Nam Nhai dự yến (3)
Ngày trời nóng bức mà hai bàn tay Vệ Đình Húc lại lạnh như băng, Chân Văn Quân cầm tay nàng ủ vào trong hai bàn tay mình xoa ấm, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn gương mặt nàng, tình chân ý thiết đau lòng nói: "Tỷ tỷ từ Tuy Xuyên xa xôi bôn ba đến Nam Nhai, một đường vất vả cũng mệt mỏi hao gầy. Tỷ tỷ nếu nhớ ta thì chỉ cần sai người đến nói với ta, cho dù thiên sơn vạn thủy muội muội cũng sẽ ngày đêm gấp rút đi tìm tỷ tỷ, không cần tỷ tỷ vất vả như vậy."
Chân Văn Quân đương nhiên biết Vệ Đình Húc là theo Trưởng Công chúa tới đây, thậm chí có lẽ nàng cũng không có thật sự đi Tuy Xuyên, lời này chỉ là để thăm dò hành tung và muốn biết mục đích chuyến đi lần này của Trưởng Công chúa có phải chỉ đơn thuần là vì thu lương hay không mà thôi.
Vệ Đình Húc cảm xúc không có chút biến hóa nào, tựa như cái gì cũng chưa nghe, càng không muốn tiếp lời đề tài này của nàng, ôn nhu vuốt ve vết thương đã muốn kết vảy giữa hai hàng lông mày của nàng do hắc điểu của Bộ Giai gây nên, nói: "Ngươi đây là bị làm sao, lại để mặt bị thương?"
Chân Văn Quân liền đem toàn bộ sự việc đã phát sinh ở Hợp Thương kể lại rõ ràng tường tận với nàng, ngay cả chuyện giao cho Bộ Giai ở lại quản lý đất ruộng cũng thẳng thắn nói rõ. Cho dù nàng không nói thì Linh Bích cũng sẽ báo cáo lại, hà tất đợi đến lúc đó khiến Vệ Đình Húc ngờ vực.
"Năm vạn khoảnh đất ruộng hàng năm chỉ chia cho Chu Mao Tam kia ba vạn xe lương, Bộ Giai rất có năng lực, nhất định có thể hợp thổ cần canh, một năm ít nhất cũng có thể thu hoạch được tám vạn xe, toàn bộ số còn lại đều là của tỷ tỷ. Hai mươi vạn lượng bạc lấy được từ chỗ A Liêu ta đã tiêu xài hơn phân nửa, số còn thừa ngoại trừ mua lễ vật cho tỷ tỷ, toàn bộ đều đã giao cho Linh Bích tỷ tỷ trông giữ."
Linh Bích ở một bên liếc xéo nàng, mà nàng lại nhìn không thấy.
Vệ Đình Húc nói: "Vậy là lần này ngươi không chỉ có thu lương, còn thu mua đất ruộng. Muội muội luôn có thể vượt khỏi dự liệu của ta, có ngươi ở bên cạnh ta còn gì phải sầu lo."
Chân Văn Quân nói rất nhiều hòng biểu hiện lòng trung thành một phen, lại thấy Vệ Đình Húc không có ý định nhắc tới Trưởng Công chúa, liền phụ đẩy xe lăn đưa Vệ Đình Húc đi vào phòng, nói muốn cho nàng xem lễ vật.
Khi tiếp nhận xe lăn từ trong tay Tiểu Hoa, nhìn gương mặt Tiểu Hoa chẳng những không có chuyển biến tốt ngược lại càng thêm sưng phù, đôi mắt nhỏ bị da thịt chèn ép đến mức gần như biến thành hai cái khe hẹp, sắc mặt cũng trở nên xanh tím, rất giống một khối thi thể đã chết được một đoạn thời gian bắt đầu trương phình. Chân Văn Quân không khỏi lo lắng Trọng Kế cùng Tư công có phải đã bị Vệ Đình Húc giết chết rồi không.
Đi vào phòng, Chân Văn Quân đem cây trâm ngọc, chiếc nhẫn cùng các loại kỳ trân dị quả toàn bộ đều đặt ở trước mặt Vệ Đình Húc, vô cùng hào hứng kể lại tất cả những gì đã nghe đã thấy dọc trên đường đi. Vệ Đình Húc mỉm cười lắng nghe, tựa hồ còn nghe đến tràn đầy hứng thú, biểu tình căn bản không thay đổi, bỗng nhiên nói một câu:
"Có điều, trước đó ta cho ngươi thời hạn một tháng thu lương, hiện giờ đã quá thời hạn hơn nửa tháng, lương thực đang ở nơi nào?"
Những lời này thoáng chốc làm cho toàn bộ bầu không khí vui vẻ biến mất không còn sót lại chút gì, ngay khi vẻ mặt của Vệ Đình Húc vừa lạnh đi Chân Văn Quân cũng lập tức quỳ xuống, gấp giọng nói: "Năm vạn xe lương thực nguyên vẹn còn đang gửi lại ở Hợp Thương! Muội muội làm việc bất lợi, thỉnh tỷ tỷ trách phạt!"
Đây là chuyện gì vậy chứ. Cái trán của Chân Văn Quân cơ hồ dán sát mặt đất, trong lòng nói thầm, nàng đã sớm cho người mang tin tức thu được lương thực truyền đi rồi, là chính Vệ Đình Húc mãi không hồi âm, ai biết nàng cùng Trưởng Công chúa đang làm loạn cái gì, hiện giờ bỗng nhiên quay ngược lại trách nàng thu lương quá thời hạn. Xem ra Vệ Đình Húc này đúng là vị kia không thể giả được, tính khí vô cớ gây sự vẫn y như trước không thay đổi chút nào.
Vệ Đình Húc hài lòng thưởng thức bộ dáng phủ phục sát đất của nàng, nói: "Trước đó vài ngày ta cùng Trưởng Công chúa hội hợp sau đó bởi vì một vài chuyện mà không đi Tuy Xuyên, trực tiếp đến Nam Nhai. Tử Quân đã được cứu ra, loạn lạc ở Tuy Xuyên đã có người khác đi bình định, Trưởng Công chúa có việc trọng yếu hơn cần hoàn thành. Văn Quân, lần này ngươi từ trong tay Bộ Giai đoạt lại lương thực đích xác là đã làm rất tốt, số lương thực này liên quan đến việc tháo gỡ khốn cục cho cả Tuy Xuyên thậm chí là Đại Duật, sau này lương thực ở Hợp Thương cũng phải để tâm trưng thu, có thể được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
"Dạ! Muội muội nhất định dụng tâm trưng thu lương thực, không cô phụ kỳ vọng của tỷ tỷ!" Chân Văn Quân đã không còn lạ lẫm đối với kiểu nói chuyện thay đổi thất thường của nàng nữa rồi. Vả lại nàng ở bên ngoài xa xôi ngàn dặm tựa hồ đối với tất cả mọi chuyện phát sinh ở Hợp Thương đều rõ như lòng bàn tay. Linh Bích trái lại không có thời gian để báo cáo, phỏng chừng là ở Hợp Thương này Vệ gia cũng có cơ sở ngầm. Nghĩ đến đây trong lòng Chân Văn Quân bỗng nhiên rối loạn, vừa nãy ở thị tập nàng bởi vì tin tưởng rằng đã thoát khỏi tầm mắt của Linh Bích mà táo bạo đi truyền tin tức ra ngoài, trong thị tập có nhiều tai mắt hỗn tạp, cũng không biết là có người nào đang lén theo dõi nàng hay không. Nếu phiến gỗ kia bị tóm được, cho dù xem không hiểu tự nghiệm ẩn giấu trong thơ cổ, nhưng tội danh vụng trộm truyền tin tức đi là không thể thay đổi được nữa. Hơn nữa nếu như Vệ Đình Húc phái người dựa theo địa chỉ trên thư tìm được người của Tạ gia thì thật là phải làm thế nào đây? Chân Văn Quân càng nghĩ càng hoảng, chỉ có thể thầm cầu cho người của Vệ Đình Húc không có phát hiện.
"Chuyện Trưởng Công chúa hiện tại đang ở Nam Nhai không được nói ra với bất kỳ kẻ nào, việc này cơ mật, những người biết được trong lòng ta đều nắm rõ, một khi có người để lộ ra tin tức ta sẽ lập tức biết được là ai." Vệ Đình Húc nói ra lời này có chút cổ quái, giống như phủ đầu mỉa mai Chân Văn Quân. Chân Văn Quân chỉ có thể kiên trì nói:
"Muội muội nhất định sẽ nghiêm ngặt giữ kín bí mật!"
"Tốt, ngươi đứng lên đi."
Chân Văn Quân đứng lên hỏi: "Lần này Trưởng Công chúa đích thân đến trưng thu lương thực, nhưng theo ta được biết thì gia chủ Vương gia kia vốn dự tính đem năm vạn xe lương thực tiến cống cho Hoàng thượng, như vậy. . . . . ."
Vệ Đình Húc nhỏ giọng hừ một tiếng, hoàn toàn tỏ ra xem thường nói: "Chính là bởi vì hắn không biết phân biệt, Trưởng Công chúa mới phải hao phí thời gian lặn lội đường xa đến Nam Nhai. Việc này ngươi không cần lo lắng, chúng ta tự có biện pháp khiến cho hắn ngoan ngoãn phun ra số lương thực này."
Chân Văn Quân cũng không truy vấn, chỉ nói: "Cũng đúng, Trưởng Công chúa cùng tỷ tỷ liên thủ cũng không sợ lão nhân kia không đi vào khuôn khổ."
"Thế nhưng cần phải ở lại Nam Nhai thêm một thời gian nữa, Nam Nhai nơi này thời tiết ấm áp, ngược lại thích hợp cho người sợ lạnh như ta tĩnh dưỡng." Vệ Đình Húc nhìn chén trà nóng trong tay, dường như có chút hàm ý nói, "Chỉ hi vọng đừng xảy ra chuyện gì phiền phức là được."
Chân Văn Quân hề hề cười: "Tỷ tỷ thần cơ diệu toán có thể xảy ra chuyện gì được chứ, cho dù có người không biết lượng sức, muội muội cũng sẽ tuyệt đối không để cho hắn làm bẩn mắt tỷ tỷ."
Vệ Đình Húc "Ân" một tiếng: "Muội muội thật sự là đối với ta tiêu tốn tâm tư."
Chân Văn Quân: "Đây là chuyện muội muội phải làm."
Khoảng thời gian nhàn nhã uống trà hóng gió tản bộ dạo chơi khắp Vọng Kinh Nhai đã một đi không trở lại, Vệ Đình Húc vừa đến Chân Văn Quân lại bắt đầu phập phồng lo lắng, mỗi ngày tính toán này nọ.
Chuyện của Tử Quân tựa hồ là phụ thân của A Liêu ra tay cứu giúp, quá trình cụ thể thì Chân Văn Quân không được biết. Có điều lần này A Liêu ngược lại không có tới Nam Nhai, không biết có phải là còn đang dây dưa cùng A Ức cô nương kia không, nhưng mà cũng tốt, ít nhất thì hai lỗ tai có thể được thanh tịnh, có thể chuyên tâm mưu tính.
Vì thế Vệ Đình Húc và Tiểu Hoa cùng Chân Văn Quân Linh Bích đều ở bên trong tiểu viện, Trưởng Công chúa không biết ở tại địa phương nào, chắc chắn sẽ không phải là ở chỗ Vương gia, Chân Văn Quân vẫn chưa gặp được vị đại nhân vật trong truyền thuyết này. Tiểu Hoa thỉnh thoảng lại đi ra ngoài một chuyến, khi trở về có vẻ mỏi mệt không chịu nổi, trên mặt trên cổ đều có thêm vài dấu vết đo đao cắt, tựa hồ là đi trị liệu. Xem ra Trọng Kế cùng Tư công còn chưa bị giết, chẳng qua là không có đi theo Vệ Đình Húc, sự đề phòng của Vệ Đình Húc đối với bọn họ vẫn chưa giảm đi.
Ngày thứ ba, sáng sớm Chân Văn Quân còn đang ngủ đã bị Linh Bích đánh thức, nàng mơ màng mở mắt ra thấy được vẻ mặt nghiêm trọng của Linh Bích, lập tức bật dậy:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hành tung của Trưởng Công chúa bị bại lộ, có người đã mật báo với Tạ gia." Bàn tay của Linh Bích hạ xuống đặt ở giữa hông tựa hồ muốn rút đao, Chân Văn Quân làm sao ngờ được chỉ mới ba ngày mà Tạ gia lại có thể nhận được tin tức rồi, thậm chí đã có hành động kinh động đến Vệ Đình Húc. Linh Bích là tới giết nàng sao?
Không. Nếu như muốn giết thì cần gì phải đánh thức nàng, nhân lúc nàng đang ngủ trực tiếp một đao chém chết chẳng phải tốt hơn sao?
Chân Văn Quân đem bàn tay đã luồn vào bên dưới gối đầu muốn lấy kim thiền đao rụt trở về, Linh Bích siết chặt nắm đấm, hít một tiếng nói: "Quả thật là âm hồn bất tán khiến người khó lòng phòng bị! Nữ lang bảo ngươi hiện tại đi gặp nàng."
"Được, ta rửa mặt xong lập tức sẽ đi!"
"Không cần." Linh Bích lại ngăn cản nàng, "Nữ lang nói hiện tại liền mang ngươi đến đó. Ngươi mặc xong y phục rồi đi theo ta ngay."
Mặc y phục vào, Chân Văn Quân đi theo Linh Bích ra khỏi tiểu viện ngồi vào bên trong một chiếc xe ngựa xa lạ. Xa phu đánh xe đội một chiếc mũ rơm rộng vành, thời điểm quay đầu lại nhìn Chân Văn Quân ánh mắt âm lãnh có thâm ý khác mà đánh giá nàng. Chân Văn Quân thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên ngồi vào trong xe.
Linh Bích: "Đi."
Xa phu vội vàng đánh xe ngựa ra khỏi cửa thành Phượng Khê, đi trên quan đạo không tới thời gian một nén nhang liền rẽ vào bên trong rừng cây rậm rạp. Cỏ dại mọc cao đến gần nửa thân người, Chân Văn Quân cẩn thận lắng nghe, vó ngựa đạp trên mặt đất bùn không hề phát ra âm thanh gì, tựa hồ đã được quấn vải bông để tiêu trừ âm thanh.
Chui vào chỗ sâu nhất bên trong cánh rừng, bốn phía tất cả đều là những cây dong mọc thành rừng rậm rạp, tựa như một bức tường thành của thiên nhiên.
Linh Bích bảo Chân Văn Quân xuống xe, đẩy ra cỏ dại hai bên, bất ngờ xuất hiện vài ám vệ toàn thân dán đầy lá cây. Mấy gã ám vệ này hòa làm một thể với rừng cây, nếu không phải nhìn thấy Linh Bích bọn họ cũng sẽ không động đậy một chút nào, Chân Văn Quân liếc nhìn thoáng qua căn bản sẽ không thể phát hiện ra bọn họ.
Nhóm ám vệ vươn tay giúp đỡ một phen, đem một đám cỏ dại chắn lối vạch ra, giống như bỗng dưng mở ra một cái động giữa rừng. Nhóm ám vệ đứng ở hai bên cửa, ý bảo các nàng đi vào.
Hang động thâm sâu ngược sáng, bên trong cái gì cũng nhìn không thấy. Linh Bích đi tuốt ở đằng trước, lúc Chân Văn Quân đi theo vào thì xa phu kia cũng tiến vào, đi ở phía cuối cùng. Hang động chật hẹp một đường đi xuống chỉ rộng đủ cho một người, Linh Bích ở phía trước xa phu ở phía sau, Chân Văn Quân chỉ có thể đi về phía trước không thể quay đầu lại.
Rất nhanh trong động liền xuất hiện ánh lửa, Linh Bích tháo cây đuốc ở trên vách động xuống chiếu sáng cho con đường phía trước, đi được một dặm thì vào tới một mật thất ẩm lạnh, nàng nhìn thấy Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc không có ngồi ở trên xe lăn mà đang an tọa trên một chiếc ghế gỗ cao, lưng ghế nối liền với hai hàng giá gỗ, trên giá gỗ treo đầy các loại hình cụ, một hỏa lò đang cháy hừng hực là nguồn nhiệt duy nhất cho nơi này. Lúc nàng cùng Linh Bích đi vào Vệ Đình Húc không hề quay đầu lại, Tiểu Hoa đứng ở bên cạnh nàng ấy cùng hai gã tráng hán mắt to đầu nhỏ đồng thời nhìn lại đây. Hai gã tráng hán kia với hai cánh tay trần, từng tay cầm roi da thân đầy gai nhọn cùng thiết lạc* đỏ hồng, trên thân thể như khối đá tảng của bọn họ toàn bộ đều là mồ hôi nóng, ở chính giữa bọn họ có một hình giá chữ thập dựng thẳng, một nam nhân bị trói ở trên hình giá tứ chi mở ra thành tư thế không chút phòng bị, da tróc thịt bong đã thấy không rõ mặt. Nam nhân kia cúi gục đầu không hề động đậy, không biết là chết hay sống.
(*) Thiết lạc (铁烙): mảnh sắt nung dùng để đốt cháy da thịt người"Tiếp tục." Vệ Đình Húc ra lệnh.
Thiết lạc không chút lưu tình mà ấn vào miệng vết thương ở trên bụng nam nhân kia, nam nhân mới vừa rồi còn giống như một cái xác chết đột nhiên bừng tỉnh, kêu gào thảm thiết tê tâm liệt phế. Âm thanh "xèo xèo" cùng với mùi khét quỷ dị chui vào trong mũi Chân Văn Quân, nam nhân kia kêu lên liên tục vài tiếng sau đó thì không còn khí lực để lên tiếng nữa, gần như mang theo tiếng nức nở một lần nữa cúi gục đầu, tựa hồ lại muốn bất tỉnh. Sợi roi lập tức hung hăng vung lên, mỗi lần sợi roi quất vào trên người đều sẽ rút lấy máu thịt của hắn, bắn tung tóe vào trên vách động đã sớm biến thành một mảnh màu đỏ.
Chân Văn Quân mí mắt nhấp nháy loạn xạ, không biết người kia là ai.
Vệ Đình Húc giúp nàng giải đáp: "Hắn là người của Tạ gia."
Người của Tạ gia? Chẳng lẽ là Yến Nghiệp? Người nọ tóc tai rối bù che phủ gương mặt căn bản thấy không rõ ngũ quan. Chân Văn Quân suy nghĩ như thế không quá hợp lý, lúc này mới mấy ngày, đừng nói là từ Động Xuân bắt Yến Nghiệp đưa về đây, cho dù là tin tức cũng chưa chắc có thể đến được trong tay Yến Nghiệp. Chỉ sợ tin tức ở nửa đường đã bị chặn lại, người này hẳn là tín sứ truyền tin. Vệ Đình Húc bắt một tín sứ về làm gì? Lúc ấy khi nàng truyền tin chỉ là tùy ý tìm đến một bưu dịch, chẳng lẽ toàn bộ tín sứ bên trong thành Phượng Khê đều là người của Tạ gia? Làm sao có thể.
"Lúc bọn họ chặn đón thư tín của bưu dịch ở trong Phượng Khê thành thì đã bị người của ta theo dõi, có tổng cộng hai người, người này liều mình bảo vệ tính mạng của đồng bọn, đồng bọn chạy thoát, tin tức thành công truyền đi ra ngoài, hiện giờ tin tức Trưởng Công chúa đang ở đây đã truyền khắp Phượng Khê. Các đại gia tộc đều muốn đến cầu kiến nàng, cả Nam Nhai quận thậm chí các quận lân cận cũng có rất nhiều người ồ ạt tiến vào Phượng Khê, muốn nương tựa vào nàng muốn giết chết nàng, tất cả đều đến đây."
Chân Văn Quân híp mắt lại, bỗng nhiên đưa tay từ trên giá gỗ phía sau Vệ Đình Húc lấy xuống một cây gậy thân đầy gai sắt, hung hăng quất một gậy vào lưng nam nhân kia. Toàn thân hắn run lên, đã không còn khí lực để kêu rên. Chân Văn Quân quất liên tục mấy gậy đều quất vào cùng một điểm, cho đến khi xương sườn của hắn bị đánh gãy Chân Văn Quân mới tỏ vẻ hả giận thở phì phò ném cây gậy vào mặt hắn. Người nọ bị đập trúng đầu ngửa ra phía sau, Chân Văn Quân nhân cơ hội đó nhìn thấy rõ mặt hắn —— đích thực không phải Yến Nghiệp.
"Đám này đúng là một lũ ruồi nhặng hôi thối âm hồn bất tán!" Chân Văn Quân tức giận mắng một trận, quay đầu lại hỏi Vệ Đình Húc, "Tỷ tỷ, hiện giờ phải làm thế nào, phải chăng là nên nhanh chóng bảo hộ Trưởng Công chúa rời khỏi Phượng Khê?"
Trên mặt Vệ Đình Húc không có bất kỳ cảm xúc nào, căn bản nhìn không ra nàng đang nghĩ cái gì.
"Việc này ngươi không cần quan tâm, tỷ tỷ đều đã có thượng sách. So với việc này ta càng lưu tâm hơn chính là ai đã đem việc này truyền ra ngoài. Huynh đệ Vương gia không có lá gan này, còn những người nào khác biết được hành tung của Trưởng Công chúa, trong lòng ta đều nắm rõ."
Chân Văn Quân vừa rồi dùng sức quất một trận làm cho cả người nàng đổ mồ hôi sắc mặt đỏ lên, bất luận lúc này nàng có chột dạ khẩn trương như thế nào vẫn có thể che đậy thật tốt.
"Là ai?" Chân Văn Quân thở hổn hển truy vấn.
Vệ Đình Húc không có trả lời nàng, cầm lấy một thanh trường côn mảnh nhỏ đâm vào ngực nam nhân kia.
"Người truyền tin là ai, đây là cơ hội cuối cùng trong đời này của ngươi."
Nam nhân kia kiên cường nhấc mí mắt lên nhìn về phía Vệ Đình Húc, cái miệng đầy máu chậm rãi kéo mở ra hai bên, hắn nở nụ cười, trên hàm răng trắng dính đầy máu.
"Phi! Dâm tà yêu nữ Đại Duật xấu xa. . . . . . Hôm nay ta chết ở trong tay ngươi không có gì để nói, ta ở dưới âm phủ chờ ngươi! Ha ha ha, ha ha ha. . . . . ."
Bàn tay nắm mộc côn siết chặt, mộc côn vừa dài vừa cứng, phần đầu lại sắc bén. Mộc côn từng tấc từng tấc đâm vào trong ngực hắn, vô cùng chuẩn xác mà lách qua khung xương phá vỡ da thịt tiến vào bên trong trái tim. Vẻ mặt cười to của nam nhân kia không hề tiêu giảm, mãi cho đến lúc chết vẫn không thay đổi, điên cuồng mà dữ tợn.
Hai gã tráng hán tháo gỡ thi thể xuống nâng đi, Chân Văn Quân trong lòng chấn động không thôi, cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất hắn đến chết cũng không vạch trần thân phận của nàng.
"Văn Quân." Vệ Đình Húc gọi nàng, Chân Văn Quân đi đến bên cạnh nàng, nhưng nàng lại nhìn hình giá dính máu trống rỗng kia nói, "Ngươi đi đến bên kia."
Chân Văn Quân giật mình, đón lấy ánh mắt của Tiểu Hoa cùng Linh Bích, ngoan ngoãn đi qua đó đứng.
Vệ Đình Húc: "Trói nàng lên đó."
Linh Bích nghi hoặc nói: "Nữ lang. . . . . ."
Tiểu Hoa cũng có chút chần chừ.
"Trói lên." Vệ Đình Húc lặp lại.
Linh Bích và Tiểu Hoa đành phải làm theo, túm lấy Chân Văn Quân đem tứ chi nàng mở ra trói chặt lên đó.
"Tỷ tỷ!" Chân Văn Quân lộ ra nét cười cứng ngắc, "Đừng đùa kiểu này chứ. . . . . . Tỷ tỷ! Ta làm sai cái gì!"
Vệ Đình Húc nâng tay, đem phiến gỗ vứt trên mặt đất, trên phiến gỗ kia có buộc một thẻ bài, trên đó viết hai chữ "Động Xuân". Đối diện tình cảnh này Chân Văn Quân trước mắt đều biến thành màu đen, đây đúng là "ám hiệu" mà ba ngày trước nàng tự tay viết.
"Ngươi biết đây là cái gì chứ?"
Chân Văn Quân không biết sắc mặt của mình giờ khắc này liệu có phải là trắng bệch lộ ra sơ hở hay không, nàng phủ nhận nói: "Đây là cái gì? Ta, ta không biết a!"
"Không biết? Ngươi nhìn kỹ lại xem, chẳng lẽ không quen thuộc sao?"
Tiểu Hoa đem phiến gỗ đưa đến trước mắt nàng, Chân Văn Quân yên lặng nhìn qua một lần, vạn phần khó hiểu, vừa sốt ruột lại vừa giận dữ nói: "Tỷ tỷ, ta làm sao lại quen thuộc thứ này! Ta quả thực chưa từng thấy a!"
A mẫu từng nói với nàng, người nếu như bị vạch trần âm mưu chỉ biết chột dạ, nhưng khi bị oan uổng thì phần nhiều chính là phẫn nộ. Nàng tuyệt đối không thể chột dạ, giờ khắc này chột dạ chính là không đánh đã khai.
"Nếu như không biết, ta sẽ giúp ngươi nhớ lại." Vệ Đình Húc vẫn đang cầm mộc côn đã đâm thủng trái tim nam nhân kia, khi vừa đâm vào trên vạt áo nàng nàng liền cả kinh run lên.
"Linh Bích, Tiểu Hoa, các ngươi đều đi ra ngoài, ta có vài lời muốn một mình hỏi Văn Quân."
Linh Bích còn muốn nói gì đó, lại bị Tiểu Hoa kéo đi.
Kim thiền đao kẹp giữa những kẽ ngón tay, dùng sức với tới vòng dây thừng thô ráp trên cổ tay, âm thầm cắt đứt.
Đợi cho Linh Bích và Tiểu Hoa vừa đi, mộc côn trong tay Vệ Đình Húc từ trên vạt áo dời xuống, chọc vào bên trong đai lưng của Chân Văn Quân, móc ra ngoài một phát, đai lưng buông lỏng, làm cho ngoại bào bị mở ra, lụp xụp đổ xuống treo ở trên lớp y phục.
Mộc côn màu đen từ giữa lớp y phục lỏng lẻo từ từ tiến vào bên trong, dây dưa dọc theo tâm y đi xuống, đâm ở trước ngực nàng, chậm rãi vẽ thành vòng tròn.
"Tỷ tỷ. . . . . ." Chân Văn Quân cảm thấy cổ họng siết chặt, hai mắt chớp cũng không dám chớp, sợ rằng chỉ khẽ chớp mắt một cái thì đầu côn sẽ xuyên thủng thân thể nàng, đâm vào tim nàng.
Vệ Đình Húc rất hài lòng với biểu tình của nàng, mộc côn bỗng nhiên rút ra, dùng sức quất ba phát vào bên mông nàng.
Chân Văn Quân bị quất đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, trong lúc đau đớn lại hết sức nghi hoặc. Vệ Đình Húc tựa hồ không dùng toàn lực, chỉ là quất vài phát mang tính tượng trưng.
Đây là có ý gì. . . . . ."Vẫn nghĩ không ra sao hả?" Trên khóe miệng của Vệ Đình Húc có một tia cười không che giấu được, mộc côn quơ quơ giữa không trung, lại quất hai phát vào bên mông còn lại của nàng, "《 Bạch mã thiên 》của Tào Tử Kiến, ngươi không biết sao?"
"Bạch, Bạch mã thiên?" Chân Văn Quân trưng ra vẻ mặt khó tin, "Tỷ tỷ nói chính là bài thơ này?"
"Tất nhiên không phải." Vệ Đình Húc nghiêng người tới trước, "Nếu ngay cả tự nghiệm cất giấu bên trong bài thơ này mà cũng nhìn không ra, vậy thì muội muội thật sự khiến ta thất vọng rồi."
"Tự nghiệm?"
"Đây chính là mật thư tiết lộ hành tung của Trưởng Công chúa." Vệ Đình Húc nói, "Thủ pháp trao đổi tình báo giữa đám thích khách mật thám này ngươi nếu không hiểu rõ, thì cho dù có manh mối quan trọng lướt qua trước mắt ngươi ngươi cũng không phát hiện ra, mấy gậy vừa rồi có đánh oan ngươi không?"
Chân Văn Quân tức giận đến mức hai lỗ mũi xì khói, cúi đầu oán hận nói: "Đúng vậy, tỷ tỷ đánh rất đúng."
Vệ Đình Húc cười rộ lên, đôi mắt xinh đẹp cong thành hai vầng trăng khuyết: "Còn chuyện trước khi đi thu lương ta đã nói phải phạt ngươi, hôm nay liền thanh toán toàn bộ đi."