Truy tìm ám cọc
Vệ Đình Húc hỏi nàng về tình trạng mấy năm gần đây, nàng liền đem chuyện a phụ như thế nào qua đời, nàng lại như thế nào cùng dưỡng phụ dưỡng mẫu gặp nhau nói ra thật cẩn thận.
Những lời này đương nhiên là lúc ở lang viện cũ đã chuẩn bị tốt, A Tiêu và nàng đã từng nghiên cứu thảo luận qua vô số lần. A Tiêu đóng giả làm Vệ Tử Trác đến khảo vấn nàng, rất nhiều chi tiết được hỏi đi hỏi lại nhiều lần, chính là để cho nàng ghi nhớ một cách rõ ràng sâu sắc, miễn cho sau này khi nói ra lại trước sau mâu thuẫn nhau. Một nhà ba người giả mạo bọn họ thật sự là đã đi đến quê nhà Kiến Chương của Chân Văn Quân ở một đoạn thời gian, A Tiêu cùng Giang Đạo Thường dịch dung xuất môn làm cho láng giềng quê nhà quen thuộc với bộ dáng của bọn họ, Giang Đạo Thường thật sự đào ra được một xe thảo dược mang đến thị tập bán. A Lai bị kéo đi hỗ trợ, nàng không chỉ hỗ trợ cho Giang Đạo Thường, mà còn thường xuyên trợ giúp láng giềng quê nhà, mục đích chính là để cho mọi người có thể có thêm ấn tượng sâu sắc đối với nàng, vì ngày sau Vệ gia có thể điều tra đến chỗ này mà sắp xếp chuẩn bị mọi thứ chu đáo đầy đủ.
Ngọn đèn lại được khêu thêm hai lượt nữa, sau khi trăng sáng ẩn nấp vào trong mây đen, đình viện vắng lặng, có vài con chim không biết từ đâu đến trú lạnh đậu ở trên cành cây, thỉnh thoảng lại hót ríu rít.
Vệ Đình Húc rốt cục có chút mệt mỏi, bảo Linh Bích đến đưa Chân Văn Quân quay về phòng.
Vệ Đình Húc hỏi nàng: "Linh Bích hầu hạ có tốt không?"
Chân Văn Quân gật đầu nói: "Linh Bích tỷ tỷ tốt lắm, nhưng mà ta có chút không quen được người hầu hạ, đã quen tự mình làm mọi việc rồi."
"Không sao, từ từ sẽ thành thói quen. Linh Bích từ nhỏ đi theo ta luôn luôn cẩn thận chăm chỉ, có nàng hầu hạ ngươi ta cũng yên tâm."
Chân Văn Quân lộ vẻ cảm động nói: "Tỷ tỷ chiếu cố như thế, ta. . . . . . không biết nên làm thế nào mới có thể báo đáp."
Ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng nàng dĩ nhiên hiểu được Linh Bích chính là tai mắt mà Vệ Đình Húc đặt ở bên người mình, có nàng theo sát không phải là sẽ yên tâm rồi sao?
Vệ Đình Húc nói: "Văn Quân muội muội nói quá lời. Ân cứu mạng ngày xưa khó quên, hôm nay ngươi cho dù có muốn tính mạng này của ta thì ta cũng sẽ không chối từ, lại không biết muội muội có lạ lẫm hay không."
Người này nói ra lời nào cũng đều ẩn chứa đao kiếm gậy gộc, người vô tâm căn bản sẽ nghe không ra có vấn đề gì, người lưu tâm thì chỗ nào cũng có thể cảm nhận được áp lực. Chân Văn Quân đơn giản nói:
"Ta nhát gan, tỷ tỷ đừng nói đến mấy chuyện chết chóc đó, rất dọa người."
Khi Vệ Đình Húc nói chuyện đều chỉ có một loại ngữ điệu vững vàng: "Được rồi, ta thiếu chút nữa quên mất, sợ ngươi ngủ không ngon nên đã chuẩn bị canh an thần cho ngươi. Tiểu Hoa."
Tiểu Hoa đi đến phía sau tấm bình phong, bưng ấm thuốc đã được hâm nóng trên lò than lên. Ấm thuốc đang chậm rãi tỏa hơi nóng, nàng đổ thuốc vào trong chén, mang đến đặt ở trước mặt Chân Văn Quân.
Khi đặt chén thuốc xuống Tiểu Hoa đưa lưng về phía Vệ Đình Húc, ánh mắt hất lên mang theo mười phần khinh miệt, quét một vòng trên khuôn mặt Chân Văn Quân, có chút khiêu khích.
Chân Văn Quân cúi đầu nhìn, chén ngọc lưu ly màu đen hình dáng cực kỳ tinh xảo, đây là loại hàng thượng đẳng từ năm ngoái đã bắt đầu từ hồ quốc du nhập vào Đại Duật. Lúc trước A Huân rất muốn có một cây trâm ngọc lưu ly, sai người chạy suốt trăm dặm đường dùng rất nhiều tiền mới mua về được. Sau khi mua về bị chủ mẫu biết được, bị mắng một trận dữ dội, nhưng nàng vẫn là yêu thích không rời tay.
Không biết vì sao lại đột nhiên liên tưởng đến chuyện đó, có lẽ là do nước thuốc màu đen trong chén ngọc lưu ly này nhìn qua thật sự rất giống độc dược, thái độ của Tiểu Hoa cũng rất rõ ràng ——
ngươi không dám uống.
Ngươi kẻ mật thám này chẳng biết tại sao lại trà trộn vào trong gánh hát chắc chắn là không có loại can đảm này, mau mau hiện nguyên hình đi.Chân Văn Quân mặt không đổi sắc bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, cũng không nhìn Tiểu Hoa, hướng tới Vệ Đình Húc ngọt ngào cười nói:
"Tỷ tỷ hao tâm tổn trí rồi, thuốc này vậy mà lại không hề đắng, chính là có bỏ thêm tuyết đường của hồ quốc?"
Vệ Đình Húc nói: "Muội muội đầu lưỡi thật nhạy, ta quả thực đã cho người bỏ thêm tuyết đường vào trong ấm thuốc, không chỉ có loại trừ vị đắng, mà dược tính cũng không quá mạnh. Muội muội mười lăm tuổi lại trông giống như mới mười hai mười ba tuổi, có thể thấy được trong mấy năm nay chịu không ít khổ. Ta đã phân phó thiện phòng bảo bọn hắn mỗi ngày dùng nguyên liệu ấm bổ làm thức ăn cho ngươi, cũng để sớm ngày đem ngươi dưỡng béo một chút."
Chân Văn Quân cũng không để ý đến chuyện tuổi giả của mình có lẽ đã sớm bị đối phương nhìn thấy ở trong mắt, nhu tình mật ý đáp lại: "Cổ tay của tỷ tỷ so với ta còn nhỏ hơn, mới là người nên được dưỡng béo thêm một chút đấy."
Hai người lại thân thiết nói chuyện trong chốc lát, Linh Bích đứng ở một bên im lặng chờ đợi. Hễ đề cập đến những năm tháng đã từng sống chung trên núi, Chân Văn Quân đều úp úp mở mở cho qua, chỉ mỉm cười mà chống đỡ, tuyệt đối không thể biểu hiện thái độ bừng tỉnh đại ngộ.
Nói hết chuyện xưa, uống hết thuốc, đêm cũng đã khuya. Lúc sắp đi Vệ Đình Húc lại căn dặn Linh Bích chuẩn bị thêm một lớp chăn đệm dày cho Văn Quân, ban đêm rét lạnh, đừng để cho nàng ngã bệnh.
Linh Bích cười hiện rõ lúm đồng tiền hai bên má: "Đã biết nữ lang, Linh Bích nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt."
Vệ Đình Húc khẽ gật đầu.
Chân Văn Quân cùng Linh Bích đi ra ngoài cửa, thời điểm Linh Bích khép cửa phòng lại thì thấy Tiểu Hoa bế ngang Vệ Đình Húc lên từ trên xe lăn, một tay che chở sau lưng nàng một tay luồn bên dưới khuỷu chân nàng, hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nàng rất vững vàng. Vệ Đình Húc vươn hai cánh tay ôm lấy cổ Tiểu Hoa, từ từ nhắm hai mắt lại khẽ ngáp, khóe mắt chảy ra một giọt lệ trong suốt. Bộ dáng nàng lúc buồn ngủ tựa như một vị tiểu thư kiều nhược ở độ tuổi bích ngọc niên hoa của gia đình bình thường.
Trên gương mặt xấu xí của Tiểu Hoa khi ôm lấy Vệ Đình Húc tràn ra vẻ ôn nhu không thể che giấu được, giống như người ở trong ngực nàng chính là bảo bối trân quý nhất trên đời này. Còn Vệ Đình Húc thì đem mặt mình dán vào trước ngực nàng, nhắm mắt lại, thập phần an tâm.
Hình ảnh này trong một khắc trước khi cánh cửa khép lại đã bị Chân Văn Quân tận mắt bắt được.
Nàng vừa nhìn thấy cái gì vậy? Cảm giác tựa hồ giống như có chỗ nào đó không đúng cho lắm? Chủ tớ hai người bọn họ chẳng lẽ là. . . . . .
Chân Văn Quân lắc lắc đầu không muốn nghĩ nhiều nữa, bước nhanh rời khỏi nơi này quay về phòng nghỉ ngơi.
Đi dọc đường vẫn không hề đụng phải bất kỳ người nào, bên trong viện tử ấm áp này không có bộ khúc không có hộ viện, thậm chí ngay cả phụ tá mưu sĩ cũng chẳng thấy đâu, nói vậy nơi này không có khả năng là nơi ở trường kỳ của Vệ Đình Húc. Một nơi bình thường như thế này nếu như Thanh Lưu đột nhiên xông vào, ám vệ cho dù có lợi hại đến đâu Tiểu Hoa cho dù có sức mạnh vô song như thế nào thì e rằng hổ đói còn sợ đàn sói, khó có thể chống đỡ được.
Đến tột cùng là nàng tự tin đến mức nào mà cho rằng Thanh Lưu không thể tìm được nơi ở của chính mình?
Chân Văn Quân thấy ở bên ngoài tường viện ánh lên chút hồng quang từ những chiếc đèn lồng, hiểu được rằng nơi này từ bên ngoài nhìn vào trông giống như là trạch viện của một gia đình bình thường, không có đặc điểm gì làm cho người ta ghi nhớ làm cho người ta muốn tìm tòi nghiên cứu.
Kỳ thật Vệ Đình Húc vẫn luôn cùng Thanh Lưu chơi trò bày mưu tính kế, tứ lạng bạt thiên cân mà phá giải từng chiêu sách của Thanh Lưu. Vệ gia chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu như thật sự muốn động thủ thì chắc chắn sẽ tạo nên tình thế dễ như trở bàn tay, nhưng cho đến bây giờ Thanh Lưu vẫn còn đang kéo dài hơi tàn. Trong nội bộ Thanh Lưu đảng, nhất định còn có cái gì đó khiến cho Vệ gia có chút cố kỵ.
Trở vào phòng, Linh Bích sắp xếp giường đệm thật tốt, đốt than trong chậu lên rồi đi ra ngoài.
Chân Văn Quân nằm lên giường, chỉ một cuộc đối thoại thôi đã khiến nàng đổ mồ hôi lạnh, bắp thịt toàn thân đều đang đau nhức. Toàn bộ tinh lực đều bị Vệ Đình Húc hút sạch không còn một mảnh, rốt cuộc xem như là sống sót qua ngày đầu tiên.
Nàng rót một chén trà lạnh trút vào trong bụng, đem tất cả những chi tiết đã phát sinh tối nay từ thời khắc tiến vào phòng của Vệ Đình Húc tỉ mỉ ngâm cứu lại. Vệ Đình Húc này có lòng phòng bị rất nặng, vốn dĩ khó có thể dễ dàng tin tưởng người khác, cố tình còn để cho nàng ta phát hiện ra A Tiêu và Giang Đạo Thường. Mà cho dù nàng hôm nay đứng ở lập trường của Vệ Đình Húc cũng vô pháp tin tưởng một ân nhân cứu mạng đột nhiên xuất hiện từ bên trong gánh hát có ẩn giấu thích khách. Không ngừng thăm dò nàng chắc chắn sẽ là trọng điểm của khoảng thời gian từ nay về sau.
Ngày mai Vệ Đình Húc sẽ hỏi cái gì? Hỏi đến vấn đề gì rồi lại phải trả lời như thế nào? Chân Văn Quân đem tất cả những vấn đề có thể nghĩ đến diễn tập một lần ở trong đầu. Nằm trên giường trằn trọc khó đi vào giấc ngủ, hình ảnh Vệ Đình Húc cầm thanh chủy thủ kia vẫn còn ở trong đầu nàng lúc ẩn lúc hiện.
Có bất cứ một động tĩnh nhỏ nào cũng sẽ khiến nàng hoảng sợ đi đến bên cửa chính cùng cửa sổ kiểm tra xác định một lúc lâu, chung quy vẫn cảm thấy Vệ Đình Húc sẽ đột nhiên phát hiện ra điểm sơ hở nào đó, phái ám vệ đến đây chém đầu nàng.
Mãi cho đến khi trời gần sáng Chân Văn Quân mới chợp mắt được trong chốc lát, một canh giờ sau liền tỉnh lại, thật sự cũng không quá buồn ngủ. Cơ thể còn có chút đau nhức, nhưng đang ở trong hang hổ không thể lơ là thiếu cảnh giác, ngủ mà thôi, để khôi phục tinh lực thì không cần quá tham luyến, sau khi chết rồi sẽ có thể tha hồ mà ngủ.
Linh Bích mang nước ấm đến cho nàng rửa mặt, sau khi giúp Chân Văn Quân rửa mặt xong Linh Bích hỏi:
"Tiểu cô nương, có muốn dùng bữa sáng bây giờ không?"
"Làm phiền."
Vệ Đình Húc đêm qua đã bảo phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu thức ăn ấm bổ, thức ăn sáng nay đều là cháo hoa bách hợp cùng bánh nhân thịt dê dưỡng dạ dày sinh mồ hôi. Ăn uống no đủ, Linh Bích thu dọn mọi thứ xong, hỏi Chân Văn Quân:
"Tiểu cô nương có muốn xuất môn dạo chơi không? Trong phủ có xe ngựa có thể sử dụng, nữ lang nhà ta sáng nay trước khi xuất môn đã phân phó nói nàng hôm nay có việc không thể bầu bạn với cô nương, cô nương nếu ở trong phủ nhàm chán thì có thể đi vào thành một chút, cũng có thể đến chỗ A Liêu chơi."
"Tỷ tỷ xuất môn?"
Đào Quân thành nằm ở vùng ranh giới giữa Động Xuân và Bình Thương, là địa bàn của Vệ gia cùng thế giao Trưởng Tôn gia, nhưng tay chân của Thanh Lưu đảng nhất định sẽ vươn đến nơi này. A Tiêu và Giang Đạo Thường vừa chết, liên lạc giữa Thanh Lưu và bản thân mình liền bị chặt đứt, vạn nhất đám người này cho rằng nàng cũng đã chết, gây bất lợi cho a mẫu thì nguy rồi. Nàng dự tính ra ngoài một chuyến, tìm thử xem có ám cọc của Tạ gia ở nơi này hay không.
Chân Văn Quân nói với Linh Bích: "Tỷ tỷ suy nghĩ thật chu đáo, từ lúc đến Đào Quân thành ta cũng chưa từng đi dạo ở trong thành."
Thấy Linh Bích không có lập tức trả lời, ánh mắt có chút ý tứ tra xét, nàng tươi cười nói: "Linh Bích tỷ tỷ ngươi cũng cùng đi với ta đi a. Bên trong Đào Quân thành ta không quá quen thuộc, Linh Bích tỷ tỷ có thể dẫn đường giúp ta được không?"
Linh Bích tất nhiên nhận lời.
Trong lúc Linh Bích thu xếp xe ngựa Chân Văn Quân đứng ở phía sau nàng, giận tái mặt, kim thiền đao ở giữa những đầu ngón tay không ngừng xoay chuyển. . . . . .
Đào Quân thành cũng giống như mọi ngày rất náo nhiệt, giống như không có ai chú ý tới Liêu Nguyên Ban hai ngày trước còn nổi danh rầm rộ nay đột nhiên biến mất. Nguyệt nương mỹ danh truyền xa kia hương tiêu ngọc vẫn thế mà lại không hề kích khởi một tia dậy sóng nào, đi qua năm con phố cũng chưa từng nghe bất cứ một người nào đề cập tới. Hơn mười mạng người giống như là bọt biển, Vệ Đình Húc chỉ khẽ động ngón tay tùy ý nhấc lên một đợt sóng liền quét sạch bọn họ ra khỏi thế gian này.
Chân Văn Quân không quen thuộc đối với Đào Quân thành là lời nói dối, từ ngày đầu tiên nàng tới nơi này đã đi xung quanh khắp thành, bao nhiêu phố lớn ngõ nhỏ toàn bộ địa giới trong thành đều có lưu lại dấu chân của nàng.
Ngồi bên trong xe ngựa nàng vừa cùng Linh Bích nói chuyện vừa âm thầm nhìn ra bên ngoài. Nàng cũng không biết Thanh Lưu hay Tạ gia sẽ để lại dấu hiệu nhận dạng như thế nào, nàng thứ nhất phải nhận ra thứ hai phải thăm dò thứ ba còn cần phải xác định, Linh Bích đi theo bên cạnh căn bản không thể nào xuống tay được.
Nàng phải thoát khỏi Linh Bích.
Chân Văn Quân nói khát nước, Linh Bích vừa xuống xe giúp nàng mua nước trong chốc lát quay trở về lại không thấy người đâu nữa. Linh Bích lập tức đập vỡ chén nước trên mặt đất, từ trong tay áo rút ra một thanh chủy thủ, nhìn hướng vào tửu quán bên đường, phía trên tửu quán có hai nam nhân đang ngồi uống rượu, bọn họ chỉ chỉ về hướng đông, ý bảo Chân Văn Quân đã đi về hướng đó.
"Đi theo ta." Linh Bích bước đi nhẹ nhàng không chút tiếng động, như một con chim én bay lướt qua bên trong đám người, lần lượt để lại ba chữ này ở bên tai mấy người đi đường trông như không có liên hệ gì. Những người đó không nhanh không chậm mà bỏ xuống phần điểm tâm, bút lông, rau cải vừa mua ở trong tay, sau đó xoay người chia ra các hướng đi theo phía sau Linh Bích.
Bọn họ tuy rằng cước bộ nhanh chóng nhưng lại không va chạm với bất kỳ kẻ nào, thị tập ở Đào Quân thành đông đúc người qua kẻ lại, tất cả mọi người đều có việc riêng của mình cũng không có bao nhiêu tinh lực để ý đến người khác. Những người này phân công truyền miệng cho nhau lan ra càng lúc càng nhiều, người từ bốn phương tám hướng trong thị tập tuôn ra hướng đến phía sau Linh Bích, tựa như một tấm lưới càng lúc càng lớn kéo lan ra hướng tới một nơi nào đó sâu bên trong thị tập.
Linh Bích ánh mắt lóe lên tia sắc bén, ở bên trong đám người đối diện trong thị tập phát hiện ra búi tóc mà nàng đã tự tay vấn lên cho Chân Văn Quân đang lay động. Vấn búi tóc cao lên là vì vạn nhất nàng đào tẩu thì mục tiêu tìm kiếm cũng nổi bật hơn một chút, lại còn cài một cây trâm bảo thạch lục sắc ở trên đỉnh búi tóc. Bảo thạch lục sắc ngày thường nhìn qua cũng không bắt mắt, một khi được ánh mặt trời chiếu rọi sẽ ngay tức khắc rực rỡ sáng lóa.
Linh Bích nhìn thấy ánh sáng của bảo thạch, nàng một mạch tiến lên nhanh chóng tới gần Chân Văn Quân, một tay nắm lấy bả vai của nàng tay kia thì nắm chặt chủy thủ, định hướng tới đỉnh đầu của nàng đâm tới. Ám vệ của Vệ gia ở chung quanh ngay trong khoảnh khắc nàng ra tay nhìn như lơ đãng mà kết thành một vòng tròn, đem Linh Bích cùng Chân Văn Quân bao quanh ở bên trong ngăn cản tầm mắt của người khác. Một khi Chân Văn Quân bị giết chết, bọn họ sẽ ngay lập tức đem thi thể bọc vào bên trong túi vải. Chiếc xe đẩy ở bên ngoài cách đó ba bước đã được chuẩn bị sẵn, túi vải vừa bọc lấy thi thể sẽ lập tức được ném lên đó, bức tường người sẽ lập tức tản ra, xa phu phụ trách đẩy xe sẽ giống như đang vận chuyển hàng hóa bình thường đem thi thể của nàng đi xử lý. Người này sẽ chết trong âm thầm lặng lẽ không một tiếng động.
Linh Bích một tay vừa chụp lấy bả vai của Chân Văn Quân, chợt phát hiện trong tay Chân Văn Quân tựa hồ đang cầm một vật gì đó khá tinh xảo, Linh Bích trong lòng khẽ động, nhanh chóng đem thanh chủy thủ vừa giơ lên cắm vào trong búi tóc của chính mình.
"Linh Bích tỷ tỷ." Chân Văn Quân quay đầu lại, trên mặt tràn đầy tươi cười, cầm miếng ngọc thạch trong tay đưa đến trước mắt nàng, "Đình Húc tỷ tỷ nói muốn ta giúp nàng lựa chọn lễ vật tặng cho A Liêu cô nương, ngươi thấy nó thế nào?"
Các thớ cơ trên mặt Linh Bích khẽ động đậy, rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, mỉm cười nói: "Ngươi sao lại chạy đi một mình vậy, làm cho ta đi tìm một phen. Ta chỉ là một hạ nhân không hiểu lắm về lễ vật, tiểu cô nương tự mình quyết định là được rồi."
"Ta cũng là đi tới đây mới nhớ ra đã từng tới nơi này, nhớ là ở chỗ này có một quầy bán ngọc thạch nên liền đi lại đây. Linh Bích tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ không đi lạc đâu." Chân Văn Quân bày ra vẻ mặt hồn nhiên chân chất, Linh Bích cũng không tiện nói thêm gì nữa, hai mắt chớp chớp, ám vệ chung quanh ngay lập tức rút lui.