Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 43

Đường về cố hương (2)

Cùng Vệ Đình Húc đối diện không biết qua bao lâu, sát khí bên trong ánh mắt xa lạ của Vệ Đình Húc càng lúc càng rõ ràng —— nàng muốn Chân Văn Quân cho nàng một đáp án. Bầu không khí bên trong trạm dịch theo ánh nhìn chăm chú của nàng càng lúc càng hỗn loạn, nhóm hộ vệ vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối tựa hồ đang rút vũ khí ra, chuẩn bị động thủ.

"A." Chân Văn Quân vẻ mặt hơi thoáng co rúm, ngay sau đó liền lộ ra khuôn mặt tươi cười thành thật, thậm chí mang theo vẻ thân thiết ung dung, "Tỷ tỷ thế nhưng cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí? Vừa rồi ta đi dạo ở trong viện nhìn thấy mấy nụ hoa ở đầu cành, có cảm giác như vạn vật sống lại. Thời tiết đang ấm dần, đã không còn lạnh giống như trước nữa. Có điều tỷ tỷ thể nhược, nếu muốn xuất môn vẫn là nên mang theo áo lông giữ ấm, để tránh nhiễm phong hàn." Thái độ điềm tĩnh giống như căn bản không hề nghe được tiếng gọi của lão nhân kia.

Lão nhân râu dài tóc bạc mới vừa rồi ôm một bó củi khô đầu đầy mồ hôi bước tập tễnh từ bên người Chân Văn Quân đi lướt qua, sốt ruột nhìn về phía trước hô: "A Lai? A Lai! Hài tử đáng chết này, lại chạy đi đâu chơi rồi!" Vừa hô gọi vừa hướng đến trong viện tìm kiếm.

Sát khí rất tự nhiên mà tan đi, khi Vệ Đình Húc lại một lần nữa lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa quen thuộc thì Tiểu Hoa đứng tại chỗ chưa hề dịch chuyển một phân nào cũng giảm bớt sắc mặt âm trầm.

"Không được, mặc dù là cuối xuân nhưng ta cũng chịu không nổi một ít hàn khí ẩm thấp, dừng lại một lúc ở trên hành lang là đủ rồi. Hiện tại cũng nên quay trở vào."

"Tỷ tỷ sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai còn phải lên đường."

Chân Văn Quân giữ nguyên nét mỉm cười giả vờ quan tâm vài câu, kỳ thực sau lưng đều đã cứng đờ.

Tiểu Hoa đẩy Vệ Đình Húc đi trở về phòng, khách điếm lại khôi phục như bình thường, cứ như bầu không khí căng thẳng tựa mũi tên đã ở trên dây cung mới vừa rồi chỉ là một ảo giác.

Lão nhân râu tóc bạc phơ kia chẳng lẽ chỉ là đúng lúc gọi người trùng tên? E rằng không có chuyện trùng hợp như vậy.

Người của Tạ gia biến mất đã lâu rốt cục cũng xuất hiện rồi sao? Chân Văn Quân âm thầm lưu ý lão nhân kia. Đa phần tráng đinh đều đang ở tiền tuyến đánh giặc, trong nhà của lão nhân này hẳn là không có nam đinh, mới có thể vào tuổi này mà còn phải làm phu dịch ở bên trong trạm dịch. Thấy hắn đem bó củi đặt vào trên đống củi ở trước chuồng ngựa, từ trong ngực lấy ra một mảnh vải thô màu xám lau đi mồ hôi trên mặt, Chân Văn Quân ánh mắt sắc bén nhận ra được chiếc khăn có một mảnh vá ở góc dưới bên trái đó đúng là vật của a mẫu nàng.

Quả nhiên là người của Tạ gia.

Người của Tạ gia lại đột nhiên hiện thân, chẳng lẽ muốn ở chỗ này phục kích ám sát Vệ Đình Húc? Không nói đến nơi này trong ngoài đều có tầng tầng lớp lớp hộ vệ, chỉ nói đến thiên la địa võng ám vệ ẩn trong bóng tối, muốn ám sát Vệ Đình Húc quả thực là chuyện viển vông.

Lão nhân đỡ thắt lưng nghỉ ngơi hít thở, một tiểu nam hài từ hậu viện chạy trở về, ngọt ngào hướng đến lão nhân cười: "Ông ông, vừa nãy người gọi con sao?"

Lão nhân gõ nhẹ một cái vào gáy tiểu nam hài, giả vờ tức giận nói: "Lại chạy loạn khắp nơi, đã cho ngựa ăn chưa?"

Tiểu nam hài rụt cổ lại gật đầu: "Ăn rồi ăn rồi, ông ông đừng nóng giận."

Lão nhân hừ một tiếng: "Đi đến phòng bếp nhìn xem, xác nhận thuốc của quý nhân ở phòng số ba đã sắc xong rồi thì mang tới đó đi. Không được để rơi vãi!"

Tiểu nam hài miễn cưỡng nói: "Dạ biết dạ biết."

Phòng số ba? Vệ Đình Húc cùng Tiểu Hoa ở tại phòng số một phía sườn đông, Linh Bích cùng mình ở tại phòng số hai, còn các nô bộc tùy tùng khác cùng Tư công Trọng Kế ở tại hậu viện, hộ vệ hạ trại ở trong viện, ám vệ tất nhiên là rải ra khắp nơi. Lại có người nào trọ ở bên trong trạm dịch này mà không phải là người của Vệ gia? Thật sự không phù hợp với tác phong của Vệ Đình Húc.

Linh Bích đun nước xong đi ra gọi Chân Văn Quân, thấy vẻ mặt nàng dường như có chút đăm chiêu, liền hỏi: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"

Chân Văn Quân nhíu mày, hạ giọng cảnh giác nói: "Bên trong trạm dịch còn có người khác."

Linh Bích thấy vẻ mặt nàng thận trọng, cười nói: "Là có một nho sinh đi ngang qua dừng chân lại nơi này, hai ngày trước khi chúng ta đến đã có ám vệ của Vệ gia tới đây tra xét qua, không phải là người quan trọng gì. Cho dù là thích khách, không nói đến hộ vệ gác ngầm đầy bên trong viện, những năm gần đây chưa bao giờ có một thích khách nào có thể chạy thoát khỏi tay ta cùng Tiểu Hoa. Không cần quá mức khẩn trương, ngươi bị thương chưa lành, nếu thực sự có kẻ không biết tự lượng sức lại đến chịu chết ngươi nhất định cũng không thể lại tùy tiện hành động. Nước ấm ta đã chuẩn bị xong rồi, ngươi nhanh đi tắm đi. Cơm chiều thì ta có nhìn qua nguyên liệu trong phòng bếp cũng không nhiều lắm, may mà chúng ta đã tự có chuẩn bị một chút, ngươi tắm xong là có thể dùng bữa."

Nhìn Linh Bích cười hiện ra hai má lúm đồng tiền, bây giờ đã nghiễm nhiên xem chính mình là người cùng phe cánh, ngôn ngữ thần thái cũng không giống như giả vờ, là thật sự không quan tâm đến người đang ở trong phòng số ba, Chân Văn Quân cảm thấy vững lòng một chút. Người ở trong phòng số ba kia ắt hẳn là ám cọc của Tạ gia để liên lạc với chính mình, không biết làm thế nào mà tra xét được hành trình của Vệ Đình Húc nên đã sớm ở đây chờ đợi. Nếu bọn họ thật sự muốn ám sát Vệ Đình Húc, thì bất luận có thành công hay không cũng chỉ sẽ phá hủy cục diện mà nàng khó khăn lắm mới mở ra được.

Không được, nhất định phải ngăn cản đám người này làm chuyện xằng bậy, nàng muốn gặp mặt gã nho sinh ở phòng số ba một lần. Nhưng phải làm thế nào để gặp mặt mà lại tránh thoát được sự giám sát của ám vệ thì còn phải suy nghĩ tìm biện pháp.

Sau khi tẩy đi một thân mệt nhọc nàng trở về phòng, Linh Bích đã đem thức ăn đặt ở trên bàn. Đĩa rau xanh hiếm thấy trong mùa đông cùng một chén canh thịt thơm nồng kèm thêm hai chiếc bánh chưng nhìn qua hết sức ngon miệng. Chân Văn Quân ăn sạch sẽ thịt canh cùng rau xanh, lấy bánh chưng giấu vào trong ngực. Nàng biết rõ sức ăn của mình, một chén canh cùng một đĩa rau nhỏ căn bản không đủ no, ban đêm bụng rỗng lại sôi ùng ục, đến lúc đó sẽ lấy cớ đi đến phòng bếp tìm thức ăn để tạm thời rời khỏi phòng.

Trước khi đi vào giấc ngủ, Linh Bích chuẩn bị chăn giường xong kêu Chân Văn Quân đi lên ngủ, thấy nàng ở đằng kia rề rà bất động hồi lâu, liền hỏi nàng: "Ngươi lại làm sao vậy?"

Vừa dứt lời, chỉ nghe trong bụng Chân Văn Quân phát ra một tràng âm thanh như tiếng sấm, Linh Bích vẻ mặt kinh ngạc: "Ngươi buổi tối ăn hai cái bánh chưng mà bây giờ vẫn còn đói bụng?"

Chân Văn Quân ngượng ngùng gãi đầu: "Gần đây sức ăn tăng thêm, một ngày phải ăn năm cái bánh chưng mới đủ."

Linh Bích cười phốc một tiếng: "Năm cái bánh chưng, cũng sắp sánh ngang với Tiểu Hoa rồi. Thảo nào, trông ngươi gần đây hình như lại cao thêm một chút."

Vào năm Thần Sơ thứ tám tuổi thật của Chân Văn Quân đã gần cập kê, chính là thời kỳ dần dần trổ mã thành thục. Cùng với sức ăn gia tăng, nàng càng ngày càng cao lên, ngũ quan cũng dần dần nở rộ ngày càng tinh xảo hơn. Nàng tiến đến gần hỏi: "Linh Bích tỷ tỷ còn cái gì có thể lót dạ không? Ta đói bụng ngủ không được." Nàng biết Tiểu Hoa có chuẩn bị sẵn một ít món điểm tâm ăn nhẹ, mà Linh Bích lại không chuộng những món đó, lúc này nửa đêm canh ba không có cái gì có thể lấp đầy bụng, nàng chính là đang chờ Linh Bích phủ định.

Quả nhiên, Linh Bích lắc đầu nói không có. Chân Văn Quân bụng cồn cào từng cơn, đói đến mức kêu rồn rột thành tiếng, sau khi ở trong phòng tìm một vòng không thu hoạch được gì, liền mở cửa đi ra ngoài.

Linh Bích gọi nàng lại: "Ngươi đi đâu vậy?"

Chân Văn Quân lơ đãng liếc mắt nhìn thoáng qua gian phòng số ba còn sáng đèn ở đối diện, trả lời: "Ta đến phòng bếp tìm chút gì đó để ăn."

Linh Bích nằm ở trên giường, bị cơn buồn ngủ bao vây, ngáp một cái nói: "Nhanh một chút trở về, ngày mai còn phải dậy sớm lên đường."

Chân Văn Quân "Ai" một tiếng đáp lại, đi hướng đến phòng bếp.

Trên hành lang, lúc lão nhân kia đang bưng một chén mì nước lại một lần nữa chạm mặt thoáng qua, nàng lên tiếng gọi lão nhân lại: "Lão nhân gia, trong bếp còn cái gì để ăn không?"

Lão nhân run rẩy quay đầu lại: "Có có, trên bếp lò còn một chén mì nước, nếu tiểu cô nương không chê thì xin mời dùng."

Chân Văn Quân khách khí nói lời cảm tạ sau đó đi về hướng phòng bếp. Hộ vệ trong viện đang tuần tra ban đêm, người cầm đầu chính là người ngày ấy đã tiến đến cứu viện sau khi nàng cùng Linh Bích bị phục kích ở trại ngựa.

Chân Văn Quân cảm giác được ánh mắt của đối phương ngưng tụ, thản nhiên đi lướt qua trước mặt hắn.

Phòng bếp của trạm dịch vô cùng đơn sơ, chỉ có một bếp lò bằng đất nung và mấy sàng gạo cũ đã được phơi nắng. Chân Văn Quân kiểm tra xung quanh một phen, ngoại trừ chén mì đang bốc khói theo lời của lão nhân thì trong phòng bếp cũng không có người khả nghi nào ẩn nấp. Cũng phải, nhìn hộ vệ đầy trong viện này, dưới bao nhiêu ánh mắt như vậy mà muốn ở chỗ này làm loạn thật sự là khó hơn lên trời, người của Tạ gia có lẽ còn có mưu đồ khác.

Nàng nhìn chén mì nước kia mà nheo mắt lại, hay là tin tức ở ngay bên trong chén mì nước?

Nàng đang định bưng chén mì lên khuấy đảo, cánh cửa đột nhiên bị đá văng một cách thô bạo, gã hộ vệ vừa nãy nhìn chằm chằm Chân Văn Quân với vẻ mặt hung thần kia đang đứng ở cửa.

Chân Văn Quân đang cầm chén mì ăn ngon lành, quay đầu lại kinh ngạc nhìn hắn, sau khi sửng sốt một lúc liền giả vờ giả vịt nâng nâng cái chén lên nói: "Lang quân cũng đang đói bụng sao? Nhưng ở đây chỉ có một chén mì. Không bằng. . . . . . cùng nhau ăn một chút?" Trong lúc nói chuyện đối với chén mì lưu luyến không rời hận không thể ôm giấu vào trong ngực, chỉ sợ gã hộ vệ sẽ đáp ứng.

Gã hộ vệ căn bản không để ý đến nàng, nắm chặt chuôi kiếm bên hông bước vào, cẩn thận dò xét một vòng tất cả những chỗ có thể ẩn nấp được ở trong phòng, sau khi không thu hoạch được gì mới trừng mắt nhìn Chân Văn Quân hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài.

Chân Văn Quân: "Đại ca, bên ngoài gió lớn phiền ngươi giúp ta đóng cửa lại a."

Gã hộ vệ không đóng cửa cũng không quay đầu lại, trực tiếp bỏ đi.

Xác định gã hộ vệ đã rời đi, Chân Văn Quân nhẹ nhàng thở ra, không lâu sau nghe được thanh âm niềm nở của lão nhân ở ngoài cửa vang lên: "Lang quân chính là đói bụng? Hay để ta múc cho ngài một chén mì nóng làm ấm bụng?"

Hộ vệ: "Không cần."

Đợi sau khi tiếng bước chân đã dần xa, lão nhân tiến vào trong phòng bếp đem cánh cửa đóng lại, cái lưng còng vươn thẳng lên, hướng tới Chân Văn Quân chắp tay cười nói: "Lão hủ tay nghề tầm thường, không biết có hợp khẩu vị của tiểu cô nương hay không."

Chân Văn Quân quét ánh mắt nhìn lão nhân từ trên xuống dưới, nhìn ra được người này là dịch dung. Biểu tình của nàng trở nên nghiêm túc, đang muốn mở miệng thì lão nhân chỉ chỉ ra phía ngoài cửa, nàng lập tức hiểu ý ngừng lại, lau đi vệt dầu mỡ dính ngoài miệng, cầm cái chén đặt lên bệ bếp: "Đêm khuya sương dày, một chén mì nóng vừa vặn làm ấm dạ dày."

Lão nhân đem lớp da giả trên mặt kéo xuống, lộ ra khuôn mặt của một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Hắn đưa tay vào trong sàng gạo viết xuống một hàng chữ: Tại hạ Yến Nghiệp, là mưu sĩ nho nhỏ của Động Xuân Tạ phủ. Miệng lại nói: "Tiểu cô nương trông tuổi tác cũng ngang với tôn tử của ta, năm nay chắc khoảng mười lăm?"

Chân Văn Quân ngoài miệng trả lời: "Năm nay tuổi mụ mười bảy, lão nhân gia vì sao ở tuổi này mà còn làm việc ở trạm dịch?" Trên tay lại viết: A mẫu ta hiện giờ ở nơi nào?

Yến Nghiệp thở dài một tiếng, một bên thì nói nhi tử của mình gia nhập mặt trận phương bắc đã được hai năm, không biết khi nào mới có thể trở về, một bên thì viết với tốc độ cực nhanh: A mẫu ngươi hết thảy bình an, tiểu cô nương cứ yên tâm. Tạ công biết được việc làm của Tạ Thái Hành đối với hai mẹ con ngươi thì vô cùng tức giận, đặc biệt phái tại hạ đến đây tìm kiếm hỏi thăm. Một là hướng tiểu cô nương tạ lỗi, hai là hiện giờ tiểu cô nương đã lấy được sự tín nhiệm của Vệ tặc, vẫn xin ngươi lấy bá tánh thiên hạ làm trọng, tiếp tục ẩn mình ở bên cạnh người này thám thính tin tức.

Thấy Yến Nghiệp cũng không phải là tới ám sát Vệ Đình Húc, tảng đá lớn nhất ở trong lòng Chân Văn Quân liền hạ xuống. Có điều, nếu như nói Động Xuân Tạ gia vẫn luôn không biết gì về những hành động của Tạ Thái Hành thì nàng không hoàn toàn tin tưởng. Ngoài miệng nói lời an ủi "lão ông" sốt ruột nhớ con, trên tay thì hỏi: Hai người đều là cùng một dòng họ Tạ, ta dựa vào cái gì mà tin ngươi? Tạ Thái Hành hiện tại chính là trốn ở Động Xuân?

Yến Nghiệp viết: Tạ công nói Tạ gia thật sự hổ thẹn với hai mẹ con tiểu cô nương, vốn không nên lại để cho ngươi tiếp tục đối mặt hiểm nguy, nhưng hôm nay Đại Duật lâm nguy tựa như chồng trứng sắp đổ đều là do Vệ lão tặc, các chí sĩ đều có lòng hi sinh vì quốc. Vệ tặc kia giảo hoạt đa nghi, âm hiểm tàn nhẫn, tiểu cô nương là người duy nhất trong mấy năm nay có thể đạt được sự tín nhiệm của Vệ tặc. Chỉ cần tìm được chứng cứ chứng minh Vệ tặc tác loạn phạm thượng, thì có thể đem toàn bộ gia tộc họ Vệ nhổ tận gốc. Tạ công nguyện dùng vạn lượng hoàng kim đến đền bù.

Chân Văn Quân trả lời: Ta không cần hoàng kim, ta chỉ muốn a mẫu ta!

Yến Nghiệp chậm rãi viết xuống: Tạ công đã đem a mẫu ngươi bố trí ổn thỏa ở một nơi an toàn, thương tay tật chân cũng cho người đến trị liệu. Tiểu cô nương cứ hết sức an tâm ở lại bên cạnh Vệ tặc thăm dò tin tức, ngươi có điều kiện gì cứ việc nói ra.

Chân Văn Quân: Ta muốn gặp a mẫu ta.

Yến Nghiệp nhìn nàng một cái, mỉm cười viết xuống một chữ: Được.

Bình Luận (0)
Comment