"Cẩn thận!"
Còn chưa kịp nhìn kỹ xem A Hâm đã lâu không gặp có gì biến hóa, trước tiên đã thấy một thanh lợi kiếm đâm hướng đến ngực nàng, Lý Duyên Ý muốn kéo nàng vào trong lòng mình, rút kiếm chắn đỡ, A Hâm lại không hề đem đòn đánh lén từ phía sau đó để vào mắt, cánh tay duỗi ra sau, bàn tay mang găng kim loại dán sát lợi kiếm, giống như một con rắn không xương quấn lấy lưỡi kiếm, xoay về hướng ngược lại, thanh kiếm trong tay thích khách lập tức bị nàng cuộn xoắn tuột khỏi tay. A Hâm xoay chân đá thật mạnh, thích khách kêu lên thảm thiết bay ra xa mười bước, nôn máu không ngừng.
Hai chiêu này trông có vẻ nhẹ nhàng, kỳ thực tương đối khó, chỉ có đệ nhất cao thủ mới có thể thi triển thành thạo như thế.
Võ nghệ của A Hâm lại tinh tiến không ít, nàng che chở Lý Duyên Ý xông ra khỏi vòng vây, đúng lúc này Canh Dụ còn chưa đi bắc cương nhậm chức suất lĩnh hai mươi tinh binh của Canh gia đã đánh tới. Người còn chưa tới thanh âm gào thét cũng đã lấp đầy lỗ tai của người khác, nghe ra thật sự cũng có chút thanh thế.
Tru Tà Giáo tử thương hơn phân nửa, vốn là có chút mệt mỏi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gào thét tưởng là hai tuyến khác của Truy Nguyệt quân đánh tới, lập tức luống cuống tay chân, ra vẻ muốn tháo chạy.
Hàng Liệt tất nhiên cũng nghe thấy, hiểu được nếu như không đi chỉ sợ cũng phải chết ở chỗ này, nhưng lần hành thích này chính là cơ hội tuyệt hảo, nếu như không thể giết chết Lý Duyên Ý chỉ sợ sau này muốn giết nàng lại càng khó. A Huân bị thương đã không còn sức tái chiến, Hàng Liệt túm lấy nàng để cho nàng đi trước, Chân Văn Quân liền phi thân đuổi theo không tha.
Hàng Liệt hai mắt trở nên sắc bén vùng lên cùng Chân Văn Quân chém giết.
Chân Văn Quân tuổi trẻ khí thịnh, chiêu thức võ công có phần hỗn tạp, còn từng nhận được sự hướng dẫn của Tiểu Hoa, công phu đi đứng thập phần cương mãnh. Từ đao pháp đến kiếm pháp ngoại trừ giữ lại một ít căn bản lúc nhỏ a mẫu đã chỉ dạy, phần còn lại đều là do nàng những năm gần đây quan sát người khác sau đó tự mình mài giũa đúc kết ra. Không có môn phái quy củ, về mặt biến hóa thoáng có chút bất lợi, nhưng đây cũng là ưu thế của nàng.
Hàng Liệt với tư cách là du hiệp hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, cơ hồ đã thấy qua mọi chiêu thức của tất cả môn phái, đao pháp các gia đều tìm hiểu đến thông thấu, kỹ năng hóa giải có phần thuần thục. Mà đường đao do Chân Văn Quân tự mình nghĩ ra không theo chiêu thức khuôn mẫu, lúc nên chém xuống thì nàng cắt ngang, lúc nên hất lên thì nàng đâm thẳng. Vốn tưởng rằng lộ ra sơ hở cực lớn liền tiến công, nàng lại hạ thấp thân mình chém vào ngón chân đối phương.
Hàng Liệt so chiêu cùng Chân Văn Quân vạn phần khó chịu, mỗi một điểm đều đánh vào vị trí mà hắn không ngờ tới. Nếu không phải A Huân đã đào tẩu còn Chân Văn Quân lại muốn truy đuổi, có chút nôn nóng, đến cuối cùng ai thắng ai thua thật đúng là không biết được.
Chân Văn Quân chiếm ưu thế chém Hàng Liệt một đao, xoay người muốn đi bắt A Huân, Hàng Liệt nhân cơ hội đánh lén. Chân Văn Quân đã nhận ra động tác của Hàng Liệt, nâng cánh tay lên ngăn cản.
Nàng hễ xuất môn đều sẽ đeo bao cổ tay mà Linh Bích đã tặng nàng, đây chính là dụng cụ bảo hộ tuyệt hảo để phòng thân. Một kiếm này của Hàng Liệt quét tới Chân Văn Quân có lòng tin sẽ không thể gây ra bất cứ thương tổn gì, còn có thể làm cho Hàng Liệt tức giận nói không nên lời, nhân tiện tìm lấy cơ hội phản kích.
Nàng trong lòng đã có dự tính nhưng A Hâm lại không biết nàng có bao cổ tay sắt tương trợ, thoạt nhìn còn cho rằng Chân Văn Quân muốn hi sinh một cánh tay để bảo toàn tính mạng, lập tức phi thân đến "keng" một tiếng đánh hất thanh kiếm của Hàng Liệt ra, cánh tay cong lại vòng qua người Chân Văn Quân đẩy tới phía sau mình.
Chân Văn Quân đột nhiên bị người đẩy một phát còn tưởng là địch nhân thuộc Tru Tà Giáo, đợi đến lúc nàng nhìn thấy rõ bóng dáng người mới tới chính là một nữ tử cao lớn, trong lúc nhất thời không nhận ra A Hâm.
A Hâm mặc một thân hồ phục vải thô hết sức bình thường, tóc dài vẫn như trước đơn giản dùng một sợi dây buộc ở sau đầu. Một thân y phục này nhìn qua có chút nghèo túng, nhưng dáng người thẳng tắp của A Hâm khiến cho người ta liếc mắt nhìn qua một cái liền biết nàng là xuất thân quyền thế, rất có phong phạm thế gia.
"Ngươi không sao chứ?" A Hâm quay đầu lại nhìn nàng, hỏi một câu.
"Ta, không sao." Ngữ điệu trả lời của Chân Văn Quân cơ hồ giống A Hâm y như đúc.
Chân Văn Quân hoài nghi chính mình là nữ nhi của Tạ Phù Thần, nếu như nàng đoán không lầm, A Hâm chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy A Hâm đã cảm thấy nàng rất quen mắt, đó là bởi vì diện mạo của nàng có mang chút bóng dáng của Tạ Phù Thần, mà hôm nay khi mang tâm tình khác lại một lần nữa nhìn thấy A Hâm, phát hiện hai hàng lông mày dài này của nàng cùng chính mình có bao nhiêu tương tự. . . . . .
Ánh mắt của A Hâm nhìn nàng cũng tràn đầy ý vị sâu xa, tựa hồ có điều gì đó muốn nói, muốn nói lại thôi.
Hai người đối mặt không nói gì, ánh mắt nhất thời không thể dời khỏi đối phương.
Hàng Liệt vừa rồi bị A Hâm hất ra nhận thấy được sức lực của A Hâm, mà A Hâm là đích nữ của Tạ Phù Thần, so ra thì A Hâm mới là Tạ gia chính thống, A Huân chẳng qua chỉ là dòng bên họ hàng xa mà thôi, Hàng Liệt không thể gây khó dễ cho nàng.
Nhưng hai đội tả hữu của Truy Nguyệt quân cùng tư binh của Canh gia đều đã đánh tới, Hàng Liệt không có thời gian suy xét xem đến tột cùng bên nào quan trọng hơn. A Hâm rõ ràng là đứng về phía Lý Duyên Ý, cho dù không có hắn hộ giá hộ tống cũng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. Hàng Liệt ôm quyền đối với A Hâm, xoay người bỏ đi.
Truy Nguyệt đại quân từ hai đầu ngõ hẻm đánh bọc sườn xông lên, thích khách của Tru Tà Giáo lần lượt từng người bị chém chết, tiếng kêu thảm thiết không ngừng máu tươi văng khắp nơi.
A Huân mình đầy thương tích ở bên trong đám người hỗn loạn hoang mang không thôi, Hàng Liệt chém mấy người xông lên giữ chặt nàng muốn dẫn nàng trèo tường trốn đi. Truy Nguyệt Hữu quân chính là cung thủ, Hữu quân Giáo úy ra lệnh một tiếng hàng ngàn mũi tên đồng loạt bắn tới, Hàng Liệt hét lớn một tiếng điên cuồng vung múa thanh kiếm trong tay, chắn đỡ được không ít những mũi tên phóng tới.
A Huân quay đầu lại nhìn thấy Hàng Liệt trên người cắm đầy những mũi tên, máu từ khóe miệng chảy xuống.
"Đi!" Hàng Liệt hét lớn, trên trán nổi hằn gân xanh.
A Huân bám vào đầu tường cuống quít muốn tháo chạy, lại bị một loạt những mũi tên truy đuổi ồ ạt ngay sau đó bắn trúng.
Hơn trăm mũi tên đã cắt đứt động tác luống cuống của A Huân, "vù" một tiếng, A Huân giống như một mảnh vải bố bị bắn cố định ở trên tường.
Chân Văn Quân nhìn thấy một màn này, dừng lại bước chân truy kích.
Hàng Liệt kêu rên một tiếng, bất chấp trọng thương, một lần nữa đánh ngược trở lại phía Truy Nguyệt quân, bất ngờ giết được ba người. Cuối cùng Chân Văn Quân dẫn dắt Trung quân dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới vây giết được hắn.
Hàng Liệt lúc chết trong thân thể cắm ba mươi hai mũi tên, lồng ngực cũng bị đâm xuyên nhưng hắn vẫn còn có thể cử động, giống như một kẻ điên dùng hết một tia khí lực cuối cùng, chảy cạn một giọt máu cuối cùng mới lắc lư lảo đảo quỳ rạp xuống đất.
Trước khi chết hắn hướng mặt lên trời thét dài, hô to hai chữ "Tạ công". A Hâm trong suốt quá trình không hề động thủ thêm một lần nào nữa đứng ở cách đó không xa nhìn hắn, trong mắt ngấn lệ.
Hàng Liệt cùng A Huân đều đã chết, A Hâm buông rũ hai mắt thu hồi kiếm, xoay người muốn bỏ đi.
"A Hâm!" Lý Duyên Ý nhấc váy vội vàng đuổi theo, thấy nàng tỏ vẻ lại muốn rời đi, bất chấp uy nghi của một Hoàng đế nhịn không được gọi to tên nàng.
A Hâm dừng bước quay đầu lại, hướng về phía Lý Duyên Ý thi lễ: "Bệ hạ bảo trọng."
Lý Duyên Ý thấy nàng đã quyết tâm rời đi, hai mắt trợn ngược thẳng đờ ngã ra phía sau.
Truy Nguyệt binh lính ở chung quanh như thế nào cũng không nghĩ tới Hoàng thượng nói ngất liền ngất, kinh hô một tiếng dồn dập xông lên cứu giá. Nhưng A Hâm đã nhanh hơn các nàng một bước vững vàng đỡ lấy Lý Duyên Ý, không để cho phần gáy của nàng đập xuống đất nguy hiểm đến tính mạng.
"Bệ hạ làm sao vậy!" Canh Dụ đứng ở một bên nhón chân liều mạng ngóng nhìn vào bên trong lớn tiếng hỏi.
"Bệ hạ! Bệ hạ!" Các Truy Nguyệt binh lính cũng cuống cuồng. Hoàng thượng chính là trụ cột của quốc gia, thân thể nàng tốt xấu thế nào là đại sự trọng yếu nhất của quốc gia, nếu như có mệnh hệ gì thì chính là Truy Nguyệt quân hộ giá bất lợi, tất cả các nàng đều phải rơi đầu.
Các binh lính sắc mặt xám ngắt, A Hâm bất đắc dĩ nhìn một vòng, sau đó thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng ở bên tai Lý Duyên Ý nói: "Diễn đủ rồi đấy."
Lý Duyên Ý khẽ hé mở một mắt, trả lời: "Ngươi còn muốn đi hay không?"
A Hâm khó xử: "Ta là nữ nhi của tội thần, làm sao có thể ở lại."
"Ta đây tiếp tục hôn mê." Nói xong Lý Duyên Ý buông thõng hai chân hôn mê càng sâu hơn, mọi người chung quanh lại càng hoảng sợ, đều nhìn về phía A Hâm.
A Hâm bị mọi người nhìn chòng chọc đến hai vành tai đều đỏ ửng, thật sự bế tắc, đành phải bế Lý Duyên Ý lên. Lý Duyên Ý thuận thế còn ôm vòng qua cổ nàng, A Hâm động tác cứng đờ, cũng không thể ở trước mặt mọi người mà buông tay đem Hoàng đế Đại Duật ném ở ven đường được.
"Hoàng thượng không có gì nghiêm trọng." A Hâm nói, "Đưa nàng trở về để cho Thái y kiểm tra thật kỹ đi, đặc biệt là cánh tay."
Nàng mang Lý Duyên Ý đặt vào bên trong xe ngựa, sau khi bàn giao xong lại muốn rời đi, Lý Duyên Ý cũng không buông tay, vẫn như trước ôm lấy cổ nàng tựa vào nàng. A Hâm cũng không đứng thẳng dậy được, chung quanh cực kỳ im lặng, tất cả đều đang nhìn các nàng.
A Hâm hết sức túng quẫn, Chân Văn Quân nói: "A Hâm cô nương vẫn là theo xe ngựa cùng trở về đi, cô nương có công hộ giá, đợi bệ hạ tỉnh lại nhất định sẽ tưởng thưởng cô nương."
Nghe Giáo úy nói như thế, các Trung quân binh lính cũng phụ họa theo. A Hâm không muốn đi cũng không có biện pháp, dù sao cũng không thể cứ giằng co mãi như vậy, đành phải lên xe ngựa, đem màn che thả xuống.
Vốn dĩ A Hâm không có ý định lộ diện.
Thời điểm còn ở bắc cương nàng "trong lúc vô tình" thu được tin tức Hoàng thượng bị thương, gãy một cánh tay mà thôi, có thể từ Nhữ Trữ truyền suốt mấy ngàn dặm truyền tới bắc cương, thật sự là làm khó cho người đi mật báo.
A Hâm đương nhiên biết đây là trò lừa bịp nho nhỏ của Lý Duyên Ý, Lý Duyên Ý biết nàng dễ mềm lòng, dùng chuyện da thịt bị thương tổn đến kích thích nàng, nghĩ rằng như vậy nàng sẽ trở về, A Hâm đương nhiên sẽ không mắc mưu.
Đem tin tức Lý Duyên Ý bị thương thả qua một bên, nhưng nàng lại không thể nào bình tĩnh.
Không riêng gì Lý Duyên Ý, việc Vệ Đình Húc trở thành Đại Duật đệ nhất nữ quan cùng với Vạn Hướng Chi Lộ được khai thông, Vệ Đình Húc lập được công đầu những chuyện này cũng đã đồng thời rơi vào trong lỗ tai nàng. A Hâm thân ở bắc cương, nhưng tâm vẫn còn ở lại Nhữ Trữ, hết thảy diễn biến tại triều đình nàng đều không hề bỏ qua. Sài lang ở bên, Lý Duyên Ý có lẽ đã cảm giác được nguy hiểm, nhưng nàng không hẳn chỉ có gian thần giảo hoạt, huống chi còn có Chân Văn Quân. . . . . .
A Hâm biết Chân Văn Quân là muội muội của nàng, nhưng Chân Văn Quân lại không biết.
Tuy rằng nàng biết Chân Văn Quân một lòng hướng về Vệ thị, nhưng hôm nay Tạ gia đã chẳng còn lại mấy người, Chân Văn Quân hẳn là người thân duy nhất trên đời này của nàng. Trước đây khi a phụ tiết lộ cho nàng biết bí mật động trời này cũng không hề nhiều lời, thậm chí không cho nàng nói ra chân tướng với Chân Văn Quân, chỉ bảo nàng chiếu cố "A Lai" nhiều hơn. Sự phức tạp trong đó nàng còn chưa điều tra rõ, một ngày nào đó phải điều tra cho rõ ràng.
A Hâm nhớ lại vừa rồi ánh mắt Chân Văn Quân nhìn nàng mang đầy ý vị sâu xa, tựa hồ cũng biết được một ít nội tình. . . . . .
"Ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Đã ở bên trong xe ngựa không có ánh mắt của người khác, Lý Duyên Ý không ngất cũng không hôn mê nữa, tới gần A Hâm, dùng đầu ngón tay gảy nhẹ vào vành tai đỏ rực của nàng.
A Hâm hơi nghiêng đầu né tránh: "Ta đang nghĩ, ngươi dẫn nữ nhi của tội thần ta đây hồi cung, sẽ phải ăn nói như thế nào với quần thần."
"Nhiều ánh mắt như vậy đều nhìn thấy, ngươi có công cứu giá, nếu không nhờ ngươi xuất hiện chỉ sợ Đại Duật đã không còn Hoàng đế nữa. Nếu như mấy lão già kia còn tiếp tục dong dài, ta sẽ mượn công trạng hộ giá chính thức phong ngươi làm Trấn Bắc Đại Tướng quân, khiến cho Canh Dụ ngay cả chức vị phó tướng nho nhỏ cũng làm không được. Đến lúc đó e rằng cả một đám người đều phải tìm mọi cách để ngươi ở lại Nhữ Trữ."
A Hâm dở khóc dở cười: "Đế vương thuật cũng không phải là dùng như vậy."
"Mặc kệ là cái gì thuật, chỉ cần quả nhân dùng thì đó chính là đế vương thuật." Lý Duyên Ý kéo bàn tay của A Hâm bao bọc vào trong lòng bàn tay mình, nôn nóng sốt sắng dán sát vào người nàng, "Ngươi thật là tuyệt tình, nhiều năm như vậy nhưng lại chưa từng trở về xem ta một lần. Nếu không phải ta thật sự rơi vào nguy hiểm, ngươi có phải cả đời cũng không dự tính xuất hiện hay không?"
A Hâm gật đầu, "Ân" một tiếng.
"Ngươi trái lại là một người thành thật. Nếu như lát nữa theo ta quay về Hoài Sâm phủ đóng cửa phòng lại còn có thể thành thật như vậy, mới là hảo hài tử."
. . . . . .
Sau sự kiện hành thích, Lý Duyên Ý ở bên trong Hoài Sâm phủ liên tục ba ngày, ngày thứ ba khi trở lại Cấm uyển, nét mặt hồng hào bước chân hăng hái, lúc lâm triều đã thay đổi dáng vẻ nôn nóng chán nản của trước đó, lại còn mang theo ý cười.
Đám người Loan Cương dâng tấu buộc tội Truy Nguyệt Trung quân Giáo úy Chân Văn Quân, khiển trách nàng hộ giá bất lợi làm cho Hoàng thượng bị thương. Còn hoài nghi nàng cấu kết với Lam Uyển nghịch tặc ý đồ mưu phản, nếu không thì hành trình của Hoàng thượng làm sao lại bị ngoại nhân biết được, thậm chí còn sớm thiết đặt mai phục? Chân Văn Quân không có tư cách thống lĩnh Trung quân, mong Hoàng thượng áp giải nàng vào chiếu ngục, nghiêm hình thẩm vấn, cố gắng tìm ra chân tướng.
Lý Duyên Ý tùy ý gật đầu nói: "Nếu Loan khanh vẫn khăng khăng cho rằng Chân Văn Quân có tội, vậy liền thẩm tra đi."
Chân Văn Quân canh giữ ở bên ngoài Thái Cực điện, cũng không có tham dự tảo triều. Mà Vệ Đình Húc đứng ở một bên sắc mặt như thường, không nói gì.
Lý Duyên Ý nói: "Quan Huấn."
Đình úy Quan Huấn tiến lên một bước lên tiếng.
"Hảo hảo thay quả nhân thẩm tra nàng, không cho phép làm việc thiên tư!"
"Dạ!" Quan Huấn cất cao giọng nói.