Đại quân của Vệ Cảnh An cùng Trưởng Tôn Ngộ trú đóng tại Hiếu huyện cách Như huyện bốn mươi dặm, Hiếu huyện và Như huyện chia nhau nằm ở hai mặt tây bắc và tây nam Yên Hàng, nếu như có thể đánh hạ Yên Hàng thì có thể đem ba huyện nối liền thành một chiến tuyến, từ ba hướng tấn công Nhữ Trữ tiến vào sẽ có thể tụ hội nối liền nhau, rút lui cũng có thể mở rộng thành một tấm lưới lớn, đánh cho truy binh một trận trở tay không kịp. Nếu như có thể chặt đứt nguồn cung cấp lương thảo, đánh hạ Nhữ Trữ chỉ là vấn đề thời gian.
Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu chính là đánh hạ Yên Hàng.
Vệ Cảnh An dẫn khinh kỵ binh tiến đến Yên Hàng dò xét tình hình, thời điểm viết thư gửi cho Vệ Đình Húc thì Chân Văn Quân đã đem Vệ Đình Húc, Lý Phong cùng một bộ phận thương binh từ Như huyện chuyển dời đến Bách An ở hậu phương xa hơn nữa.
Một khi khai chiến Như huyện chính là tiền tuyến đầu tiên, thật sự quá nguy hiểm. Thương thế của Vệ Đình Húc cần phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, không thể bị quấy nhiễu cũng không thể bước xuống giường đi lại, rời xa tiền tuyến tĩnh dưỡng là việc khẩn cấp trước mắt. Nếu còn tiếp tục chậm trễ chỉ sợ hai chân của nàng sẽ để lại nhiều di chứng. Mặc dù bây giờ còn có thể dựa vào dược vật mà đứng lên, theo tuổi tác càng lúc càng lớn, những năm cuối đời chỉ sợ lại phải làm bạn cùng xe lăn.
Chân Văn Quân bảo nàng không cần bận tâm bất cứ điều gì, có chuyện gì trước tiên sẽ nói với nàng, chỉ bảo nàng an tâm dưỡng thương.
"Thương thế của ngươi cũng còn chưa tốt."
Vệ Đình Húc biết ảnh hưởng của một tiễn kia ở bên cổ Chân Văn Quân cho đến hôm nay vẫn còn chưa biến mất, không biết là đã bị thương tới gân cốt hay là độc tố không thể hoàn toàn loại trừ, thỉnh thoảng vùng vết thương còn có thể phát lạnh phát nóng rõ rệt. Những vết thương khác ở trên người Chân Văn Quân cũng rất nhiều, vết thương cũ vết thương mới cho tới bây giờ đều chưa từng lành lại hoàn toàn. Chinh chiến nhiều năm lưu lại đầy rẫy vết thương, nhưng Chân Văn Quân hai mươi hai tuổi đúng là tuổi trẻ sức sống tràn trề, là thời kỳ tốt để kiến công lập nghiệp, lại càng không nói đến quốc nạn ập xuống, nhiều mạch thế lực tranh đấu sắp tới, không cho phép nàng thả lỏng tĩnh dưỡng.
Trong lúc cực kỳ bận rộn Chân Văn Quân vì chính mình nghiên cứu chế tạo mấy bộ dược cao, mang theo bên người, vết thương khó chịu thì dán lên, có thể ứng phó nhất thời.
Chân Văn Quân cũng không quá để ý chuyện này, nhưng Vệ Đình Húc lại để ở trong lòng, mỗi lần Chân Văn Quân chạy đến Bách An thì Vệ Đình Húc đều sẽ không mang theo bất kỳ cảm xúc gì mà nói một câu như vậy.
Nàng cũng không muốn kiểm soát Chân Văn Quân, thậm chí không hề đưa ra bất kỳ ý kiến gì về việc trị liệu cũng không khuyên nàng. Không muốn gây trở ngại cho nàng, nhưng cũng sợ nàng sẽ quên mất thương thế của chính mình. Cho nên Vệ Đình Húc liền phát biểu một sự thật, để cho Chân Văn Quân tự mình định đoạt.
"Không quan trọng, tự bản thân ta có thể chẩn bệnh, vết thương này có mấy phần hiểm ác trong lòng ta hiểu rõ hơn ai hết, cũng đã chuẩn bị sẵn dược cao rồi đây."
Nàng nói như vậy Vệ Đình Húc cũng nghe như vậy. Thu lại dáng vẻ cường thế, Vệ Đình Húc trở nên có phần trầm mặc.
Không biết có phải vẫn còn đắm chìm bên trong bóng ma Yên Hàng cùng sự bi thương khi Tiểu Hoa qua đời hay không, trong đoạn thời gian này ở Bách An Vệ Đình Húc im lặng đến mức giống như một bóng dáng mờ nhạt mỏng manh, thiếu mất Tiểu Hoa ra ra vào vào luôn đi theo ở bên cạnh, Vệ Đình Húc ngồi trên xe lăn lại càng trở nên không nổi bật.
Nàng thường xuyên cầm trong tay mấy quyển sách mà A Liêu đưa cho nàng, là bản viết tay dùng giấy khâu lại, mỗi lần đọc chính là cả ngày, không nói chuyện với bất cứ người nào.
Chân Văn Quân nghe người của Vệ gia hầu hạ nàng nói, nữ lang trong đoạn thời gian này giống như một chậu than đã cháy tàn, khiến cho người ta lo lắng không yên tâm.
Chân Văn Quân lại không nghĩ như vậy.
"Ta đã từng là cá nằm trên thớt của người khác, hiểu được trên thế gian này phương pháp duy nhất để không bị hãm hại không bị hành hạ đến chết chính là tự tay nắm giữ nó, khiến nó trở thành cây bút ở trong tay, vẽ nên thế giới lý tưởng của chính mình."Những lời nói hùng hồn này dường như vẫn còn ở bên tai.
Nếu là người khác nói như vậy, Chân Văn Quân chỉ cho rằng người đó không biết tự lượng sức mình. Nhưng nó là từ trong miệng Vệ Đình Húc nói ra, thì hoàn toàn không giống như vậy.
Vệ Đình Húc chưa bao giờ bị dập tắt, nỗi đau ở Yên Hàng chẳng qua chỉ là một trận gió thổi hướng đến ngọn lửa đang cháy bùng, nhìn như thổi trúng ngọn lửa khiến nó lung lay sắp tắt, kỳ thực là đang giúp cho nó cháy càng mạnh càng dữ dội hơn.
Vệ Đình Húc chính là đang dự trữ sức lực để cháy lan đi.
Hơn nữa, còn có một loại khả năng khác.
Bách An nằm ở phía nam Như huyện cách đó tám mươi dặm, rộng lớn gấp đôi Như huyện, vốn được xem là điểm chi viện hậu phương của Như huyện, nơi này tất cả đều là người của nàng. Vệ Đình Húc cùng người của Vệ gia đến trú đóng ở nơi này là rất an toàn.
Chân Văn Quân tự mình đi một chuyến đến Hiếu huyện, gặp Vệ Cảnh An cùng Trưởng Tôn Ngộ, phát hiện ngoài hai người này ra, Vệ gia cùng Trưởng Tôn gia còn có rất nhiều tướng tài có năng lực lãnh binh tác chiến, điều này khiến Chân Văn Quân có chút bất ngờ.
Kỳ thật suy nghĩ một chút liền có thể hiểu được, triều đình Đại Duật bắt đầu từ sau thời kỳ Minh Đế đã dần dần ám nhược, Lý Cử lúc lên ngôi cũng là ấu đế, khi đó tiến trình suy nhược của triều đình lại càng nhanh chóng hơn. Tuy có Tạ thị phụ tá Canh Thái hậu buông rèm chấp chính, nhưng Canh Thái hậu chung quy cũng không có gì nổi bật. Dựa vào sự hiểu biết của Chân Văn Quân đối với Tạ Phù Thần cùng gia tộc Tạ thị mà xem xét, năng lực lớn nhất của Tạ Phù Thần chính là ở chuyện quyền mưu tranh đấu, thủ đoạn thi triển ám sát diệt trừ đối lập rất cao siêu, nhưng nếu chân chính nói đến trị quốc, trong khoảng thời gian hắn nắm giữ địa vị cao ở hàng ngũ Tam công cũng không thấy có công tích gì. Nạn đói vẫn như trước nghèo khó vẫn như trước chiến tranh vẫn như trước. Cho nên sự khôn khéo của Tạ Phù Thần vẫn chưa thể ngăn cản được sự kiêu ngạo của các đại gia tộc, Thần Sơ năm thứ mười một cùng Chiếu Vũ năm thứ năm đã chôn xuống mầm tai họa gây ra cục diện khắp nơi rối loạn như hiện giờ.
Các đại thế tộc vốn đã có sự tích lũy lâu năm, trong những năm Thần Sơ và Chiếu Vũ lại điên cuồng dự trữ lực lượng. Loại người giống như Trưởng Tôn Ngộ đây ở ngoài mặt là một hoàn khố tử đệ, đột nhiên nhảy lên lưng ngựa chỉ huy hai mươi vạn đại quân tiến lùi tự nhiên không phải là số ít. Không nói người khác, chỉ riêng Diêu gia còn có người xuất chúng bất phàm, Chân Văn Quân đã từng tận mắt chứng kiến.
Cứ tưởng rằng cái chết của Lý Duyên Ý sẽ dẫn đến kết cục sau cùng, ai ngờ một đòn nặng nề này của Trùng Tấn đánh vào trên thân thể Đại Duật già nua, rốt cục lại đánh ra nhiều vấn đề mới như vậy. Kỳ thật cho dù Trùng Tấn không xâm lược, Lý Duyên Ý vừa chết đi, đám thế gia đã mai phục lâu ngày đó cũng sẽ nhanh chóng nổi dậy, vẫn sẽ giống như ngày hôm nay nội đấu không ngừng, từng người xưng vương.
Chân Văn Quân cùng đám người Vệ Cảnh An Trưởng Tôn Ngộ suốt đêm bàn bạc đại kế nhằm mục đích đánh hạ Yên Hàng và công phá Nhữ Trữ, đồng thời cũng đang suy tư về tình cảnh của chính mình hiện tại.
Hiện tại nàng có được Bộ Giai cùng hơn hai mươi vị mưu sĩ khác, mỗi một vị đều là do nàng tuyển chọn kỹ càng rất không dễ dàng mà chiêu mộ được. Những người có thể đủ tư cách làm tướng lĩnh ngoại trừ Chu Mao Tam và một số ít người khác, còn có minh hữu Quan Huấn và Khương Vọng, cùng với các tướng sĩ thủ hạ của bọn họ. Hai người này hiện tại là minh hữu, nhưng tương lai thì không chắc chắn. Cũng không phải nàng đối với bọn họ có thành kiến gì, nói ra thì tất cả đều là nguyên nhân ở chính bản thân Chân Văn Quân. Chân Văn Quân của hiện tại đã không thể giống như khi xưa tuổi còn nhỏ, dễ dàng tin tưởng một người, dễ dàng đối với ai đó dồn vào quá nhiều tình cảm. Nàng luôn sợ hãi một ngày nào đó sẽ bị phản bội. Nàng hiểu được đây là bài học kinh nghiệm do ai mang đến cho nàng. Bài học này giống như là một ngọn roi, hung hăng quất vào trên thân thể non nớt của nàng, quất vỡ da thịt mềm mại của nàng, khiến nàng lột xác thành một "người trưởng thành" mọi việc đều phải suy nghĩ nhiều thêm ba phần. Lâu dài xem ra, có lẽ cũng là một chuyện tốt.
Minh hữu chính là lợi ích kết hợp nhất thời, suy cho cùng thì binh tướng xe ngựa quân nhu quân dụng cùng tài nguyên tất cả đều là mỗi người tự nắm giữ, muốn thu hồi bất cứ lúc nào cũng có thể. Chân Văn Quân nhất định phải tiếp tục mở rộng thế lực chân chính thuộc về mình.
Ba ngày sau tập trung hỏa lực tấn công Yên Hàng.
Đám người Chân Văn Quân sau khi bàn bạc xong liền thừa dịp đêm khuya quay trở về Như huyện. Sau khi ở Như huyện khích lệ sĩ khí đề ra lộ tuyến hành động, Chân Văn Quân nhận được thư từ Hoài Dương gửi tới.
Quan Huấn ở trong thư nói, may mà Chân Văn Quân kịp thời điều binh trở về chi viện mới đánh đuổi được Diêu gia quân, nếu không thì trận tập kích bất ngờ của Diêu gia lần này nhất định sẽ tạo thành tổn thất rất lớn cho Hoài Dương.
Chân Văn Quân cấp tốc hồi âm, nhắc nhở Quan Huấn không thể lơ là. Diêu gia này đã khiến cho Vệ gia chịu tổn thất lớn ở Yên Hàng, Tào Tử Mậu cùng Cát Tử Hồng hai vị kỳ nhân này đều nhập dưới trướng của Diêu gia, chỉ sợ vẫn còn có trắc trở.
Viết đến đây Chân Văn Quân dừng lại một chút, ngoại trừ đề phòng Diêu gia tập kích bất ngờ, còn có một chuyện trọng yếu hơn phải làm.
Hiện nay a mẫu đã được đưa đi tha hương, Chân Văn Quân có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào chiến sự. Mưu sĩ cùng binh tướng đều phải tiếp tục chiêu mộ, dã thiết phường không thể ngưng lại, nàng còn ra lệnh cho thân tín đã đưa a mẫu đi Túc Độ ở lại Túc Độ mở tiêu cục và tiền trang, dốc lòng dốc sức kiếm tiền.
Mà quan trọng nhất chính là cục diện ở phương nam.
Tuy rằng Đại Duật đã rơi vào bên trong chiến hỏa, đầu nguồn của Vạn Hướng Chi Lộ bị hủy, nhưng con đường thương mậu đã tiêu hao quá nhiều của cải này tuyệt đối không thể bỏ phế.
Nếu như Nhữ Trữ không có cách nào làm khởi điểm của Vạn Hướng Chi Lộ, vậy thì thiết lập một khởi điểm khác. Khoản lợi nhuận khổng lồ từng chảy vào triều đình Đại Duật nên đổi đến một địa phương khác, chảy vào một khởi điểm hoàn toàn mới đi.
Lúc trước nàng lựa chọn Hoài Dương ở phía nam cũng là xuất phát từ suy nghĩ này.
Hoài Dương được xem là vùng đất xa xôi để lưu đày phạm nhân chiếm giữ nhiều dãy núi hiểm trở, bất luận phương bắc có chiến tranh như thế nào, Vạn Hướng Chi Lộ đi thông đến các quốc gia phía nam có thể không bị ảnh hưởng, Chân Văn Quân tính toán đem khởi điểm của Vạn Hướng Chi Lộ dời đến Hoài Dương, biến Hoài Dương trở thành đô thị thương mậu phồn thịnh bậc nhất, trở thành Nhữ Trữ tiếp theo. Đến lúc đó nàng sẽ có tài lực vô cùng hùng hậu chống đỡ cho toàn bộ sự nghiệp còn chưa thành.
Nàng đối với đầu óc kinh thương của chính mình rất có lòng tin, nhưng có một lực cản lớn, đó chính là Nam Nhai Diêu gia ở bên cạnh Hoài Dương.
Nam Nhai xác thực nằm trên Vạn Hướng Chi Lộ, Diêu gia muốn nắm giữ Vạn Hướng Chi Lộ là rất dễ dàng, mà Chân Văn Quân nhất thiết còn phải từ Hoài Dương tu sửa một con đường dẫn ra ngoài đoạt lấy sinh ý của Nam Nhai.
Đây không chỉ đơn giản là việc tu sửa một con đường, mà là một trận đại chiến tranh đoạt tài nguyên.
Chuyện này cực kỳ trọng yếu, là bước ngoặt quan trọng nhất đối với Duật nam hai mươi năm sau, thậm chí là đối với cả Đại Duật hai mươi năm sau.
Nhữ Trữ phải đánh, Vạn Hướng Chi Lộ cũng phải đoạt, Chân Văn Quân hận không thể có thuật phân thân.
Sau khi gửi thư trở lại Hoài Dương, Tiểu Kiêu vẫn luôn âm thầm quan sát tất cả chủ động tìm đến Chân Văn Quân, hỏi nàng phải chăng là đang vì chuyện Vạn Hướng Chi Lộ mà phiền não. Chân Văn Quân khá bất ngờ, không nghĩ tới Tiểu Kiêu lại có thể giống nàng nghĩ đến cùng một chuyện, có thể nghĩ đến tầm quan trọng của Vạn Hướng Chi Lộ.
"Nếu như a mẫu yên tâm, chuyện Vạn Hướng Chi Lộ liền giao cho ta đi. Ta quay về Hoài Dương, cùng Quan thúc thúc và Khương thúc thúc cùng nhau tu sửa đường cho thật tốt, đánh cho Diêu gia phải tháo chạy."
Chân Văn Quân có chút do dự, cảm thấy Tiểu Kiêu tuổi còn quá nhỏ.
Vào thời điểm Chiếu Vũ năm đầu nàng ở trong đống phế tích Trường Ca quốc cứu Tiểu Kiêu một mạng, Tiểu Kiêu chín tuổi đã đi theo nàng cùng tới Đại Duật. Thoáng chốc đã bốn năm trôi qua, Tiểu Kiêu đã cao lớn không ít. Mấy ngày nay quá bận rộn Chân Văn Quân cơ hồ cũng đã quên mất sự tồn tại của Tiểu Kiêu, lại tĩnh tâm cùng nàng nói chuyện, chăm chú nhìn nàng, phát hiện hài tử này đã không còn quá giống như trước kia trong trí nhớ nữa rồi. Cao lớn không ít, tuổi còn nhỏ mà đã cao đến ngang miệng mình rồi, ngũ quan cũng dần dần nẩy nở, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, đích thực giống như là hài tử của Cốt Luân thảo nguyên.
"Ngươi muốn đi đánh giặc? Nhưng ngươi chỉ mới mười ba tuổi."
"A mẫu lúc mười ba tuổi đã phải nhiều lần trải qua gian nguy, ta tin tưởng ta cũng có thể làm được. Huống chi, nếu không đi mở mang kiến thức không đi chịu khổ, thì dù có cao lớn đến đâu cũng chỉ là một tiểu hài tử, vĩnh viễn không được xem là người trưởng thành. A mẫu. . . . . . Ta biết ta không phải là hài tử do ngươi thân sinh, là ta tùy hứng nhất quyết muốn đi theo ngươi." Tiểu Kiêu nói đến chỗ này trong mắt ngấn lệ lấp lánh, "Ta từ nhỏ đã bị người vứt bỏ, gia gia cùng ta sống nương tựa lẫn nhau cũng qua đời, ngươi có thể thu lưu ta, dạy ta võ công làm cho ta biết chữ cho ta một chỗ ấm áp dung thân, chính là so với thân a mẫu của ta còn thân hơn." Tiểu Kiêu quỳ trên mặt đất cất cao giọng nói, "Tiểu Kiêu không biết làm thế nào để báo đáp, chỉ muốn trong thời buổi loạn lạc vì a mẫu bài ưu giải nạn! A mẫu, để cho ta đi đi! Ta muốn nhanh một chút trưởng thành làm một người hữu dụng! Ta muốn báo đáp a mẫu!"
Tiểu Kiêu nặng nề dập đầu trên mặt đất, dập đến lần thứ hai đã bị Chân Văn Quân nâng đỡ đứng dậy.
"Ngươi làm cái gì vậy, dùng sức đập đầu như vậy không sợ đập hỏng đầu óc hay sao?"
"Nhưng. . . . . ."
"Đập hỏng đầu óc ai giúp ta đi đoạt Vạn Hướng Chi Lộ?"
Nghe được Chân Văn Quân nói như thế, trên khuôn mặt của Tiểu Kiêu lập tức nở hoa: "Nói như vậy a mẫu đã đồng ý?!"
"Nghe được ngươi nói ra những lời này ta thực vui vẻ, cảm giác ngươi đã thành thục giống như một người lớn. Nếu đã là người lớn, ngươi muốn làm bất cứ chuyện gì hữu ích ta đều sẽ ủng hộ. Chẳng qua có một điều, trận chiến tranh đoạt Vạn Hướng Chi Lộ lần này nhất định vô cùng hung hiểm, chỉ sợ ngươi sẽ rơi vào gian nguy."
"Có Quan thúc thúc cùng Khương thúc thúc ở đó, sao lại sợ bọn man tử Nam Nhai kia!"
"Ngươi phải hiểu được, Quan thúc thúc cùng Khương thúc thúc tuy rằng sẽ giúp ngươi, nhưng bọn họ là bọn họ. Trên đời này người đáng để tín nhiệm nhất chỉ có một người, ngươi có biết là ai không?" Chân Văn Quân tận lực khảo nghiệm nàng, cho rằng nàng sẽ trả lời "Là a mẫu", nhưng thấy ánh mắt của Tiểu Kiêu dừng lại trên đôi mắt nàng một lúc, sau đó có chút mất mát mà hồi đáp:
"Là . . . . . bản thân ta."
Chân Văn Quân biết, bắt đầu từ một câu nói ở giờ khắc này, Tiểu Kiêu mới xem như là chân chính trưởng thành.
Nàng yên tâm để cho Tiểu Kiêu trở về Hoài Dương, Chu Mao Tam lãnh binh theo nàng cùng nhau trở về.
Ở bên ngoài Chu Mao Tam là người chỉ huy, nhưng trên thực tế Chu Mao Tam hết thảy đều nghe theo Tiểu Kiêu. Đương nhiên, Tiểu Kiêu nếu có đưa ra quyết định gì sai lầm Chu Mao Tam cũng sẽ ở bên cạnh nhắc nhở.
Vạn Hướng Chi Lộ bên kia cũng còn an tâm một ít, cuộc chiến Yên Hàng lại là vô cùng cấp bách.
Một ngày trước khi đại chiến sắp tới, Chân Văn Quân đi một chuyến đến Bách An.
Trước lúc xuất chinh nàng bức thiết muốn gặp Vệ Đình Húc một lần.