Chân Văn Quân ở Nhữ Trữ mười ngày, ngoại trừ vào triều nhận phong thưởng, cũng nhân cơ hội này ngủ vài giấc thật ngon. Mấy vết thương cũ mãi vẫn không lành rốt cục cũng được tĩnh dưỡng, thư gân giãn cốt lại còn ấm áp, trạng thái toàn thân càng ngày càng tốt.
Nhưng Lý Phong thì lại khổ não, còn có thể ban thưởng cái gì cho Chân Văn Quân đây?
Diệt trừ tận gốc hồ tặc đây chính là công tích vĩ đại đáng ghi nhận trong sử sách, càng là thắng lợi lớn nhất của Duật quân trong hơn mấy chục năm qua, Chân Văn Quân là nhất định phải được ban thưởng, mà còn phải là trọng thưởng. Lý Phong đối với Chân Văn Quân cũng không keo kiệt, đem danh hiệu Đại Tướng quân mà cả Đại Duật chỉ có một phong cho nàng, còn ở bên trong Quảng Tuyên phường phồn hoa nhất tại Nhữ Trữ tấc đất tấc vàng cho xây dựng một tòa hào trạch, đích thân đề năm chữ lớn "Trấn Quốc Tướng quân phủ", làm thành bài biển treo ở trước đại môn. Lại ban thưởng hoàng kim tơ lụa gia nô ngựa quý các loại, chỉ mỗi việc đem số trân phẩm được ban thưởng dọn vào Tướng quân phủ ước chừng phải mất cả một ngày. Vốn còn muốn ban cho Chân Văn Quân một danh hào "Trấn Quốc công", Chân Văn Quân cảm thấy thật sự quá lớn, nếu như tiếp nhận chỉ sợ sẽ bị người đàm tiếu, nên nhiều lần khước từ không tiếp nhận. Lý Phong thấy nàng thật sự không muốn, cũng không miễn cưỡng, đổi thành một hầu tước ban cho nàng.
Chân Văn Quân đem số tiền vật đã được ban tất cả đều thưởng cho các tướng sĩ đã cùng nàng vào sinh ra tử nhiều năm, còn ở trước mặt Lý Phong tranh công cho từng người bọn họ. Phàm là người mà Chân Văn Quân nêu tên tất cả đều được ban thưởng đầy đủ, Hoàng Bộ được phong làm tam phẩm Trung Dũng Tướng quân, Lâm Mộc làm tứ phẩm Đãng Khấu Tướng quân, hơn một ngàn người thăng quan tiến tước. Chỉ trong thoáng chốc Chân Văn Quân đã trở nên quyền thế ngút trời, thậm chí có thể sánh ngang với Vệ gia cùng Trưởng Tôn gia đang nắm giữ Tham sự viện.
Ở ngoài mặt Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc đã thành thân, xem như là người một nhà, nhưng mối quan hệ sâu kín giữa hai người vẫn là vô cùng vi diệu.
Lý Phong đối với Chân Văn Quân và đối với Vệ Đình Húc là hai loại thái độ hoàn toàn bất đồng, từ mức độ sảng khoái khi phong thưởng cũng có thể thấy được chút dấu vết.
Tướng quân phủ mở ra, Chân Văn Quân lại không dọn đến đó, vẫn như trước ở bên trong Trác Quân phủ tại Vạn Tuyền phường.
Lý Phong có chút khó hiểu, cố ý cho truyền nàng đến ngự thư phòng, nói bóng nói gió muốn biết mối quan hệ giữa nàng và Vệ Đình Húc, vì sao lại lưu luyến không dọn đến Tướng quân phủ.
Lý Phong tự nhận là dò hỏi rất uyển chuyển, nhưng Chân Văn Quân lại bật cười ở trong lòng. Mấy tiểu âm mưu tiểu thủ đoạn này nàng đã sớm dùng đến chán ngấy rồi, mấy năm qua cùng Vệ Đình Húc đánh cờ suy đoán lẫn nhau đã cho nàng kinh nghiệm dồi dào, vừa nghe Lý Phong nói ra chữ đầu tiên thì đã nghĩ xong câu trả lời rồi.
"Vệ Tử Trác vẫn chưa thể chết."
Chân Văn Quân đúng thời điểm cắt ngang những lời muốn nói lại thôi của Lý Phong, Lý Phong ngẩn người, vội vàng phủ nhận:
"Ái khanh, quả nhân không phải có ý này. . . . . ."
Chân Văn Quân lại bày ra thái độ kính cẩn lắng nghe, Lý Phong liền nói không được nữa.
Lý Phong mặc dù biết thủ đoạn trọng yếu nhất của đế vương chính là chế hành, nhưng thủ đoạn nắm bắt nhân tâm của vị Hoàng đế trẻ tuổi này vẫn là còn kém một chút. Hắn không biết khi nào thì nên nói cái gì, đề tài tự mình dẫn tới lại bị một câu nói của đối phương mạnh mẽ cắt ngang, lo ngại mặt mũi nên nói không được nữa.
Trong mấy ngày nay trở lại Nhữ Trữ ra ra vào vào Cấm uyển, vẻ mặt u sầu của Lý Phong để lại cho nàng ấn tượng khá sâu sắc.
Lý Phong mười bảy tuổi mọc đầy mụn trên mặt, cả ngày đều mang theo mùi rượu trên người, cực dễ bị nhiễm phong hàn, nói hai câu lại ho khan mấy tiếng, lúc nào cũng tâm sự nặng nề.
Thiếu niên chân thực nhiệt tình ngày xưa đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, lưu lại chính là một túi da mang đầy lo âu.
Đối với Chân Văn Quân hắn vẫn luôn rất khách khí, có lẽ là bởi vì năm đó đã từng cùng A Khung vào sinh ra tử để lại cảm tình sâu đậm, liên đới Chân Văn Quân cũng được xem như một nửa người nhà.
Bất quá, là một người nhà đáng đề phòng.
Mỗi khi Lý Phong đối với nàng lộ ra vẻ mặt đề phòng cùng sợ hãi, Chân Văn Quân đều sẽ có chút không được tự nhiên, vẻ mặt Lý Phong nhìn nàng giống như ngay một khắc sau đó nàng sẽ rút ra một thanh đao đem đầu Hoàng thượng chặt bỏ.
Cho nên nàng đến tột cùng là một trung thần, hay là gian thần?
"Tạm thời không nói đến trung hay gian, Tướng quân nếu đã có nghi ngờ như vậy, chính là đối với những việc mình đang làm hiện tại có chút hoài nghi. Nếu như trăm phần trăm xác định thì hẳn là sẽ không nghĩ như vậy."
Rời khỏi Nhữ Trữ đi về phía nam, Chân Văn Quân đem nỗi nghi hoặc của mình nói một chút với Bộ Giai, chuyện giữa nàng và Vệ Đình Húc bất hòa thời gian qua Bộ Giai lắm lời vừa mở miệng liền nói trúng tâm sự của Chân Văn Quân.
Chỉ có hai người ở bên trong xe ngựa, Bộ Giai cũng hỏi rất thẳng thắn: "Vệ Tư đồ hiện giờ nắm giữ triều dã, giao tranh nhiều năm như vậy mưu đồ một ván cờ lớn như vậy, nàng sẽ không cam lòng làm tôi thần của người khác. Vệ Tư đồ sợ là có tâm tư tạo phản."
Chân Văn Quân không có lắc đầu, chính là tán đồng.
Bộ Giai vén màn che lên, để cho Chân Văn Quân nhìn ra bên ngoài.
"Hiện giờ đã là Thuận Đức năm thứ tám, từ khi giặc cỏ xâm nhập Đại Duật đã có mười tám năm, Tướng quân nhìn xem Đại Duật lúc này liệu có thể có chuyển biến tốt đẹp?"
Chân Văn Quân nhìn ra bên ngoài, lúc này các nàng đã ra khỏi Nhữ Trữ đi qua Như huyện, ở bên ngoài quan đạo khắp nơi đều ngổn ngang thi thể, nạn dân y phục tả tơi vẫn như trước.
Vệ Cảnh An đánh hạ được vài đại thế tộc mưu phản, không bao lâu các nơi lại bắt đầu khởi nghĩa.
Phù dung tán vĩnh viễn cấm không xong, nghe nói Lý Phong cũng đang hút. Vệ Đình Húc vào năm Thuận Đức thứ tư đã từng ban hành lệnh cấm phù dung tán, dẫn đầu lấy kinh thành khai đao, hạ lệnh thiêu hủy toàn bộ ruộng đất gieo trồng phù dung tán ở xung quanh Nhữ Trữ, bên trong thành tất cả dạ trai đều bị quét sạch, kẻ nào trái lệnh di tộc. Cấm lệnh được bí mật định ra ở Tham sự viện, thi hành cực nhanh, ba ngày sau dạ trai đã bị quét sạch.
Nhưng pháp lệnh nghiêm khắc lại nhanh mạnh như vậy vẫn không thể tẩy trừ sạch sẽ phù dung tán, thậm chí vào hai ngày trước khi cấm lệnh sắp được thực thi, tất cả các dạ trai lão bản ở trong kinh thành đã mang theo phù dung tán chạy ra khỏi kinh thành, phân tán khắp nơi tiến vào các quận huyện lớn. Phù dung tán vẫn như thường lệ được bán ra, bạc vẫn như thường lệ được thu về. Vệ Đình Húc không buông tha cho những người này, tiếp tục phái người đến các địa phương truy xét. Nhưng những người này tới các quận huyện địa phương lập tức đã bị thu mua, số lượng phù dung tán giao nộp lên không tới trăm xe, rõ ràng chính là qua quýt cho xong chuyện.
Vệ Đình Húc giết một đợt lại một đợt, mục đích chính là nghiêm minh pháp lệnh. Nhưng chuyện này truyền tới dân gian lại trở thành nàng lạm dụng chức quyền giết người bừa bãi, không chừa cho dân chúng con đường sống.
Phù dung tán cũng đã sớm dung nhập vào máu huyết của người Đại Duật, không rạch mở lồng ngực đem máu bẩn phóng thích sạch sẽ là không có khả năng thanh trừ độc nghiện. Vệ Đình Húc hạ quyết tâm phải thực hiện chuyện này cho đến cùng, chỉ tiếc triều đình dù có nỗ lực, địa phương trên làm dưới theo quan lại bao che cho nhau, thuế thu không lên tới lệnh truyền không xuống được, kinh mạch của Đại Duật đã sớm bị các loại u nhọt làm tắc nghẽn.
Pháp lệnh khó thúc đẩy, mà chiến sự mấy chục năm cũng đã đục rỗng quốc gia này, thế nhưng chiến tranh lại không thể không đánh. Sự phồn hoa của Nhữ Trữ chẳng qua chỉ là hiện tượng giả tạo bên dưới mí mắt của Hoàng thượng mà thôi, rời khỏi Nhữ Trữ mới có thể nhìn thấy Đại Duật chân thật.
Đói khát, bần cùng, độc nghiện tràn lan. . . . . .
Đánh đuổi Trùng Tấn để cho bách tính Đại Duật trút ra được một ngụm khí lớn, nhưng cơn ác mộng về cuộc sống mơ mơ màng màng ăn bữa hôm lo bữa mai vẫn như trước trói chặt lấy bách tính Đại Duật.
Mọi người đều nói Vệ Đình Húc là một gian thần mơ ước hoàng quyền, nàng đích thực nắm giữ mạch sống của quốc gia này, nhưng nàng trùng tu thủy lợi khuyến khích nông canh, thi hành biến pháp thực hiện bình quyền, mọi hành động đều là để che chở cho Đại Duật phát triển tốt đẹp.
Nhưng mà có một chuyện cũng đã thật sự khiến dân chúng ghi hận.
Nàng vì để cho càng nhiều tài lực tập trung đưa đến bắc cương, trợ giúp Chân Văn Quân đánh đuổi Trùng Tấn, đích thực đã gia tăng thuế khóa gia tăng gánh nặng lên dân chúng, chuyện này cũng trở thành đầu đề để phe địch công kích nàng. Còn có ác danh hành thích Hoàng đế vẫn âm thầm đi theo nàng, mà trên con đường bình quyền lại còn đắc tội rất nhiều thế lực, Vệ Đình Húc mặc cho người khác mắng nàng là gian thần là yêu nữ, chưa bao giờ vì chính mình cãi lại.
"Ta đích thực đã giết rất nhiều người, Lý Duyên Ý cũng coi như là chết ở trong tay ta." Vệ Đình Húc chẳng thèm biện bạch, "Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, truyền thuyết ở dân gian đều là đúng."
Nhìn đám khất cái ở bên ngoài cửa sổ chìa tay xin xỏ, đây là cảnh tượng mà Bộ Giai để cho Chân Văn Quân nhìn, kỳ thật Chân Văn Quân đã sớm hiểu rõ trong lòng. Nghĩ đến tất cả mọi chuyện mà Vệ Đình Húc đã làm, trong lòng cũng buồn bã.
Bộ Giai nói: "Đại Duật vận số đã hết là sự thật không thể chối cãi, đã nhiều năm như vậy, vấn đề cơ bản nhất vẫn không thể giải quyết. Chỉ có một minh quân cùng một triều đình hoàn toàn mới, dưới tình huống không chịu bất kỳ ngoại lực nào ngăn trở mạnh mẽ quyết đoán xoay chuyển tình thế, mới là đường lối tốt nhất để cứu vớt muôn dân trăm họ."
"Ý của Văn Thăng là, cho dù có bị muôn đời thóa mạ cũng có thể không quan tâm sao?"
Bộ Giai cười nói: "Mảnh đại lục này đã có hai ngàn năm lịch sử, truy ngược từ thời thượng cổ đến nay, có bao nhiêu triều đại mới tinh được thành lập, thì có bấy nhiêu vương triều mục nát bị nuốt chửng. Vì sao đều làm chuyện giống nhau, nhưng hậu thế đối với bọn họ lại khen chê không giống nhau? Cũng không phải bởi vì lúc ấy sách sử được viết như thế nào, lại càng không phải bởi vì trong lúc thay đổi triều đại đã chết ít hơn bao nhiêu người. Tướng quân, ngươi có biết vì sao không?"
Chân Văn Quân trầm tư, từ Như huyện chạy ra mười dặm, vẻ u sầu giữa mi tâm của nàng mới dần dần trở nên tươi sáng hơn.
Bộ Giai nói: "Tướng quân, Bộ mỗ từ năm Thần Sơ thứ chín đi theo Tướng quân, đến nay đã được mười lăm năm, Tướng quân đã đối đãi Bộ mỗ như thế nào?"
Chân Văn Quân nghe hắn bỗng nhiên nói như vậy, trong lòng thoáng có chút bất an nói: "Có thể được Văn Thăng phụ tá, là may mắn kiếp này của Văn Quân."
"Bộ mỗ đối đãi Tướng quân như thế nào?"
"Là tai mắt tâm phúc của ta, nếu không có Văn Thăng, mọi sự khó thành."
Bộ Giai hài lòng thỏa mãn cười gật đầu: "Bộ mỗ cảm kích ơn tri ngộ của Tướng quân, nguyện vĩnh viễn đi theo bên cạnh Tướng quân, đến chết mới thôi."
"Văn Thăng, ngươi chính là có lời gì muốn nói với ta?"
"Tướng quân anh minh, Bộ mỗ quả thực có rất nhiều lời muốn nói. Chỉ sợ nói ra lại có hiềm nghi châm ngòi ly gián."
"Văn Thăng đối với ta một mảnh lòng son dạ sắt, ta như thế nào lại cảm thấy ngươi châm ngòi cái gì. Văn Thăng cứ nói đừng ngại."
Bộ Giai khẽ gật đầu nói: "Tướng quân có lẽ đã sớm hiểu rõ trong lòng, nhưng ta vẫn còn muốn nhiều lời một câu. Những chuyện có mới nới cũ qua cầu rút ván Tướng quân đã từng gặp qua rất nhiều, nhưng người trong cuộc mơ hồ, Tướng quân có nghĩ tới hay không, một khi Vệ Tư đồ thật sự đăng đế, uy hiếp lớn nhất đến từ nơi nào? Người đầu tiên nàng muốn diệt trừ lại là ai?"
Chân Văn Quân trong lòng run lên, nhìn ánh mắt của Bộ Giai có chút lấp lóe.
Bộ Giai lại không nói thêm gì nữa.
Chân Văn Quân đi về hướng Hoài Dương, A Liêu lúc này đã ở Túc Độ đón được A Khung.
A Hy vẫn luôn ở Túc Độ chiếu cố A Khung, dựa theo phương thuốc Chân Văn Quân cho nàng mỗi ngày đúng hạn sắc thuốc để cho A Khung uống vào, thân thể trúng độc tố tuy không thể hoàn toàn thanh trừ, nhưng thời gian mơ mơ màng màng càng ngày càng ngắn, trạng thái tinh thần cũng đang chuyển biến tốt đẹp.
A Hy đối với địa mạo ở Túc Độ cảm thấy hứng thú vô cùng, chỉ cần tình trạng của A Khung tốt lên nàng sẽ lại đi đây đi đó, vẽ lại địa hình của nơi này, tập hợp thành sách. Lát nữa A Liêu đến đây liền giao cho nàng, để cho nàng lưu trữ vào trong Thiên Binh Thần Hạp.
Góp nhặt được hơn trăm trang, thật đúng là đã chờ được A Liêu.
Sáng sớm lúc A Hy xuất môn đi hái rau dại thì thấy một hàng xe ngựa xa lạ từ xa đi tới, có thể tiến vào trong thành nhất định là có được phù bài thông quan, là người một nhà. A Hy dừng bước lại, thấy A Liêu một mình từ trong xe ngựa bước xuống, không khỏi cảm thấy kỳ quái mà "A" một tiếng:
"Sao chỉ có một mình ngươi? Các Thanh Viên nương tử của ngươi đâu?" A Hy thuận miệng liền hỏi, A Liêu ấp úng:
"A, các nàng, không có gì. A Khung cô cô gần đây tình trạng sức khỏe như thế nào? Ta tới đón nàng quay về Nhữ Trữ."
Đang lúc nói chuyện A Khung nghe được thanh âm từ trong phòng đi ra: "Nghe nói Văn Quân đã tiêu diệt Trùng Tấn hồ tặc, từ bắc cương trở về Nhữ Trữ rồi."
"Đúng vậy, nàng đặc biệt nhờ ta tới đón ngài trở về." A Liêu cố gượng cười, cho người giúp A Khung thu thập hành trang, bảo A Hy cùng nhau trở về. Chân Văn Quân đã truyền tin cho nàng, bảo nàng đưa a mẫu đến Hoài Dương, hai mẹ con gặp nhau sau đó lại cùng nhau quay về Nhữ Trữ.
A Khung cũng đã rất nhiều năm không gặp nữ nhi, tuy rằng nữ nhi mỗi tháng đều sẽ gửi thư cho nàng, cho dù đã tới bắc cương, một nam một bắc cách nhau vạn dặm, vẫn thư từ không ngừng. Chuyện Chân Văn Quân được phong làm Đại Tướng quân cũng đã sớm truyền đến Túc Độ, làm cho A Khung hưng phấn cả đêm ngủ không ngon giấc.
A Lai của hiện tại khiến cho nàng nghĩ đến chính mình trước kia, hoặc là nói A Lai so với nàng trước kia còn xuất sắc hơn. Nàng là anh hùng của Đại Duật, càng là anh hùng của a mẫu.
Chuyến này A Liêu đi đón A Khung cùng A Hy tiến đến Hoài Dương, dọc theo đường đi nàng đều ngồi trên xe ngựa bình thường, không hề thấy bóng dáng của Thanh Viên. Không chỉ có Thanh Viên không thấy bóng dáng, A Liêu thường ngày nói nói cười cười làm cho người ta hận không thể lấp kín miệng nàng lại bỗng nhiên cũng trở nên trầm mặc ít lời, dọc trên đường đi đến Hoài Dương nói không quá mười câu.
Làm cho A Khung cùng A Hy đều có chút khó hiểu.
A Liêu làm sao vậy?Nhóm người A Khung bình an đến được Hoài Dương, vừa mới xuống xe ngựa chợt nghe được một tiếng hét lớn mừng rỡ: "A bà!" Chỉ thấy một thiếu nữ cao ráo từ trong phủ chạy vội ra, còn chưa thấy rõ bộ dáng của nàng đã bị nàng đâm sầm vào trong ngực, ôm vòng quanh eo, cơ hồ bị nàng nhấc lên:
"A bà! Đã lâu không gặp, làm ta nhớ muốn chết rồi!"
Đây là thanh âm của nữ nhân trưởng thành, trong sự vui tai mang theo chút trầm khàn đặc biệt do thường ngày gào thét lớn tiếng tạo thành. A Khung cũng được xem là rất cao, mấy năm nay lớn tuổi lại thêm tật bệnh quấn thân, hơi có chút còng lưng, nhưng đặt vào bên trong đám người vẫn là cao lớn nổi bật. Người ôm nàng so với nàng còn cao hơn, A Khung đang cảm thấy kỳ quái, nàng chưa gặp qua người này, vì sao người này đối với nàng lại nhiệt tình như thế?
Chân Văn Quân bước nhanh đi tới, nhíu mày nói: "Tiểu Kiêu, không được hồ nháo. A bà thân thể không tốt, bị ngươi giày vò như vậy làm sao chịu được?"
Tiểu Kiêu sau khi nghe xong đành phải buông nàng ra, vẫn như trước nắm tay A Khung không buông: "Nhiều năm như vậy không gặp, a bà chẳng những có tinh thần hơn không ít mà còn trẻ ra! A bà người có biết ta nhớ người nhiều thế nào không, không có người ở bên cạnh kể chuyện trước khi ngủ, ta đều ngủ không yên giấc. . . . . ."
A Khung tỉ mỉ chăm chú nhìn người trước mắt này, tuy rằng ngũ quan nảy nở cả người cao vọt, vừa gầy vừa cao, nhưng đích thực là Tiểu Kiêu. Mày sâu mắt to mũi thẳng, là tướng mạo tiêu chuẩn của hậu duệ Trường Ca quốc.
Chân Văn Quân đứng ở phía sau Tiểu Kiêu, hai cánh tay xuôi ở bên người, nhìn hai người các nàng ấm áp trùng phùng sau nhiều năm không gặp, hai mắt cũng có chút ươn ướt. Nhưng nàng dù sao cũng đã ba mươi tuổi, không còn giống như thời niên thiếu tâm tình để lộ ra ngoài, chung quy là đã trầm ổn hơn.
A Khung tỉ mỉ chăm chú ngóng nhìn nữ nhi, năm tháng đã thúc giục nàng biến thành bộ dáng người lớn tiêu chuẩn, trên khuôn mặt có rất nhiều vết thương nhỏ li ti, nhịn không được vuốt ve: "A Lai. . . . . . A mẫu rất nhớ con."
"A mẫu." Chân Văn Quân cũng không nhịn được nữa, tiến lên ôm nàng.
A Khung nhẹ nhàng xoa vuốt đầu nàng, giúp nàng lau nước mắt.
Thì ra bất luận có trải qua bao nhiêu năm, lớn thêm bao nhiêu tuổi, ở trước mặt mẫu thân vĩnh viễn đều có quyền làm nũng.