Một ngụm máu sẫm
Không có thời gian để suy xét, cơ hồ là bản năng quyết định, Chân Văn Quân mắt lóe lên hàn quang vớ lấy bình rượu trong tầm tay mạnh mẽ đánh vào mặt của thích khách, dùng sức đẩy Vệ Đình Húc ra xa nơi nguy hiểm, kêu lên:
"Có thích khách! Bảo hộ tỷ tỷ!"
Phụ nhân kia không ngờ Chân Văn Quân lại phản bội thậm chí còn tập kích chính mình, chủy thủ trong tay nhoáng lên một cái, nhắm thẳng đến chỗ hiểm ngay cổ Vệ Đình Húc. Chân Văn Quân định nhấc bàn lên chắn đỡ, ai ngờ đối phương lại nhìn thấu động tác của nàng, vừa đâm về phía Vệ Đình Húc đồng thời giẫm một cước lên bàn, làm cho Chân Văn Quân muốn nhấc cũng nhấc không được.
Vệ Đình Húc nghiêng người tránh né, kinh hiểm tránh thoát được một chiêu này. Phụ nhân nhìn thấy Tiểu Hoa cùng Linh Bích sắp tiến lên, mấy ngón tay tựa như móng vuốt sắt, chụp lấy cái bàn ném mạnh về phía hai người các nàng, bức các nàng lùi lại. Cùng lúc đó quyết không buông tha mà phi thân tới, đâm về phía Vệ Đình Húc. Dưới tình thế cấp bách Chân Văn Quân tiến lên, bàn tay bắt lấy chủy thủ của nàng.
Phụ nhân giận dữ: "Ngươi!"
Chân Văn Quân cảm giác đau nhức nơi lòng bàn tay, phẫn nộ cùng đau đớn khiến cho khí lực của nàng tăng vọt, hung hăng tung ra một cước, đá thẳng vào đùi phụ nhân. Phụ nhân kia hạ thân xiêu vẹo suýt nữa thì ngã sấp xuống, Tiểu Hoa cùng Linh Bích phi thân tới, một trái một phải giáp công làm cho nàng chỉ có thể buông chủy thủ vội vàng lùi lại.
Chân Văn Quân lập tức đem chủy thủ nhét vào giữa đai lưng, nhân lúc này muốn ôm Vệ Đình Húc đặt lên xe lăn, tìm nơi lánh mặt. Không nghĩ tới bàn tay vừa mới luồn vào bên dưới khuỷu chân của Vệ Đình Húc đã bị nàng bắt lấy.
Ngẩng đầu nhìn thấy hai tròng mắt của Vệ Đình Húc sáng trong nào có nửa phần men say? Ngay cả khóe mắt ửng đỏ vừa rồi hiện giờ cũng đã nhuốm vài phần lạnh lùng, trên gương mặt vốn minh diễm đang tràn ngập sát ý nguy hiểm.
"Tỷ tỷ, nơi này nguy hiểm, chúng ta nên đi trước tránh mặt!" Chân Văn Quân nhìn thoáng qua xung quanh, nghi hoặc nói, "Sao không thấy ám vệ?"
Vệ Đình Húc kéo bàn tay bị thương của nàng tới trước ngực, rút khăn lụa ra cẩn thận lau đi vết máu, chậm rãi nhìn về phía trước, ngữ khí có chút ôn nhu lại bình thản:
"Chẳng qua chỉ là một kẻ thích khách mà thôi, mai phục ở bên trong trại ngựa này gần một năm cũng không thể có được cơ hội nhìn thấy ta một lần, lại càng không nói đến chuyện ám sát. Hôm nay là ta cho nàng cơ hội này, nàng nhịn không được nữa. Biết rõ là cái bẫy còn muốn nhảy vào, người như thế cần gì phải bày binh bố trận đón tiếp? Tiểu Hoa và Linh Bích là đủ rồi."
Chân Văn Quân nhìn về phía thích khách đang triền đấu cùng Tiểu Hoa và Linh Bích, mặc dù đang mang thai nhưng hành động lại cực kỳ nhanh nhẹn linh hoạt, không biết lại từ chỗ nào rút ra hai thanh đoản đao, trái phải ngăn cản thậm chí còn có thể tìm được cơ hội phản kích.
Nàng nhìn ra được, nữ thích khách này võ công đều ở mức thượng thừa, nếu không phải đang mang thai thì có lẽ đã tìm được điểm yếu trên người Linh Bích thương thế chưa lành, từ đó mà tẩu thoát rồi.
Nói cho cùng thì hai quyền khó địch lại bốn chưởng, chiến đấu càng lâu sơ hở sẽ dần lộ rõ. Khó khăn lắm mới tiếp được một quyền của Tiểu Hoa từ hướng đối diện, lại bị một kiếm của Linh Bích đâm trúng đùi. Phụ nhân không giữ vững được trọng tâm, Tiểu Hoa lại đuổi tới, một quyền thật mạnh nện vào trên mặt. Phụ nhân không kịp thốt lên tiếng nào đã lật nhào, máu tươi trào ra từ mũi miệng, ngã quỵ trên mặt đất.
Linh Bích đang muốn ra tay đâm vào ngực nàng, lại nghe Vệ Đình Húc lên tiếng bảo dừng tay.
Chân Văn Quân trong lòng có chút căng thẳng, vừa rồi khi nàng ra tay ngăn cản thì đã biết cái bẫy này không chỉ để dẫn dụ thích khách hiện thân, mà còn để thăm dò chính mình. Nàng thậm chí có thể chắc chắn, cho dù Tiểu Hoa cùng Linh Bích không ra tay, Vệ Đình Húc cũng có năng lực tự bảo vệ mình, thậm chí khiến cho thích khách toi mạng trong nháy mắt.
Cho nên nàng không thể không ra tay cứu giúp, cứu Vệ Đình Húc là con đường sống duy nhất của nàng. Nhưng nếu như cứu Vệ Đình Húc, thích khách này hiển nhiên sẽ cho rằng chính mình đã tạo phản. Như vậy chỉ sợ không cần đến khổ hình, phụ nhân kia đầu tiên chính là muốn vạch trần bản thân mình không phải Chân Văn Quân chân chính, mà chỉ là thích khách do Tạ gia dốc lòng bồi dưỡng.
Trong lòng Chân Văn Quân đang cuồn cuộn sóng trào, nàng biết tuyệt đối không thể giữ lại mạng của phụ nhân này, nếu không cho dù lúc này nàng ta không cung khai, thì quay đầu lại cũng sẽ báo cáo với Tạ gia về hành động phản bội này. Nhưng người này trong bụng đang mang một sinh mệnh, lần đầu tiên giao phong nàng đã không hạ thủ được, sai lầm ngay từ đầu làm mất đi cơ hội tốt, hiện giờ để cho người sống rơi vào trong tay Vệ Đình Húc, bất luận nàng có làm ra hành động gì đi nữa chỉ sợ cũng sẽ dẫn đến nghi ngờ.
Vệ Đình Húc ân cần nói với Chân Văn Quân: "Muội muội sắc mặt không tốt, tay cũng lạnh như băng thế này."
Chân Văn Quân trong nháy mắt đã cảm thấy Vệ Đình Húc đang chờ đợi nàng khai thật tất cả mọi chuyện, nhưng nếu Vệ Đình Húc thật sự biết được mình không phải là ân nhân cứu mạng thật sự, thì bất luận nàng có bao nhiêu năng lực, có bao nhiêu thật tâm quy hàng, đối với Vệ Đình Húc mà nói cũng chỉ là một kẻ phản bội, là một mật thám đáng chết ngàn vạn lần. Thiên hạ rộng lớn nhân tài dị sĩ rất nhiều, Vệ Đình Húc cũng không tiếc thêm hoặc bớt một tiểu nhân vật mặc người gây khó dễ giống như nàng đây.
Chân Văn Quân ổn định tinh thần, trước mắt còn chưa tới đường cùng, nàng không thể đánh mất tự tin quá sớm.
Vệ Đình Húc nhìn về phía Linh Bích và Tiểu Hoa đang chờ nàng phân phó, cân nhắc nói: "Ta nhớ phụ nhân này còn có một hài tử?"
Linh Bích ngoắc tay gọi quản sự của trại ngựa tới, hỏi: "Phụ nhân này có một hài tử?"
Quản sự vội nói: "Dạ có dạ có, cũng ở trong trang trại này. Ngày thường hai mẹ con bọn họ phụ trách cho ngựa ăn, quét dọn chuồng ngựa."
Linh Bích nói: "Mang tới đây."
Quản sự đáp lại định rời đi, Linh Bích chợt gọi hắn lại, nhỏ giọng nói: "Chớ để lộ ra, chỉ nói chủ nhân có thưởng."
"Dạ hiểu dạ hiểu! Nữ lang yên tâm."
Không lâu sau, một nam hài khoảng chừng mười một mười hai tuổi được dẫn tới, trên mặt vốn dĩ còn mang vẻ vui sướng chuẩn bị lĩnh thưởng, vừa nhìn thấy a mẫu khuôn mặt đầy máu nằm trên mặt đất, lập tức gào khóc nhào tới, miệng không ngừng kêu gọi a mẫu hắn tỉnh lại.
Chân Văn Quân nhìn thấy nam hài kia phảng phất giống như thấy được bản thân mình hai năm về trước. Trên cô thuyền nơi con sông giá lạnh kia, trơ mắt bất lực nhìn a mẫu bị chặt đứt ba ngón tay; cơn đau tê tâm liệt phế khi thiết xoa đâm thủng vai; trời đông tuyết phủ suýt nữa chết cóng, nơi bến thuyền cô quạnh không người cứu giúp. . . . . . Tất cả những gì mà người của Tạ gia giáng xuống người nàng và a mẫu giống như chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua, trong nhất thời hận ý ngập tràn, nhịn không được lo lắng cho nam hài kia cùng mẫu thân của hắn.
Tiểu Hoa ôm Vệ Đình Húc đặt vào trên xe lăn, đẩy xe đến chỗ cách phụ nhân kia mười bước, Vệ Đình Húc một tay chống cằm nhìn phụ nhân đã mất hết năng lực hành động kia, lạnh giọng nói:
"Ta thương xót ngươi phu quân tử trận sa trường, cô nhi quả phụ sống không nơi nương tựa nên thu nhận vào trại ngựa, chọn việc thanh nhàn nhất cho hai mẹ con các ngươi, không nghĩ tới ngươi ngược lại còn muốn ám sát ta. Quả nhiên là loại người lang tâm cẩu phế."
Xương hàm của phụ nhân đã bị một quyền của Tiểu Hoa đánh vỡ, hiện giờ miệng không thể nói chỉ có thể hung hăng trừng to đôi mắt cực độ tức giận.
"Quý nhân nữ lang, không biết a mẫu ta đã làm gì đắc tội ngài, nhưng nàng tuyệt đối không dám ám sát nữ lang! Van cầu ngài rộng lượng một lần, thả a mẫu ta đi! Tiểu nô nguyện thay a mẫu gánh chịu tất cả trừng phạt!" Nam hài quỳ rạp xuống trước mặt Vệ Đình Húc, cả người run rẩy không thôi, vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cố chống đỡ mở miệng, vừa cầu xin khoan dung vừa dập đầu lạy.
Vệ Đình Húc đột nhiên hỏi Chân Văn Quân hai tay đang đầy máu: "Muội muội, ngươi cảm thấy ta nên xử trí bọn họ như thế nào?"
Nam hài kia lập tức xoay mặt nhìn về phía Chân Văn Quân, vẻ mặt mong chờ cùng cầu xin, dùng sức dập đầu, cho đến khi cái trán bị đập đến nát nhừ.
Vệ Đình Húc hôm nay bắt thích khách là giả, thăm dò chính mình mới là thật. Cho dù nàng có cầu tình cho hai mẹ con này cũng không cứu được bọn họ, đành phải phối hợp theo mà thôi. Chân Văn Quân trong lòng ẩn ẩn đau đớn, thu hồi tầm mắt ngoan ngoãn trả lời:
"Tỷ tỷ trước đây xử trí như thế nào, hôm nay cũng nên xử trí như thế."
Vệ Đình Húc gật đầu, giơ tay rút ra thanh chủy thủ mà Chân Văn Quân vừa rồi nhét trong đai lưng phía sau, cẩn thận vuốt ve quan sát một lúc, có chút cảm thán nói: "Là một khối chất liệu rất tốt, nhưng người sử dụng nó lại là một kẻ tầm thường, đáng tiếc." Nói xong cầm chủy thủ xoay chuyển, đưa tới trước mặt Chân Văn Quân,
"Ngươi tới giết bọn họ."
Chân Văn Quân ngẩn ra, sau khi nhận lấy thanh chủy thủ mới ý thức được Vệ Đình Húc muốn nàng làm cái gì.
Một phụ nhân đang mang thai, một hài đồng, Vệ Đình Húc muốn nàng giết chết hai mẹ con này.
Chân Văn Quân chuyển dời ánh mắt hướng đến nam hài kia, bàn tay khống chế không được mà run rẩy.
Nàng có thể nhẫn tâm không đến cứu hai mẹ con này, nhưng muốn nàng tự mình xuống tay giết chết bọn họ, nàng biết chính mình làm không được.
Thế nhưng, nàng không có sự lựa chọn nào khác.
Chủy thủ hướng về phía nam hài và phụ nhân kia, từng bước tới gần. Nam hài thấy thế liền hiểu được sắp phát sinh cái gì, vội vàng bò đến trước người a mẫu hắn, miệng kêu gào:
"Nữ lang tha mạng! Nữ lang tha mạng a! Ngài muốn giết cứ giết ta đi! Cầu ngài thả a mẫu ta đi! Van cầu ngài!"
Chân Văn Quân siết chặt chủy thủ.
Giết, nàng từ nay về sau cùng đám người Tạ Thái Hành và Vệ Đình Húc trở thành cá mè một lứa, nội tâm sẽ chẳng thể bình yên được nữa.
Không giết, cũng chỉ là trong đám thi thể ngổn ngang ở trại ngựa hôm nay nhiều thêm một người là nàng mà thôi.
Nàng không đành lòng, cũng không phải là không đành lòng một hai mạng người ở đây, nàng không đành lòng giết chết A Lai mà a mẫu yêu thích.
Chân Văn Quân là người như thế nào nàng không biết, nhưng A Lai, A Lai mà a mẫu đã dốc lòng dạy bảo kia bất luận như thế nào cũng sẽ không giết hại hài tử và phụ nhân. Nhưng nàng cũng không cam tâm, ẩn nhẫn hai năm, mắt thấy đã sắp sửa kéo mở được cục diện tiến đến bên cạnh Vệ Đình Húc, nếu giờ khắc này buông bỏ thì tất cả mọi cố gắng đều sẽ đổ sông đổ biển.
Bàn tay nắm chặt chủy thủ đang phát run, toàn bộ lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Toàn bộ dòng suy nghĩ của Chân Văn Quân chẳng qua chỉ diễn ra trong chốc lát, nam hài kia vốn đang cầu xin lại đột nhiên nổi loạn, từ dưới đế giày rút ra một thanh chùy nhọn, nhảy phốc lên hướng đến mắt phải của Chân Văn Quân đâm tới.
Chân Văn Quân kinh ngạc vội vàng né tránh, Vệ Đình Húc ở ngay phía sau nàng lập tức bị phơi bày ra trước nguy hiểm. Mục tiêu của nam hài kia chính là Vệ Đình Húc! Hắn đoán chắc Chân Văn Quân có rất ít kinh nghiệm đối mặt tình huống gian nguy, khi gặp nguy hiểm điều đầu tiên nghĩ đến chính là tránh né.
Bàn chân của nam hài kia phóng bật lên chỉ trong chớp mắt thanh chùy đã tiến đến trước mặt Vệ Đình Húc. Chân Văn Quân kinh hô một tiếng, lao tới muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa.
Nam hài mừng rỡ trong lòng, lần này chắc chắn thuận lợi, gương mặt bởi vì hưng phấn mà vặn vẹo dữ tợn, cười ha hả, nhưng trong khoảnh khắc thanh chùy sắp chạm được đến mi tâm của Vệ Đình Húc thì cả người hắn chợt run lên, thoát lực ngã xuống đất. Trên lưng hắn có thêm một đoạn lông vũ của mũi tên đã cắm phập vào trong bụng, vẻ kinh ngạc trên mặt còn chưa kịp rút đi.
Giữa hai hàng lông mày của Vệ Đình Húc có một giọt máu, bị nàng nhẹ nhàng lau đi.
Xe lăn tiến về phía trước, nghiền qua thi thể nhỏ bé của nam hài kia.
Sắc trời đã tối, hàn khí nổi lên bốn phía, thanh âm của Vệ Đình Húc cũng lạnh cứng thêm vài phần: "Dịch dung thuật của Hồng Diệp phu nhân và công phu Tỏa Cốt Hoàn Đồng của Kim Quy tiên sinh trước kia ta đã từng nghe qua, cũng đã từng cho người thỉnh tới. Vốn tưởng rằng nhị vị khước từ ta, là cao nhân ẩn sĩ cao chạy xa bay thoát ly trần thế, nhưng không ngờ vẫn là rơi vào hồng trần vì những kẻ phàm nhân tục thế này mà bỏ mạng, đau đớn thay đau đớn thay." Nàng nhìn Kim Quy tiên sinh chết chưa kịp nhắm mắt, "Chỉ tiếc hôm nay hắn đã chết, công phu Tỏa Cốt Hoàn Đồng này sẽ không thể tái hiện hậu thế được nữa."
Vệ Đình Húc từ trong tay Linh Bích cầm lấy nhuyễn kiếm, đâm một kiếm vào phần bụng nhô to của Hồng Diệp phu nhân, chậm rãi bổ ra, không thấy máu thịt gì mà lại lộ ra một đống rơm cỏ vải vụn, nàng cười khẽ thành tiếng: "Hay cho một phụ nhân đủ tháng lâm bồn, rốt cuộc lại là mang một bụng rơm cỏ."
Nàng nhìn quản sự đang run lẩy bẩy, ánh mắt như đang nhìn người chết: "Phụ nhân này lẻn vào trại ngựa gần một năm, quản sự của trại ngựa nhưng lại hoàn toàn không biết gì cả, nếu mỗi một người đều như thế thì thật đáng lo cho gia tộc Vệ thị ta sẽ sớm ngày sụp đổ mất."
Quản sự trại ngựa vội vàng quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ.
"Ta mệt rồi. Chúng ta trở về đi." Vệ Đình Húc vứt nhuyễn kiếm đi, cả người tựa vào trong xe lăn không còn chút sức sống nào, tựa hồ đã dùng hết khí lực. Đợi đến khi Tiểu Hoa tiến lên đẩy xe, nàng mới quẳng lại một câu nói rất quen thuộc,
"Giết."
Linh Bích đáp: "Dạ"
Chân Văn Quân trong lòng chợt lạnh, kim thiền đao lập tức được nâng lên giữa đầu ngón tay vận sức chờ phát động.
Linh Bích dùng nhuyễn kiếm kết liễu mạng sống của quản sự trại ngựa cùng Hồng Diệp phu nhân sau đó tiến về phía nàng, máu huyết toàn thân Chân Văn Quân cuộn trào, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu một mất một còn cùng Linh Bích, Vệ Đình Húc đột nhiên dừng lại, giọng nói mềm mại mang theo chút nghi hoặc gọi nàng một tiếng:
"Muội muội?"
Linh Bích cầm lấy bàn tay Chân Văn Quân, mở ra, miệng vết thương trong lòng bàn tay rất sâu, Linh Bích rít lên một tiếng nhíu mày nói:
"Bình thường đầu óc rất linh hoạt, sao lần này lại lỗ mãng như vậy. Không cần đến bàn tay nữa sao?"
Kim thiền đao bị thu về đột ngột, ngược lại cắt vào ngón tay của chính mình. Chân Văn Quân cười cười đáp lại các nàng, đau đớn nơi đầu ngón tay lan ra kéo dài thấu đến tận tim.
Đợi cho các nàng đều lên xe ngựa, sự việc và tâm tình lên lên xuống xuống của ngày hôm nay cuối cùng cũng đã kết thúc, tháo xuống vẻ bề ngoài giả vờ tự nhiên, sự căng thẳng và lo lắng đã nín nhịn rất lâu lúc này rốt cục cũng được phóng thích, hóa thành một ngụm máu sẫm đặc mà phun ra.
Lồng ngực nóng rát đau đớn, Chân Văn Quân thở hổn hển lau đi vết máu còn lưu lại ở khóe miệng, cố chống đỡ tinh thần đi theo lên xe. . . . . .
Trên đường trở về Vệ Đình Húc và Chân Văn Quân ngồi chung một chiếc xe ngựa, Tiểu Hoa ở bên ngoài đánh xe, Linh Bích ở bên cạnh hầu hạ.
Xe ngựa của Vệ Đình Húc rất lớn, nàng tựa vào trên nhuyễn tháp có chút đau lòng nắm lấy ngón tay của Chân Văn Quân, dùng thuốc mỡ nhẹ nhàng thoa lên miệng vết thương.
"Ngươi xem, sao lại đưa tay ra làm cho bị thương chứ?"
Chân Văn Quân nói: "Chủy thủ kia quá mức sắc bén, là bản thân ta không cẩn thận."
"Ta khinh suất rồi, quên mất là muội muội vẫn luôn sợ hãi loại tình cảnh chém chém giết giết này, lại còn muốn muội muội đi kết liễu mạng sống của Hồng Diệp phu nhân. Muội muội có bị làm sợ không?"
Chân Văn Quân cười nhạt, lắc đầu: "Là ta vô dụng, ngoài miệng cứ nói là muốn vì tỷ tỷ phân ưu, nhưng lại không thể giúp được gì. Tỷ tỷ nếu như có mệnh hệ gì ta thật không biết phải làm như thế nào nữa." Nói xong rút thanh chủy thủ nhét ở phía sau đai lưng ra đưa cho Vệ Đình Húc, "Thanh chủy thủ này trả lại cho tỷ tỷ."
Vệ Đình Húc nhận lấy thanh chủy thủ tùy ý đặt ở trên bàn:
"Muội muội có biết kẻ hôm nay ám sát ta là ai không?"
"Không biết."
Vệ Đình Húc nói: "Hai người bọn họ chính là phu thê, nam tử được gọi là Kim Quy tiên sinh, nắm giữ bí thuật Tỏa Cốt Hoàn Đồng. Hôm nay ngươi nhìn thấy dung mạo mười một mười hai tuổi của hắn, lại không biết người này đã hơn bốn mươi tuổi. Thê tử được gọi là Hồng Diệp phu nhân, bản lĩnh dịch dung hoán đổi dung mạo có thể nói là đệ nhất thiên hạ. Ngươi còn nhớ cái người được gọi là Việt thị A Tiêu kia không? Tuy rằng dịch dung thuật của nàng ta đã là tuyệt đỉnh, nhưng vẫn không bằng một nửa của Hồng Diệp phu nhân. Cho nên cảm giác tiếc hận vừa rồi của ta đúng là xuất phát từ đáy lòng."
"Thế gian lại có những loại diệu thuật như thế, ta quả nhiên là kiến thức hạn hẹp."
"Nói những lời này cùng Văn Quân muội muội chính là muốn cho ngươi biết, người và chuyện trên thế gian này, hình tượng luôn là thứ có khả năng mê hoặc người khác nhất. Một hài đồng một phụ nhân mang thai đủ để cho người ta buông lỏng tâm tư đề phòng thậm chí sinh lòng thương hại. Đám người Tạ gia tự xưng là Thanh Lưu, nói cái gì đức độ, nhưng trong những năm này kẻ ám sát ta có không ít phụ nhân và hài đồng thật sự, hài đồng mười hai mười ba tuổi cũng không ít. Muội muội từ nhỏ lương thiện mềm lòng, nhưng trong thời loạn thế hai chữ lương thiện cũng đủ để hủy diệt cuộc đời của một người."
Chân Văn Quân nhìn Vệ Đình Húc, ảm đạm cười.
Vệ Đình Húc dùng vải lụa mềm mại quấn kỹ hai bàn tay nàng: "Cũng may là ta tìm được muội muội. Chỉ cần một ngày còn có Vệ Đình Húc ta, thì sẽ không để cho muội muội rơi vào hiểm cảnh. Thanh chủy thủ này vốn là muốn đưa cho muội muội, muội muội cứ nhận lấy đi. Chủy thủ nhỏ gọn dễ dàng giấu kín, người hành tẩu trong thời loạn lạc, có một vũ khí được cất giấu kín đáo không dễ bị phát hiện sẽ tốt hơn. Muội muội, đúng không?"
Chân Văn Quân cúi mặt, thuận miệng nói: "Đúng, đúng."