A Trúc không nghĩ tới có một số người da mặt có thể dày như vậy, A Lĩnh này vậy mà lại dám tìm đến tận cửa.
"A Trúc cô cô, thiếp thực sự có chuyện quan trọng muốn tìm Vệ nữ lang, mong cô cô tạo thuận lợi." A Hương nói có phần chân thành, A Trúc cũng không bị bộ dáng này thuyết phục, cầm cái chổi xông tới khí thế hừng hực hướng đến trên đầu A Hương đập xuống. Nếu không phải sợ bại lộ sự thật chính mình biết võ công, A Hương hận không thể tung ra một chưởng đem lão phụ đanh đá này đánh ngã xuống đất, đá vỡ đầu nàng.
"A Trúc cô cô."
Đợi sau khi A Trúc quét sạch bụi trên đầu A Hương, Vệ Đình Húc mới từ giữa vòng vây của các nữ tỳ bước ra, nhẹ nhàng gọi A Trúc một tiếng. A Trúc thở hồng hộc dừng tay lại, lui trở về bên cạnh Vệ Đình Húc.
A Hương quỳ trên mặt đất hướng đến Vệ Đình Húc dập đầu ba cái, Vệ Đình Húc hỏi: "A Lĩnh cô nương hành đại lễ thế này, là vì cái gì?"
A Hương nói: "Nữ lang! Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của thiếp, nhưng tấm chân tình của Chân Tướng quân đối với nữ lang thiếp đều nhìn thấy ở trong mắt, nữ lang trong lòng cũng hiểu rõ! Nàng là người mạnh miệng mềm lòng, ngày ấy sau khi hiểu lầm nàng vẫn luôn hối hận. Nhưng Tướng quân da mặt mỏng, ngại mặt mũi nên mới chậm chạp chưa đến gặp nữ lang, kỳ thật cũng rất nhớ nữ lang. Tướng quân muốn gặp nữ lang một lần, cùng nữ lang hảo hảo nói chuyện."
"Nga? Nàng rõ ràng biết ta ghét ngươi, lại muốn để ngươi tới mời ta." Vệ Đình Húc cười lạnh hai tiếng, "Quả thật là dụng tâm lương khổ a."
"Dụng tâm lương khổ" bốn chữ này nện vào trong lòng A Hương, làm cho trái tim nàng bất chợt run lên.
Tỷ tỷ nói quả thực rất đúng, Chân Văn Quân kia tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, có đầu óc kiếm tiền, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng. Đối với nữ tử, đặc biệt là đối với nữ tử yếu đuối, sự phòng bị của nàng lơi lỏng, dễ dàng để cho người ta có thể thừa cơ lợi dụng.
Nhưng Vệ Đình Húc lại hoàn toàn bất đồng.
Trước lúc xuất phát Diêu Chiếu Nghi đã từng đặc biệt nhắc nhở nàng: "Tuy rằng ta chưa từng mặt đối mặt giao thủ cùng Vệ Đình Húc, nhưng từ chuyện nàng hiệp trợ Lý Duyên Ý đăng cơ, lại tự tay lôi kéo Lý Duyên Ý xuống ngựa, đề cử ấu đế bồi dưỡng thế lực Vệ gia thì thấy, người này lòng dạ sâu không lường được. Chân Văn Quân có lẽ là hữu dũng vô mưu, mà Vệ Đình Húc tâm sâu tựa biển, có thể nắm bắt được nàng hay không mới là mấu chốt thành bại. A Hương, ngươi mặc dù từ nhỏ thông minh lanh lợi, nhưng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên biệt dành cho mật thám, chỉ sợ. . . . . ."
"Yên tâm đi tỷ tỷ, từ nhỏ đến lớn ngươi cũng biết ta mưu ma chước quỷ rất nhiều, có từng khiến cho ngươi thất vọng sao?"
"Làm mật thám không giống như trong ngày thường ngươi ta đùa giỡn, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm đến tính mạng, cũng có khả năng chỉ một chút bất cẩn sẽ liên lụy mọi người. Không chỉ là Diêu gia, mà còn liên quan đến bách tính Đại Duật cùng Duật thất tương lai. A Hương, có lẽ ta không nên ích kỷ như vậy, để cho ngươi gánh vác trách nhiệm nặng nề như thế."
"Tỷ tỷ, ta dùng tính mạng của ta cam đoan, tuyệt không nóng lòng cầu thành, nhất định sẽ tiến hành tuần tự đợi đến thời cơ chắc chắn nhất mới ra tay. Vệ Đình Húc này cho dù có lợi hại đến đâu cũng là con người, chỉ cần là con người thì còn có thất tình lục dục, ta có lòng tin sẽ nắm bắt được nàng." A Hương cầm tay Diêu Chiếu Nghi, "Ta lấy tính mạng của chính mình tuyên thề, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không làm cho tỷ tỷ thất vọng."
Diêu Chiếu Nghi đang muốn mở miệng, A Hương lại nói: "Nhưng A Hương không có khát vọng cao xa lòng mang thiên hạ, A Hương làm tất cả mọi chuyện đều chỉ vì một mình tỷ tỷ."
Hiện giờ nhẫn nhục chỉ là vì Diêu Chiếu Nghi.
A Hương khóc lóc kể lể: "Thiếp biết từ sau khi thiếp đi vào quân doanh có rất nhiều chỗ đắc tội nữ lang, nhưng thiếp chẳng qua chỉ muốn trong thời buổi loạn lạc tìm được một nơi có thể dung thân, có thể có áo mặc có cơm ăn, cho dù một ngày nào đó chết đi cũng có thể giữ được toàn thây." Nói đến chỗ này A Hương ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Đình Húc, "Về phần Tướng quân, thiếp tuyệt đối không dám nhớ thương. Tướng quân và nữ lang mới là giai ngẫu thiên thành, mới là quyến lữ ân ái có thể kề vai sát cánh, nữ lang và Tướng quân cùng mưu tính đại sự lại có tình nghĩa hoạn nạn có nhau, thiếp há lại dám trèo cao. Thiếp chẳng qua là bởi vì tấm lòng lương thiện của Tướng quân mà chiếm được vài phần thương cảm của Tướng quân mà thôi, sao có thể cùng nữ lang so đo một hai. Nếu như nữ lang không thích thiếp, về sau nữ lang muốn thiếp cách Tướng quân bao xa thiếp sẽ cách Tướng quân bao xa, hết thảy đều theo lời nữ lang phân phó! Chỉ cầu nữ lang đừng cùng Tướng quân trí khí, làm cho Tướng quân thương tâm."
Sự đề phòng cùng khinh thường của Vệ Đình Húc mới vừa rồi trong lúc châm chọc khiêu khích sau khi A Hương chủ động hạ thấp chính mình đã thoáng có chút buông lỏng, A Hương ngẩng đầu chăm chú nhìn một là để bày tỏ sự chân thành, hai cũng là để có thể quan sát rõ hơn thần thái của Vệ Đình Húc.
Rốt cục cũng thấy được biểu tình buông lỏng của nữ nhân này.
Loại nữ nhân đã quen chiến thắng như thế này, thích nhất chính là dáng vẻ hèn mọn khom lưng uốn gối của người khác đối với nàng.
A Hương trong lòng cười thầm, nói tiếp:
"Tướng quân để cho thiếp thay Tướng quân đến thỉnh nữ lang đi vào trong doanh một chuyến, vừa giữ được mặt mũi cho Tướng quân, vừa có thể giải nỗi khổ tương tư ngày nhớ đêm mong của Tướng quân đối với nữ lang. Tướng quân còn đặc biệt chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn muốn nhận lỗi với nữ lang, nữ lang tuyệt đối không nên cô phụ nỗi khổ tâm của Tướng quân a."
A Trúc đã chừng này tuổi, há có thể nhìn không ra A Lĩnh này luôn mồm luôn miệng nói suy nghĩ vì nữ lang cùng phu nhân, nói xa nói gần nhưng từng câu từng chữ đều đang chia rẽ tâm tư của hai người. Nàng có thể nhìn ra được, nhưng lại sợ nữ lang là người trong cuộc mơ hồ.
Nàng cùng các nữ tỳ đều nhìn về phía Vệ Đình Húc, dùng sự hiểu biết của nàng đối với nữ lang nhà mình, nữ lang sẽ không nguôi giận nhanh như vậy, dù thế nào cũng phải trút giận thêm mấy hồi, Chân Văn Quân tự mình đến hống tám trăm lần mới có thể tạm thời áp chế được nộ khí.
Quả nhiên, Vệ Đình Húc không phản ứng nàng nữa, từ bên người nàng đi qua. Đi ra bên ngoài.
A Hương vẫn quỳ gối tại chỗ, quay đầu lại nói: "Nữ lang đây xem như là đáp ứng rồi! Đêm nay Tướng quân sẽ phái người tới đón nữ lang!"
A Hương từ trong thành trở lại đại doanh tìm được Chân Văn Quân, nói nàng đi vào trong thành quỳ gối ở trước cửa viện của Vệ Đình Húc quỳ rất lâu, bị các nữ tỳ của nàng vừa đánh vừa mắng, cuối cùng Vệ Đình Húc cũng không bày tỏ thái độ gì.
"Nhóm nữ tỳ kia còn nói. . . . . . còn nói. . . . . ." A Hương muốn nói lại thôi.
"Các nàng nói cái gì?" Chân Văn Quân truy vấn.
"Còn nói trừ phi Tướng quân đích thân rót trà, dập đầu nhận sai với Vệ nữ lang, nếu không thì đừng nói là Vệ nữ lang, ngay cả các nàng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Tướng quân. . . . . ."
Chân Văn Quân nghe xong bật cười ha ha, lập tức bóp nát chén rượu trong tay: "Dập đầu nhận sai? Ta có cái gì sai? Quả thực buồn cười! Cho rằng chính mình là người phương nào? Một đám chó cậy thế chủ, vô tri thôn. . . . . ." Vốn nàng muốn nói "thôn phụ", lại nhịn xuống không mở miệng.
A Hương biết Chân Văn Quân đang cố kỵ thân phận của nàng, sợ một tiếng "thôn phụ" này vừa nói ra sẽ ngộ thương đến nàng.
A Hương nở nụ cười mềm mại, nhặt lên hết những mảnh vỡ trên mặt đất thu dọn thật tốt: "Tướng quân đáp ứng A Lĩnh, đêm nay bất luận như thế nào cũng không được tức giận. Phải hòa hảo cùng Vệ nữ lang mới đúng. A Lĩnh tuy rằng ngu dốt, nhưng cũng biết Tướng quân giờ khắc này vẫn cần phải cùng Vệ nữ lang sóng vai hợp tác. A Lĩnh cho dù có chịu thêm bao nhiêu ủy khuất thậm chí là nỗi đau da thịt, cũng không muốn làm cho Tướng quân khó xử, chỉ cần Tướng quân hiểu được tất cả mọi chuyện A Lĩnh làm đều là vì Tướng quân, A Lĩnh có chết cũng đáng giá."
Chân Văn Quân nói: "Thật sự ủy khuất ngươi rồi."
A Hương giúp làm một bàn đầy thức ăn, bận tới bận lui còn bị phỏng tay, Chân Văn Quân phái người đi đón Vệ Đình Húc, đón cả buổi cũng không thấy người trở lại. Nàng lại phái người đi thúc giục, đợi đến khi toàn bộ thức ăn đều nguội lạnh đoàn người Vệ Đình Húc mới khoan thai tiến đến.
Lúc các nàng đi vào lều trại Chân Văn Quân tức giận nhìn chằm chằm Vệ Đình Húc, Vệ Đình Húc toàn bộ quá trình đều không nhìn nàng, ngồi xuống trước bàn ăn.
A Hương vội vàng cười xòa, nói thức ăn lạnh rồi nàng sẽ lập tức đi hâm nóng, rất nhanh.
A Hương đi qua đi lại không ngừng, Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc hai người ngồi đối diện nhau, đưa mắt nhìn nhau.
A Trúc đứng ở bên cạnh Vệ Đình Húc một tấc cũng không rời, mà một chút cũng không dám phân tâm, không biết Chân Văn Quân này rốt cuộc là bị tiểu tiện chân kia cho uống bao nhiêu canh lú lẫn rồi, hồ đồ chẳng biết gì nữa! Ánh mắt lại sắc bén như vậy mang theo oán giận nhìn chằm chằm nữ lang, đây là ý gì? Bản thân mình cùng tiểu tiện chân hồ mỵ kia mắt đi mày lại không biết chừng mực, nữ lang nhà chúng ta còn chưa ủy khuất, nàng trái lại đã tỏ vẻ ủy khuất. A Trúc giấu sau lưng một cây gậy cán bột mì, chỉ cần Chân Văn Quân dám làm chuyện hồ đồ, nàng nhất định không khách khí, có liều cái mạng già này nàng cũng phải cho Chân Văn Quân biết, quy củ của Vệ gia trước giờ cũng không phải là ép dạ cầu toàn.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Vệ Đình Húc nhẹ nhàng chuyển dời ánh mắt, không tiếp tục nhìn ánh mắt oán hận đối diện nữa.
"Gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, quả thật ta có phần không đúng. Nhưng ngươi lẽ nào lại không có nửa phần không đúng sao?" Chân Văn Quân có chút nóng nảy, ngữ khí cũng không kiêng nể không được tốt cho lắm.
Vệ Đình Húc vẫn như trước không nhìn nàng.
"Ngươi. . . . . ." Chân Văn Quân đang muốn nói nữa, A Trúc một gậy nện xuống, "rầm" một tiếng đập vào trên mặt bàn dọa nàng nhảy dựng.
"Chân Tướng quân, tối nay nữ lang chúng ta đến quân doanh chính là cho Tướng quân mặt mũi rất lớn rồi, cũng đừng ỷ vào chính mình tay chân có chút khí lực liền khi dễ nữ lang chúng ta. Mặc dù nô tỳ không biết võ công, nhưng liều cái mạng già này cũng sẽ bảo hộ nữ lang chu toàn. Xin hỏi Tướng quân đối với nữ lang chúng ta còn có chút nào để tâm hay không? Bao nhiêu sinh tử ngày trước cùng nữ lang chúng ta trải qua ở trong mắt Tướng quân lại không quan trọng bằng một ả thôn phụ lai lịch bất minh hay sao? Nữ lang đối đãi với Tướng quân như thế nào, Tướng quân có từng tự vấn chính mình hay không, mấy năm nay nữ lang vì Tướng quân đã làm bao nhiêu chuyện, lại chịu bao nhiêu đau khổ! Tướng quân còn dám cùng nữ lang chúng ta tranh luận đúng sai, đủ thấy được thói bạc bẽo vô ơn cũng không phải chỉ thuộc về nam tử, quả thực khiến người ta đau lòng!"
Chân Văn Quân nghe A Trúc nói ra những lời này, khóe miệng đột nhiên khẽ động, cúi thấp đầu che mặt.
"Hừ." A Trúc thấy nàng còn biết khổ sở biết sám hối, cũng không thể không biết lý lẽ mà không buông tha cho người ta, tạm thời đem cây gậy thu trở về.
"Đến đây đến đây, để mọi người đợi lâu rồi." A Hương rất nhanh đã hâm nóng xong toàn bộ thức ăn mang trở lại trên bàn, nàng ngồi vào bên cạnh Chân Văn Quân, hướng Vệ Đình Húc lần lượt giới thiệu từng món ăn này là món gì, đôi đũa trong tay không hề dừng lại, liên tục giúp Vệ Đình Húc gắp rau, đã xếp thành một ụ núi nhỏ trên cái chén ở trước mặt nàng nhưng cũng không thấy nàng động đũa.
Vệ Đình Húc từ đầu tới cuối đều trưng ra vẻ mặt cứng nhắc chán ghét, làm cho bầu không khí bên trong lều trại vô cùng gượng gạo.
A Hương cười đến bắp thịt hai bên má đều mỏi, khuyên nhủ vô số lần, Vệ Đình Húc vẫn cứ giống như một pho tượng đá, không nhìn không quan tâm không ăn không nói.
"Nếu đến đây mà không ăn cũng không nói, rốt cuộc là đến để làm gì!" Chân Văn Quân vẫn một mực cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì vừa mở miệng chính là nộ khí ngút trời. Chân Tướng quân trong ngày thường đa số thời điểm đều rất ôn hòa một khi nổi giận cũng đủ để cho người chung quanh lạnh run.
"Ai ai, Tướng quân!" A Hương ở dưới bàn kéo góc áo của nàng, nhỏ giọng thì thầm, "Ngươi đã đáp ứng ta, phải cùng Vệ nữ lang hòa hảo mà! Như thế nào lại nổi cáu rồi? Nể mặt A Lĩnh nhẫn nhịn một chút a!"
Chân Văn Quân nghẹn nín một hơi, cũng không hé răng nữa.
A Hương múc một chén canh nóng đứng lên tự mình đưa cho Vệ Đình Húc: "Có lẽ là thức ăn không hợp khẩu vị của nữ lang, thế thì uống ngụm canh làm ấm thân mình đi? Tuy rằng thời tiết đã trở nên ấm áp hơn, nhưng vẫn còn hơi lạnh. A Lĩnh biết nữ lang sợ lạnh, cố ý vì nữ lang nấu canh, nữ lang liền uống một chút đi."
Vệ Đình Húc vẫn không nhúc nhích.
"Nữ lang. . . . . ." A Hương trên mặt đắp đầy vẻ tươi cười kiên định cầm chén canh đưa tới, ai ngờ Vệ Đình Húc hất tay một phát đánh đổ chén canh nóng hầm hập, đổ lên người A Hương. A Hương "A" một tiếng cuống quít lùi lại, thế nhưng chỉ trong nháy mắt cổ tay đã bị phỏng đỏ.
"Tướng quân. . . . . . Tướng quân!" A Hương ríu rít bật khóc, hai mắt đẫm lệ nép vào trong lòng Chân Văn Quân, không đợi Chân Văn Quân nói chuyện đã cầm tay nàng, đem cánh tay bị phỏng của chính mình duỗi ra trước mặt Chân Văn Quân, "Ngươi đừng trách Vệ nữ lang, nàng không phải cố ý!"
Vệ Đình Húc: "Ta chính là cố ý đấy."
Chân Văn Quân: "Ngươi có cái gì tức giận thì trút về phía ta! Đối với A Lĩnh tay trói gà không chặt mà phát hỏa thì tính là bản lĩnh gì!"
Vệ Đình Húc: "Nói đến tay trói gà không chặt, ai còn không phải là tay trói gà không chặt."
Chân Văn Quân chỉ vào nàng, trên trán nổi hằn một sợi gân xanh: "Vệ Tử Trác, cho dù ngươi tay không thể nâng vai không thể nhấc, chỉ cần có một trái tim ác độc ngươi cũng đã lợi hại hơn bất kỳ ai khác rồi!"
A Trúc: "Ngươi nói cái gì!"
"Ta nói cái gì ngươi đều nghe thấy được, trừ phi ngươi là một kẻ điếc."
A Trúc: "Chân Văn Quân! Ngươi biết rõ nữ lang chúng ta từ trước đến nay không ăn bất cứ thứ gì ở bên ngoài!"
"Ta khuyên ngươi suy nghĩ cho thật kỹ rồi hãy hô to gọi nhỏ đối với ta, chỉ cần ta cùng Vệ Tử Trác một ngày không hợp ly, ngươi chính là gia nô của chúng ta! Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên ta! Vệ Tử Trác quả thật đối đãi ta không tệ, nhưng ngươi hỏi thử một chút xem nữ lang nhà ngươi đến tột cùng vì sao phải đối đãi ta không tệ? Tình cảm của nàng đối với ta mười phần liệu có thể có ba phần là thật? Bốn chữ bạc bẽo vô ơn có nữ lang nhà ngươi ở đây, Chân Văn Quân ta không dám nhận! So với nữ lang nhà ngươi, tâm địa rắn rết cũng coi như là hình dung người lương thiện rồi!"
Bọn nữ tỳ đồng thanh hét lớn: "Chân Tướng quân ngươi có phải là điên rồi không!"
Vệ Đình Húc cũng đề cao thanh âm: "Cứ để cho nàng nói, để cho nàng nói! Nghẹn nín lâu như vậy cũng đủ khó xử nàng rồi, ta biết ngươi đã nhẫn nhịn rất lâu, không bằng liền thừa dịp tối nay đem hết toàn bộ ân oán giữa ngươi và ta nói ra cho rõ ràng đi, để tránh một ngày nào đó ngươi ta mỗi người mỗi ngả trong lòng còn tồn tại oán hận."
"Ngươi cho rằng tất cả mọi chuyện ngươi tính kế ta chỉ nói ngoài miệng là có thể nói rõ ràng được hết sao?!"
"Vậy ngươi lại muốn như thế nào?"
Chân Văn Quân đem một thanh chủy thủ từ bên hông ném ra, "vù" một tiếng cắm vào trên mặt bàn, mọi người cả kinh đều lui về sau một bước.
"Ngươi đối với ta đã làm những gì, toàn bộ ta đều có thể không tính toán, nhưng ngươi thương tổn a mẫu ta chuyện này bất luận như thế nào ta cũng không thể tha thứ. Ngày đó ngươi đối đãi a mẫu ta như thế nào ngươi trong lòng tự hiểu rõ."
"Nga? Ngươi là muốn ta chặt đi ngón tay của chính mình, trả lại cho a mẫu ngươi?"
Chân Văn Quân cười khẩy: "Chặt ngón tay của người khác thì dễ, tự chặt của chính mình hiển nhiên là khó."
Vệ Đình Húc cười lạnh càng lớn tiếng hơn nữa, cầm lấy chủy thủ.
Chân Văn Quân cùng A Hương đồng thời mở to hai mắt, A Trúc hét lớn một tiếng xông lên: "Nữ lang không thể hồ đồ làm bị thương chính mình a!"
A Trúc cầm thanh chủy thủ ngăn lại, các nữ tỳ cũng đồng loạt xông lên, tất cả đều quấn ở trên người Vệ Đình Húc, khóa tay khóa chân suýt nữa khóa luôn cả yết hầu, kêu gào khóc lớn: "Nữ lang không thể a nữ lang đừng tổn thương chính mình!"
A Trúc nhân cơ hội đoạt lấy chủy thủ, khi nàng cầm chắc được thanh chủy thủ, phát hiện thanh chủy thủ đang hướng đối diện Chân Văn Quân.
Thân binh của Chân Văn Quân vẫn luôn ở bên cạnh bảo hộ, chợt thấy mũi đao nghịch chuyển, chỉ trong nháy mắt liền ồ ạt xông tới, hơn mười tráng hán cầm trường đao trong tay bao vây A Trúc, A Trúc mặt đều xanh ngắt.
"Ai dám lỗ mãng!" Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cùng lúc khi A Trúc và Vệ Đình Húc bị bao vây, mái lều "xoạt" một tiếng bị chém thành vải rách, mười sáu ám vệ của Vệ gia đồng loạt từ trên trời giáng xuống, chen chúc thiếu chút nữa làm nổ tung cả lều trại. Trong lúc chen chúc không biết là lưỡi đao của ai đã quét lên cánh tay đối phương, trong nháy mắt lại bắt đầu đánh nhau, tình cảnh hết sức hỗn loạn.
A Hương cuối cùng đã đợi được đến ngày này.
Lão thiên gia, hơn ba tháng, gần trăm ngày lập kế, Chân Vệ hai người cuối cùng cũng triệt để trở mặt.Một trận này đánh tới sau nửa đêm, ngày mai đại quân còn phải xuất phát đường dài tác chiến, đêm nay không thể để nháo ra chuyện gì gây nhiễu loạn quân tâm, Chân Văn Quân mạnh mẽ đem song phương tách ra, mang theo một thân nộ khí bỏ đi.
Một đêm này ai cũng không ngủ được ngon giấc, A Hương lại càng hưng phấn khó có thể đi vào giấc ngủ.
Nghe nói Vệ Đình Húc đi rồi.
Vệ Đình Húc dẫn theo binh mã Vệ gia hơn nửa đêm rời khỏi doanh địa, không nói cho Chân Văn Quân biết các nàng đi nơi nào, cái gì cũng không tiết lộ, mang theo sự ngoan tuyệt dứt khoát đường ai nấy đi không hẹn ngày gặp lại, đi mất không còn thấy bóng dáng.
Thời điểm Bộ Giai đến tìm Chân Văn Quân nói chuyện này, A Hương còn ở bên trong lều trại của nàng, Bộ Giai nhìn nàng một cái, Chân Văn Quân bảo hắn cứ nói đừng ngại.
Sau khi nghe xong Chân Văn Quân nói: "Đi thì đi đi, ta cũng đã chịu đựng đủ rồi. Cũng không tin Chân Văn Quân ta tách khỏi nàng lại sống không được."