Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 24

Còn nhớ không

Người của Liêu Nguyên Ban ở trên đài vẫn đang ra sức biểu diễn 《 Lan Lăng Vương 》, thế nhưng giai điệu sôi nổi sống động đó lại không thể tiến được vào trong lỗ tai của Chân Văn Quân.

"Đừng nói là nam tử, ngay cả ta cũng giống như bị bắt mất linh hồn nhịn không được trộm nhìn nàng. . . . . ."

Lời của Nguyệt nương ở trong đầu Chân Văn Quân giờ khắc này đã biến thành thanh âm của chính bản thân nàng, nàng vẫn chưa leo xuống khỏi cây sào tre, trong lòng thấp thoáng chờ mong ánh lửa lại có thể vừa vặn một lần nữa chiếu sáng qua gian bao sương kia, lại có thể trông thấy bộ dạng của nữ nhân kia.

Đáng tiếc suy nghĩ trong lòng vẫn không thể được như ý nguyện, hai vành tai nàng lộ ra bên ngoài đều bị đông lạnh đến muốn rụng xuống cũng không thể đợi được cơ hội đó. Chân Văn Quân đã ghi nhớ kỹ bộ dáng của nàng ấy, đang định leo trở xuống thì Liêu công tử lại nhô người ra phía trước nhìn nhìn, chỉ vào Nguyệt nương ở trên đài, không biết đang nói cái gì đó với hồng phấn tri kỷ của hắn, ngưỡng cổ nở nụ cười, ngón tay thon dài vuốt ve chiếc cằm bóng loáng.

Chân Văn Quân hô hấp chợt nghẽn lại, động tác leo xuống bị đình trệ.

Tuy rằng nam tử Đại Duật không giống như nam tử hồ tộc sau khi thành niên nhất định phải để râu, bọn họ có thể lựa chọn giữ lại bộ râu đẹp đẽ của mình cũng có thể lựa chọn cạo sạch, dù sao thì trong thời kỳ Thần Sơ bất luận là nam hay nữ đều lấy âm nhu làm chuẩn mực của cái đẹp. Xu hướng thẩm mỹ bắt nguồn từ chỗ của những quý tộc sĩ phu đã phổ biến rộng rãi từ lâu, nam tử tô son đánh phấn chính là phong thái thịnh hành nhất, đến ngay cả khi thuyên tuyển quan lớn, nếu gia thế ngang nhau thì sẽ xem ai mạo mỹ hơn làm nguyên tắc đánh giá.

Dưới thế đạo hiện thời thì vẻ đẹp của Liêu công tử cũng không phải là khó có thể lý giải, thế nhưng đẹp là một chuyện, trên cổ trơn nhẵn nhìn không thấy hầu kết* lại là một chuyện khác.

(*) Hầu kết (喉结): trái cổ

Chân Văn Quân cơ hồ nhìn chòng chọc đến mắt sắp mù cũng chưa thể tìm được hầu kết mà một nam tử trưởng thành phải có ở trên cổ Liêu công tử. Có lẽ là khoảng cách quá xa nhìn không rõ ràng, cũng có thể là hầu kết không quá rõ ràng cho nên khó phát hiện, nói thế nào cũng được, nhưng mà đôi bàn tay của hắn vừa trắng lại vừa tinh xảo thật sự không phải kích cỡ của nam tử, nhìn thế nào cũng có cảm giác là bàn tay của một cô nương.

Cẩn thận nhớ lại một vài chi tiết của Liêu công tử, bờ vai nhỏ hẹp của hắn cùng giọng nói cao thấp khó phân. . . . . . Tất cả những điểm đáng ngờ này đều hướng đến một kết luận —— Liêu công tử là một nữ nhân.

Nàng là một nữ nhân cải trang thành nam nhân.

Chân Văn Quân khi trở lại xuống đất thì hai bàn tay đã bị gió thổi đến khô nứt, khuôn mặt nhoi nhói như bị kim châm, nhưng nàng hoàn toàn không quan tâm đến những điều này, ở trong đầu lại xoay chuyển suy tư về sự liên hệ giữa mấy cụm từ mấu chốt ——

Nữ nhân, cải trang, Vệ Tử Trác, Liêu công tử, gỗ Long Viêm. . . . . .

Vậy là nàng đã nghĩ sai rồi, Liêu công tử cũng không phải là Vệ Tử Trác? Hắn chỉ là vừa vặn có chút liên quan đến Vệ Tử Trác mà thôi. Không, có lẽ là một chút liên quan cũng không có, Liêu công tử chẳng qua là vì để thuận tiện trêu hoa ghẹo nguyệt nên mới cải trang che đậy tai mắt của người khác, lại trùng hợp xuất thân từ đại tộc ở Bình Thương, toàn bộ đều khiến người ta hiểu lầm, Tạ gia cuối cùng lại cho rằng nàng là Vệ Tử Trác.

Nguyệt nương hát xong bước xuống đài, Chân Văn Quân liền hỏi nàng:

"Ngươi cùng Liêu công tử hoan hợp như thế nào?"

Nguyệt nương sửng sốt.

"Giữa nữ tử và nữ tử, cũng có thể làm chuyện phòng the?"

Nguyệt nương bật cười, nói ra những lời chứng thực cho suy đoán của nàng: "Tiểu cô nương hiếm thấy tò mò như vậy, Liêu công tử cũng không phải là nữ tử đầu tiên mà ta từng hầu hạ, thế gia đại tộc vì để kéo dài hương khói khuếch trương dòng họ mà phạm vào bao nhiêu chuyện giới tính hỗn loạn ta đã thấy rất nhiều rồi. Nữ tử thì thế nào, sau này ta đi theo nàng làm một tỳ nữ cũng tốt, nếu như nàng vẫn tiếp tục cải trang như hiện tại về sau tam thê tứ thiếp ta cũng không để ý. Ta biết chính mình muốn cái gì, ai có thể cấp cho ta thì ta liền ở bên người đó." Nói xong Nguyệt nương nhẹ nhàng điểm một cái vào trán Chân Văn Quân, cười đến mê người, "Sự khoái hoạt khi cộng phó vu sơn giữa nữ nhân và nữ nhân, ngươi không hiểu đâu."

Mạch suy nghĩ của Chân Văn Quân có chút rối loạn, dù thế nào vẫn cảm thấy mình đã bị người khác lôi kéo ra khỏi con đường chính đạo, tư tưởng tình cảm bị mất phương hướng, phi thường thống khổ.

Trong lúc đang tận lực muốn tìm trở lại con đường đúng đắn thì lại bị một tràng tiếng bước chân dồn dập quấy nhiễu. Chân Văn Quân khó hiểu ngẩng đầu, nhìn thấy người của gánh hát đang bị dồn đẩy vào cùng một chỗ, nơi hậu đài vốn dĩ không quá rộng lớn trong nhất thời trở nên hỗn loạn, người xô đẩy không ngừng.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Chân Văn Quân còn đang nghi hoặc tìm kiếm nguyên nhân gây ra hỗn loạn, bỗng nhiên có một âm thanh nam tử gầm lên bảo bọn họ quỳ xuống, binh khí lóe ra hàn quang sáng ngời, mọi người đồng loạt hoảng sợ quỳ xuống đất.

Chân Văn Quân nhanh chóng đi theo đám người vào cùng một chỗ cúi đầu quỳ xuống, trốn ở phía sau cùng bên trong đám đông người. Từ ngoài cửa ồ ạt xông đến những tiếng bước chân vừa nặng nề lại vừa mạnh mẽ, nghe ra được số người kéo tới không hề ít.

Tiếng bước chân rốt cục ngừng lại, tiếp theo là một tràng âm thanh lăn nghiền xa lạ từ xa tiến đến gần, rồi dừng lại ở phía trước các đào hát đang cúi đầu.

Đây là âm thanh gì vậy? Chân Văn Quân nhất thời không rõ, cũng không dám ngẩng đầu nhìn xem thử, giọng nói âm trầm của nam nhân vừa rồi đã gầm lên bất chợt từ trên đỉnh đầu áp xuống:

"Vừa rồi là ai đã cầm cây đuốc quét qua hướng bao sương?"

Không ai trả lời.

"Là ai?" Nam nhân lại hỏi một lần nữa, vẫn như trước không ai hé răng.

Bên trong gian phòng nhỏ im lặng đến mức tựa như một bãi tha ma giữa đêm khuya, thế nhưng trong lòng Chân Văn Quân lại giống như có một cơn gió lốc đang càn quét.

Cây đuốc quét qua hướng ghế lô? Vừa rồi nàng ở trên chỗ cao muốn thấy rõ diện mạo của nữ lang kia, ý niệm đó mới lóe lên trong đầu thì ánh lửa giống như đuổi theo suy nghĩ của nàng mà quét qua, không phải là A Tiêu vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối giúp nàng thì còn có thể là ai? Hiện giờ đám người này kéo tới đây khởi binh vấn tội, chẳng lẽ các nàng đã bại lộ? Nhưng mà Liêu công tử nữ phẫn nam trang kia cũng không phải là Vệ Tử Trác a.

Đỗ tam nương đang quỳ gối ở phía trước nhất bỗng nhiên nịnh nọt cười một tiếng, đứng dậy cười làm lành nói: "Liêu công tử bớt giận, a nô vô tình mạo phạm, chẳng qua là buổi tối dựng đài xướng khúc vì để có thể khiến cho công tử cảm thấy hài lòng, vị trí của ngọn đuốc tất nhiên là phải điều chỉnh theo cảnh diễn. Không ngờ là không cẩn thận làm lóa mắt công tử, thật sự có lỗi, a nô ở chỗ này xin nhận lỗi với công tử, mong công tử. . . . . ."

Đỗ tam nương còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên hét thảm một tiếng, mọi người chung quanh nàng kêu lên sợ hãi ngã bệch ra hai bên. Trong lúc rối loạn Chân Văn Quân vừa vặn liếc mắt nhìn thấy trên ngực Đỗ tam nương bị một thanh đao cứng rắn cắm xuyên qua, hai mắt khó tin mà mở trừng trừng, dòng máu đỏ sẫm trong nháy mắt chảy ra đầy đất.

Lê thúc thấy Đỗ tam nương bị giết, giận dữ, nhấc chiếc bàn dài bên cạnh lên định xông tới. Kiếm sắc đâm xuyên qua yết hầu, thân thể của Lê thúc giống như con rối gỗ lắc lư tại chỗ, gương mặt nở phình ra thành màu đỏ tía, cùng với chiếc bàn đổ gục xuống đất rất nhanh liền không còn động tĩnh.

Người đứng đầu gánh hát và Đỗ tam nương trong nháy mắt bị giết sạch, đám người vừa kéo tới này quả thực là hung tàn vô lý. Vài tên tiểu tốt trong gánh hát lập tức kêu khóc thảm thiết dập đầu xin tha, mấy nhát đao hạ xuống mấy cái đầu đều bị chặt đứt, lăn đầy trên đất. Vài người muốn phá cửa chạy đi cũng đều bị lôi trở về chém ngang qua eo, nửa thân trên vẫn còn chưa đứt lìa liều mạng giãy dụa bò tới phía trước, trên mặt đất lưu lại mấy vệt máu trông rất ghê người.

Những người còn lại đến thở mạnh cũng không dám thở, ngay cả khóc cũng không dám khóc, tất cả đều quỳ trên mặt đất run cầm cập.

Nữ đồng trước đó từng nhịn ăn nhịn mặc tặng nàng chiếc bánh chưng cùng bị bán vào gánh hát, đầu của nàng ta lăn đến trước mặt Chân Văn Quân, hai tròng mắt trắng dã, đôi môi run rẩy co giật tựa hồ còn đang cầu xin tha thứ.

"Là ai?"

Thanh âm trong câu hỏi của nam nhân kia vẫn như trước bình tĩnh, nhưng lại giống như sấm sét đinh tai, nữ đồng quỳ bên cạnh Chân Văn Quân sợ tới mức run lên bần bật, sau đó là mùi nước tiểu khai nồng bốc lên khắp phòng.

Vẫn không một ai dám lên tiếng.

Chân Văn Quân nhìn thảm trạng trước mắt, biết bọn họ có lẽ đã bị chính mình liên lụy, trong lòng ngàn câu vạn chữ rối rắm thành một đoàn, lúc này nên tiến hay lùi? Nếu như không lùi chỉ sợ sẽ liên lụy thêm nhiều người nữa, cuối cùng cũng sẽ tra ra được đến nàng. Nhưng mà nếu muốn lùi thì nên lùi như thế nào đây? Sau khi lùi lại a mẫu phải làm sao bây giờ?

Trong lúc Chân Văn Quân đang vạn phần lo lắng, người kia đã vung tay chém xuống, một tiếng hét thảm thiết vang lên, người ở gần nàng nhất vừa bị một đao chém chết.

Tiếng khóc, tiếng nước tiểu, tiếng những hàm răng run rẩy đánh lập cập trộn lẫn thành một mảnh, Nguyệt nương rốt cuộc chịu không nổi nữa, đùng một phát đứng lên nói: "Rốt cuộc là ai! Đứng ra mau! Một người làm một người chịu, đừng có liên lụy đến những người khác!"

Nguyệt nương vừa lên tiếng như vậy lập tức có người phụ họa theo, hi vọng người gây ra đại họa đừng rụt đầu nữa, mau chóng đứng ra để tránh cho người khác thay hắn chịu tội.

Chân Văn Quân len lén ngẩng đầu lướt mắt nhìn qua, người của gánh hát đã bị giết hơn phân nửa, khắp phòng đều là thi thể. Trận tai bay vạ gió này bất ngờ kéo đến, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Nam nhân vừa chất vấn kia có vóc dáng oai hùng đáng kinh ngạc, hai mắt như chuông đồng, hàm râu quai nón nối liền với tóc mai, thân thể cường tráng như đúc từ sắt thép cơ hồ muốn xé toạc lớp trang phục dạ hành màu đen tuyền trên người hắn, trong tay cầm trường đao vẫn còn đang nhỏ máu từng giọt. Đứng ở phía sau hắn có mười mấy nam nhân cũng mặc trang phục giống như hắn, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí, bao vây xung quanh gánh hát, đồng thời che chở cho hai người ở trung tâm.

Bọn đồ tể này dũng mãnh hữu lực, trên y phục không có bất cứ ký hiệu gì, không thể từ cách ăn mặc của bọn họ mà nhận ra được sở tại, vừa nhìn liền biết là ám vệ, ngày thường tuyệt đối không thấy được bóng dáng, chỉ cần chủ nhân có nguy hiểm, bọn họ sẽ lập tức từ trên trời giáng xuống.

Trong hai người đứng ở trung tâm có một người tất nhiên là Liêu công tử, còn một nữ nhân khác đang ngồi trên một chiếc xe lăn bốn bánh tinh xảo, người này đích thị là hồng phấn tri kỷ diễm tuyệt vô song của Liêu công tử. Thanh âm nghiền nén kỳ quái vừa rồi nghe được chính là phát ra từ chiếc xe lăn này.

Chân Văn Quân nhanh chóng cúi thấp đầu, nàng biết bọn đồ tể mặc trang phục dạ hành này tựa hồ không phải là bộ khúc lính hầu ở bên người Liêu công tử, chắc hẳn là người của nữ nhân này. Chẳng lẽ nàng ta vì ghen tuông mà tàn sát gánh hát? Điều này không khỏi quá giống một trò đùa. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một loại khả năng là chính mình đã bị phát hiện.

Nguyệt nương sau khi chất vấn vẫn không có ai đứng ra nhận tội, liền đi về phía Liêu công tử xin khoan dung, còn chưa tới gần hắn đã bị hai thanh đao dính máu kề sát trên cổ. Cảm nhận được hàn khí của đại đao, Nguyệt nương mềm nhũn hai chân thiếu chút nữa té xỉu, cố miễn cưỡng đứng vững, kinh hồn táng đảm mà nhìn Liêu công tử, Liêu công tử cũng không hề nhìn nàng, đôi mắt từng sủng nịch thâm tình giờ khắc này lại lạnh lùng không gì sánh bằng.

Đây không phải là Liêu công tử mà nàng biết.

Chân Văn Quân âm thầm hạ quyết định, dù sao cũng chỉ là chết, không bằng đứng lên khẳng khái nhận lấy cái chết tạ lỗi với những người trong phòng này đã thay nàng gánh chịu. A mẫu biết được cũng sẽ tha thứ cho nàng.

Ngay tại thời điểm nàng muốn đứng lên, nữ nhân ngồi trên xe lăn nãy giờ chưa hề lên tiếng nhìn cảnh tượng máu chảy đầy phòng trước mắt, chán ghét nói:

"Chiêu sách của Tạ gia thật sự là càng ngày càng không thú vị."

Một câu nói thản nhiên này của nàng ta lại giống như ngũ lôi nổ bùng xuyên qua đầu, trong nháy mắt đánh trúng Chân Văn Quân khiến nàng ngây ra như phỗng.

Tạ gia!

Chân Văn Quân không ngờ được là chỉ ở trong bóng tối âm thầm quan sát mà ngay cả chuyện của Tạ gia cũng đều bại lộ hết. Nữ nhân này là người như thế nào? Chẳng lẽ nàng là thân tín của Vệ Tử Trác?

Trong thời khắc tràn ngập nguy cơ chết chóc như thế này, phía sau bỗng nhiên dâng lên một trận kình phong, lại có người bay vụt lên, phóng về phía nữ nhân kia!

"Cẩu tặc! Nạp mạng đi!"

Đây rõ ràng là thanh âm của nữ tử, nhưng bay về phía nữ nhân kia lại là một nam tử trung niên mặc nam trang bằng vải bố màu xám tro! Chân Văn Quân nhận ra thanh âm này, đó là Việt thị A Tiêu đã ẩn nấp lâu ngày rất khó tìm kiếm!

A Tiêu nắm trong tay một thanh đoản đao nhắm thẳng vào ngực của nữ nhân kia, nữ nhân kia cũng không hề chớp mắt, hộ vệ canh giữ ở bên cạnh nàng cầm đao tiến lên, một trận đao hoa mãnh liệt bức A Tiêu đang hùng hổ phải chật vật lui về. A Tiêu lăn một vòng trên mặt đất rồi nhanh chóng đứng dậy, Chân Văn Quân thấy rõ khuôn mặt nàng ta, mặc dù đã biết thân phận của nàng ta nhưng vẫn cẩn thận tỉ mỉ trộm nhìn, vẫn không nhìn ra được một chút nào diện mạo vốn có của nàng ta, ngay cả hình dạng vành tai cũng thay đổi đến vô cùng tự nhiên, nhìn như thế nào cũng là một nam tử trung niên. Chân Văn Quân nhớ lại, đây chẳng phải là Hà thúc phụ trách khuân vác đồ đạc cho Đỗ tam nương đó sao! Hắn thường ngày nói giọng khàn khàn có chút khó nghe, nhưng quả thực là không khiến cho người ta nghi ngờ là đang ngụy trang, dịch dung thuật của A Tiêu rốt cuộc đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa rồi.

Đáng tiếc dịch dung thuật có cao siêu tới đâu thì hiện giờ cũng bị nanh vuốt của nữ nhân kia vây khốn, A Tiêu mấy lần muốn lao ra khỏi vòng vây của bọn họ đều bị đánh trở về, trơ mắt nhìn con mồi gần trong gang tấc nhưng lại bất lực, khoảnh khắc trong lòng nổi lên thê lương thì một đao đã đâm xuyên qua bụng, khi thanh đao được rút ra A Tiêu chống đỡ hết nổi, quỳ một gối xuống không có cách nào cử động được nữa.

A Tiêu đang trong lúc hấp hối bỗng giương lên nụ cười sắc bén, dường như có hậu chiêu.

Quả nhiên từ phía sau xe lăn của nữ nhân kia xuất hiện một cặp song đao đâm tới. Song đao giáp công từ phía sau gáy nàng ta, từ hai bên khép vào trong, mắt thấy đã sắp sửa cắt đứt cái cổ mỏng manh của nữ nhân kia, chợt có một đôi bàn tay trần thô ráp to lớn ngăn chặn thế tới của song đao, hất ngược trở ra, hai lòng bàn tay cầm đao của thích khách đau nhức mãnh liệt, song đao rời khỏi tay bay ra ngoài, xoay tròn giữa không trung xẹt qua cắt đứt tóc của một tiểu tốt trong gánh hát, giữa tiếng kinh hô của hắn hai đầu nhọn của song đao cắm sâu vào hai bên vách phòng hơn một tấc. Song đao chẳng qua chỉ quét nhẹ qua cổ nữ nhân kia nhưng cũng đã cắt đứt da thịt tạo thành một vết rách, máu rất nhanh liền chảy ra, đủ thấy song đao sắc nhọn đến cỡ nào và người chắn đao cũng dũng mãnh vô song như thế nào. Khắp lòng bàn tay của người chắn đao đều là những vết sẹo nông sâu đã khép lại, một chiêu hiểm hóc vừa rồi chẳng qua chỉ là thêm một đường nữa vào trong vô số những vết sẹo kia mà thôi.

Người chắn đao vẫn đứng ở bên cạnh nữ nhân kia, thân cao trên tám thước, thân hình vạm vỡ vẻ mặt dữ tợn, mắt nhỏ mũi to môi dày, tướng mạo cực kỳ hung tợn, nhưng lại là một nữ nhân. Một đầu tóc dài khô vàng của nàng ta tựa như chỉ là qua loa phủ trên đỉnh đầu, trên người mặc nhuyễn giáp, tay không tấc sắt, thở hổn hển như trâu, máu từ trên ngón tay thô cứng của nàng ta chảy xuống, vừa bước qua đứng chắn trước người nữ nhân đang ngồi kia, nữ nhân kia ngay cả một góc áo cũng nhìn không thấy.

Thích khách với hai bàn tay trống rỗng phản ứng cực nhanh, nhanh chóng lui về sau xoay chuyển góc độ, cánh tay bất chợt run lên, một ám khí kích cỡ bằng đồng xu phóng thẳng đến trước mặt nữ nhân kia. Nữ tử mặc nhuyễn giáp lại dùng tay trần bắt lấy ám khí, nhìn thân hình khổng lồ của nàng ta giống như một tòa núi nhỏ, không ngờ lại phản ứng vừa nhanh vừa mạnh động tác cũng cực nhanh, căn bản là giống như đã đoán trước được hướng tập kích của đối phương, vươn tay một phát liền bắt được ám khí nắm vào trong tay.

Người phóng ra ám khí cũng hết sức kinh ngạc, không nghĩ tới hai lần tập kích tưởng chừng như sắp thành công đều bị dễ dàng hóa giải, cao thủ bên cạnh nữ nhân kia võ nghệ đã đạt tới cực đỉnh.

Chân Văn Quân hoàn toàn không biết Giang Đạo Thường đã mai phục ở nơi nào, lại đột nhiên hiện thân, cho đến khi một tràng đối chiến hoa cả mắt này chấm dứt thì nàng mới hậu tri hậu giác hiểu rõ được quỹ đạo của sự việc. Đợi đến khi nàng hoàn hồn trở lại thì Giang Đạo Thường đã bị một cước thật mạnh đá trúng bụng, té ngã trên đất. Trường đao lại vung lên chém xuống đầu Giang Đạo Thường, thế nhưng A Tiêu lại bất chấp nguy hiểm vì hắn chắn đao.

A Tiêu từ sau gáy kéo dài tới lưng cơ hồ bị chém nứt thành hai mảnh, Giang Đạo Thường không nghĩ tới ngày thường A Tiêu đối với hắn không chút hòa nhã, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại vì hắn mà chết.

Giang Đạo Thường ôm lấy A Tiêu gào lên thảm thiết, đến lúc cực độ bi thống sắc mặt từ đỏ chuyển thành tím, gân xanh trên trán đột ngột nổi hằn, cả người giống như chiếc đèn Khổng Minh bị đốt nóng căng phồng, bất cứ lúc nào cũng có thể tự khắc vỡ tung.

Một người trong nhóm nam nhân mặc trang phục dạ hành giơ đao lên muốn kết liễu hắn, lại bị nữ nhân kia ngăn cản:

"Người này không thể giết. Không những không thể giết mà còn phải bảo hộ hắn thật tốt không để cho hắn chịu một chút thương tổn nào. Người này đã luyện độc thi thuật, nếu như da dẻ có bất cứ một chỗ tổn hại nào, máu mang độc tố của hắn sẽ bắn ra chung quanh, bất luận là bị dính vào người hay hít phải thì người đó sẽ trúng độc mà chết. Độc thi thuật chính là dùng nọc độc của ngũ độc bao gồm bọ cạp, rết, cóc, thạch sùng, rắn ngâm thành rượu, lại uống cùng với máu của chim trấm, không phải là công lực mười năm thì không thể luyện thành. Độc tố này khó giải, người trúng độc trong vòng ba ngày sẽ hóa thành một bãi thi thủy, nếu như không xử lý thêm thì năm ngày sau độc tố sẽ thông qua thi thủy ngày càng lan rộng hơn. Độc thi thuật đầu tiên là do Trần Đạo Tử của tiền triều chế tạo ra, Trần Đạo Tử trăm phương ngàn kế muốn ám sát Khương Thừa tướng tiền triều, không ngại luyện chế ra loại độc thuật tà ác này. Nghe nói năm đó Trần Đạo Tử ám sát không thành, bị Khương Thừa tướng chặt đứt hai bàn tay rồi lại áp dụng cung hình, để cho hắn lưu lạc dân gian tự sinh tự diệt. Thế nhưng Trần Đạo Tử lại như gỗ chết tái sinh, thu nhận mấy tên khất cái làm đồ đệ, đem độc thi thuật tiếp tục truyền xuống. Tính toán tuổi tác, Giang lang hẳn là truyền nhân đời thứ mười lăm của hắn?"

Giang Đạo Thường không chỉ bị nêu họ, ngay cả sư tổ của hắn cũng bị vạch trần, trên khuôn mặt màu đỏ tía đã biến dạng của hắn lộ ra ý cười vặn vẹo, hắn ngửa mặt lên trời cười to:

"Không sai! Tru Nịnh giáo chúng ta từ lúc sư tổ khai lập tới nay trải qua mười lăm thế hệ hơn hai trăm năm tuổi, không có chí nguyện gì cao xa, một lòng chỉ muốn diệt trừ lũ phản bội thanh quân! Phàm là giống như Khương tặc đồng loại họa quốc yêu nghiệt đều là mục tiêu giết chết của Tru Nịnh giáo chúng ta! Hôm nay rơi vào trong tay ngươi thì còn có gì để nói, Giang mỗ mệnh số rách nát, nếu như có thể đem loại tặc tử hại nước hại dân như ngươi cùng kéo xuống địa ngục, cũng không uổng công một đoạn rong ruổi nhân gian!"

Nữ nhân kia có chút buồn cười: "Độc tố của độc thi thuật tuy nói là không có giải dược, nhưng cũng không phải là không có cách đề phòng. Tạm thời đem con cóc độc này chôn vào trong đất, một ngày mất mạng một năm độc tan, giữ lại sự sạch sẽ cho nhân gian."

Nữ nhân kia nói xong, ám vệ mặc trang phục dạ hành tiến lên nhanh chóng trói Giang Đạo Thường lại. Những người này công phu trên tay thập phần tuyệt vời, lúc trói vặn tứ chi của hắn chẳng sử dụng bao nhiêu khí lực, nhưng không hề làm thương tổn da thịt hắn để kịch độc không thể nào lan tràn được. Bản thân Giang Đạo Thường cũng không hề biết độc thi thuật còn có phương pháp hóa giải, khi bị lôi đi thì mới hiểu được toàn bộ công sức cho kế hoạch đều đã đổ sông đổ biển, nhịn không được chửi ầm lên. Nữ nhân kia không chút nào để ý, thoáng buông rũ mí mắt, tỏ vẻ có chút mệt mỏi.

Hai tròng mắt của nàng ta khẽ xoay chuyển, mới vừa buông rũ liền rất nhanh lại nâng lên, ánh mắt hớp hồn người khác đó xuyên qua vai mấy người, một cách bất ngờ chống lại ánh mắt của Chân Văn Quân.

Chân Văn Quân lúc này mới phát hiện chính mình trong lúc hỗn loạn không biết từ lúc nào đã ngẩng đầu nhìn rất lâu, hiện giờ lại bị đối phương vừa vặn phát hiện.

Nàng vội vàng cúi đầu, trong lòng kinh hoàng không thôi.

Thanh âm bốn bánh xe lăn nghiền chậm rãi tới gần nàng, nàng phát hiện hai bàn tay mình đang chống trên mặt đất không thể khống chế được mà phát run, toàn thân lạnh ngắt.

Người này khiến cho nàng sợ hãi vượt xa cả đám người Tạ Thái Hành và Vân Mạnh tiên sinh. A Tiêu và Giang Đạo Thường đối với nàng mà nói đều là cao thủ nhất đẳng, không ngờ lại bị giết chỉ trong nháy mắt.

"Ngẩng đầu lên."

Nữ nhân kia được đẩy tới trước mặt nàng, nhẹ giọng nói.

Chân Văn Quân không dám cử động, trong đầu hoàn toàn là một khối bột nhão.

"Đến, ngẩng đầu lên."

Đây không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.

Dưới cằm của Chân Văn Quân chợt xuất hiện một phiến quạt lông.

Quạt lông tản ra hương khí của cây gỗ, Chân Văn Quân tựa hồ đã ngửi qua mùi hương này ở đâu rồi.

Trong cơn hỗn loạn, mê muội, sợ hãi tột độ, nàng không có cách nào kháng cự mệnh lệnh của nữ nhân kia, bị phiến quạt lông của nàng ta nâng cằm mà ngẩng mặt lên.

Nữ nhân chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt của nàng ta vẫn là cực kỳ xinh đẹp, nhưng vào khoảnh khắc Chân Văn Quân ngẩng đầu nhìn về phía nàng ta, trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng ta dần dần nổi lên ý cười, giống như vầng trăng sáng vừa hiện lên sau khi mây đen tan đi.

"Ngươi còn nhớ ta không?"

Hoàn toàn bất ngờ, nữ nhân này đã trút bỏ sát khí hung bạo vừa rồi, vẻ tươi cười mang theo sự dịu dàng dè dặt, giống như đang dò hỏi một vị cố nhân.

Câu hỏi ôn nhu này của nàng ta làm cho đầu óc Chân Văn Quân như nổ tung, hai mắt trợn to.

Cải trang, Liêu công tử, hồng nhan tri kỷ, gỗ Long Viêm, quạt lông, Vệ Tử Trác.

Những cụm từ then chốt lộn xộn đó một lần nữa kết hợp lại ở trong đầu Chân Văn Quân, cuối cùng tạo thành một kết luận hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của nàng.

Nàng ta là Vệ Tử Trác.

Nàng ta mới là Vệ Tử Trác.



Bình Luận (0)
Comment