Quan Huấn tối nay đang ở chiếu ngục, nghe nói Vệ Đình Húc đến đây cũng không có gì ngạc nhiên, ngược lại cảm thấy Vệ Tử Trác này xem như là rất điềm tĩnh, Chân Văn Quân bị giải vào chiếu ngục đã nhiều ngày như vậy bây giờ nàng mới đến.
Vốn tưởng rằng Vệ Đình Húc đến đây vì chuyện của Chân Văn Quân, Quan Huấn mang theo người đi đến cửa La Y hạng, khi nhìn thấy Truy Nguyệt quân Trung lang tướng bị trói gô bước chân thoáng dừng lại một chút, nhưng cũng chỉ trong chốc lát đó đã hiểu ra được, hướng đến Vệ Đình Húc ngồi trên xe ngựa bên cạnh Tiêu Nan nói:
"Bí thư thừa đêm khuya đến thăm chiếu ngục có việc gì không?"
Vệ Đình Húc từ trên xe ngựa đi xuống, đáp lễ nói: "Hạ quan phụng mật lệnh của bệ hạ bí mật truy bắt nghịch tặc, chỉ sợ việc truy bắt có biến nên mới phải đến đây vào đêm khuya, đêm khuya quấy rầy Đình úy vẫn là mong thứ lỗi."
Quan Huấn thoáng nhìn qua Tiêu Nan đang bị bịt miệng, hỏi: "Mệnh lệnh của bệ hạ?"
Truy Nguyệt quân chính là cấm vệ quân của Lý Duyên Ý, vị nữ đế này sau khi đăng cơ đã thay đổi toàn bộ Hổ Bôn quân ở trong cung thành nữ tử, được gọi là "Truy Nguyệt", Truy Nguyệt quân hiện giờ nổi bật vô cùng, ngay cả Đình úy thự của hắn cũng phải có chút đề phòng lực lượng mũi nhọn này. Tiêu Nan đảm nhận chức vị Trung lang tướng đủ thấy được Hoàng thượng rất coi trọng nàng.
Chẳng qua núi cao còn có núi cao hơn. Nếu hôm nay là một người khác áp giải nàng tới đây nói nàng là nghịch tặc Quan Huấn nhất định sẽ phải cân nhắc một chút, trước tiên sẽ hướng Hoàng thượng xin chỉ thị. Nhưng người tới đây hiện giờ là cận thần của Hoàng thượng, là Vệ Đình Húc đã trợ giúp Hoàng thượng lập hạ công tích hiển hách, lại còn được đối xử đặc biệt.
"Đúng vậy."
Vệ Đình Húc đem chiếu lệnh của Hoàng thượng mang theo bên người lấy ra đưa cho Quan Huấn: "Truy Nguyệt quân Trung lang tướng Tiêu Nan, cấu kết nghịch đảng hành thích Hoàng thượng, tội lớn không tha. Bệ hạ ra lệnh cho Đình úy cấp tốc thẩm tra xử lý vụ án này, nhất định phải làm cho kẻ nghịch tặc này khai ra tất cả đồng đảng. Quan Đình úy, sự an nguy của bệ hạ chính là an nguy của Đại Duật, nhất định không được để cho kẻ ác tâm có cơ hội lợi dụng."
Bước vào thời kỳ Chiếu Vũ, Đình úy thự cũng dần dần có chút thay đổi, quyền lực to lớn của Đình úy thự được đơn độc phá án mọi đơn vị khác đều không có quyền can thiệp đã bị Lý Duyên Ý cắt giảm. Bọn họ vẫn được phép trên thì bắt giam đại thần quý tộc dưới thì chém chết gian thần tặc tử, nhưng nếu Hoàng thượng có lệnh, thì bất luận là truy bắt, thẩm tra xử lý hay là trọng thẩm, đều có quyền ưu tiên rất lớn. Người được nhắc đến trong "chiếu chỉ" của Hoàng thượng Đình úy thự không có quyền trực tiếp xử tử hoặc phóng thích, nhất định phải thông qua Hoàng thượng phê duyệt mới có thể định đoạt.
Hiện giờ Vệ Đình Húc cầm chiếu lệnh của Hoàng thượng Quan Huấn chỉ có thể nghe theo, lập tức cho người đem Tiêu Nan giải vào bên trong chiếu ngục.
"Nếu đã như thế, Quan mỗ sẽ lập tức bắt đầu thẩm vấn Tiêu Nan, không thể tiễn Bí thư thừa rồi."
Thấy Vệ Đình Húc không có ý tứ muốn đi, Quan Huấn nghi hoặc nói: "Hoàng thượng còn có điều gì khác phân phó?"
Vệ Đình Húc trả lời: "Hồi bẩm Đình úy, bệ hạ muốn hạ quan trước tiên đem kết quả thẩm tra trở về báo cáo."
Quan Huấn "Nga" một tiếng nói: "Ý của Bí thư thừa là muốn cùng với Quan mỗ thẩm tra xử lý vụ án này?
Vệ Đình Húc: "Hạ quan chỉ ở một bên quan sát ghi chép, việc thẩm vấn cụ thể vẫn là phải làm phiền Đình úy."
Quan Huấn không hề nở nụ cười khách khí cũng không có bất kỳ vẻ sốt ruột nào: "Chiếu ngục quanh năm không có ánh mặt trời vả lại người chết rất nhiều, không khí ẩm lạnh rất nặng, Bí thư thừa thân thể yếu đuối cần phải cẩn thận, đừng để bị lây dính khí bẩn mới được."
Vệ Đình Húc cười nhạt: "Đa tạ Đình úy quan tâm, hạ quan tuy rằng thân thể có hơi yếu đuối, nhưng chút phiền nhiễu nho nhỏ ấy vẫn là không có gì đáng ngại."
Tiêu Nan bị bịt chặt miệng nghẹn ngào nức nở không ngừng. Nàng biết chiếu ngục là loại địa phương gì, đã đi vào thì khó mà đi ra. Huống chi nghe nói Quan Đình úy là Diêm La nhân gian, tuyệt đối thiết diện vô tư cay độc tàn nhẫn, ai rơi vào trong tay hắn nhất định muốn sống không được muốn chết không xong. Một người như vậy lại có thể đối với họ Vệ này khách khách khí khí. . . . . . Lại còn có chiếu lệnh của Hoàng thượng hộ tống, Tiêu Nan hiểu được lúc này chính mình chắc chắn là cửu tử nhất sinh.
Trời hừng sáng, Lý Duyên Ý ngủ chưa tới hai canh giờ đã muốn rời giường, gọi người đến hỏi Vệ Đình Húc có trở lại hay chưa, khi biết được người còn đang ở trong chiếu ngục Lý Duyên Ý gật gật đầu, rồi đi dùng bữa sáng.
Mới dùng được một nửa thì có người báo lại, nói Bí thư thừa đang ở bên ngoài chờ phục mệnh.
Lý Duyên Ý đặt chén cháo trong tay xuống, nói: "Bảo nàng đến ngự thư phòng chờ quả nhân."
Vệ Đình Húc đi vào hành lễ, sau khi đem lời khai của Tiêu Nan trình lên, trực tiếp quỳ xuống nói: "Thần muôn lần đáng chết, chuyện bệ hạ bị hành thích lần này, thần khó tránh được tội."
"Tử Trác đây là vì sao??" Lý Duyên Ý tiến lên nâng nàng dậy, Vệ Đình Húc cũng không chịu đứng dậy, một mực nói nàng tội đáng muôn chết thỉnh Hoàng thượng giáng tội.
Lý Duyên Ý lại khuyên nhủ mấy lần sau đó mở án quyển trong tay ra, xem qua từng dòng một sau đó nói: "Tiêu Nan này đúng là dư đảng Tạ thị? Nàng cấu kết Quốc cữu Canh Bái muốn nội ứng ngoại hợp hành thích quả nhân, đem tội danh hộ giá bất lợi đổ lên đầu Trung quân Giáo úy Chân Văn Quân, để từ đó lật đổ Bí thư thừa, lật đổ nữ quan?" Lý Duyên Ý lặng lẽ đưa mắt nhìn Vệ Đình Húc một cái, tiếp tục đọc án quyển, "Còn Canh Dụ nhân cơ hội dẫn tư binh hộ giá, để tranh đoạt công lao hộ giá?"
Vệ Đình Húc trả lời: "Thần cũng là hôm nay mới biết được, Tiêu Nan này chính là một người trong đám khất nhi mà lúc trước Tạ Phù Thần đã thu dưỡng. Trước đây ở Bình Thương lấy thân phận thợ săn trú ẩn gần mười năm, thân phận thật sự của người này chính là một quân cờ ngầm trong mạng lưới liên lạc của Tạ gia. Sau khi Tạ Phù Thần bị xử tử, Tiêu Nan vì 'báo thù' mới trà trộn vào trong nhóm người được chiêu mộ của Truy Nguyệt quân, dốc lòng khổ luyện cho đến khi được thăng chức Trung lang tướng. Nếu không phải bệ hạ lần này gặp nạn, thần cũng tuyệt đối không nghĩ tới bên trong Truy Nguyệt quân lại ẩn chứa nghịch tặc do Tạ thị nuôi dưỡng. Bệ hạ, việc này liên lụy tới Truy Nguyệt quân, chỉ sợ trong triều sẽ có người lấy việc này làm cớ tạo áp lực, từ đó tạo ra một trận phong ba lớn hơn nữa. Ban đầu việc chiêu mộ Truy Nguyệt quân tuy không phải do thần phụ trách, nhưng xét đến cùng thì mục đích của người đứng phía sau trận hành thích lần này là muốn lôi kéo thần xuống ngựa. Khiến cho bệ hạ rơi vào nguy hiểm là lỗi của thần, vẫn thỉnh bệ hạ giáng tội thần, để bình ổn triều dã."
Lý Duyên Ý thở dài một tiếng nói: "Việc này chính là do Tiêu Nan kia cố tình giấu diếm, huống hồ lúc đó chuyện chiêu mộ Truy Nguyệt quân cũng không phải là do Tử Trác phụ trách, há có thể trách tội Tử Trác chứ? Quả nhân đăng cơ đã được ba năm, nhưng dư đảng Tạ thị vẫn không thể quét sạch. Hiện giờ lại có đám phản tặc Lam Uyển ngang ngược chống đối vọng tưởng làm lung lay giang sơn Đại Duật. Dưới muôn vàn gian nan trùng điệp nếu không nhờ có Tử Trác trợ giúp, quả nhân làm sao có thể khai lập thịnh thế này được chứ? Hiện giờ Truy Nguyệt quân Trung lang tướng xảy ra chuyện, quả nhân không cần nghĩ cũng biết một ngày nào đó trên triều đường sẽ lại diễn ra một trận vạch tội phô thiên cái địa. Tử Trác, ngươi là phụ tá đắc lực của ta, thịnh thế của quả nhân còn chờ ngươi làm quân tiên phong vì quả nhân mở đường, quả nhân sẽ không để cho ngươi có chuyện, mau mau đứng lên!"
Vệ Đình Húc được Lý Duyên Ý kéo đứng lên, trong mắt ngấn lệ: "Thần vô năng, khiến bệ hạ khó xử."
Lý Duyên Ý nhìn án quyển trong tay, cười khổ một tiếng: "Nói trở lại, vị cữu cữu này của quả nhân a, nếu nói hám lợi đen lòng là có, nhưng tác loạn mưu nghịch loại đại sự có thể khiến toàn tộc rơi đầu như thế này hắn tuyệt đối không có gan đụng vào. Huống chi hắn là thân cữu cữu của quả nhân, Canh gia bọn họ cũng là một nửa giang sơn của Đại Duật, nếu như quả nhân gặp phải rủi ro thì có lợi ích gì đối với Canh gia bọn họ chứ? Chẳng phải là nhấc một tảng đá tự đập vào chân mình sao? Xem lời khai của Tiêu Nan này còn có thâm ý khác, chỉ sợ vẫn là có người mượn sự bất hòa giữa ngươi và Quốc cữu, tận lực hãm hại đổ tội cho hắn. Ai. . . . . . Chuyện lần này thật đúng là ủy khuất Văn Quân muội muội, Tử Trác cần phải hảo hảo khuyên giải Văn Quân muội muội, nói rõ với nàng nội tình trong đó, không thể khiến cho nàng oán trách quả nhân mới được a."
Vệ Đình Húc vội nói: "Chân Văn Quân luôn luôn trung hậu lương thiện, lại trung thành tận tâm đối với bệ hạ, nếu như ngày đó bệ hạ bất chấp sự phản đối của quần thần cương quyết bảo vệ nàng, mới là đặt nàng vào nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Văn Quân nhất định có thể hiểu được nỗi khổ tâm của bệ hạ, cảm niệm ân đức của bệ hạ, há lại có thể có nửa phần oán trách."
Lý Duyên Ý gật đầu cười nói: "Người hiểu Văn Quân cũng chỉ có Tử Trác."
Lý Duyên Ý dùng đầu ngón tay gõ gõ vào trên án quyển, thần sắc đột nhiên ảm đạm khó hiểu: "Tử Trác, ngươi nhớ đi nói với Quan Huấn, án quyển này cứ để lại ở chỗ quả nhân là được rồi, quả nhân không hi vọng có người thứ ba biết được chuyện này. Về phần Tiêu Nan, ngươi hẳn là biết phải xử lý như thế nào, tuyệt đối không thể vì nàng mà tổn hại đến căn cơ của Truy Nguyệt quân."
Vệ Đình Húc "Dạ" một tiếng, hướng đến Lý Duyên Ý khom lưng sau đó bước đi, đang muốn cáo lui thì Lý Duyên Ý bỗng nhiên ném ra một câu: "Kẻ âm thầm lôi kéo Quốc cữu gia cùng làm chuyện xấu này đầu óc cũng rất nhanh nhạy, thủ pháp của người này thật là có vài phần tác phong của Tử Trác."
Lý Duyên Ý vừa nói ra lời này bầu không khí chợt lạnh xuống như muốn đóng băng, làm cho cuộc trò chuyện tràn đầy ăn ý giữa quân và thần mới vừa rồi bỗng nhiên xoay chuyển sang một phương hướng quỷ dị.
Vệ Đình Húc đang sắp sửa rời khỏi thư phòng chợt dừng động tác, khi ngẩng đầu nhìn về phía Lý Duyên Ý hai tròng mắt lạnh băng của hai người chạm nhau.
Đế vương cũng không kiêng kỵ đối với suy đoán của thần tử, hay nói cách khác, sự nghi ngờ của đế vương đối với thần tử càng rõ ràng, thần tử sẽ càng phải vội vàng thu liễm, để tránh dẫn đến họa sát thân. Loại chuyện hết sức đơn giản này Vệ Đình Húc làm sao có thể không biết? Thông tin mà lúc này Lý Duyên Ý để lộ ra đã là đặc biệt nguy hiểm.
Vệ Đình Húc vội vàng quỳ xuống, cất cao giọng nói: "Từ lúc thần mười hai tuổi đi theo bệ hạ cho tới nay, cũng không dám quên ơn tri ngộ của bệ hạ. Phá não khô tâm chỉ vì đế nghiệp thiên thu của bệ hạ, tuyệt không hai lòng, mong bệ hạ minh giám."
Lý Duyên Ý vung tay lên cười nói: "Quả nhân chỉ là thuận miệng nói một chút thôi, lại khiến Tử Trác tưởng thật rồi. Mau mau đứng lên, tình nghĩa mấy năm nay giữa quân thần chúng ta người bên ngoài đoán không ra, chẳng lẽ ngươi ta còn không biết hay sao? Có vài lời không cần phải nói Tử Trác cũng có thể hiểu được mà. Không nói gạt ngươi, ngồi trên ngôi vị Hoàng đế quả nhân mới hiểu được nỗi khó khăn ở vị trí cao, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm quả nhân, nhìn chằm chằm người bên cạnh quả nhân. Quả nhân đã từng có một dạo vì thế mà phiền não, thậm chí có chút hối hận khi làm Hoàng đế. Nhưng mà vì lê dân bách tính thiên hạ có thể an cư lạc nghiệp, vì sự quật khởi của nữ tử Đại Duật, quả nhân chỉ có thể đón nhận khó khăn mà tiến lên thuận theo mệnh trời. Quả nhân đời này nhất định phải vì con dân Đại Duật kiến lập một thời đại hưng thịnh ôn hòa bình đẳng, cần nhất chính là nhân tài có thể giao tâm. Nếu trên đời này ngay cả Tử Trác quả nhân cũng không dám tín nhiệm nữa, vậy quả nhân còn có thể tín nhiệm người nào kia chứ? Tử Trác, con dân của Đại Duật còn đang chờ chúng ta a. . . . . ."
Lý Duyên Ý nói xong một tràng những lời thâm tình chân thành này trong mắt phiếm lệ, hai người hồi tưởng rất nhiều chuyện quá khứ, mãi cho đến sau giờ ngọ Vệ Đình Húc mới rời khỏi Cấm uyển.
Lý Duyên Ý hứa hẹn lập tức ra lệnh cho Đình úy thự thả người, chẳng qua khi đến bắt người nhập ngục thì nhanh chóng, lúc thả người thì ngược lại phải theo một quy trình phức tạp. Có lẽ hai ngày sau Chân Văn Quân mới có thể đi ra khỏi chiếu ngục, Vệ Đình Húc chống đỡ không được nữa, liền trở về Trác Quân phủ trước.
Hôm qua cả đêm không hề chợp mắt Vệ Đình Húc vừa nhấc chân vào cửa có chút đờ đẫn, thiếu chút nữa là va vào bức tường chắn trước cửa, may mà A Trúc ra mở cửa nhanh tay kéo nàng lại, nếu không đầu bị đập một cú này chỉ sợ sẽ tạo thành một cục u thật to rồi.
"Nữ lang cần phải chú ý thân thể a." A Trúc nhìn thấy bộ dáng gầy yếu của Vệ Đình Húc thật sự không đành lòng, vừa nói vừa nghẹn ngào.
"Ta không sao, đừng khóc lóc sướt mướt như vậy." Vệ Đình Húc chống tường đứng thẳng dậy, đợi sau khi cảm giác choáng váng tiêu tan mới chậm rãi đi vào trong viện.
"Vệ Đình Húc."
Có một thanh âm non nớt gọi nàng lại.
Vệ Đình Húc không quay đầu lại cũng biết là ai.
Tiểu Kiêu đứng dưới ánh mặt trời vàng rực buổi chiều, hàn quang lấp lánh từ hai thanh mã đao nắm trong tay lóe lên chiếu vào mắt A Trúc, khiến nàng vội vàng dời mắt né tránh.
"Đem a mẫu ta trả lại cho ta!" Tiểu Kiêu dùng mã đao chỉ về phía chóp mũi của Vệ Đình Húc, trong đôi mắt đã khóc đến đỏ hồng là sự ngoan tuyệt cùng hận ý rõ rệt. A Trúc sợ hãi, vội khuyên nàng nói:
"Tiểu Kiêu a, Văn Quân xảy ra chuyện nữ lang cũng rất sốt ruột, ngươi sao có thể dùng đao chỉ vào nữ lang? Thật sự quá nguy hiểm, ngươi trước bỏ đao xuống, có chuyện gì từ từ nói, a?"
A Trúc chậm rãi tiến đến gần Tiểu Kiêu muốn đoạt lấy vũ khí của nàng, hai thanh mã đao của Tiểu Kiêu một thanh vẫn chỉ vào Vệ Đình Húc, thanh còn lại bỗng nhiên chuyển hướng về phía A Trúc, làm A Trúc sợ tới mức kêu lên một tiếng sợ hãi, giơ hai tay lên không dám nhúc nhích nữa.
"A mẫu của ta đang ở đâu?" Tiểu Kiêu chất vấn Vệ Đình Húc.
"A mẫu của ngươi rất an toàn." Vệ Đình Húc nhẫn nại trả lời nàng.
"Ta không tin! Ngươi cho tới bây giờ cũng không hề thật lòng thật dạ đối đãi a mẫu! Ngươi lừa được người khác nhưng không lừa được ta! Ngươi lại trù tính cái gì đến hại a mẫu! Đem a mẫu trở về đây!" Dứt lời cặp mã đao của Tiểu Kiêu liền hướng đến trên người Vệ Đình Húc bổ xuống, một tiếng gầm thịnh nộ từ trên trời giáng xuống, một quyền nện vào trên lưng Tiểu Kiêu.
Tiểu Kiêu dưới cơn đau nhức vẫn còn có lực đánh trả, mã đao quét ngang về phía sau, bị một đôi bàn tay cứng như thép kẹp chặt. Tiểu Kiêu thất kinh, muốn rút mã đao về nhưng lại rút không được, đâm cũng đâm không xong, chỉ có thể vứt bỏ vũ khí. Khi Tiểu Kiêu buông lỏng tay định đào thoát, bụng bị đá một cú thật mạnh, cả người bay ra ngoài.
"Tiểu Hoa, dừng tay."
Tiểu Hoa đem thanh mã đao trong tay vứt trên mặt đất, đang xông lên định giáo huấn nàng, bị Vệ Đình Húc ngăn lại.
"Nhưng mà nữ lang. . . . . ."
Vệ Đình Húc phiền muộn nhắm mắt lại, cơ hồ dùng hết tia khí lực cuối cùng nói:
"Nhiều năm về sau, nếu trên thế gian này còn có một người để ý đến sự sống chết của Chân Văn Quân, người đó nhất định là ta."
Lời này là nói với Tiểu Kiêu, cũng có lẽ là không phải.
Dứt lời nàng không nhìn ai nữa, đi về phía chủ viện, đi vào trong phòng đóng cửa lại, không muốn nhìn thấy bất kỳ người nào nữa.
Vệ Đình Húc sốt cao hai ngày, đóng cửa không ra ngoài, ai tới cũng không gặp.
A Trúc vẫn luôn chiếu cố sinh hoạt thường ngày của nàng, mấy lần đi đưa thuốc và cháo đến cho nàng thỉnh thoảng gặp phải Tiểu Kiêu, lần nào cũng đi đường vòng. A Trúc thật sự sợ tiểu hài tử dị tộc này, ngay cả ở nhà mà cũng có thể hô đánh hô giết, sợ tới gần nàng sẽ xảy ra nguy hiểm, cách nàng càng xa càng tốt.
Thuốc A Trúc đưa tới Vệ Đình Húc có uống, các loại thức ăn nước canh khác trên cơ bản đều là húp được hai ngụm liền để qua một bên.
A Trúc biết nàng không có khẩu vị, thay đổi nhiều món đa dạng muốn kích thích khẩu vị của nàng. Vắt hết óc cũng chưa từng có thể thành công, cuối cùng vẫn là Tiểu Hoa kéo lê thân thể bệnh tật của mình làm một chén cháo cá hoa cúc, tự mình bưng vào phòng của Vệ Đình Húc, không nói gì chỉ đặt xuống đó, lặng lẽ đến lặng lẽ đi.
Vệ Đình Húc trong giấc ngủ mơ màng chập chờn ngửi được mùi hương quen thuộc, lúc tỉnh lại nhìn thấy chén cháo kia, nhất thời có chút thèm ăn.
Khi nàng bưng chén cháo lên lại nghĩ tới Chân Văn Quân.
Lúc này Văn Quân ở bên trong lao ngục có lẽ là sẽ không bị ngược đãi, nhưng mà chắc chắn cũng sẽ không quá thoải mái, một chén cháo cá thơm ngon thế này chắc chắn cũng không được ăn.Nghĩ đến đây nàng liền đặt chén cháo xuống, tiếp tục ngủ.
Ngày ấy Chân Văn Quân rời khỏi ngục giam Vệ Đình Húc thức dậy rất sớm, ngồi dậy chải đầu trang điểm, chọn một màu son trong số ít những màu mà Chân Văn Quân từng khen, nhẹ nhàng chấm lên môi, đi đến trước cửa La Y hạng nghênh đón nàng.
Chân Văn Quân mang theo một thân đầy mùi lạ mốc meo từ trong chiếu ngục đi ra, Vệ Đình Húc không chút để tâm, đem nàng ôm vào trong ngực.
"Tử Trác, đừng như vậy." Chân Văn Quân không nghĩ tới nàng sẽ nhiệt tình như thế, ngược lại không giống với tác phong trước đây của Vệ Đình Húc. Mấy ngày nay Chân Văn Quân ở bên trong chiếu ngục hoàn toàn không có cơ hội tắm rửa, mùi ở trên người chính mình cũng ghét bỏ, không nghĩ tới Vệ Đình Húc lại ôm chặt lấy nàng. . . . . .
"Văn Quân." Vệ Đình Húc nói, "Đợi sau khi Hải Nạp biến pháp hoàn thành, Vạn Hướng Chi Lộ khai thông, chúng ta liền rời khỏi nơi này đi."
Chân Văn Quân sửng sốt: "Rời khỏi nơi này?"
"Đúng vậy, chúng ta buông bỏ hết thảy mọi thứ ở triều đình ngao du sơn thủy quan phong vấn tục, đi nhìn ngắm những nơi đẹp nhất trên thế gian này. Lại tìm một chỗ có thể nhìn thấy ánh tà dương hùng vĩ mà an cư lạc nghiệp, ngươi ta cầm sắt hòa minh* không màng thế sự, chỉ đàm phong nguyệt."
(*) Cầm sắt hòa minh (琴瑟和鸣): ý nói vợ chồng hòa thuận yêu thương nhau