi lấy thảo dược cho nàng tùy ý nhắc lại: "Ngươi cũng thật là, Tiểu Kiêu mới mấy tuổi ngươi cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ làm gì chứ."
"Vì sao lại không?"
Chân Văn Quân thoáng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc không hề có một tia biểu cảm nào giống như đang nói đùa: "Nếu vừa rồi nàng mang theo mã đao, trực tiếp đâm trúng ta mà không phải là há miệng cắn. Ngươi còn cảm thấy nàng ở tuổi này vẫn chỉ là một đứa nhỏ không biết thế sự sao? Thời điểm ta ở tuổi này của nàng thì đã bắt đầu giết người rồi."
Động tác băng bó trong tay Chân Văn Quân thoáng dừng một chút.
"Văn Quân, ta không biết mấy ngày gần đây ngươi vì cái gì mà tận lực lẩn tránh ta. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, bất luận là ai cũng không thể chia rẽ ngươi và ta. Ta sẽ không rời bỏ ngươi."