Nhữ Trữ vào mùa hạ nóng như thiêu như đốt mặt trời đỏ rực nhô cao, ban ngày ở trong hai thị tập đông tây thương gia khách hàng thưa thớt, mãi cho đến lúc bắt đầu chạng vạng mặt trời từ giữa không trung hạ xuống phía tây, đám đông người mới dần dần xuất động, hai thị tập mới dần dần trở nên náo nhiệt.
Đáng lẽ bắt đầu từ canh hai Kim ngô vệ sẽ gõ chuông giới nghiêm ban đêm, nhưng thương đội của Lưu Hỏa quốc đang lục tục tiến đến Đại Duật, mang đến rất nhiều đồ vật mới lạ, làm phong phú cực độ cho các thị tập tại Nhữ Trữ, thương mậu càng ngày càng phát triển. Lý Duyên Ý hạ pháp lệnh lùi lại giờ giới nghiêm ban đêm, tạo thuận lợi rất lớn cho thương đội của Lưu Hỏa quốc, để cho bọn họ ở Đại Duật ăn uống đến no căng đầy tràn, lại có hứng thú bất chấp nguy hiểm tính mạng tiếp tục lui tới. Đồng thời, hoàng kim châu báu các loại tài nguyên của Lưu Hỏa quốc cũng ồ ạt chảy vào Đại Duật, trợ giúp cho quốc gia cằn cỗi này dần dần khôi phục.
Thấy được lợi ích, Lý Duyên Ý nóng lòng muốn đẩy nhanh hơn một chút việc khai thông Vạn Hướng Chi Lộ.
Sớm ngày khai thông Vạn Hướng Chi Lộ, càng nhiều tài phú cũng sẽ sớm ngày tuôn tràn vào quốc khố của Đại Duật.
Lý Duyên Ý cùng Tư đồ Vệ Luân và Đại hồng lư Bạc Lan cùng nhau bàn bạc, tất cả mọi người đồng ý gia tăng độ tuổi lao dịch, khắp toàn bộ Đại Duật bất luận nam nữ, dân chúng nô tịch từ mười bốn tuổi đến sáu mươi tuổi đều phải chịu lao dịch ba năm.
Pháp lệnh mới được ban bố, lao dịch gia tăng, nguồn lao động lớn nhất quốc nội toàn bộ đổ dồn vào Vạn Hướng Chi Lộ, Lý Duyên Ý mong muốn chính là trong năm Chiếu Vũ thứ ba có thể khai thông hoàn toàn con đường này.
Nàng không thể không gấp.
Chiếu Vũ năm thứ ba trung thu qua đi, hồ tộc ở bắc cảnh lại bắt đầu rục rịch, biên cương đã đánh vài trận chiến, kỳ thật đều chỉ là màn thăm dò của hồ tộc mà thôi. Không ngừng quấy rối chẳng biết đến khi nào sẽ đột nhiên khai chiến, Lý Duyên Ý lo lắng chính là Đại Duật vừa mới dự trữ được một ít lương thực, kho lương vẫn còn chưa lấp đầy, nhân khẩu còn cực kỳ ít ỏi, nếu như lại khai chiến thì đừng nói lương thảo khó cung cấp, nhân khẩu lại sẽ cạn kiệt. Đến lúc đó nếu muốn thúc đẩy tân pháp nữ nữ thành hôn nhất định sẽ bị phản đối kịch liệt, khiến cho pháp lệnh vốn có vẻ hoang đường này càng khó đẩy mạnh hơn nữa. Cho dù không ai phản đối, Lý Duyên Ý cũng tự biết rõ không ổn.
Nền tảng của tất cả mọi thứ đều là hoàng kim đều là tiền! Lý Duyên Ý biết rõ tiền có bao nhiêu trọng yếu, biết rõ sự phát triển của Vạn Hướng Chi Lộ có ý nghĩa dự trữ hoàng kim đồng thời có thể tạo điều kiện cho bạch ngân châu báu lưu thông trên thị trường điên cuồng chảy vào.
Nàng đến nằm mơ đều muốn. Vạn Hướng Chi Lộ nhất định phải nhanh chóng thông suốt.
Cùng lúc đó, việc tuyển chọn võ tướng cho bắc cương một lần nữa rơi vào trong mắt các gia tộc thế lực tại triều đình.
Loan Cương cùng vây cánh của Canh Bái dâng tấu thỉnh chiến, Lý Duyên Ý liền hỏi bọn họ có chọn được tướng lĩnh nào phù hợp hay không. Không cần phải nói, đám người Loan Cương dĩ nhiên đề cử đích trưởng tử của Canh Bái là Canh Dụ lãnh binh bắc cương, chống chọi hồ tặc.
Loan Cương đều đã nghĩ sẵn trong đầu sau khi Lý Duyên Ý phủ định thì nên tiến thêm một bước như thế nào để thuyết phục, không nghĩ tới Lý Duyên Ý lại có thái độ khác thường đáp ứng lời đề nghị đó, quá mức vượt ngoài dự kiến của Loan Cương. Nhưng hàm tước mà Lý Duyên Ý cấp cho Canh Dụ cũng không phải là chủ soái nhị phẩm tương tự như Trấn Bắc Đại Tướng quân, mà là phó tướng của Bạc Khâm đang đóng quân ở bắc cương.
Bạc Khâm là ca ca họ hàng dòng bên của đương kim Đại hồng lư Bạc Lan, năm nay bốn mươi hai tuổi, chính là độ tuổi tinh tráng dũng mãnh. Trước kia Bạc Khâm chỉ là một Động Xuân Trường sử chẳng có gì nổi bật, Lý Duyên Ý khi còn chưa đăng cơ đã bước qua thiên sơn vạn thủy, chú ý đến không ít nhân tài, Bạc Khâm chính là một trong số đó.
Bạc Khâm lúc còn trẻ từng có hùng tâm báo quốc, nhưng không sánh được với Bạc gia xuất thân Nhữ Trữ, Động Xuân Bạc gia dưới cái bóng của Tạ gia cùng Trưởng Tôn gia thế lực khổng lồ lúc ấy không có chút nào nổi bật. Dưới chế độ thuyên tuyển quan lại dựa vào xuất thân Bạc Khâm vẫn luôn lặng lẽ vô danh, mãi cho đến năm ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi vẫn còn là một Trường sử, khát vọng tuổi trẻ cơ hồ cũng đã quên mất.
Đổi lại là người khác thì lúc đó hẳn cũng chỉ ăn không ngồi rồi chờ chết thôi, nhưng Bạc Khâm vẫn như trước không chịu từ bỏ, mỗi ngày đều chăm chỉ luyện tập võ nghệ đọc thật nhiều sách, Lý Duyên Ý vẫn luôn phái người âm thầm quan sát hắn, thấy hắn đích thực là một người khả dụng nên cách đây hai tháng đã điều hắn tới Nhữ Trữ, để cho hắn huấn luyện cấm vệ quân, Lý Duyên Ý tự mình xác định người này là người có hùng tài đại lược, bèn phá lệ cất nhắc hắn làm tứ phẩm Kiến Uy Tướng quân, tiếp nhận hổ phù trấn thủ biên quan.
Bạc Khâm chịu đựng nhiều năm cuối cùng cũng chờ được tới ngày xuất đầu lộ diện, sự cảm kích đối với Lý Duyên Ý không có cách nào nói nên lời, chỉ có thể vì nàng cúc cung tận tụy da ngựa bọc thây mới có thể báo đáp ơn tri ngộ.
Canh Dụ được sinh ra trong thế gia vọng tộc, từ khi Canh Thái hậu được phong làm Thái hậu, Canh gia càng thêm hiển hách. Canh Dụ chính là đích trưởng tử, luôn luôn cao ngạo, làm sao có thể nhịn nhục chấp nhận làm phó thủ của một kẻ thôn phu? Canh Dụ ngàn vạn lần không muốn.
Canh Bái trong lòng cũng không dễ chịu, nhưng Lý Duyên Ý lúc này phá lệ cất nhắc Bạc Khâm khiến hắn đánh hơi được chút mùi vị khác lạ.
Theo đạo lý mà nói bất kể là Bạc Lan hay Bạc Khâm đều không có tư cách đạt được chức quan hiện tại, Lý Duyên Ý đặc cách đề bạt ít nhiều cũng sẽ bị nghi ngờ. Lý Duyên Ý có thể hoàn toàn bất chấp quần thần nghi ngờ chất vấn chống chọi áp lực mà nâng đỡ đều là người của Bạc gia, có thể thấy rõ được sự kỳ vọng dành cho Bạc gia.
Không chỉ có Canh Bái cảm giác được Lý Duyên Ý muốn trọng dụng Bạc gia, Vưu Thường thị cũng nhìn thấy ở trong mắt.
"Xem ra bệ hạ đối với Vệ thị đã bắt đầu kiêng kỵ."
Bên trong viện của Canh phủ hai con chim khổng tước lam lục kia thập phần chói mắt, Vưu Thường thị híp mắt nhìn khổng tước, trông có chút bí hiểm: "Cho nên mới phải trọng dụng Bạc thị, thậm chí đem chuyện đóng giữ biên quan trọng yếu như vậy giao cho Bạc Khâm. Bệ hạ muốn dùng Bạc thị đến chế hành Vệ gia. Ha ha ha, cuối cùng cũng đã mở mắt."
Canh Bái thưởng thức hộp hương có chạm trổ hình chim khổng tước bằng vàng ở trong tay, ánh mắt một khắc cũng chưa từng rời khỏi thân hộp tinh xảo: "Bệ hạ không biết đã bị cái gì kích thích cả người đều thay đổi. Có lẽ là đã nghe được thông tin gì đó về Vệ thị, không dám tiếp tục toàn tâm dựa vào nữa, lúc này mới nghĩ tới Bạc thị. Bạc thị này được nâng đỡ thì người chịu tổn thất không chỉ là Vệ đảng, ngươi cho rằng Canh gia chúng ta sẽ không bị liên lụy sao? Hừ, bệ hạ cũng không biết từ chỗ nào tìm ra được một gã sơn dã thất phu lại còn phong làm Kiến Uy Tướng quân, còn để cho nhi tử của ta làm phó tướng của hắn, quả thực đáng giận."
Vưu Thường thị vốn định tiếp lời, đã thấy vị "tân bằng hữu" ngồi ở bên cạnh Canh Bái kia buông chén rượu xuống, tựa hồ cũng muốn mở miệng, Vưu Thường thị liền ngậm miệng lại.
Vưu Thường thị lâu năm ở bên người Thái hậu vô cùng có nhãn lực quan sát, từ lúc bắt đầu vào nhà thì đã phát hiện nam nhân xa lạ này diện mạo bất phàm, Canh Bái tựa hồ đối với hắn cũng có chút coi trọng.
Trước kia khi Loan Cương đến đây chẳng qua chỉ là phân cho hắn một chiếc bàn dài nho nhỏ bằng gỗ, mà vị bằng hữu này thì khác, chiếc bàn của hắn chính là chiếc bàn hoàng kim được làm từ vàng nguyên chất, trên bàn từ chung cốc cho đến chén bát không phải là ngọc bích thì là mã não, càng làm cho Vưu Thường thị cảm thấy ngạc nhiên chính là vòng nhẫn bích tỷ đeo trên ngón tay hắn. Vòng nhẫn bích tỷ này từng là bảo bối ở trong lòng Canh Bái, rốt cuộc lại đem nó tặng cho người này, đủ thấy được sự thưởng thức của Canh Bái đối với hắn.
Vưu Thường thị trông có vẻ như đang nhìn chim khổng tước trong viện, kỳ thực vẫn luôn âm thầm quan sát người này.
Người này mặc một thân thanh sam, chòm râu sơn dương được cắt tỉa đến thập phần chỉnh tề, nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, hoặc có lẽ còn trẻ hơn. Sắc mặt của hắn hồng nhuận đôi môi mỏng mang theo ý cười, cả người tràn ngập cảm giác khoan thai của sự thuần thục từng trải, không giống như là loại tiểu nhân vật lần đầu tiên tham gia mưu đồ trọng yếu.
"Không chỉ như thế." Người nọ chậm rãi mở miệng, "Bạc Khâm được Hoàng thượng đặc biệt trọng dụng, đối với Hoàng thượng nhất định vô cùng trung thành. Quốc cữu gia mưu đồ binh quyền bắc cương không phải một ngày hai ngày, Hoàng thượng liền biết thời biết thế. Lệnh lang nhìn như là làm phó tướng bày mưu tính kế cho Bạc Khâm, kỳ thực là bị Hoàng thượng trói buộc trên chiến trường. Một khi Quốc cữu gia gây bất lợi đối với Hoàng thượng, Bạc Khâm nhất định sẽ dùng tính mạng của lệnh lang để uy hiếp, đến lúc đó Quốc cữu gia sẽ vô lực phản kích, chỉ có thể tùy ý Hoàng thượng an bài."
Người nọ chỉ nói vài lời qua loa sơ sài đã đánh thức Canh Bái, Canh Bái rốt cục cũng đem hộp hương thả xuống.
Càng nghĩ càng kinh hãi, Canh Bái nói: "Vẫn là Hoài Viễn suy nghĩ chu toàn, tuyệt không thể để cho nhi tử của ta đi bắc cương!"
"Bệ hạ đây là đang cảnh tỉnh Quốc cữu gia, để cho Quốc cữu gia sớm ngày thu tay lại, không nên nghĩ đến binh quyền."
Canh Bái phẫn hận nói: "Lão phu cũng chẳng muốn nghĩ đến binh quyền! Nhưng yêu nữ họ Vệ kia thi hành cái gì Hải Nạp biến pháp, muốn làm cho một đám man phu phân chia quyền lực! Gia tộc Canh thị ta cẩn trọng tận tụy nhiều năm như vậy vì bảo hộ giang sơn Đại Duật đã chảy biết bao nhiêu mồ hôi và máu, há có thể nói phân liền phân! Hôm nay bệ hạ có thể ủng hộ nàng thi hành biến pháp, ngày mai sẽ tán thành nàng trảm trừ Canh gia ta! Mặc dù Bạc thị kia được trọng dụng, nhưng nói cho cùng vẫn không có cách gì chống lại Vệ thị, mục tiêu của Vệ lão nhi và Vệ thị yêu nữ chính là lão phu! Là Canh thị chúng ta! Chỉ cần Canh thị sụp đổ Vệ thị liền có thể độc tài triều chính, bọn họ lòng muông dạ thú chẳng phải sẽ ra sức tước đoạt quyền thế của ta sao? Ta muốn binh quyền cũng không phải là muốn tác loạn, chỉ cầu tự bảo vệ mình, chỉ cầu đến lúc Vệ thị muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta có thể có một chút năng lực tự bảo vệ mình. Chẳng lẽ như vậy cũng không được sao! Bệ hạ vì sao cứ nghĩ đến người ngoài? Ta chính là thân cữu cữu của nàng!"
"Quốc cữu gia, những lời này có nói nhiều cũng vô ích." Nam nhân có chòm râu sơn dương khuyên hắn, "Ngài mặc dù là Quốc cữu, nhưng ở trong mắt quân vương chỉ có quan hệ quân thần, nàng là quân vương ngài là thần tử, cho dù có là thân cữu cữu thì cũng thế."
". . . . . . Lão phu tất nhiên hiểu rõ. Ai." Canh Bái thở dài một tiếng nói, "Đều là Vệ thị yêu nữ mê hoặc bệ hạ! Vệ thị thật đáng bị thiên đao vạn quả!"
"Muốn làm cho yêu nữ chết, kỳ thật cũng không khó." Người nọ nói, "Vệ Đình Húc hiện tại thân ở trong triều, nếu đã nhập sĩ có chức quan trong người thì sẽ càng có nhiều nhược điểm có thể bắt được."
Canh Bái nói: "Nhưng yêu nữ họ Vệ này quỷ kế đa đoan, chỉ sợ muốn bắt được nhược điểm của nàng cũng không dễ dàng."
"Nhược điểm của Vệ Đình Húc khó bắt, nhưng muốn bắt được nhược điểm của một người khác lại hết sức dễ dàng."
"Hử? Ngươi là nói. . . . . ."
"Thâm khuê mật hữu của Vệ Đình Húc, Chân Văn Quân. Chân Văn Quân hiện giờ đã là cận thần của Hoàng thượng, phụ trách sự an toàn xuất nhập của Hoàng thượng. Đó là một công việc béo bở để thân cận Hoàng thượng, cũng là vị trí nguy hiểm nhất dễ dàng mất đầu. Một khi Hoàng thượng xảy ra sơ xuất gì, người đầu tiên phải bị vấn tội chính là Chân Văn Quân. Theo tại hạ biết, Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân tình cảm vững chắc như vàng, tình cảm đặc biệt tốt, nếu như bị vấn tội Vệ Đình Húc nhất định sẽ không thờ ơ ngồi nhìn. Chân Văn Quân chính là điểm mấu chốt để ly gián Vệ Đình Húc cùng Hoàng thượng. Một khi Hoàng thượng sinh lòng nghi ngờ Vệ yêu nữ, không cần Quốc cữu gia phải lao lực, Hoàng thượng tự nhiên có vô số biện pháp diệt trừ nàng."
"Ngươi!" Canh Bái muốn nói gì đó chợt dừng lại, liếc mắt nhìn Vưu Thường thị một cái. Vưu Thường thị lập tức hiểu ý, đi đóng lại toàn bộ cửa sổ.
"Ngươi đây là muốn hành thích bệ hạ?! Sau đó lại đem tội danh đổ lên đầu Chân Văn Quân?" Canh Bái chòm râu đều sắp dựng ngược, chỉ vào người nọ.
Người nọ bình tĩnh cười nói: "Tất nhiên không phải thật sự hành thích, bệ hạ chỉ cần chịu một chút xây xát da thịt nhẹ là được. Một khi bệ hạ nhìn thấy máu, Quốc cữu gia có thể dẫn tư binh đến hộ giá, đến lúc đó công lao cứu giá Quốc cữu gia có thể tính là lập công đầu. Đương nhiên, tư binh không thể quá nhiều, nếu không sẽ bị hiềm nghi là mưu phản, chỉ cần hai mươi người tinh nhuệ là được."
"Nhưng mà hành trình của Hoàng thượng luôn luôn tư mật, nàng muốn đi đâu lão phu làm sao biết được? Hơn nữa, lại có người nào đủ bản lĩnh có thể tiếp cận được Hoàng thượng? Đám nữ tử Truy Nguyệt quân bên cạnh Hoàng thượng kia ai nấy đều rất lợi hại, chỉ sợ còn chưa kịp làm cho Hoàng thượng thấy máu, kẻ hành thích đã bỏ mạng chết tươi rồi."
"Chuyện đó Quốc cữu gia không cần quá lo lắng, nếu như tin tưởng tại hạ, cứ để tại hạ đi làm."
Vưu Thường thị đứng ở một bên nghe thấy mà sửng sốt, người này rốt cuộc là ai, lại có thể lớn mật như vậy, bày bố cũng đã bày đến trên người Hoàng thượng luôn rồi! Còn muốn hành thích Hoàng thượng! Nếu như bị phát hiện thì chính là tội lớn khiến cả nhà rơi đầu a!
Canh Bái ha ha cười: "Lão phu làm sao lại không tín nhiệm Hoài Viễn huynh! Nhưng mà. . . . . ."
"Nhưng mà Quốc cữu gia sợ hãi sao?"
"Lão phu có cái gì phải sợ? Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, chỉ cần có thể đánh đổ Vệ thị thì vẫn đáng giá để mạo hiểm một lần."
Nam nhân có chòm râu sơn dương rời đi, Vưu Thường thị nói bóng nói gió hỏi Canh Bái người nọ là ai, vì sao Quốc cữu gia có thể tín nhiệm hắn như thế, không sợ hắn giở trò lừa gạt hay sao.
"Những người khác đều có thể giở trò lừa gạt, chỉ có hắn sẽ không." Canh Bái nói.
"Hử?"
"Hắn là người của Tạ Phù Thần."
"Tạ Phù Thần?" Vưu Thường thị nghe đến cái tên này kìm lòng không đậu mà che miệng lại.
"Đúng vậy, hắn chính là một trong những mưu sĩ của Tạ Phù Thần oai phong một cõi ngày xưa, Phương Hoài Viễn, được xưng là Vân Mạnh tiên sinh. Hắn vẫn luôn trốn trong chỗ tối không có mấy người biết, sau khi lão Tạ ngã xuống hắn mới chạy ra ngoài, vẫn liên tục ngao du tứ phương, kỳ thật cũng là lánh nạn. Lão phu đã sớm nghe nói hắn tài trí hơn người rất có bản lĩnh, cứ như vậy nghèo túng phiêu bạt ở bên ngoài thật sự đáng tiếc, liền dùng một chén gạo đem hắn thu vào dưới trướng."
"Một chén gạo?"
"Đúng vậy, một chén gạo. Người trong lúc đang nghèo túng thì không còn tôn nghiêm gì đáng nói, một chén gạo liền có được tiện nghi lớn như vậy, coi như là vận may của lão phu. Năm đó cũng là Vệ thị yêu nữ này hủy hoại Tạ gia, Vân Mạnh có thù hận đối với Vệ gia, hắn so với ta càng muốn Vệ yêu nữ phải chết."
Lý Duyên Ý cũng không phải là không ra khỏi Cấm uyển, ngược lại, nàng thường xuyên tới lui giữa hai nơi Cấm uyển và Hoài Sâm phủ, càng phải đi đến Vọng Quân Sơn tế tổ, ngẫu nhiên sẽ đi đến bên trong Dịch Tĩnh viên ngắm hoa chèo thuyền thay đổi tâm tình.
Bất luận nàng đi đến nơi nào hành trình đều tuyệt đối giữ bí mật, hơn nữa bên người nhất định có Truy Nguyệt quân bảo hộ, canh phòng nghiêm ngặt, muốn tới gần Hoàng thượng còn khó hơn lên trời.
Chân Văn Quân với tư cách là Truy Nguyệt Trung quân Giáo úy, Lý Duyên Ý chỉ cần ra khỏi Cấm uyển thì toàn bộ hành trình nàng đều phải đi theo, bảo đảm sự an toàn của Hoàng thượng là chức trách của nàng.
Hôm nay trước khi xuất phát Chân Văn Quân nhận được mệnh lệnh rằng Hoàng thượng muốn đi đến Đại hồng lư quý phủ để gặp mặt Mãnh Đạt Hãn, kết quả đến lúc sắp xuất phát Lý Duyên Ý lại nói muốn đi Dịch Tĩnh viên giải sầu. Hóa ra hành trình trước đó chính là một mũi giáo đánh lạc hướng, thêm một tầng phòng bị mà thôi.
Tả quân phụ trách dò đường đã xuất phát đi trước, Chân Văn Quân cưỡi Tiểu Tuyết đi ở phía đầu đội ngũ, phía sau là chiếc xe ngựa cực kỳ khiêm nhường bình thường, nhìn qua giống như là quan lại nhân gia bình thường xuất hành.
Lý Duyên Ý ngồi ở bên trong xe ngựa rốt cục cũng có thời gian để rầu rĩ không vui.
Về chuyện tập trung sức lao động tu kiến Vạn Hướng Chi Lộ Lý Duyên Ý đã nhận được vô số tấu chương từ khắp nơi trình lên, tuy rằng cũng không dám trực tiếp nói rõ, thế nhưng trong những câu chữ để lộ ra sự oán giận dậy khắp đất trời phản đối việc cực độ gia tăng cưỡng bức lao động, Lý Duyên Ý mở ra một quyển tấu chương đầy lời ai oán có thể chảy khắp mặt đất.
Nàng đã sớm dự đoán được sẽ nghe thấy rất nhiều lời phản đối, không chút nào chùn bước, đem tất cả những tấu chương này bác bỏ, ném trở lại.
Đám người ngu xuẩn tầm nhìn hạn hẹp này, nghi ngờ quả nhân khai thông Vạn Hướng Chi Lộ chính là tát ao bắt cá, kỳ thật mấy lão thất phu bọn họ mới là hạ trùng nghi băng*! Hiệu quả của Vạn Hướng Chi Lộ cũng không phải một sớm một chiều là có thể nhìn thấy, hiện tại nếu không thể chấp nhận sự gian khổ khi mở đường, ngày sau như thế nào có thể nếm được quả ngọt?(*) Hạ trùng nghi băng (夏虫疑冰): sâu trùng chỉ sống vào mùa hạ thì nghi ngờ băng tuyết mùa đông, ý chỉ những người kiến thức hạn hẹpLý Duyên Ý biết đám đại thần này cũng không phải là hoàn toàn không hiểu tâm ý của nàng, cũng không phải là không biết Vạn Hướng Chi Lộ có khả năng mang đến cho Đại Duật rất nhiều lợi ích. Chẳng qua công thần lớn nhất của Vạn Hướng Chi Lộ chính là Vệ Đình Húc, bọn họ phản đối Vạn Hướng Chi Lộ căn bản cũng là vì phản đối Vệ Đình Húc. Trọng thần đương triều ai mà không xuất thân từ thế gia quý tộc? Bọn họ đều cho rằng Hải Nạp biến pháp của Vệ Đình Húc đang hút sạch cốt tủy của bọn họ. Vệ Đình Húc đã trở thành kẻ thù lớn nhất của chư đại thế gia, Vạn Hướng Chi Lộ ở trong mắt bọn họ chính là cái chuôi đao quan trọng dùng để trị tội nàng. Về phần khai thác Vạn Hướng Chi Lộ, e rằng đám cựu thần này đã tính toán thật khéo cả rồi, chỉ đợi kéo được Vệ Đình Húc xuống ngựa, bọn họ có thể tiếp nhận lo liệu việc đó, lợi ích sẽ lại trở về trong tay chư đại thế gia đang chiếm cứ triều đình này. Chỉ tiếc trong số bọn họ không một người nào có thể có được sự quyết đoán và ánh mắt tinh tường của Vệ Đình Húc, trước mắt nàng tuyệt đối không thể để cho Vệ Đình Húc bị đám ngu phu này đánh đổ, chỉ cần Vạn Hướng Chi Lộ thuận lợi thông mở, nàng tin tưởng không tới mười năm Đại Duật có thể khôi phục thời kỳ hưng thịnh quốc cường dân phú!
Lý Duyên Ý đối mặt với đám người này hùng tâm vạn trượng không hề có một tia do dự, người trên thế gian này đều khó mà vây khốn được nàng, nhưng bất luận nàng là Hoàng thượng hay là Trưởng Công chúa, vẫn như trước có một người có thể trị được nàng. Hơn nữa người này có thể không nói một chữ nào cũng không lộ diện một chút nào, có thể khiến cho Lý Duyên Ý ngày nhớ đêm mong thấp thỏm nóng vội.
Vệ Đình Húc cũng có lúc tính sai.
Trước đó Vệ Đình Húc hiến kế cho Lý Duyên Ý truyền tin tức đến bắc cương nói cánh tay nàng bị gãy, hi vọng dùng khổ nhục kế này khích A Hâm trở về, không nghĩ tới A Hâm vẫn không hề trở về Nhữ Trữ, kỳ lạ chính là ngay cả thư của A Liệt cũng không thấy nữa.
Lý Duyên Ý lại phái hai người đi đến phương bắc thám thính tin tức, phương bắc quá xa, cho dù ra roi thúc ngựa chạy tới chạy lui cũng cần hơn bốn mươi ngày, đến bây giờ tin tức còn chưa tới tay cũng rất bình thường.
Một bên cảm thấy bình thường một bên lại khó chịu, Lý Duyên Ý thậm chí bắt đầu miên man suy nghĩ hoài nghi A Hâm có phải đã thật sự di tình biệt luyến hay không, vì sao cánh tay nàng bị gãy cũng không thể đổi lấy một lần gặp lại A Hâm?
Nhớ lại nhiều năm trước nàng chỉ là bị nhiễm phong hàn ho khan chút ít mà thôi, chuyện này truyền tới tai A Hâm khiến nàng ấy suốt đêm quất ngựa truy phong vượt qua hơn trăm dặm tìm đến nàng, hai người vừa gặp mặt A Hâm liền nhịn không được nước mắt tuôn trào. Năm đó có rất nhiều tư vị mà hiện giờ nhớ lại cảm khái vạn phần, nàng đã không còn là Trưởng Công chúa Hoài Sâm, A Hâm cũng không còn là thiếu nữ nghe lời của nàng.
Để né tránh đám đông, cũng sợ bên trong đám người có thích khách ẩn nấp, Lý Duyên Ý luôn thích đi theo những ngõ hẻm nhỏ.
Gió thu quét qua, Chân Văn Quân cảm giác có chút bất thường.
Nàng từ trong gió ngửi thấy một mùi rỉ sắt.
Loại mùi này đến từ vũ khí liếm máu quanh năm, lại còn là mùi mà một số lớn vũ khí tập hợp cùng nhau mới có được.
"Dừng." Chân Văn Quân dừng ngựa.
Lý Duyên Ý ngồi bên trong xe ngựa phát hiện xe ngựa chưa có lệnh của nàng mà đã dừng lại, có chút khó hiểu.
Nàng cũng cảm giác được sát khí.