Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 163

A Hâm ở bên trong Hoài Sâm phủ mấy ngày, có chút không được tự nhiên.

Lý Duyên Ý không thể mang A Hâm trở về Cấm uyển. Nàng là Hoàng đế, đương nhiên, nếu nàng kiên quyết muốn làm cái gì đại đa số những người yêu quý tính mạng sẽ không cường ngạnh phản đối, cùng lắm là ở sau lưng nghị luận sau đó lại truyền tới dân gian, làm cho thanh danh của vị nữ đế này lại xấu thêm một ít nữa mà thôi. Lý Duyên Ý muốn lấy mạng ai đều rất dễ dàng, nhưng cầu một thanh danh thì lại khó. Thân phận của A Hâm hết sức đặc thù, chính là nữ nhi của tội thần bị tru di cửu tộc. Cho dù là thêm vài lần có công hộ giá, muốn ấn cho nàng một tội danh chẳng phải là quá dễ dàng sao.

Lý Duyên Ý nhất định phải tìm cho bằng được một cơ hội thích hợp, có thể lấp cứng miệng của mọi người lại mang nàng vào Cấm uyển. Đây là còn chưa tính đến chuyện đối đầu cùng Canh Thái hậu.

Tìm một cái cớ thích hợp thì dễ, nhưng muốn thuyết phục A Hâm lại khó.

A Hâm lần này trở về phần nhiều là lo lắng cho an nguy của Lý Duyên Ý, sau đó là thương thế ở cánh tay, mà quan trọng nhất chỉ sợ vẫn là bởi vì kiêng kỵ Vệ Đình Húc.

A Hâm từng viết thư cho Lý Duyên Ý bảo Lý Duyên Ý cẩn thận dã tâm của Vệ gia, có vẻ không chỉ là do ân oán truyền kiếp với Vệ gia mới khiến cho nàng đối với Vệ Đình Húc đề phòng khắp nơi, tựa hồ nàng từ sớm đã biết được bí mật gì đó.

Trước khi Tạ Phù Thần bị hành hình Lý Duyên Ý đã đặc biệt phê chuẩn cho A Hâm đến gặp mặt hắn một lần cuối cùng. Một lần cuối cùng này không gặp không được. Tạ Phù Thần sắp chết, nhất định sẽ hướng A Hâm căn dặn và giao thác nguyện vọng trọng yếu nhất. A Hâm bất chấp tính mạng cứu giá làm cho Lý Duyên Ý có thể có lý do giữ lại tính mạng của nàng, coi như là giữ lại phần trí tuệ cuối cùng của Tạ Phù Thần.

Tạ Phù Thần chắc chắn sẽ không muốn để cho Lý gia cùng Vệ gia sống yên ổn. Giao thủ nhiều năm như vậy Lý Duyên Ý sao lại không biết được suy nghĩ của Tạ Phù Thần? Mà A Hâm sẽ loại bỏ những chuyện bất lợi đối với Lý thị, ít nhất là những chuyện bất lợi đối với Lý Duyên Ý, phần còn lại, chính là nhược điểm của Vệ gia.

Tạ Phù Thần là người hiểu rõ Vệ gia nhất trên thế gian này.

Sau khi Tạ Phù Thần rơi đài thì sự uy hiếp lớn nhất đối với giang sơn Lý thị chắc chắn là đến từ Vệ gia. Huống hồ Vệ thị cùng Trưởng Tôn thị tới lui quá thân cận, nếu như hai đại thế gia này liên thủ thì có thể che lấp một nửa bầu trời Đại Duật sau Tạ thị. Bồi dưỡng thế lực mới đến chế hành Vệ thị và Trưởng Tôn thị cũng cần có thời gian, Lý Duyên Ý nhất định phải có vương bài trong tay, mới có thể đảm bảo xã tắc không sụp đổ.

Khi đó Lý Duyên Ý còn chưa biết cái gì hết, không biết Vệ Đình Húc từ năm Thần Sơ thứ tư đã đi qua Tuy Xuyên, thậm chí còn phái thân tín đi điều tra Tuy Xuyên Tạ gia. Lý Duyên Ý khi đó chẳng qua chỉ muốn nắm lấy một ít nhược điểm của Vệ gia để chuẩn bị cho tình huống cần thiết. Không có ai dạy nàng làm Hoàng đế như thế nào, ngay cả Canh Thái hậu cũng chỉ là dồn thêm nhiều tinh lực vào người kế vị giang sơn Đại Duật. Nàng đi lên không phải với tư cách một người kế vị được bồi dưỡng, mà khi nàng đã bước tới trên chỗ cao này, vị trí này, tất cả sự đề phòng cùng cân nhắc tự nhiên nảy sinh từ trong đáy lòng, nàng có thể tự mình cân nhắc, biết rõ nếu muốn ngồi lâu dài trên ngai vàng này thì phải có chút chuẩn bị nào đó.

Lý Duyên Ý đã sớm hiểu được Vệ Đình Húc là một người thông minh, hiểu được toàn quốc từ trên xuống dưới nếu có một người nào đó có thể đọ sức cùng Tạ Phù Thần, người đó nhất định chính là Vệ Đình Húc.

Nhưng Vệ Đình Húc mưu đồ sâu xa vẫn là vượt quá sự tưởng tượng của Lý Duyên Ý.

Trước đó khi Lý Duyên Ý thu được bức mật thư thật giả khó phân giữa Vệ Đình Húc cùng Vệ Luân không biết từ người nào đưa tới, Lý Duyên Ý chẳng qua chỉ cho rằng hai cha con Vệ gia này đang làm một vài chuyện gì đó mà nàng không biết, có thể đang bày bố một vài chuyện gì đó, chưa hẳn là có chứng cứ có thể chứng minh bọn họ mưu phản. Thế nhưng sau đó tin tức mà A Ẩn điều tra đưa trở về lại khiến nàng chấn động thất kinh.

Vệ Đình Húc đã sớm nhắm vào Tuy Xuyên Tạ gia, phái thân tín xâm nhập Tạ phủ, A Ẩn chỉ điều tra được là có một mật thám như vậy, còn chưa xác định được mật thám này là ai, có thể thấy được người này ẩn nấp vô cùng sâu. Vệ gia vẫn luôn tìm kiếm một người, người này thân phận cũng rất bí ẩn, không có cách nào kiểm chứng. Trong khoảng thời gian đó Vệ Đình Húc đã tìm đến hơn trăm vị họa sĩ vẽ ra hơn một ngàn bức họa, thậm chí giết không ít họa sĩ. Đem hai người gắn vào cùng một chỗ, A Ẩn cho rằng Vệ Đình Húc hẳn là đang dẫn xà xuất động, muốn lôi kéo người mà nàng muốn tìm kiếm đến bên mình.

A Ẩn cũng không điều tra ra được người mà Vệ Đình Húc muốn tìm kiếm là ai, Lý Duyên Ý vốn là có chút suy đoán mơ hồ đem hai người kết hợp lại, rất nhanh đã xác định được suy nghĩ trong lòng —— người mà Vệ Đình Húc năm đó chậm rãi mưu tính chính là "Chân Văn Quân" của hiện tại.

"Lúc ấy ta cầm theo mật thư mà A Ẩn đưa về đang trên đường đi đến Thái Cực điện." Lý Duyên Ý sau khi cùng A Hâm tịnh dưỡng, hai người ngồi ở hai bên bàn dài, trên bàn bày đủ rượu thịt hoa quả phong phú, uống đến có chút say nồng. Lý Duyên Ý kiềm nén lâu như vậy, cuối cùng cũng có người có thể khiến cho nàng hoàn toàn tín nhiệm, có thể bộc lộ hết thảy những lời trong tận đáy lòng, "Ta không hiểu cho lắm Vệ Tử Trác vì sao lại phải hao hết tâm tư tìm kiếm Chân Văn Quân từ Tuy Xuyên lôi ra, chẳng lẽ chỉ vì muốn làm cho nàng cùng Tạ gia chém giết lẫn nhau hay sao? Nếu chỉ là mưu đồ nhất thời thống khoái, báo thù mối hận Nhưỡng Xuyên, vậy thì vì sao cho đến bây giờ vẫn còn giữ nàng lại chứ? Chẳng lẽ không sợ sẽ có một ngày Chân Văn Quân phát hiện ra bí mật này hướng nàng báo thù hay sao?" Lúc nói đến chỗ này tất cả biểu tình của Lý Duyên Ý đều ngưng đọng, giống như quay trở lại ngày hôm đó khi nàng bị ngã gãy tay.

"Với sự hiểu biết của ta đối với nàng, nhất định còn có mục đích khác. Nàng lại có thể đặt chính mình vào bên dưới bức tường có nguy cơ đổ sập, nhưng dưới tình huống này nhất định là có thể đạt được càng nhiều ích lợi thì nàng mới có thể mạo hiểm. Mà ngay lúc này, ta chợt nhớ tới một chuyện."

Ánh mắt của Lý Duyên Ý xoay chuyển trở về, dừng ở hai tròng mắt của A Hâm: "Ta nhớ tới chuyện Vệ Đình Húc đã từng nói với ta về bí thuật nữ nữ sinh tử."

"Nữ nữ. . . . . . sinh tử?" A Hâm cho rằng chính mình đã nghe lầm, "Cả đám người các ngươi, suốt ngày đều đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?"

Lý Duyên Ý ho khan một tiếng: "Bí thuật không phải là trọng điểm, trọng điểm là bí thuật này nằm ở Trường Ca quốc. Lúc ấy mẫu hậu muốn ta lập nam Hậu, lại vì chuyện hoàng trữ mà cả ngày làm phiền ta, Vệ Tử Trác đề cập đến nữ nữ sinh tử làm cho ta thập phần kích động. Nếu có thể cùng ngươi sinh hạ Hoàng tử, vậy còn cần những người khác để làm gì chứ? Mẫu hậu cũng có thể im miệng."

A Hâm trên mặt hơi nóng lên, lơ đãng nâng tay che đậy: "Đừng nói mấy lời mê sảng này nữa, nói chính sự đi."

"Cho nên ta mới phái Trưởng Tôn Nhiên dốc sức đi tìm. Trưởng Tôn Nhiên tới được Trường Ca quốc chỉ tìm thấy một đống phế tích, từ trong đống phế tích đó mang trở về một chiếc hộp. Chiếc hộp kia nói đến cũng tuyệt đường, bất luận là dùng phương pháp gì cũng mở không ra, cho đến bây giờ Trưởng Tôn Nhiên vẫn còn đang suy nghĩ biện pháp để mở nó. Chúng ta đều đoán rằng ở bên trong chiếc hộp đó có rất nhiều khả năng là chứa bí thuật, bằng không vì sao lại cất giấu đến nghiêm mật như thế?"

A Hâm nhíu mày: "Vẫn là nói trở lại chủ đề chính đi."

"A Hâm ngươi cũng đừng cho rằng ta đang nói bậy, đây là chủ đề chính! Lúc ấy ta đang đi trên hành lang Thanh Long, bỗng nhiên nhớ tới chiếc hộp đập mở không ra đó lại tiện đà nghĩ tới Trường Ca quốc. Ngươi không cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó bất bình thường hay sao?"

A Hâm gật gật đầu: "Trưởng Tôn Nhiên cùng Vệ Đình Húc hai người chính là thanh mai, cực kỳ thân thiết. Nếu như có bí thuật như vậy, hà tất phải nói với ngươi rồi lại để cho ngươi sai khiến Trưởng Tôn Nhiên đi tìm? Các nàng cũng có thể âm thầm liên hệ, sau khi tìm được lại dâng lên cho ngươi, cũng là một loại công trạng."

"Đúng vậy." Mọi suy nghĩ của Lý Duyên Ý chỉ cần nhắc tới một điểm, A Hâm liền có thể đoán được toàn bộ, cảm giác thư thái quen thuộc này khiến cho Lý Duyên Ý không nén nổi nét vui mừng trên đuôi lông mày, "Vệ Tử Trác nhìn như đang làm điều thừa kỳ thực lại không phải, nàng chính là muốn mượn miệng của ta để cho việc các nàng đi Trường Ca quốc có vẻ trùng hợp hơn mà thôi, mục đích thực sự của nàng cũng chỉ là muốn làm cho Chân Văn Quân tự mình đi đến Trường Ca quốc."

"Vì sao lại muốn cho nàng đi đến Trường Ca quốc?" Nói đến chỗ này A Hâm không hiểu được.

"Ngươi đã quên mất một chuyện." Hai mắt của Lý Duyên Ý sáng như tuyết, có chút hưng phấn nói, "Từ rất lâu trước kia ngươi đã từng nói với ta một chuyện."

A Hâm không rõ nguyên cớ khẽ nghiêng đầu.

"Ngươi nói, mấy năm sau khi a mẫu ngươi qua đời, a phụ ngươi vẫn không hề thú thê nạp thiếp, nhưng lại cùng một nữ tử nào đó qua lại rất mật thiết. Còn nhớ không? Lúc ấy sự kiện kia liên lụy thật sự quá lớn, ta bảo ngươi về sau cũng đừng đề cập tới. Dần dà lâu ngày, bản thân chúng ta đều đã quên mất."

Thời gian trôi qua đến khi nhắc lại chuyện này, Lý Duyên Ý vẫn là nhịn không được mà hạ thấp thanh âm.

A Hâm nói: "Ngươi là nói, Nguyễn thị. . . . . ."

"Đúng vậy, Nguyễn thị A Khung, nàng chính là hậu duệ của Trường Ca quốc. Tổ tiên Nguyễn thị họ Túc Lan, bộ tộc Túc Lan vào thời kỳ Vũ Đế đã ngàn dặm xa xôi từ phương nam đến quy thuận Đại Duật, Nguyễn thị chính là người Trường Ca quốc. Nếu như ta không đoán sai, Chân Văn Quân, cũng chính là A Lai, nàng là nữ nhi của a phụ ngươi cùng Nguyễn thị A Khung."

Vẻ khiếp sợ không thể che giấu bao phủ trên khuôn mặt A Hâm, A Hâm tự mình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngươi là nói, Vệ Đình Húc cố ý mang Chân Văn Quân đến Trường Ca quốc? Mục đích chính là. . . . . ."

"Mục đích chính là làm cho nàng nhớ tới thân thế của chính mình!" Lý Duyên Ý khẳng định, "Nàng nhất định là muốn Chân Văn Quân xác định được chính mình là hậu duệ của Trường Ca quốc, là hài tử của Nguyễn thị A Khung!"

"Thế nhưng nàng vì sao phải làm như vậy? Làm như vậy thì có ích lợi gì chứ? Chẳng lẽ muốn Chân Văn Quân nói cho nàng biết bí thuật nữ nữ sinh tử?"

"A Hâm, ngày xưa cả nhà Nguyễn thị A Khung vì cái gì mà bị nghi kỵ, ngươi tuổi còn quá nhỏ có lẽ không nhớ rõ, sau khi xảy ra chuyện Minh Đế thẳng tay xóa sạch mọi dấu vết về sự tồn tại của bộ tộc Nguyễn thị, ngươi cũng không có cách nào lại từ trong miệng người khác biết được chân tướng của việc này. Nhưng mà ta lại nhớ được nhất thanh nhị sở." Lời nói của Lý Duyên Ý làm cho trái tim của A Hâm nảy đập kịch liệt.

Lý Duyên Ý: "Đó là bởi vì Nguyễn thị nắm giữ trong tay 'bí quyển' của hoàng thất."

"Bí quyển? Bí quyển gì?"

"Nội dung của bí quyển thậm chí cả ta cũng không biết, đủ biết nó có bao nhiêu thần bí có bao nhiêu trọng yếu. Nghe nói chỉ cần nắm giữ được bí quyển này là có thể nắm giữ được giang sơn Đại Duật!"

"Quá mơ hồ, chẳng lẽ là tàng bảo đồ gì đó?"

"Hẳn không phải là thứ đó, nếu là tàng bảo đồ thì như thế nào lại rơi vào trong tay Nguyễn thị? Ta đoán đó hẳn là một vật không thích hợp đặt ở trong cung, là một vật mà ngay cả hậu thế cũng không được phép biết đến. . . . . . Mà Vệ Tử Trác lại ngầm bố trí một cái bẫy khổng lồ phức tạp như vậy đem nữ nhi của Nguyễn thị nắm vào trong tay, rõ ràng là nhắm vào bí quyển. Ai cũng không biết Nguyễn thị đang ở nơi nào cũng không biết bí quyển ở nơi nào, người có khả năng lớn nhất biết được chính là Chân Văn Quân."

Nói đến chỗ này A Hâm cũng không rét mà run, sắc mặt trắng bệch: "Ngươi là nói, Vệ Tử Trác vẫn luôn muốn tìm kiếm bí quyển, lật đổ giang sơn Đại Duật? Nàng muốn mưu triều soán vị?"

Lý Duyên Ý gật gật đầu: "Manh mối mà A Ẩn lúc ấy đưa trở về có hạn, nhưng kết hợp với những chuyện mà ta biết được trước sau kết hợp với nhau, có thể xác định tâm tư phản loạn của Vệ Tử Trác. Vệ Tử Trác, mục tiêu của nàng không chỉ là phá hủy Tạ gia, mà ngay cả Lý gia chúng ta cũng nằm trong mục tiêu diệt trừ của nàng. Cũng là. . . . . . Mọi chuyện mà năm đó a phụ ngươi thực hiện ở Nhưỡng Xuyên, cũng là do phụ hoàng ta sai khiến, Vệ Tử Trác hiện giờ muốn quay lại trả thù cũng không có gì không hợp lý. Ngươi từ trước đã không thích nàng, bảo ta đề phòng người này, ta lúc ấy còn cho rằng ngươi là bởi vì mối thù truyền kiếp mới có điều thành kiến đối với Vệ Tử Trác, hiện tại ngẫm lại, là bản thân ta sơ suất."

"Hiện giờ ngươi có tính toán gì không?"

"Ta sẽ không lập tức chèn ép Vệ gia. Hiện tại Vệ gia thế lực quá lớn, huống chi còn có Trưởng Tôn thị cùng một phe cánh. Ta đang tận lực bồi dưỡng Bạc thị có thể để cho ta sử dụng, cữu cữu bên kia tuy rằng không đáng trông cậy cho lắm, nhưng cũng không thể vứt bỏ. Ngươi xem trận hành thích lần này, cuối cùng Canh Dụ dẫn binh xuất hiện có chút cổ quái, chỉ sợ Canh gia lại trúng kế của Vệ Tử Trác mà không biết. Bất luận là Bạc gia hay Canh gia tạm thời cũng không phải là đối thủ của Vệ thị cùng Trưởng Tôn thị, một khi Vệ Tử Trác muốn tạo phản, lại thêm thế cục của Đại Duật hiện tại, thực sự khó nói chính xác liệu có thể kiềm chế được nàng hay không. Cho nên ta không thể trực diện xung đột cùng Vệ Tử Trác, chẳng những không thể chèn ép nàng mà ta còn phải đẩy nàng lên cao, để cho nàng cảm thấy ta còn đang trọng dụng nàng, từ đó mà thả lỏng cảnh giác. Ta đang chậm rãi bày bố, nếu như Vệ Tử Trác còn có thể bị ta cảm hóa, ta sẽ nể tình ngày xưa mà tha cho nàng một mạng, dù sao Vệ gia cũng là một cánh tay mạnh mẽ hữu lực của Đại Duật; nhưng nếu nàng không thức thời vẫn như trước muốn tạo phản. . . . . ." Lý Duyên Ý nheo mắt lại, "Ta cũng sẽ khiến cho nàng biết rõ thủ đoạn của đế vương."

A Hâm càng nghĩ tựa hồ cũng chỉ còn một con đường này là có thể đi được.

Lý Duyên Ý quả thực đã thành thục không ít, mà cái giá phải trả cho sự thành thục đó là mi tâm của nàng có thêm một vết hằn rõ rệt, đây là dấu vết do thường xuyên nhíu mày mới có thể lưu lại.

"Cho nên A Hâm." Lý Duyên Ý cầm tay A Hâm, đem mu bàn tay nàng dán vào trên mặt mình, "Ta cần ngươi, cần ngươi giúp ta bày mưu tính kế. Lần này trở về cũng đừng đi nữa."

. . . . . .

A Hâm tạm thời ở lại Hoài Sâm phủ, hai người ôn tồn suốt mấy ngày sau đó, Truy Nguyệt Nội quân Giáo úy chuyên phụ trách truyền đạt tin tức trong cung đến cho Lý Duyên Ý là Quảng Thiếu Lăng đã tích trữ cả một đống sự tình, thật sự không có biện pháp đành phải mang theo thuộc hạ đi vào Hoài Sâm phủ, cầu kiến Hoàng thượng.

Trong lúc Lý Duyên Ý đang lột nho cho A Hâm thì nghe gia nô tiến vào nói Quảng Giáo úy đến đây, Lý Duyên Ý liền biết những ngày vui vẻ tốt đẹp của chính mình xem như đã chấm dứt. Đem quả nho đã lột sạch vỏ óng ánh trong suốt đẩy vào giữa đôi môi của A Hâm, thở dài một tiếng, trước mắt chỉ có thể đi đến Cấm uyển thu thập đám lão hồ ly kia, qua mấy ngày lại trở về bồi A Hâm, không thể tự rước lấy tiếng xấu là có mỹ nhân bên cạnh liền không tảo triều.

Lý Duyên Ý lưu luyến bịn rịn rời khỏi Hoài Sâm phủ, bảo A Hâm chờ nàng trở lại.

Ngày ấy đem cục diện hiện thời hướng A Hâm phân tích đến thấu triệt, sau đó lại hết lời van nài, A Hâm mặc dù không hề hứa hẹn chắc chắn sẽ ở lại, nhưng nhìn xem biểu tình của nàng, ít nhất cũng sẽ không ra đi mà không lời từ biệt, Lý Duyên Ý quay trở về Cấm uyển cũng cảm thấy an tâm không ít.

Đã quen ngủ trên giường gỗ cứng rắn rét lạnh, sau khi trở lại Nhữ Trữ ngủ trên giường mềm lại cảm thấy xương sống thắt lưng đau nhức, các gia nô cũ ở Hoài Sâm phủ đều biết mối quan hệ giữa nàng cùng Lý Duyên Ý, đối với nàng rất ân cần niềm nở. Cho dù nàng không nói thẳng, cả một đám người đều ở trong tối len lén quan sát nàng, rất nhanh đã phát hiện nàng ngủ giường mềm không quen, đêm đó liền đổi thành ván giường cứng.

A Hâm nằm trên giường cứng mới có thể tập trung lực chú ý tự hỏi một vài vấn đề.

Nàng không muốn quay về Nhữ Trữ, trở lại nơi này sẽ nghĩ đến rất nhiều chuyện khiến nàng không vui, còn có cừu hận dính chặt ở bên trong huyết nhục cốt tủy mà nàng hẳn là nên có. Nhưng nếu không trở lại nàng lại không yên tâm về Lý Duyên Ý, cũng không yên tâm về muội muội duy nhất của nàng.

Trở lại Nhữ Trữ, mới là chân chính bắt đầu chiến đấu.

Bình Luận (0)
Comment