Mùa thu ở Bình Thương rất đẹp, những cây phong đỏ rực cuối thu nối liền hàng trăm dặm, hiếm lạ tươi đẹp như lửa.
Trái ngược với khu vực phía bắc lấy Nhữ Trữ làm trung tâm đang đại loạn, Bình Thương quận nằm ở phía tây dưới sự nắm giữ của Vệ gia vẫn như trước yên ả như mặt hồ.
Vệ Đình Húc ở trong nhà chịu tang mấy ngày nay, không hề bước chân ra khỏi cửa, đã lâu không có đi ra ngoài hít thở không khí trong lành. Bầu không khí thoáng đãng cuối thu đúng là thích hợp để đi ra ngoài dạo chơi, chẳng qua nàng không có dùng hai chân tiến bước, mà là ngồi trên xe lăn, dưới sự bảo hộ của Tiểu Hoa cùng ám vệ xuất môn, đi lên núi Bảo Thâm Sơn ngắm nhìn cảnh thu.
Tiểu Hoa biết Vệ Đình Húc luôn luôn ung dung bình tĩnh, nhưng mà lúc này hồ tộc xâm phạm biên giới, các vùng lân cận Bình Thương đã bị đánh phá đến không còn ra hình dáng gì nữa rồi, chiến sự hết sức cấp bách, ắt hẳn sẽ lan ra toàn quốc, đến lúc đó Bình Thương không có khả năng không bị cuốn vào trong đó.
Mấy đại gia tộc đã bắt đầu cắt cứ*, Tiểu Hoa cũng muốn hỏi thử ý tưởng của Vệ Đình Húc, nhưng mỗi lần quanh co vòng vo hoặc là thẳng thắn trực tiếp đối mặt hỏi, Vệ Đình Húc đều không trả lời nàng, chỉ bảo nàng chớ vội.
(*) Cắt cứ (割据): cắt chiếm riêng một vùng đất"Vẫn là ngắm lá phong quan trọng. Bỏ lỡ lá phong năm nay sẽ không còn được nhìn thấy nữa."
Sự chú ý của Vệ Đình Húc đặt vào trong chuyện ngắm cảnh, làm cho Tiểu Hoa chẳng còn cách nào khác, lẩm bẩm nói: "Năm nay bỏ lỡ, sang năm lại ngắm là được."
"Sang năm mỗi một phiến lá đều không giống như năm nay, làm sao có thể đánh đồng?" Tiểu Hoa đẩy Vệ Đình Húc lên tới đỉnh núi Bảo Thâm Sơn, Vệ Đình Húc trách nàng thô lỗ, "Huống chi, sang năm Bảo Thâm Sơn này có còn tồn tại hay không vẫn là một vấn đề khác."
Tiểu Hoa nghe được lời này tinh thần bất chợt rung lên: "Nữ lang chính là nói, đã sắp đến ngày phát binh?"
Vệ Đình Húc xoa xoa hai chân đang ngày càng mảnh khảnh, muốn nâng lên, nâng tới giữa không trung lại rơi xuống trở lại.
Ánh mắt của Tiểu Hoa rơi vào trên đùi nàng.
Vệ Đình Húc khe khẽ thở dài. Dưới làn gió thu nhẹ lướt qua nàng đem áo choàng quấn chặt hơn một chút, từ trong tay áo rút ra một cuộn giấy mỏng.
"Giấy thật sự là một vật thần kỳ, viết chữ trôi chảy mang theo cũng thuận tiện." Vệ Đình Húc từ từ mở cuộn giấy ra, mặt trên có một bài thơ ——
"Phong diệp thiên chi phục vạn chi, giang kiều yểm ánh mộ phàm trì. Ức quân tâm tự tây giang thủy, nhật dạ đông lưu vô hiết thì*."
(*) Đây là bài thơ "Giang lăng hầu vọng hữu ký" của Ngư Huyền Cơ. Bản dịch của Viên Thu: Vạn nhánh ngàn cành mịt lá phong, cánh buồm về muộn khuất cầu sông. Nhớ chàng tâm tựa sông Tây vậy, sớm tối xuôi đông thuận một dòng.Tiểu Hoa đứng ở phía sau nàng, nhìn thấu toàn bộ bài thơ tình này.
"Nữ lang không phải thích nhất là nghiên cứu mưu lược binh pháp sao? Từ lúc nào lại say mê đối với loại thơ ca chua xót này."
Lời nói của Tiểu Hoa có chút mạo phạm, bất quá Vệ Đình Húc hoàn toàn không so đo cùng nàng: "Ta cũng đã từng nghĩ giống như ngươi, cho rằng muốn sống yên ổn tại nhân gian này thì mưu lược là thượng, vũ lực là trung, tình cảm là hạ. Nhưng mấy năm nay ta phát hiện ta đã xem nhẹ sức mạnh của tình cảm."
"Thuật nắm giữ nhân tâm của nữ lang cũng chưa chắc thua kém những thủ đoạn khác."
Vệ Đình Húc lắc đầu: "Khi ngươi xem nó thành một trong những thủ đoạn, chính là đã hiểu lầm nó."
"Nô tỳ không hiểu, vẫn mong nữ lang chỉ giáo."
"Người khác không có cách nào chỉ giáo, chỉ có đến một ngày nào đó gặp gỡ được người khiến ngươi lĩnh ngộ thì mới có thể hiểu được."
Tiểu Hoa hỏi nàng: "Nữ lang chính là đã gặp người đó? Người đã khiến cho hai chân của nữ lang lại một lần nữa thụ thương, nhưng cũng vui vẻ chịu đựng?"
Vệ Đình Húc quay đầu lại nhìn nàng, không mang theo một tia tức giận nào, khuôn mặt xinh đẹp bị lá phong giăng khắp núi rừng ánh chiếu đến đỏ ửng tràn đầy hứng thú.
"Thứ mà người đó đã mang đến cho ta cũng như sẽ mang đến cho ta, là sự khoái hoạt vượt hơn cả việc dùng hai chân đứng thẳng trong đời."
Tiểu Hoa mặt ửng hồng, lắc lắc đầu.
"Chớ nên hiểu sai lệch. Hiện giờ nàng ở Hoài Dương quận đã trở thành thế lực cường đại một phương, trong tay cũng nắm giữ hổ phù thống lĩnh thiên hạ binh mã, cái khác không nói, chỉ mỗi điểm ấy thôi cũng đủ để trở thành đối tượng hợp tác tốt nhất."
"Vậy cái khác là gì?"
Vệ Đình Húc cười cười, đang muốn nói thêm cái gì nữa, một gia nô của Vệ gia vội vã chạy lên núi, ở bên tai Vệ Đình Húc nói một câu. Vệ Đình Húc nâng cao giọng "Nga" một tiếng, trong ngữ điệu mang theo niềm vui sướng hiếm thấy: "Ta chờ một ngày này chờ đến thật khổ. Đến, Tiểu Hoa, nhanh chóng mang ta hồi phủ."
Tiểu Hoa lập tức vịn chắc xe lăn dọc theo sơn đạo đi hướng xuống chân núi, tò mò hỏi: "Chính là có chuyện vui gì sao?"
Vệ Đình Húc cười nói: "Chuyện vui cực lớn."
Từ sau khi Vệ Luân qua đời, cho dù là tin tức Lý Duyên Ý đã chết truyền đến Bình Thương, Vệ Đình Húc cũng chưa từng lộ ra vẻ tươi cười, chỉ cho là chuyện đương nhiên. Trong hơn nửa năm qua Vệ Đình Húc ru rú ở trong nhà trên mặt cực hiếm có bất kỳ biểu tình gì, lại càng không nói đến tươi cười. Tiểu Hoa đặc biệt hiếu kỳ, chuyện vui cực lớn này đến tột cùng là chuyện gì.
Trở lại Vệ phủ, không có đi đến tiền đường cũng không có đến hậu viện, Vệ Đình Húc trực tiếp bảo Tiểu Hoa mang nàng đi đến tầng hầm.
Tầng hầm chính là địa lao, Tiểu Hoa lập tức nghĩ tới người mà Vệ Đình Húc vẫn luôn mong ngóng nhất định phải tìm kiếm cho bằng được.
Mật thám duy nhất ở bên người Lý Duyên Ý còn sống sót, A Ẩn.
Địa lao của Vệ phủ rất rộng lớn, bởi vì Vệ Đình Húc đi đứng bất tiện nên đã cố ý xây đắp nên một sườn dốc để cho xe lăn của nàng có thể vững vàng di chuyển xuống.
Lần cuối cùng khi Vệ Đình Húc đi xuống địa lao này là ngồi trên xe lăn, Vệ Luân đích thân thẩm vấn, dạy nàng những thủ đoạn thẩm vấn bức cung. Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy trôi qua, một lần nữa lại xuất hiện ở nơi này vẫn như trước ngồi trên xe lăn.
A Ẩn hai tay bị trói vào nhau treo ở giữa địa lao, trên người tất cả đều là vết roi, giống như một con cá chết đang từ từ cạn nước.
Vệ Đình Húc bưng một chén nước chậm rãi di chuyển đến trước mặt nàng, dùng que gỗ quấn bông vải thấm đầy nước, lại cho thêm một lớp mật ong ngọt ngào trên bề mặt, vươn ra hướng đến đôi môi khô nứt suốt mấy ngày tràn đầy vết máu của A Ẩn. Nghiêm hình tra tấn đối với nàng là vô dụng, nhưng nước thậm chí là mật ngọt lại có thể rất nhanh chiếm lấy lòng người. Khuôn mặt của A Ẩn bị mái tóc rối bời rũ rượi che khuất, nhìn không thấy biểu tình của nàng, đôi môi cũng không có động tác chủ động mút lấy.
Vệ Đình Húc đem que gỗ dời đi, cổ họng của A Ẩn thoáng cử động.
"Thả nàng xuống đi."
"Dạ"
Bị treo suốt mấy canh giờ hai bàn tay tê dại sưng phù hai cổ tay huyết nhục mơ hồ, trong nháy mắt được thả xuống đất cực kỳ thoải mái. Vệ Đình Húc bảo Tiểu Hoa tiến đến lau mặt cho nàng, khi cặp mắt của nàng lộ ra, nàng cười lạnh nói: "Hà tất làm bộ làm tịch, ta cái gì cũng sẽ không nói."
Vệ Đình Húc khẽ lắc lắc đầu, đưa tới một chén cơm: "Ăn đi. Ăn xong mới có sức lực mà đối nghịch với ta."
A Ẩn nhìn cũng không nhìn, nhưng hương vị của thức ăn lại khiến cho nàng không ngừng ứa nước bọt.
Vệ Đình Húc không hề ép buộc nàng, để chén cơm lại sau đó rời đi.
Sự ôn hòa mà Vệ Đình Húc biểu hiện ra khiến A Ẩn khó hiểu, dùng khổ hình không thành công nên muốn dùng thủ đoạn mềm mỏng cảm hóa nàng sao? Làm sao có thể. Trong cơm có lẽ đã bỏ độc khống chế nhân tâm. Hoàng thượng thời kỳ cuối là thảm trạng ra sao nàng vẫn còn nhớ rõ như mới, há có thể lại mắc mưu. Cơm không ăn, nhưng có thể hạ xuống đất nghỉ ngơi trong chốc lát cũng là tốt lắm rồi.
Khi A Ẩn vừa muốn nhắm mắt nghỉ ngơi định dự trữ một ít thể lực, một đám người xông vào mang theo gậy gộc, giáng xuống một trận khổ hình! Chuyện này phát sinh quá mức bất ngờ chẳng hiểu ra sao, A Ẩn cơ hồ đau đến bất tỉnh. Đánh xong những người này liền tản đi, để mặc nàng hai ngày sau Vệ Đình Húc lại đưa đến một hòm thuốc, nước và thức ăn, thậm chí còn có hoa quả. A Ẩn không biết nàng muốn làm cái gì, nàng ôn hòa trò chuyện một lúc sau đó rời đi, vốn tưởng rằng tiếp theo đó lại là một trận đòn dữ dội nữa, nhưng lần này cũng không có như thế.
Sau đó lại nhiều lần đưa tới y phục đồ dùng hằng ngày, thậm chí tùy ý chuyện trò cùng nàng, có đôi khi dùng tới khổ hình, có đôi khi lại thật sự cấp cho nàng thức ăn nước uống để cho nàng hảo hảo nghỉ ngơi. Vệ Đình Húc người này tính cách cổ quái hành động thất thường, A Ẩn căn bản không có biện pháp dùng cách thức suy đoán của người bình thường để suy đoán nàng, càng không biết nàng sẽ làm ra những chuyện gì.
Ngày đêm điên đảo lại bị giày vò hết lần này đến lần khác tới hơn mười ngày sau, Vệ Đình Húc đột nhiên hỏi nàng: "Nguyễn thị A Khung lúc trước chính là trúng cổ do Lý Duyên Ý dưỡng, mới có hành vi thất thường ý thức không khống chế được?"
A Ẩn vội nhìn chằm chằm mấy gã tráng hán chung quanh, thần kinh căng thẳng, không biết lúc nào thì những người này sẽ lại xông lên tra tấn nàng.
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao. . . . . ."
Vệ Đình Húc cầm lên một chiếc bình lưu ly, đập vào trên mặt bàn. A Ẩn phát hiện bên trong bình lưu ly có một con trùng to béo toàn thân một màu xanh biếc, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra đó là cổ trùng.
"Hẳn chính là nó đi, được xưng là cổ trùng của Bích Hải Bạo Quân, có thể chui vào trong thân thể con người hút nhân khí, làm cho một người sống sờ sờ đánh mất khả năng suy nghĩ và hành động, trở thành cái xác không hồn."
A Ẩn không nói lời nào, đám tráng hán chung quanh khẽ giật giật bàn tay, nàng lập tức nâng tay lên muốn chắn đỡ. Người nọ cũng không tiến lên, chỉ là gãi gãi đầu.
"Chân Văn Quân vẫn liên tục tìm kiếm a mẫu nàng mà tìm không thấy, ta đoán Lý Duyên Ý nhất định là đem A Khung giấu ở một nơi đặc biệt, khiến cho nàng khó lòng tìm được."
A Ẩn bật cười lớn: "Không ngại nói cho ngươi biết, Hoàng thượng đã đem Nguyễn thị A Khung lưu đày đến dân gian, để cho nàng phiêu bạt nơi chiến hỏa ác liệt. Không ai biết nàng hiện tại sống hay chết lại trốn chạy tới phương nào. Chân Văn Quân muốn cứu a mẫu nàng thì chỉ có một con đường! Đó chính là bảo hộ bách tính Đại Duật! Cho đến khi đánh đuổi được hồ tặc thu hồi toàn bộ đất đai đã mất mới có khả năng tìm được Nguyễn thị. Chỉ cần nàng có một khắc uể oải khinh nhờn, Nguyễn thị sẽ táng thân ở trong tay hồ tặc!"
Vệ Đình Húc nghe xong gật gật đầu: "Ngươi quả nhiên biết tung tích của Nguyễn thị."
A Ẩn có chút sửng sốt, muốn phản bác, lại nghĩ tới cái gì đó lập tức im miệng.
Họ Vệ này chính là đang bẻ cong lời nói của nàng, tuyệt đối không thể mắc mưu.
Vệ Đình Húc bảo Tiểu Hoa mở ra Thiên Binh Thần Hạp, hiện lên trên đó chính là địa đồ của cả Đại Duật, nàng chỉ vào phía bắc nói: "Nguyễn thị không có khả năng ở Nhữ Trữ, mà các ngươi trong lúc vội vàng đem Nguyễn thị đưa đi cũng không có thời gian đưa đi quá xa. Trùng Tấn là từ phía bắc đánh tới, Lý Duyên Ý sẽ không đem Nguyễn thị đưa đến phương bắc nơi chiến loạn không thể khống chế. Mà phía tây chính là hai quận Bình Thương cùng Động Xuân, là địa bàn của Vệ gia ta cùng Trưởng Tôn gia, đưa vào miệng hùm lại càng không thể. Như vậy, chỉ còn lại phía nam và phía đông."
Vệ Đình Húc trong lúc nói chuyện vẫn nhìn chằm chằm biểu tình của A Ẩn, khi nói tới "phía nam và phía đông" cổ họng của A Ẩn khẽ cử động, cánh tay cũng bất giác nhấc lên đôi chút.
Vệ Đình Húc sáng tỏ gật gật đầu, sau khi quan sát địa đồ trên Thần Hạp trong chốc lát, đột nhiên giống như lẩm bẩm với chính mình nói ra một câu "Ta biết rồi", lập tức bảo Tiểu Hoa lấy giấy bút đến, múa bút thành văn.
"Ngươi không có khả năng biết được." A Ẩn không tin.
Vệ Đình Húc hoàn toàn không để ý tới nàng, viết thư xong cuộn lại nhét vào trong ống trúc, dùng sáp nến niêm phong rồi giao cho gia nô: "Nhất định phải đưa đến trong tay Chân Văn Quân ở Hoài Dương, nói với nàng, muốn cứu a mẫu nàng, thì đến đây."
"Dạ!" Gia nô cầm ống trúc liền chạy đi, A Ẩn trong ngực nảy đập thình thịch.
Vốn tưởng rằng Vệ Đình Húc sẽ còn nói thêm cái gì, lại thấy nàng không thèm chú ý đến nữa, cùng Tiểu Hoa ở bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện gì đó, tựa hồ đang lập kế hoạch cho sự kiện tiếp theo, hoàn toàn không nhìn đến nàng, sau đó rời đi.
A Ẩn hoang mang cuống cuồng.
Vệ Đình Húc này luôn luôn giảo hoạt đa đoan, khi nào cho người hạ độc Hoàng thượng làm cho người ta không hề mảy may phát hiện.
Đánh bại người của Hoàng thượng, A Ẩn hôm nay cuối cùng cũng đã thấy được bộ mặt thật của nàng.
Nhưng không sao, A Ẩn cũng không có bại.
Ngay khi đám người Vệ Đình Húc vừa rời đi, một mảnh chén vỡ ở giữa hai tay đang bị trói sau người của A Ẩn gia tăng tốc độ cắt, sợi dây thừng to thô đã bị cắt đứt đến phân nửa.
Mặc dù thân thể gánh chịu khổ hình, A Ẩn vẫn là một Truy Nguyệt binh lính đã từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, là tử sĩ mà Hoàng thượng coi trọng. Thừa dịp binh lính Vệ gia thiếu đề phòng nàng sẽ giãy thoát khỏi vòng dây thừng, đánh ngất cai ngục. Sau đó mấy ngày nàng rốt cục cũng tìm được cơ hội, lợi dụng sơ hở vào thời điểm giao ca chạy ra khỏi địa lao, ở bên trong viện tử phức tạp của Vệ gia đi đi dừng dừng, cuối cùng tìm được một cái cây cao lớn, dọc theo thân cây leo lên, nhảy ra khỏi Vệ gia.
Vệ Đình Húc nói không sai, Nguyễn thị quả thực đang ở ngay tại phương nam, lúc này Chân Văn Quân đang ở phương nam, nếu như bức thư kia được đưa tới quá nhanh, nói không chừng lúc này Chân Văn Quân đã cứu được Nguyễn thị ra ngoài!
Nguyễn thị là kiếp mã trọng yếu khiến cho Chân Văn Quân cam tâm tình nguyện chiến đấu vì bách tính Đại Duật, những võ tướng khác cho dù có lợi hại cũng đều có khả năng sau khi đắc thế sẽ gây nguy hiểm cho ấu chủ. Chỉ có Chân Văn Quân, người cùng A Hâm có một nửa quan hệ huyết thống này là còn có chút khả năng nắm giữ được.
Lý Duyên Ý ngàn dặn vạn dặn, tung tích của Nguyễn thị nhất định không được để bị phát hiện!
A Ẩn đào tẩu ra khỏi Vệ gia sau đó ra roi thúc ngựa chạy đến thôn nhỏ đang che giấu Nguyễn thị, phát hiện Nguyễn thị vẫn bình yên vô sự, nghĩ lại một chuyến dạo quanh Vệ phủ này, ngay tức khắc nhận ra mình đã mắc bẫy lớn!
Lúc này phát hiện thì đã quá muộn, ám vệ của Vệ gia xông vào đè giữ nàng lại, mang Nguyễn thị đi.
"Ngươi vì sao không vùng vẫy?" Người của Vệ gia hỏi nàng.
A Ẩn nhìn chằm chằm xuống nền nhà.
"Xem ra nữ lang nói đúng, nàng sợ sau khi đào tẩu gian phòng này sẽ không giữ được nữa, thà rằng thúc thủ chịu trói để cho chúng ta mang đi cũng không muốn để cho đồ vật trọng yếu ở trong phòng này bị chúng ta mặc sức vơ vét!"
Nghe xong lời này A Ẩn cảm giác trước mắt biến thành màu đen, biết đại sự không ổn, đành phải cắn răng kiên nhẫn nói: "Nào còn có đồ vật trọng yếu gì! Con tin trọng yếu nhất không phải đã bị các ngươi cướp đi rồi sao! Còn có cái gì đáng nói! Một đao giết chết cô nãi nãi đi thôi!"
Người của Vệ gia mắt điếc tai ngơ, cơ hồ tháo dỡ toàn bộ gian phòng, rốt cục moi ra được một khối gạch ở trên tường, đem truyền quốc ngọc tỷ cùng di chiếu lấy ra ngoài.
A Ẩn tâm như tro tàn.
Nàng vẫn luôn muốn đem ngọc tỷ cùng di chiếu đưa cho Thái hậu, thế nhưng Thái hậu lại liên tục bị vây khốn, tùy tiện đưa đi chỉ sợ vật trọng yếu như vậy sẽ rơi vào trong tay người khác, ảnh hưởng quá lớn. Nhưng hiện giờ thế cục càng ngày càng loạn, nếu còn tiếp tục trì hoãn chỉ sợ sẽ khiến cho tân đế chính thống gặp bất lợi, A Ẩn chính là muốn dốc sức đánh một trận cuối cùng, liều chết cũng phải đem hai vật trọng yếu liên quan đến vận mệnh quốc gia này đưa cho Thái hậu cùng tân đế. Không nghĩ tới khi quay trở lại lấy thì bị Vệ tặc bao vây, rơi vào nông nỗi hiện nay.
Cô phụ sự ủy thác của Lý Duyên Ý, A Ẩn không còn lòng dạ nào sống tiếp nữa, hướng đến trường đao đột ngột nhấc đầu lên, lưỡi đao không có cắt vào cổ, không có trực tiếp mất đi tính mạng.
Người của Vệ gia tiếp nhận Nguyễn thị, mang theo truyền quốc ngọc tỷ cùng di chiếu, bí mật trở về Bình Thương.