Trong lúc A Thấm đang chạy lên tường thành thì nghe được tiếng chuông.
"A Liêu, đã xảy ra chuyện gì!" Cùng với A Liêu đứng trên vọng tháp nhìn xuống, tất cả những bó đuốc trên tường thành lúc này đều đã được đốt lên, toàn bộ cuộc hành quân ban đêm đang tiếp cận thành trì bị chiếu sáng đến nhất thanh nhị sở. A Thấm cũng bị khí thế vây thành mãnh liệt như thủy triều này làm cho cả kinh nhất thời không nói nên lời.
"Bọn họ là ai?"
Mái tóc cùng y phục trước ngực của A Liêu đã bị mưa thấm ướt toàn bộ, từng giọt mưa từ trên mi tâm đang nhíu chặt theo cánh mũi lăn xuống.
"Ta cũng không biết, không thấy rõ." A Liêu nắm tay A Thấm, "Đừng nói những thứ này, chúng ta đi xuống trước, nơi này quá nguy hiểm."
A Liêu cùng A Thấm mới từ trên vọng tháp đi xuống, vọng tháp đã nổ ầm gãy ngang thành hai đoạn. Thân tháp mất khống chế giữa một mảnh âm thanh kinh hô nghiêng đổ về phía A Liêu bọn họ. A Liêu trơ mắt nhìn thân tháp đổ ập xuống hướng đến trên người mình, tiếng gào thét còn kẹt lại trong cổ họng chưa kịp bật thốt ra, sau lưng chợt đau xót, cả người bị đẩy bay ra ngoài.
"Trưởng Tôn Đô úy!"
Vệ binh chung quanh nhanh chóng chạy tới đỡ A Liêu dậy, A Liêu toàn thân đều là nước bùn còn có vài chỗ trầy da. Nàng căn bản không kịp kiểm tra xem chính mình bị thương ở chỗ nào, xoay người nhìn lại, vọng tháp nghiêng đổ tựa như thi thể của một con dã thú khổng lồ, nằm ở trên tường thành. A Thấm một chân bị đè trúng, đang cắn răng dốc sức rút ra.
"A Thấm!" A Liêu muốn xông lên cứu người, vô số hòn đá từ dưới thành bắn lên oanh kích tường thành, nổ bùng đến long trời lở đất, nếu không phải hộ vệ nhanh tay kéo A Liêu lại thì hòn đá vừa rồi bắn lên đã mang theo cả người A Liêu xuống dưới thành trì, nện thành thịt nát.
"Đi!" Mắt cá chân của A Thấm đã bị đè vỡ, với sức lực của một mình nàng căn bản nâng không nổi thân tháp, mà tường thành ở giữa nàng và A Liêu dưới sự công kích của xe bắn đá mới vừa rồi đã biến thành một cái rãnh sâu hoắm.
Xe bắn đá còn đang tiếp tục điên cuồng bắn đá tấn công, tiếng nổ vang ầm cùng tiếng kêu thảm thiết bên trong thành không dứt bên tai.
Đá vụn không ngừng từ trên cao rơi xuống, cắt qua trán của A Liêu, máu tuôn như suối.
Tường thành dưới chân đã lung lay bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Không có thời gian để do dự.
A Liêu lắc lư lảo đảo đứng lên, ánh mắt kiên định, hướng về phía A Thấm chạy tới.
"Ngươi đừng đến đây!" A Thấm thấy nàng không lùi mà lại còn tiến tới, gấp đến độ trong mắt tràn đầy nước mắt, ra sức hô to, nhưng thanh âm lại bị tiếng động công thành ầm vang cùng tiếng mưa giông dễ dàng nuốt chửng.
"Ta sao có thể không đến!" A Liêu còn chưa đứng vững đã nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía rãnh sâu kia.
Máy bắn đá đã đục thủng con đường đi bộ trên đỉnh tường thành, nếu như ngã xuống rãnh sẽ từ trên độ cao bốn trượng rơi xuống. Bản thân A Liêu không biết khinh công, cái rãnh bị đục thủng ước chừng rộng nửa trượng, mặc dù không phải là hoàn toàn không có cách nào vượt qua, nhưng trong lúc công thành kịch liệt với rất nhiều sự quấy nhiễu muốn phóng qua cũng không phải chuyện dễ dàng.
A Liêu hết sức chú tâm không có nửa phần do dự, nhìn chằm chằm cái rãnh nhún người nhảy lên.
"Nguy hiểm!" A Thấm nằm rạp trên mặt đất, trơ mắt nhìn một khối dầu hỏa đạn nện về phía A Liêu đang bay vọt giữa không trung. Hơn chục khối dầu hỏa đạn bốc cháy hừng hực đồng loạt bay lên không trung, chiếu sáng cả bầu trời Minh huyện, cũng nhuộm lên quanh thân người A Liêu đang bay giữa trời một tầng viền vàng tựa như lửa.
A Liêu nhìn không chớp mắt giống như căn bản không hề phát hiện dầu hỏa đạn đang ở ngay bên người, trái tim của A Thấm nhảy vọt lên tới cổ họng, chỉ thấy ánh lửa chợt lóe, A Liêu lướt qua cái rãnh rơi vào trên mặt đá lồi lõm gồ ghề, dầu hỏa đạn ầm ầm từ phía sau nàng xẹt qua, đánh vào trong thành. A Liêu vấp chân một cái cả người ngã quỵ về phía trước, phía sau trường bào là một chuỗi những đốm lửa.
A Thấm còn chưa kịp hét lên, A Liêu thừa thế lộn nhào tới trước hai vòng, dập tắt đốm lửa trên trường bào. Khi nàng lộn nhào dập tắt hết lửa, vững vàng ngồi xổm trên mặt đất, vừa vặn dừng ở trước mặt A Thấm.
Trong lúc hai người đối diện không biết nên khóc hay nên cười.
"Ngươi cố chịu một chút!"
Nếu như là ngày thường, nàng nhất định phải tỉ mỉ thưởng thức dung mạo tuyệt mỹ mang theo nước mắt của A Thấm, rồi lại viết mấy bài thơ sến súa ca ngợi một phen, làm cho giai nhân vui vẻ. Nhưng hiện giờ tình thế nguy hiểm, không cho phép nàng phong hoa tuyết nguyệt, cứu A Thấm ra mới là chuyện quan trọng nhất.
Thân tháp có kết cấu bằng gỗ vô cùng nặng nề, trong lúc đổ ập xuống cũng đã đập vỡ mắt cá chân trái của A Thấm. A Thấm trên người có chút khí lực nhưng lại hoàn toàn không sử dụng được, A Liêu vừa đẩy vừa nâng, thân tháp vẫn không hề nhúc nhích.
Máy bắn đá cùng dầu hỏa đạn tấn công một đợt lại tiếp một đợt, bên trong thành khói pháo dâng lên bốn phía, bên ngoài thành tiếng hô giết sôi trào.
Trong thành gấp rút bố trí phòng thủ, cung tiễn thủ đồng loạt bắn tên, dầu sôi được vận chuyển lên trên lỗ châu mai đã bị phá hủy, dọc theo tường thành trút xuống, tạm thời trấn áp đám binh lính đang từ trên thang mây điên cuồng leo lên tường thành.
"Mau tới hỗ trợ!" A Liêu bất luận làm thế nào cũng lay động không nổi thân tháp, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Vừa lúc mấy trăm binh lính vọt lên tường thành, nàng hướng đến một đội nhân mã điên cuồng hét lớn. Mười mấy tráng hán cùng nâng thân tháp, cả một đám mặt đỏ tía tai, cuối cùng cũng di chuyển được một chút, hé ra một khe hở. A Liêu nhanh chóng kéo A Thấm ra, dìu đỡ A Thấm, dưới sự yểm hộ của các binh lính rút lui khỏi tường thành.
Lui đến bên trong thành, có tường thành cùng cửa thành dày nặng bảo hộ, tạm thời an toàn. A Liêu túm lấy một Thiên phu trưởng hỏi xem kẻ công thành là người phương nào.
"Hồi bẩm Đô úy, hình như là người hồ!"
Người hồ!Quả nhiên!Đám người này cũng không phải là người Trùng Tấn, mà là lưu dân năm đó đã tác loạn ở Tuy Xuyên, ngũ đại hồ tộc vùng tây bắc trong đó bao gồm Cập Tích tộc.
Minh huyện nơi A Liêu đang ở chính là trọng trấn tiếp giáp giữa biên giới tây bắc Động Xuân quận và Tuy Xuyên quận, cũng là cửa vào trọng yếu của Động Xuân. Dãy núi Tuy Đông kéo dài từ bắc đến nam phân chia Tuy Xuyên và Động Xuân thành hai mặt, bởi vì địa thế núi non hiểm trở bất kỳ quân đội nào muốn từ Tuy Xuyên phía đông tiến vào biên giới, Minh huyện chính là lối vào tốt nhất, thậm chí có thể nói là thông đạo duy nhất.
Minh huyện có bố trí trọng binh, những người già yếu của Trưởng Tôn gia đều được sắp xếp ở hậu phương, nàng cùng các Thanh Viên nương tử thì ở Minh huyện, nàng là người thủ thành, các nương tử không tách rời nàng, liền cùng nhau đi theo nàng trú đóng ở nơi này.
Nỗi lo lắng của Vệ Đình Húc đã ứng nghiệm.
"Diêu gia dốc toàn bộ lực lượng, vả lại Nam Nhai đã bị đánh chiếm, bọn họ ắt phải đập nồi dìm thuyền, sẽ rất khó đối phó. Lại thêm Hành Thủy Vương trợ giúp, e rằng không có cách nào chỉ trong khoảng thời gian ngắn công phá Đạt huyện." Trong bức thư trước đó Vệ Đình Húc gửi cho nàng có nói, "Diêu gia đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh giằng co, đối với chúng ta mà nói là phi thường mạo hiểm. Mấy đại hồ tộc ở phía bắc Tuy Xuyên từ thời kỳ Thần Sơ đã quấy rối không ngừng, bọn họ mặc dù không thể dũng mãnh như người Trùng Tấn, nhưng so với Trùng Tấn lại giảo hoạt hơn. Trong lúc Đại Duật cùng Trùng Tấn đại chiến thì đám hồ tặc này ngồi tựa vách xem hổ, hiện giờ Trung Nguyên nội chiến, bọn họ nhất định sẽ thừa cơ xuất động. Muốn từ tây bắc tiến vào Trung Nguyên, nhất định sẽ đi qua Minh huyện, thừa dịp thành trống mà vào. Nếu như Minh huyện bị phá, Động Xuân cùng Bình Thương hai quận tương liên này chỉ sợ sẽ cận kề nguy hiểm. Động Xuân và Bình Thương là gốc rễ của chúng ta, tuyệt đối không thể bị hồ tặc chiếm lĩnh. Thủ vệ Minh huyện đành phải giao cho A Liêu ngươi rồi."
Vệ Đình Húc đã sớm nghĩ đến chuyện hồ tộc tây bắc sẽ thừa cơ xâm phạm biên giới, Minh huyện thành cao hào sâu lại có bố trí trọng binh, A Liêu vẫn cho rằng đám man tử chưa được khai hóa này cũng không phải là đối thủ.
Lại là khinh địch rồi.
Các hồ tộc vùng tây bắc này nói là ngũ đại hồ tộc, nhưng ban đầu nhân số gộp lại hết cũng không bằng một nửa nhân số của Trùng Tấn trong thời kỳ Thần Sơ. Mười năm trước A Liêu đã từng đi qua vùng phương bắc Tuy Xuyên, người ở đó ngay cả cung tên áo giáp cũng không có, chiến tranh giữa các bộ lạc chỉ cần cầm gậy gỗ dùng tay trần là có thể đánh. A Liêu cùng A Tranh hai người leo lên trên cây cao nhìn xem, trong tay cầm hai quả đào vừa vặn ăn hết, trận chiến phía dưới cũng đã đánh xong.
Chính là một đám người ô hợp như vậy, A Liêu vốn không để vào mắt, nhưng nàng làm sao có thể nghĩ đến hơn mười vạn đại quân có thể tránh thoát được sự tra xét của binh lính, im hơi lặng tiếng mà tiếp cận Minh huyện, lại còn dùng tới xe công thành!
Nhất định là có thế lực ở Trung Nguyên cấu kết cùng hồ tặc, cung cấp vũ khí trang bị mở rộng biên giới cho bọn họ, đưa bọn họ đến cửa Động Xuân.
Dù vậy, nếu là trong ngày thường với sự bố trí phòng vệ ở Minh huyện A Liêu cũng không hề sợ hãi, nhưng đối phương lại chọn một thời điểm khiến nàng khó chịu nhất mà đến.
Cố tình lại đến vào tối nay.
Trên người A Liêu toàn bộ là nước bùn, đã không còn phân biệt được là nước mưa hay mồ hôi.
Nàng cho người mang A Thấm đi, lại bảo Thiên phu trưởng đi vào trong kho tàng lấy vũ khí ra, chính nàng cùng các tướng sĩ một lần nữa leo lên thành lâu, lại đi nhìn thật kỹ xem đám người công thành đó rốt cuộc là ai.
Mười lăm vạn binh mã tuyệt đối là một sự ước lượng cực kỳ dè dặt, ánh lửa đầy trời lúc này đã chiếu sáng cho tình huống bên ngoài thành càng thêm rõ rệt.
Hai mươi vạn, có ít nhất hai mươi vạn người.
Trong số những người này có rất nhiều khuôn mặt đều là người hồ, dựng xong thang mây liền leo lên, cái gì đao kiếm dầu sôi hoàn toàn chẳng sợ, giống như có chín cái mạng. Lại chăm chú nhìn thật kỹ, người điều khiển xe công thành cùng dầu hỏa đạn toàn bộ đều là khuôn mặt người Đại Duật.
Quả nhiên là như thế.Đã nói người Cập Tích mặc dù tham lam dã man nhưng cũng giống như năm bè bảy mảng, muốn tập hợp bọn họ vào cùng một chỗ nhất định là phải lấy lợi ích cám dỗ.
Đây là bị kẻ nào đó mê hoặc rồi.
Là ai?Tin tức Lý Phong tử vong đã lan truyền khắp nơi, Thái tử cùng Hoàng hậu không rõ tung tích, chỉ sợ cũng là dữ nhiều lành ít. Giờ này khắc này chính là cơ hội tốt để tất cả các Vương gia của Lý thị tranh đoạt thiên hạ. Ai có thể chủ trì khống chế được Trung Nguyên, bắt được Lý Mục từ trong Cấm uyển, thì rất có khả năng chiếm được dân tâm, trải đường để đăng cơ. Đương nhiên, các Vương gia của Lý thị nếu muốn đăng cơ, ngoại trừ công phá Nhữ Trữ giành được truyền quốc ngọc tỷ, còn có một chuyện trọng yếu nhất phải làm, đó chính là diệt trừ Vệ thị cùng Trưởng Tôn thị, cùng với Trấn Quốc Đại Tướng quân Chân Văn Quân độc bá một phương tay cầm binh quyền. Vì thế việc cấu kết với tây bắc man tộc không phải là không có khả năng.
Ngoại trừ Lý thị Vương gia, còn có Hồng Liên Giáo càng ngày càng lớn mạnh. Nghe nói Hoàng Phục đã bắt được toàn tộc Lý Mẫn muốn chạy ra khỏi Đại Duật, chôn sống toàn tộc, ngay cả phụ nhân đang mang thai và anh hài mới sinh cũng không buông tha. Hồng Liên Giáo khí thế đang thịnh, Hoàng Phục giả thần giả quỷ mục đích ngoại trừ bước lên ngai vàng thì còn có thể có khả năng nào khác? Hồng Liên Giáo thả cho hồ tặc tiến vào biên cảnh mượn lực lượng từ bọn họ san bằng Động Xuân cùng Bình Thương cũng không phải không có khả năng. Sau khi lợi dụng xong hồ tộc thì lại phát binh thảo phạt, vừa chiếm cứ Động Xuân Bình Thương lại vừa có thể tiêu diệt hồ tộc chiếm được dân tâm, nhất cử lưỡng tiện.
A Liêu bình tĩnh trở lại suy nghĩ như thế liền không còn tiếp tục lo đứng lo ngồi nữa. Không phải Lý thị Vương gia thì chính là Hồng Liên Giáo, mục đích của bọn họ đều giống nhau.
A Liêu không có bất cứ kinh nghiệm dẫn binh tác chiến gì, đánh giặc cũng không phải là sở trường của nàng, nhưng đại địch trước mắt nàng cũng hiểu được nhất định phải đem tin tức truyền đi, tìm kiếm cứu viện. Nếu như Minh huyện bị phá, toàn bộ lực lượng phòng thủ ở Động Xuân chỉ sợ sẽ khó có thể ngăn cản được sự áp sát của hai mươi vạn đại quân. Động Xuân cùng Bình Thương quan hệ mật thiết, chỉ có để cho Vệ Đình Húc kịp thời điều khiển đại quân quay về chi viện mới có khả năng xoay chuyển cục diện.
Nàng điều phái trọng binh hộ tống binh lính truyền tin ra khỏi thành, bất luận như thế nào cũng phải đem tin tức truyền đi. Một đường đưa đi Khiếu huyện, một đường đưa đến Quỷ Thủy.
Ba ngày trước đó, chủ lực đóng quân tại Minh huyện thu được tin tức do khinh kỵ binh truyền lại, nói ở Khiếu huyện một tiểu huyện phía nam nghi ngờ có người của Hồng Liên Giáo đang tác loạn, người tác loạn tựa hồ cũng đang tiến đến Minh huyện. A Liêu sau khi nhận được tình báo liền cùng các tướng lĩnh thủ thành bàn bạc phương pháp chế địch. Kết quả cuộc thương nghị của mọi người là xuất binh đến Khiếu huyện. Huyện này chỉ có không tới ba trăm hộ, lấy nơi đây làm chiến trường cũng có thể giảm thiểu thương vong đến mức thấp nhất. Ngăn chặn loạn tặc ở bên ngoài Minh huyện chính là phương pháp tốt nhất.
Vì vậy hai vị đại tướng đã dẫn binh xuất chinh tiến đến Khiếu huyện, khoảng cách giữa hai huyện không tính là quá xa, đại quân chỉ mất năm ngày là có thể đến nơi.
Mới qua ba ngày Minh huyện mất đi quân chủ lực liền bị vây thành, giờ khắc này A Liêu mới hiểu được trận vây đánh ở Khiếu huyện chỉ là một cái bẫy. Sợ là có người báo cáo sai quân tình đem quân đội trú đóng ở Minh huyện điều chuyển đến bên trong thành. Đội quân chủ lực này vừa đi chính là ba ngày, nếu như không bị tập kích gấp rút trở về thì vẫn có hi vọng bảo vệ được Minh huyện. Nhưng nếu như đại quân bị điều động vốn chính là gian kế của kẻ nào đó, chỉ sợ Minh huyện chủ lực đã không còn sót lại chút gì.
Thế nhưng xuất binh đến Khiếu huyện là bí mật xuất binh, trừ phi địch quân có mật thám ẩn nấp ở Minh huyện, hơn nữa còn có thể thần không biết quỷ không hay đem tin tức truyền đi, nếu không thì làm sao có thể đánh lén được quân chủ lực? Đại quân vây thành trùng trùng điệp điệp này lại tự tin đến thế nào mới liều lĩnh công thành? Rõ ràng là mãnh công mà không hề có nỗi lo về sau.
A Liêu xác định, trong thành có mật thám.
Mật thám này còn là một nhân vật dễ khiến cho người ta buông lỏng đề phòng.
A Liêu nghĩ tới A Thấm, nghĩ tới chuyện trước đó A Tự mang thai cùng sự chỉ điểm của A Hạc.
Nàng vẫn luôn tin tưởng A Thấm, tin tưởng nàng ấy chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Thanh Viên. Nhưng hôm nay Minh huyện bị bao vây thì phải giải thích như thế nào đây?
Từ sau khi A Thấm trở lại trong cuộc sống của nàng, Thanh Viên luôn luôn hòa bình đang chậm rãi phân tách. A Liêu không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật.
Người bán đứng nàng chính là A Thấm?
"Đô úy!"
Bên cạnh có người hô to một tiếng đẩy nàng đang sững sờ ngã xuống, dầu hỏa đạn ầm ầm rơi xuống chỗ nàng đang đứng vừa rồi, nổ bùng ra vô số tia lửa.
Sẽ không là A Thấm.Trong đầu A Liêu là một mảnh hỗn loạn,
chắc chắn không phải là nàng!A Thấm được đưa trở vào trong thành, các nương tử của Thanh Viên đã sớm tụ tập ở trong viện lo lắng chờ đợi. Không ngờ rằng A Liêu không quay về, chỉ có A Thấm một mình trở về.
"Ngoài thành đại quân đang công thành, chủ lực không ở đây, chỉ sợ Minh huyện khó bảo toàn." A Thấm nhịn đau bám đỡ tường đi đến trong phòng của nàng và A Liêu tìm kiếm, tìm ra được một khối binh phù. Có binh phù này nàng liền có thể ra lệnh cho binh mã trong thành.
A Thấm leo lên lưng ngựa, chỉ dùng một chân giẫm lên bàn đạp, cố gắng duy trì thăng bằng. Nàng hướng đến các nương tử trong viện nói, "Mọi người nhanh chóng lên xe ngựa đi, ta hộ tống các ngươi ra khỏi thành!"
A Thấm lòng nóng như lửa đốt, nhưng tất cả mọi người trong viện lại bất động.
A Tranh nói: "Trước khi A Liêu trở về, chúng ta cũng sẽ không đi."
A Hạc cũng nói: "Chúng ta chỉ tín nhiệm một mình A Liêu."
Ánh mắt của A Thấm lướt qua một vòng trên khuôn mặt các nàng, nhìn ra các nàng là nghiêm túc, cười nói: "Không phải do các ngươi quyết định!" Nàng cầm binh phù giơ lên, đối với các binh lính phía sau nói, "Đem các nàng trói lại, ném lên xe ngựa!"
Bọn lính đưa mắt nhìn nhau cũng không lập tức hành động.
A Thấm lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ các ngươi muốn chống lại quân lệnh, đầu cũng không muốn giữ nữa?"
Bọn lính không có biện pháp, đành phải kiên trì bất chấp tiến lên bắt người. A Tranh cùng A Hạc dẫn đầu lấy ra vũ khí, trong viện nhanh chóng biến thành nơi hỗn chiến.