"A Lai?"
"Đúng vậy, nàng được sinh ra tại Tạ phủ ở Tuy Xuyên Kỳ huyện, nói là nghiệt chủng của Tạ Thái Hành lưu lại sau khi say rượu, ngọn nguồn trong đó thì không biết. Nghe nói hai mẹ con bọn họ đã bị giết khi tàn quân của Kỳ huyện Thái thú Tôn Minh Nghĩa trả thù Tạ gia, bởi vì là gia nô cho nên thi thể cũng không ai tìm kiếm, cứ như vậy bỏ mặc. Ngày xưa khi Kỳ huyện xảy ra bạo loạn ta đã chú ý đến động thái của Tạ gia, nhưng căn bản lại không chú ý tới hai mẹ con người làm vườn này, ban đầu điều khiến cho ta cảm thấy hai người này không quá thích hợp chính là cuộc hành thích vào đêm các nàng đại hôn đó." Diêu Chiếu Nghi tháo xuống găng tay, ánh mắt lóe sáng, "Ngày đó đại hôn có người ở ngay bên trong Vệ phủ bị Chân Văn Quân đánh chết tươi, Vệ phủ nói với bên ngoài rằng người chết là thích khách, nhưng căn cứ vào hồi báo của trinh sát mà ta đã sắp xếp vào tại hiện trường đại hôn, người chết là một nhân vật thần bí vẫn luôn vì Vệ gia bán mạng. Người này họ Phương tên Vũ Văn, tự xưng Vân Mạnh tiên sinh. Hắn từng làm mưu sĩ cho Tạ Thái Hành, cho nên trinh sát của ta mới có thể có ấn tượng đối với hắn. Sau khi Tạ Thái Hành và cô cô của ta hợp ly người này đã biến mất, qua vài năm lại ở bên người Quốc cữu xuất quỷ nhập thần, quả thật kỳ quái. Ta liền bảo trinh sát đi tra xét hành tung của Vân Mạnh tiên sinh trong những năm gần đây."
"Vân Mạnh kỳ nhân lão phu cũng có nghe nói qua, nổi tiếng là chuyên gia thanh đàm, chỉ có điều những người chân chính từng thấy hắn tham gia thanh đàm đã ít lại càng ít."
"Không sai, thanh đàm chẳng qua chỉ là trò bịp mà thôi, là một mồi nhử thả ở bên ngoài làm cho Tạ Thái Hành chiêu mộ hắn làm môn khách. Mục đích chân chính chỉ là vì tiến vào Tạ phủ, truy tra một nhân vật trọng yếu. Người này chính là thân mẫu của Tạ thị A Lai, Nguyễn thị A Khung."
Tào Phỉ luôn luôn bình tĩnh nghe được danh hào của Nguyễn thị A Khung cũng nhịn không được ngẩn người: "Nữ lang nói chính là. . . . . . Nguyễn thị A Khung kia?"
"Đúng là nàng, nàng. . . . . ."
Diêu Chiếu Nghi đang muốn nói tiếp, chợt có tiếng kêu của một nữ đồng vang lên:
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!"
Một tràng tiếng bước chân dồn dập "bịch bịch bịch" giẫm trên mặt đất vừa nhanh mạnh vừa nặng nề, những lời Diêu Chiếu Nghi vừa muốn nói đã hoàn toàn bị giẫm bẹp.
Chỉ thấy một khối thịt tròn nhỏ với mái tóc tết thành hai bím từ trong viện chạy ra, mỗi một bước chân giẫm trên mặt đất đều khiến cho thịt ở trên mặt và trên bụng run rẩy theo. Đôi mắt bởi vì hưng phấn bị ép lại thành hai cái khe hẹp, mặt tròn như trăng rằm, trong miệng kêu lên y y nha nha, đâm vào trong hai lỗ tai của Tào Phỉ vang lên ong ong.
"Mậu. . . . . ." Diêu Chiếu Nghi thấy nàng bổ nhào về phía mình, lập tức biến sắc, muốn ngăn cản đã không còn kịp, khối thịt tròn nhỏ kia ầm ầm ầm đâm sầm vào trong ngực nàng, nàng bị đâm cho một cú lảo đảo thiếu chút nữa ngã ngửa trên mặt đất, may mà nhiều năm tập võ có chút căn cơ, nhờ đó mới đứng vững được trước thế công mãnh liệt của muội muội.
Dùng đến nội lực cuối cùng không có bị đụng ngã, nhưng lồng ngực lại không thể may mắn tránh khỏi đau nhức từng cơn, Diêu Chiếu Nghi bất đắc dĩ nói:
"Mậu Lâm, không được hồ nháo. Ngươi muốn tới thì từ từ đi tới, lần nào cũng không đầu không đuôi mà đụng loạn khắp nơi, lần sau ta cũng không đỡ ngươi nữa."
"Tỷ tỷ mới sẽ không! Tỷ tỷ nhất định sẽ đỡ lấy ta!" Diêu Mậu Lâm hì hì cười, ôm Diêu Chiếu Nghi không buông tay, "Tỷ tỷ lại chạy đi bắn tên, trước đó đã đáp ứng phải cùng ta đi bắt cá cũng quên rồi!"
Diêu Chiếu Nghi đích thực đã quên mất, nếu không phải muội muội nhắc nhở nàng thì đến sang năm cũng chưa chắc có thể nhớ tới: "Gần đây tỷ tỷ bận rộn rất nhiều chuyện, hướng ngươi nói lời xin lỗi, đừng giận tỷ tỷ."
"Không giận! Tỷ tỷ đi mua đường nhân* cho ta ta sẽ không giận!"
(*) Đường nhân (糖人): đồ chơi làm từ đường mạch nhaDiêu Chiếu Nghi không có biện pháp, đành phải hướng đến Tào Phỉ cười khổ một phen: "Ta đáp ứng nàng rất lâu rồi, không thể lại kéo dài nữa."
Tào Phỉ mỉm cười: "Đi thôi, đợi ngươi trở về rồi nói sau."
Diêu Chiếu Nghi chưa bao giờ cùng muội muội nói chuyện chiến tranh, bảo hộ muội muội rất khá, mỗi ngày chỉ yêu cầu nàng đọc sách tập viết, mọi tính khí bướng bỉnh khác đều chấp nhận không so đo. Nàng biết muội muội là một nhân tài có tố chất đọc sách, hiện tại khắp nơi đều có nữ tử tiến vào học đường hoặc là thỉnh tiên sinh về nhà, nữ hài nhi đọc sách không có gì kỳ quái, nói chuyện văn chương không thua gì nam hài nhi, tương lai trợ giúp Diêu thị một tay cũng tốt.
Mang theo Diêu Mậu Lâm đi vào thị tập, gia nô đi theo ở phía sau.
Trước khi Vạn Hướng Chi Lộ được khai thông, Phượng Khê đã sở hữu thị tập lớn nhất của cả Nam Nhai thậm chí là Duật nam, sau đó lại nhờ có sự trợ lực của hành lang thương mậu thịnh vượng nhất thời, mỗi khi đi qua thị tập liền thấy toàn là đầu người nhốn nháo, nửa bước cũng khó đi.
Mà hiện giờ sau khi thất bại mấy trận chiến con đường thương mậu này đã bị hủy, cả cây cầu lớn đều sụp, còn có vô số đá vụn nằm đầy trên đường, Diêu gia đang dốc hết toàn lực sửa chữa phục hồi, nhưng muốn tu sửa hoàn thiện chỉ sợ phải tới sang năm.
Con đường bị hủy đó chính là con đường chính yếu của Phượng Khê, phía nam sơn đạo gập ghềnh vốn là không dễ đi, vừa bị hủy như vậy cơ hồ đã chặn đứng tất cả mọi hoạt động mậu dịch, ngay cả lương thực vận chuyển đến Phượng Khê đều phải đi theo một con đường vòng rất xa, phí tổn tăng hơn gấp đôi.
Thị tập ở Phương Khê vừa bị chặn đứng như vậy rất nhanh liền trở nên suy bại, Hoa huyện đã tu sửa san phẳng đại đạo, thị tập nhanh chóng nổi lên, tất cả các thương đội đều chạy đến Hoài Dương.
Diêu Mậu Lâm muốn mua một que đường nhân cũng mua không được, dạo qua một vòng khuôn mặt tròn trịa đỏ bừng, giữa mùa đông giá rét di chuyển đến toát mồ hôi, vẫn không thể tìm được đường nhân, có chút ủ rũ.
Diêu Chiếu Nghi thấy nàng bĩu môi rất không vui, có phần lao lực bế nàng lên.
"Đừng có không vui, tỷ tỷ đáp ứng ngươi, lần sau ra khỏi thành lúc trở về nhất định sẽ mang đường nhân về cho ngươi có được không?"
"Ta cảm thấy nơi này đã không còn giống như trước kia nữa." Diêu Mậu Lâm khó chịu đảo mắt nhìn chung quanh, trầm mặc một lát sau đó đột nhiên nói, "Hồ tặc sẽ đánh tới Nam Nhai sao? Sẽ giết ta sao?"
Diêu Chiếu Nghi gõ vào trán nàng: "Sợ cái gì, có a phụ a mẫu còn có tỷ tỷ ở đây, thế nào lại để cho ngươi bị giết."
"Nhưng mà quốc gia có loài sâu mọt khổng lồ, a phụ a mẫu cùng tỷ tỷ chưa chắc là đối thủ."
"Ai nói cho ngươi biết những thứ này?"
"Không cần ai nói cho, tất cả mọi người đều biết sâu mọt kia là ai, ngay cả Tiên đế cũng là bị nàng hãm hại!" Diêu Mậu Lâm gần như hét lên, Diêu Chiếu Nghi lập tức mang nàng lên xe ngựa, hỏi nàng ngọn nguồn.
Hóa ra ở Nam Nhai từ sớm cũng đã có ca dao lưu truyền, nói kẻ hại chết Mẫn Đế không phải là người Trùng Tấn, mà là vị nữ quan của Vệ gia kia.
Diêu Chiếu Nghi hoàn toàn không nghĩ tới sẽ từ trong miệng muội muội biết được chuyện này, đoạn thời gian gần đây nàng đều đang bận chiến đấu với quân đội của Hoài Dương, tháng này lần đầu tiên trở lại Phượng Khê, không ngờ Phượng Khê lại có một bài ca dao như vậy.
Trở lại trong phủ, ra lệnh cho trinh sát đi tra xét nguồn gốc của bài ca dao đó, dùng trực giác của nàng phán đoán, người tung tin đồn nhất định là biết được nội tình.
Trinh sát tra xét nhiều ngày sau đó hồi báo, bài ca dao đó là từ Cự Lộc truyền ra. Biên soạn ca dao truyền xướng khắp nơi, chính là thủ đoạn quen thuộc của Tri Thu phái Lưu Văn Hưng.
Diêu Chiếu Nghi lập tức dẫn theo Tào Phỉ đi tìm a ông Diêu Duy, a phụ Diêu Lâm cùng mưu sĩ Cát Thăng để bàn bạc về chuyện này, nghe nói Lý Duyên Ý trước khi chết đích thực là bộ dạng xanh xao bệnh tật hành vi thất thường, giống như là dấu hiệu trúng độc. Nàng thậm chí trong lúc đang lâm triều còn nói lời ngông cuồng, chém giết mấy vị trọng thần có năng lực ở bên người.
Diêu Lâm nói: "Nếu chuyện này là thật, Vệ gia chính là tử tội đại nghịch bất đạo!"
Diêu Duy liếc mắt nhìn nhi tử một cái, không hề mở miệng răn dạy hắn. Nhiều năm như vậy Diêu Lâm vẫn luôn là cái dạng này, nghĩ gì nói đó, hoàn toàn không che giấu nửa phần, liếc mắt một cái liền để cho người ta nhìn thấu đến tận cùng, còn không trầm tĩnh bằng nhi tử nhi nữ của hắn.
Cát Thăng nói: "Tri Thu phái với Cự Lộc Lưu Văn Hưng đứng đầu, người ủng hộ ở phía sau chính là Canh gia. Lúc trước người đã cứu Canh Thái hậu cùng Tri Thu Vương Lý Dung chính là hắn, nắm giữ Canh Thái hậu chính là nắm giữ được rất nhiều nội tình hoàng thất, tin tức mà bọn họ thả ra chỉ sợ đúng là thật. Cho dù là giả thì e rằng người tin tưởng cũng không ít."
Diêu Lâm nói: "Thế nhưng hiện tại Tri Thu phái trong tay không có truyền quốc ngọc tỷ, Canh gia dần dần tiêu điều, không có chứng cứ rõ ràng làm thế nào có thể lay động được Vệ thị? Cũng chỉ còn cách biên soạn đồng dao."
Diêu Chiếu Nghi nhìn a phụ nàng sau một lúc lâu vẫn là quyết định mở miệng: "A phụ, tuy rằng không có bằng chứng, nhưng lay động dân tâm vẫn là rất trọng yếu. Ngay cả tiểu hài tử miệng còn hôi sữa ở Nam Nhai đều biết Vệ Tử Trác chính là kẻ đầu sỏ sát hại Tiên đế, là một người xấu, dần dà người ủng hộ Vệ gia sẽ càng ngày càng ít, kéo theo đó là triều đình mà Vệ thị đang phù trợ cũng sẽ không chiếm được dân tâm. Hiện tại cuộc chiến cùng hồ tộc bất quá chỉ là một màn mở đầu mà thôi, bất luận quét sạch hồ tặc cần bao nhiêu thời gian, một khi họa ngoại xâm được loại trừ thì tiếp theo đó chính là nội chiến."
Hai chữ "nội chiến" làm cho vẻ mặt của mọi người ở trong phòng đều trở nên căng thẳng.
"Đến lúc đó, chiều hướng dân tâm sẽ chuyển hóa thành trợ lực, e rằng Diêu gia chúng ta cùng Vệ gia sẽ có một chiến dịch lâu dài cần phải đánh, nhân cơ hội này triệt để bôi xấu Vệ gia đối với tương lai chắc chắn cũng là có ích."
"Chiếu Nghi nói đúng." Diêu Duy tuổi càng lớn càng tích chữ như vàng là người đầu tiên mở miệng tán thành, "Ngày đó ở Yên Hàng không thể giết chết được Vệ Tử Trác quả thật đáng tiếc, theo quan sát tình hình thiên hạ hiện tại, đánh hạ Nhữ Trữ chỉ là vấn đề thời gian. Chân thị kia một bên đánh trận một bên lại còn buôn bán lương thực vũ khí, thậm chí ngấp nghé đến Vạn Hướng Chi Lộ. Không thể không nói người này rất có tầm nhìn xa, tài lực của nàng đặt vào trận chiến này có lẽ thực sự chỉ là con số ít ỏi. Diêu gia chúng ta không thể chiếm được tiên cơ thì cũng không cần sốt ruột, mà phải phóng tầm mắt nhìn về điểm xa hơn, từ từ mưu đồ."
Diêu Lâm bị nữ nhi đoạt lấy sự nổi bật cũng không có hờn giận gì, các nhi tử ở bên ngoài chiến đấu, nữ nhi còn có thể bày mưu tính kế nhận thức chính xác, hắn thực hài lòng.
Diêu Duy hỏi: "Hiện giờ Vệ Tử Trác ở nơi nào?"
Tào Phỉ đáp: "Sáu ngày trước trinh sát hồi báo, Vệ Đình Húc cùng với tùy tùng của Vệ gia đã bí mật vượt qua sông Vấn, tiến về phía nam."
Diêu Lâm ngạc nhiên nói: "Phía nam sông Vấn không phải là Cự Lộc sao?"
Cát Thăng: "Xem ra Vệ Tử Trác cũng đã nghĩ tới điểm ấy, đang muốn đi diệt trừ Tri Thu phái mầm tai họa này."
Diêu Duy hỏi: "Vệ Tử Trác dẫn theo bao nhiêu binh mã tiến đến?"
"Đây chính là chuyện mà Tào mỗ lo lắng." Tào Phỉ nói, "Chỉ mới mấy tháng, Vệ Tử Trác này tựa hồ đã từ nơi khác lấy được không ít kinh nghiệm, biết cách giấu binh rồi. Quân đội tinh nhuệ đi theo nàng có sáu ngàn người, trinh sát còn liên tục phát hiện ra không ít Vệ gia quân ở chung quanh, số lượng cụ thể tạm thời không thể thống kê được."
Diêu Chiếu Nghi nói: "Vệ Đình Húc trong đoạn thời gian này đã cướp đoạt không ít mưu sĩ, vả lại trận chiến Yên Hàng lần trước chịu nhiều thua thiệt cũng đã làm cho nàng giác ngộ hơn, hành trình Cự Lộc lần này chỉ sợ cũng là nàng cố ý để cho chúng ta thăm dò được, một khi tiến công chỉ sợ sẽ mắc bẫy của nàng. Nữ nhi không chủ trương tấn công."
Diêu Lâm tán thành lời nói của nàng: "Nàng muốn đi đánh Cự Lộc Lưu Văn Hưng thì cứ để cho nàng đánh, Tri Thu phái khoanh vùng xưng vương cũng là một tai họa ngầm, cứ để cho các nàng đấu nhau cũng tốt, giúp chúng ta tiết kiệm sức lực."
Diêu Chiếu Nghi vẫn cảm thấy hành trình Cự Lộc của Vệ Đình Húc có chút gì đó bất thường.
Nhữ Trữ còn chưa đánh hạ Vạn Hướng Chi Lộ cũng còn đang tranh đoạt, nàng nếu như có binh lực vì sao lại không trợ giúp cho hai nơi này? Mặc dù ngã một lần khôn hơn một chút đã cẩn thận không ít, nhưng suy cho cùng về mặt lãnh binh tác chiến nàng là một người ngoại đạo chỉ biết lý luận suông, Cự Lộc là địa bàn của Lưu gia, lại có Canh thị ở phía sau trợ giúp, Vệ Đình Húc một mình mang binh đến đó quá rõ ràng là biến chính mình thành mồi nhử, nhằm dụ địch quân công kích —— rất nhiều người đều sẽ bởi vì sự độc hành quỷ dị này của nàng mà nảy sinh liên tưởng quá mức, sợ trúng kế nên cũng không dám tùy tiện tiến công, nhưng sự thật lại không hẳn là như thế.
Vệ Đình Húc chính là lợi dụng tâm lý của mọi người sợ trúng kế không dám tiến công mà công khai tiến đến Cự Lộc, đích thật là một người có lá gan rất lớn.
Vệ Tử Trác cho rằng chính mình thần cơ diệu toán, Diêu Chiếu Nghi lại muốn thử một lần xem chuyến đi này của nàng thực hư ra sao.
Diêu Chiếu Nghi không dẫn theo quân chủ lực của Diêu thị, mà tập hợp khoảng một vạn người, nhanh chóng hướng tới Cự Lộc, dự tính ở giữa đường tập kích bất ngờ.
Nếu như Vệ Tử Trác thật sự là bày kế, Diêu gia quân cũng không đến mức tổn thất nặng nề. Nếu như nàng thật sự là cố ý lừa bịp, chuyến này nhất định phải chặt bỏ đầu nàng.
Diêu Chiếu Nghi thừa dịp ban đêm xuất phát gấp rút tiến tới, ở Trạch huyện cách Cự Lộc còn một trăm năm mươi dặm tìm được tung tích của Vệ Đình Húc. Đóng quân nơi dã ngoại quá lạnh, thân thể của Vệ Đình Húc chịu không nổi, đã vào thành tìm chỗ ngủ trọ.
Tào Phỉ cùng vài người của Diêu gia thân mang kỳ thuật có khả năng lãnh binh tác chiến đi theo nàng cùng tới Trạch huyện, Tào Phỉ đề nghị Diêu Chiếu Nghi không nên gấp gáp, vùng ngoại thành Trạch huyện mênh mông trống trải, nếu như khai chiến sẽ rất dễ khiến cho con mồi đào tẩu, tốt nhất là đi vòng đến khu vực đồi núi nhất định phải đi qua ở phía trước, trên con đường hiểm trở bố trí mai phục, tấn công nàng một cách bất ngờ, nhất định có thể thu hoạch được toàn bộ.
Mắt thấy Vệ Đình Húc lại rơi vào trong lòng bàn tay, Diêu Chiếu Nghi thực hưng phấn, nhưng cũng không liều lĩnh làm bừa.
Nàng biết làm người cần phải có chút kiên nhẫn, muốn ăn được miếng thịt thơm ngon, phải chờ đến lúc lửa cháy mạnh nhất.
Để cho Tào Phỉ đi phía trước sắp xếp, còn nàng thì thừa dịp đêm khuya tiến vào Trạch huyện.
Có thể tìm được cơ hội một tiễn giết chết Vệ Đình Húc tất nhiên là tốt, tìm không được cũng không quan trọng, nàng không nóng lòng muốn thành công, mà lấy việc tra xét tình hình Vệ gia quân là việc chính.