Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 183

Vất vả lắm mới đem mái tóc rối bệt chải vuốt lại cho thật tốt, đau đến A Ổn nước mắt chảy ròng.

Bùn đen dơ bẩn đã ngấm vào trong da cùng móng tay, dùng loại bồ kết bình thường căn bản tẩy không sạch được. Nàng nhìn thấy bên cạnh bể tắm có một dãy những chiếc hộp gỗ, bên trong hộp gỗ tinh xảo có chứa từng túi tảo đậu* mùi hương khác nhau, cùng với hương dược liệu có công năng khác nhau. A Ổn ngửi qua từng hộp, mùi hương thanh nhã không quá nồng, giống như là đã được tỉ mỉ chọn lựa, cực kỳ phù hợp với khí chất của A Hâm. Bên cạnh hộp gỗ là đá bọt ba ngắn hai dài dùng để chà lưng, còn có rất nhiều dụng cụ tắm rửa khác mà nàng không biết sử dụng, tất cả đều được xếp đặt chỉnh tề ở bên cạnh bể.

(*) Tảo đậu (澡豆): thuốc bột dùng để tắm gội của dân gian Trung Hoa cổ đại

A Ổn mặc dù lớn lên ở phương bắc chưa từng thấy qua bao nhiêu loại vật dụng của gia đình phú quý, nhưng ánh mắt cũng không mù, có thể nhìn ra mấy thứ này vô cùng tinh xảo sang quý, chưa từng được sử dụng qua, đại khái là được ai đó đưa tới sắp xếp chu đáo, nhưng A Hâm vẫn chưa từng động vào.

Rõ ràng, A Hâm không thích những thứ này.

A Ổn cười lạnh một tiếng.

Tuy rằng A Hâm lớn lên ở Nhữ Trữ, nhưng nơi này tuyệt nhiên không giống như cố hương của nàng.

Nàng chính là một tảng đá, chính là một tảng đá ở bắc cương bị gió lạnh thổi lâu ngày hoàn toàn không được khai hóa. Nhiều năm như vậy rồi, nếu nàng thật sự có thể cùng với "người tài ba" mà nàng thích kia ở cùng một chỗ, vậy thì tại sao lại phải một thân một mình ở bắc cương?

Chắc hẳn là một tình yêu đau khổ.

Cũng giống như nàng đối với A Hâm.

A Ổn đem tất cả hương dược liệu đổ hết vào trong bể nước nóng hừng hực, bốc một nắm lớn tảo đậu dùng sức chà xát lên người mình, đá bọt cọ qua một lần lại một lần, cắt sạch sẽ móng tay, mới xem như là ra hình người.

Mắt cá chân sưng đỏ sau khi ngâm qua nước ấm đã không còn đau như trước nữa, nàng từ trong bể đi ra, đi đến phía trước tấm gương đồng thật lớn dựng đứng.

Trong gương là một cô nương trẻ tuổi đang trong thời kỳ phát dục, eo nhỏ chân dài, mái tóc ướt sũng còn nhỏ nước. Từng giọt nước ở trên thân thể nàng tích tụ lại, sau đó biến thành những vệt nước nhỏ chảy xuống dưới.

Mặc dù đã từng tham gia đại chiến cũng sinh sống tại nơi rét lạnh, nhưng A Ổn tuổi còn rất trẻ, bất luận là làn da hay ánh mắt đều tràn đầy khí tức tuổi trẻ, sinh lực mê người.

Nàng nhìn vào gương quan sát một lúc, đưa mắt nhìn qua bộ y phục đặt ở bên cạnh bể, cái gì cũng không mặc cứ như vậy đi ra ngoài.

A Hâm ngồi ở trong phòng còn đang tiếp tục kiểm tra tung tích của số binh lính đã biến mất, nghe được tiếng bước chân trần đạp trên ván gỗ. Trong dư quang nhìn thấy một khối thân thể đang chậm rãi tới gần.

A Hâm lồng ngực hơi phập phồng, chuyển dời ánh mắt.

A Ổn ngồi vào trước mặt nàng, ôm lấy nàng.

"Hãy quên người kia đi." A Ổn tựa đầu vào vai A Hâm, "Ta đã chờ ngươi rất lâu rồi."

Tay trái buông thõng bên người, tay phải nắm lấy chuôi kiếm, với võ nghệ của A Hâm chỉ cần cổ tay xoay chuyển một phát, tính mạng của A Ổn khó giữ.

"Cầm lấy đồ đạc của ngươi, trước khi ta còn chưa giết ngươi thì rời khỏi đây đi." A Hâm mặt không chút thay đổi nhìn ngắm chậu cây hải đường đã được cắt tỉa khá đáng yêu ở trong góc phòng.

"Ngươi cùng nàng là không có khả năng." A Ổn lại ôm chặt nàng hơn một chút.

A Hâm rút kiếm ra khỏi vỏ, cùng lúc đó thanh âm cửa viện bị đẩy ra truyền đến.

A Ổn cả kinh, nâng thân mình lên.

"Khanh khanh!" Là thanh âm của Lý Duyên Ý.

A Ổn kinh ngạc nhìn A Hâm.

A Hâm nói: "Nàng là đương kim Hoàng thượng."

A Ổn kinh hoảng há miệng thở dốc, dùng khẩu hình thốt ra hai chữ "Cái gì!", lập tức đứng lên, đi khắp phòng tìm y phục.

A Hâm bất đắc dĩ cởi áo khoác của chính mình ra ném cho nàng, đứng lên nói: "Từ cửa sổ phía sau kia đi, leo qua tường viện là có thể ra ngoài."

A Ổn luống cuống mặc y phục vào, chịu đựng cơn đau nhức ở chân nhảy ra ngoài viện.

Lý Duyên Ý ở trong viện nhìn một vòng không phát hiện bóng dáng A Hâm, đoán chắc nàng đang ở trong phòng. Một thân nam trang này khiến cho Lý Duyên Ý hành động cực kỳ thoải mái, chỉ hai ba bước đã đi tới nội viện, đang định gõ cửa thì A Hâm tự mình mở cửa ra.

Đã vài ngày không gặp A Hâm, vào khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau Lý Duyên Ý nhịn không được khóe miệng giương lên, nếu không phải phía sau còn có hai binh lính Truy Nguyệt quân đi theo, nàng thật muốn lập tức ôm lấy A Hâm của nàng.

"Các ngươi ở chỗ này chờ quả nhân." Lý Duyên Ý quay đầu lại nói.

"Dạ!" Hai người đồng thanh ứng đáp.

Lý Duyên Ý cùng A Hâm đi vào phòng, ngay trong nháy mắt vừa đóng cửa lại vẻ tươi cười của Lý Duyên Ý nhanh chóng biến mất, nhìn khắp từng ngóc ngách trong phòng, cuối cùng chuyển hướng nhìn A Hâm: "Ai đã tới đây?"

A Hâm thành thật kể lại chuyện của A Ổn.

A Ổn, lại là người này. Lúc A Hâm còn ở bắc cương Lý Duyên Ý chỉ biết người này cả ngày đi theo A Hâm, hiện giờ A Hâm trở về Nhữ Trữ, nàng lại còn theo trở về, vậy mà lại dám cùng trở về?

"Biểu tình này của ngươi thật đáng sợ." A Hâm cầm cuộn thẻ tre lên.

"Đến khi ta đem nàng đi lăng trì biểu tình sẽ còn đáng sợ hơn. May mà nàng trốn thoát rất nhanh."

A Hâm cười cười cũng không để ý đến chuyện này nữa, mở cuộn thẻ tre ra, tỉ mỉ nói với Lý Duyên Ý về chuyện Vệ Luân đang âm thầm lấy cắp quân đội triều đình. Lý Duyên Ý nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt rơi vào trên tấm chiếu ở dưới chân, tưởng tượng ra A Ổn vừa rồi không mặc y phục đã ôm lấy A Hâm như thế nào, nghĩ đến đó khiến nàng cảm thấy buồn nôn tựa như sông cuộn biển gầm.

"Bệ hạ?" A Hâm thấy nàng hai mắt đăm đăm, nhịn không được khẽ gọi một tiếng.

"Vệ Luân cùng Vệ Tử Trác hai cha con này phối hợp thật ăn ý." Lý Duyên Ý nói, "Lúc trước Vệ Tử Trác ẩn mình trong bóng tối, Vệ Luân là vật che chắn. Hiện tại Vệ Tử Trác bước ra ánh sáng, Vệ Luân lại lui ra phía sau màn, ở một nơi không ai biết lặng lẽ dự trữ binh lực. Quân số có thể tra được đã thiếu mất sáu vạn, nói vậy số lượng không thể tra được càng lớn hơn nhiều."

A Hâm nói: "Dè dặt mà nói thì ít nhất cũng có hơn tám vạn."

"Thế nhưng tám vạn người không phải là số lượng nhỏ, Vệ Luân sẽ phải giấu ở địa phương nào? Nhữ Trữ là không có khả năng ẩn giấu, chẳng lẽ là giấu ở quê nhà Bình Thương của hắn?" Lý Duyên Ý khó hiểu, "Bất luận là giấu ở địa phương nào cũng quá mức rõ ràng. Một khi bị phát hiện thì đó chính là tội danh tạo phản thật sự, toàn tộc rơi đầu, Vệ Luân vậy mà lại lớn mật như thế?"

"Bệ hạ, nếu ta là Vệ Luân, đừng nói tám vạn, cho dù có tám mươi vạn giao vào trong tay ta cũng có thể hoàn toàn che đậy dấu vết, bệ hạ muốn tra cũng tra không được."

"Nga?"

"Nắm giữ trọng binh cũng không nhất thiết là phải tập hợp bọn họ vào cùng một chỗ. Vệ thị ở Bình Thương chính là sĩ tộc lớn nhất, chỉ tính số ruộng đất của dòng chính có thể truy tra đã có hơn vạn khoảnh, lại càng không nói đến dòng bên với số lượng khổng lồ. Trong ngày thường phân tán số binh lính đó đến các gia đình làm gia nô, thậm chí phân cho bọn họ ruộng đất để bọn họ trở thành nông hộ bình thường, chẳng những có thể tự mình trồng trọt tích trữ lương thực, còn có hiệu quả đề phòng triều đình truy tra."

A Hâm nói không phải không có lý, Lý Duyên Ý tâm sự trùng điệp, nhất thời mất đi sự vui vẻ thoải mái khi được mặc tư phục ra ngoài thăm viếng dạo chơi.

"Bất quá bệ hạ không cần lo lắng." A Hâm trấn an nàng, "Hiện giờ Truy Nguyệt binh lính ở trong cung đã vượt hơn hai vạn, ta sẽ còn tiếp tục mở rộng đơn vị quân đội này. Không tới hai năm nhất định có thể giao cho bệ hạ một đơn vị quân đội tinh anh chiến lực trác tuyệt, có thể lấy một địch mười. Các nhánh quân đội khác có thể cung ứng cho triều đình điều động cộng lại cũng có hơn ba mươi vạn, Vệ thị cùng Trưởng Tôn thị muốn tạo phản, cũng không dễ dàng như vậy."

Sau khi nghe xong lời này của A Hâm Lý Duyên Ý cũng không có bất kỳ cảm xúc vui vẻ nào.

"Truy Nguyệt quân là lễ vật cuối cùng ngươi tặng ta trước khi rời đi có đúng không?" Lý Duyên Ý đẩy mở cánh cửa nối thông đến hoa viên, chắp hai tay sau lưng đi ra ngoài.

A Hâm đi theo ở phía sau, đi tới bên cạnh hồ nước.

"Ta không thích ngươi gọi ta là 'bệ hạ', cho dù là trước kia nghiến răng nghiến lợi gọi thẳng tên ta cũng tốt, cũng để cho ta biết được ngươi vẫn còn quan tâm ta, ngươi và ta vẫn còn có con đường phía trước để đàm luận. Hiện giờ ngươi mở miệng mỗi một câu đều là bệ hạ, là đang châm chọc ta hay là đang hận ta? Lúc trước tru sát Tạ gia đích thật là ta làm, nhưng đây là kết quả của chính đấu, không phải hắn chết thì chính là ta mất mạng. Chuyện này ta cho rằng ngươi từ rất sớm trước kia đã hiểu rõ. Không biết lúc ấy nếu như là a phụ ngươi thắng, hiện giờ ngươi sẽ như thế nào tưởng niệm ta. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, ta lại có chút. . . . . ."

A Hâm ngắt lời nàng: "Hiện giờ sài lang ở trước mặt, cũng không phải lúc thích hợp để nói chuyện này. Tất cả mọi chuyện đã phát sinh đều không thể nghịch chuyển, nào có cái gì 'giá như' 'nếu là'. Ta từ lâu đã tiếp nhận toàn bộ, không tiếp nhận chính là bệ hạ."

Lý Duyên Ý đột nhiên quay đầu lại, A Hâm đang muốn nói cái gì nữa, chợt thấy Lý Duyên Ý hốc mắt đỏ ửng, thiên ngôn vạn ngữ liền nghẹn lại trong yết hầu, không nói nữa.

Lý Duyên Ý biết, bất luận quan hệ giữa hai người các nàng có giậm chân tại chỗ như thế nào, chỉ cần nàng rơi lệ A Hâm sẽ chỉ có một con đường là nhận thua.

Cái gì cũng không nói nữa, Lý Duyên Ý ôm vòng qua eo của A Hâm, hôn lên môi nàng.

"Chỉ có ngươi mới có thể là Hoàng hậu của ta, là Hoàng hậu của Đại Duật." Mùi hương thân mật của Lý Duyên Ý cùng dã tâm mạnh mẽ của nàng đều rõ ràng giống nhau, "Lập tức sẽ thực hiện được. Chỉ khi nào ngươi bước lên vị trí này chúng ta mới có thể liên thủ nắm vững giang sơn. Còn rất nhiều ngày tháng khoái hoạt đang ở phía sau chờ chúng ta, A Hâm, ngươi đừng tiếp tục cố chấp nữa."

A Hâm chỉ từ từ nhắm hai mắt lại, đắm chìm trong sự ngọt ngào từ đôi môi mềm mại của nàng.

Cuộc gặp mặt riêng tư vốn nên vui vẻ lại mở màn bằng một loại phương thức quỷ dị, rồi chấm dứt trong một bầu không khí càng quỷ dị hơn, Lý Duyên Ý biết chính mình thậm chí còn không thể đưa A Hâm lên đến đỉnh cực lạc.

Lúc chấm dứt hai người đều quá mức mỏi mệt, cả người đầy mồ hôi.

A Hâm vùi mặt mình vào trong ngực Lý Duyên Ý, hai cánh tay ôm lấy nàng thật chặt.

. . . . . .

Thời điểm Lý Duyên Ý rời khỏi Tích Học phủ A Hâm khom lưng đứng ở cửa, hướng về phía nàng hành lễ tiễn bước Hoàng thượng.

Lý Duyên Ý lưu luyến rời đi, sau khi ngồi trên xe ngựa nghĩ như thế nào cũng cảm thấy bất an, Nhữ Trữ thành lớn như vậy, A Ổn kia tại một vùng đất không quen thuộc, làm sao có thể dựa vào hỏi thăm liền chuẩn xác tìm được chỗ ở của A Hâm?

Chẳng lẽ là có người cố ý chỉ dẫn?

A Liệt vẫn luôn đi theo âm thầm bảo hộ A Hâm lúc này đang ở bên trong xe ngựa của Lý Duyên Ý, cũng báo cáo với Lý Duyên Ý về chuyện phát sinh vừa rồi, quả thực so với lời kể từ chính miệng A Hâm không sai một chữ.

Ngoại trừ an tâm đối với sự thẳng thắn thành thật của A Hâm, phần báo cáo của A Liệt cũng khiến cho Lý Duyên Ý trong mắt có chút hàn ý sắc bén, khóe môi thoáng giương lên:

"Nàng quan tâm đến A Ổn này."

Mặc dù Lý Duyên Ý hiểu rất rõ A Ổn này sẽ không trở thành sự uy hiếp đối với nàng, nhưng nàng lại rất hiểu A Hâm. Người khác đều cho rằng A Hâm lòng dạ sắt đá, kỳ thật nàng mới là người mềm lòng nhất. Lúc trước ở Mạnh Lương cùng A Hâm kề vai chiến đấu chính là A Ổn này, sau đó ở bắc cương làm bạn cũng là nàng ta. Đến khi Vệ gia hoàn toàn bị diệt trừ, A Hâm rất có khả năng sẽ rời xa chính mình. Đến lúc đó A Ổn này lại vẫn có thể đi theo bên cạnh nàng, bất luận là dùng thân phận gì, đều là thứ mà Lý Duyên Ý thân là Hoàng đế không thể chiếm được.

Bàn tay nắm cuộn thẻ tre của Lý Duyên Ý nổi hằn gân xanh, nàng nhìn A Liệt rất lâu. Một chữ "Giết" ở trong miệng nàng xoay chuyển vô số lần, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

"A Ổn kia không có chỗ nào để đi, nhất định còn có thể quay về Tích Học phủ. Ngươi cứ tiếp tục ở lại trong phủ giám sát A Ổn kia cho quả nhân, chớ để cho nàng làm tổn thương A Hâm, đồng thời lưu ý xem nàng đi đâu, liên hệ cùng người nào."

"Dạ!"

"Còn có, đem mấy tấm chiếu ở trong phòng A Hâm hủy hết trải lại cái mới. Y phục nàng mặc hôm nay cũng đốt hết đi."

"Dạ. . . . . ."

A Liệt xuống xe ngựa, tung người một phát biến mất trong đêm tối.

A Ổn quả nhiên đã trở lại, mặt dạn mày dày cầu xin một chỗ ngủ. A Hâm nhường cho nàng phòng ngủ của chính mình, bản thân ngủ ở thư phòng.

Suốt mấy ngày A Ổn cũng chưa từng phát hiện ra sự tồn tại của A Liệt, A Hâm sợ A Liệt một mình một người ở trên cây nhiều ngày như vậy sẽ tịch mịch, liền cùng nàng nói chuyện phiếm.

"Hoàng thượng bảo ngươi tới giết A Ổn?"

A Liệt không có trả lời nàng, thân ảnh nhoáng lên một cái, cái cây mà nàng ẩn thân kia nhẹ nhàng lắc lư, người này liền biến mất không thấy nữa.

A Ổn khập khiễng từ trong phòng đi ra hỏi nàng: "Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?"

"Hiện tại lập tức rời khỏi Nhữ Trữ đi." A Hâm nói, "Nếu như ngươi không muốn chết."

"Nữ đế kia muốn giết ta?"

A Hâm không phản ứng nàng nữa.

"Nếu nàng muốn giết ta, tỷ tỷ ngươi sẽ cứu ta chứ?"

A Hâm rút kiếm của nàng ra, cẩn thận tỉ mỉ chà lau.

"Vậy là sự sống chết của ta đây, ngươi căn bản không quan tâm. Tỷ tỷ, ngươi tâm địa thực tàn nhẫn."

"Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, là ngươi không muốn đi."

"Ngươi ở chỗ nào, ta ở ngay chỗ đó. Ngươi không thích Nhữ Trữ, ngươi luôn muốn rời đi. Ngươi cũng không thuộc về Cấm uyển, ngươi thuộc về một nơi rộng lớn hơn tự do hơn. Thân phận của ngươi nhất định không có khả năng tiến vào Cấm uyển, không có khả năng được những người ở trên triều đình hiện tại chấp nhận, quan trọng hơn chính là ngươi không vượt qua được chướng ngại trong lòng mình. Ngươi nhất định phải đi, Lý Duyên Ý sẽ không theo ngươi cùng đi. Đến cuối cùng người có thể đi cùng với ngươi chính là ta."

A Hâm thở dài, quay đầu lại nhìn A Ổn nước mắt rơi đầy mặt nói:

"Ta muốn quên nàng nhưng lại quên không được. Đã bao lần ta muốn rời đi nhưng lại không rời bỏ được. Cho dù ta thật sự đi rồi, đời này cũng không thể quên được nàng."

"Sao lại không thể! Trái tim của con người am hiểu nhất chính là quên đi! Năm năm! Mười năm! Ngươi rồi cũng sẽ quên nàng!"

"Sẽ không." A Hâm nói, "Nàng chính là trái tim của ta."

A Ổn sầu muộn đến ba ngày sau, lưng đeo một bọc vải tìm đến A Hâm: "Ta phải đi rồi."

A Hâm đang viết cái gì đó, "Ân" một tiếng, không hề ngẩng đầu.

A Ổn khóc nức nở không ngừng: "Nếu ta thật sự chết ở trong tay nữ đế, tỷ tỷ ngươi liệu có một tia oán hận nàng hay không?"

A Hâm thở dài: "Tạ thị ta toàn gia đều chết ở trong tay nàng. Ta khuyên ngươi rời đi, chính là cảm thấy sinh mệnh đáng quý hi vọng ngươi có thể quý trọng. Ta đã chuẩn bị thật tốt xe ngựa cho ngươi rồi, nhờ Trần thúc đưa ngươi về nhà."

"Ta từ lâu đã không có nhà."

Bàn tay đang viết chữ của A Hâm dừng lại một chút, nàng nói: "Trong xe có đầy đủ ngân lượng, muốn đi đến bất cứ nơi nào cũng được."

A Ổn đi rồi. A Hâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cái mạng nhỏ của nàng xem như là được giữ lại.

A Hâm đem thư chiêu mộ Truy Nguyệt binh một đợt mới vừa viết xong cuộn lại, bốn phía một mảnh tĩnh mịch.

Nàng quỳ ngồi tại chỗ trong chốc lát, sau đó đi vào trong viện.

Trong viện vẫn như trước rất yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng gió hay tiếng người nào. Trên cây cũng không có người.

A Liệt vẫn luôn âm thầm đi theo nàng không có ở đây.

Dưới ánh mặt trời hừng hực A Hâm toát ra một thân mồ hôi lạnh, lập tức kéo con ngựa từ trong chuồng đi ra, hướng đến ngoại thành lao điên cuồng.

Ra khỏi thành, dấu vết bánh xe tới lui trên quan đạo rất nhiều, làm rối loạn sự phán đoán của nàng.

Nàng dọc theo quan đạo đuổi theo về phía trước, phát hiện một bụi cỏ bị cấu xé đến loạn thất bát tao. Từ bụi cỏ đó chạy vào sâu bên trong, vách núi đột ngột hiện ra khiến cho nàng trong lòng vang rền một tiếng, vội vàng ghìm chặt dây cương.

Bên dưới vách núi là xe ngựa đã chở theo A Ổn.

Đến khi A Hâm toàn thân đầy thương tích vượt chặng đường xa đến được bên dưới vách núi thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Nàng đã tìm được thi thể của A Ổn cùng mã phu.

Trên gương mặt vặn vẹo của A Ổn mơ hồ có thể thấy được biểu tình hoảng sợ, A Hâm vuốt cho hai mắt của nàng khép lại, sau đó lẳng lặng bồi nàng trong chốc lát.

Từ bụi đất trở về với bụi đất, linh hồn ở bên ngoài cuối cùng cũng phải trở về cố thổ.

A Hâm đưa thi thể của A Ổn trở về quê nhà Mạnh Lương, đi một lần chính là ba tháng.

Bình Luận (0)
Comment