Đôi mắt to tròn đáng thương của Chân Văn Quân chớp chớp, bức thiết khao khát được Vệ Đình Húc ân sủng, ai ngờ ân sủng không có, bức màn che còn bị Vệ Đình Húc không chút lưu tình mà kéo lên.
Chân Văn Quân đang ôm chăn: ". . . . . ."
Vệ Đình Húc buông màn che xuống, im lặng một lát lại kéo ra, nhìn thấy bên trong vẫn là cảnh tượng giống như vậy, Chân Văn Quân cũng không có biến mất, vẫn là đang trần trụi nằm ở đó, hoàn toàn không phải nàng hoa mắt.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Vệ Đình Húc hỏi nàng.
Chân Văn Quân lăn một vòng xoay người đứng lên, hưng phấn muốn nói nhưng trước tiên vẫn phải đem chăn quấn chặt một vòng quanh người, giống như một hán tử hồ tộc đang lập tức muốn đi đánh vật.
"Tỷ tỷ, chuyện này thực phấn khích! Ngươi đừng kéo màn hãy nghe ta nói a!"
Còn chưa có được sự đồng ý của Vệ Đình Húc, Chân Văn Quân đã bất chấp mà bắt đầu nhanh chóng nói tiếp. Thực ra những gì nàng nói cơ bản đều là lời nói thật, bất quá chỉ giản lược nhè nhẹ và thay đổi một chút trình tự phát sinh các sự kiện, còn nhân tiện tố cáo gã hộ vệ hắc ám kia vẫn luôn giám sát chính mình không tha.
"Ta vốn định đến giúp tỷ tỷ thu xếp phòng ngủ, lại bị gã hộ vệ mặt đen kia đuổi đi ra ngoài. Từ lúc ta bắt đầu đến bên cạnh tỷ tỷ hắn vẫn luôn hoài nghi ta, bất luận ta làm cái gì hắn cũng rất nghiêm ngặt gia tăng canh chừng. Nhưng mà chuyện này không quan trọng, bởi vì lòng trung thành của ta đối với tỷ tỷ đã trải qua thử thách. Ta ủy khuất cũng không sao ta đều nuốt xuống được, nhưng hắn lại thả lỏng cho thích khách tự do ra vào phòng ngủ của tỷ tỷ, chuyện này bảo ta làm sao có thể nhịn được! Ta thấy hắn cường tráng vạm vỡ còn tưởng hắn rất lợi hại, rất cảnh giác mà bảo hộ an nguy của tỷ tỷ, kết quả là một người lớn như vậy bị mang vào trong phòng của tỷ tỷ mà hắn lại không có nửa phần phát hiện! Thật sự là một cái gối thêu hoa trông rất khá nhưng lại không dùng được! Còn tưởng hắn là tận trung làm việc, hóa ra chính là nhìn ta không vừa mắt mà thôi!
"Chuyện này cũng thật đúng lúc. Ta đang muốn đi tìm Linh Bích cùng nhau tắm rửa, nhưng bể tắm kia ở bên ngoài hậu viện, nếu ta muốn đi thì phải đi hơi lâu, để giảm bớt phiền phức ta mới đi đến hành lang còn chưa được quét tước ở gian nhà sau, vừa lúc nhìn thấy kẻ gian kia lén lút đi vào phòng của tỷ tỷ. Thiết kế của viện tử này thật sự quá nguy hiểm, ta lén đi theo người nọ mới phát hiện thì ra sân vườn lại có thể giấu người! May mà phát hiện ra sớm, bằng không đến đêm tỷ tỷ trở về, nếu lại có thích khách lẻn vào, tỷ tỷ chẳng phải là sẽ bị đe dọa đến tính mạng sao?"
"Thì ra là thế." Vệ Đình Húc chống đầu nghe Chân Văn Quân nói một tràng, trên khuôn mặt thoáng có vẻ kinh ngạc, sau khi suy nghĩ vòng vo đúng một vòng, mi phong khẽ nhếch lên, tựa hồ đã lôi ra được đầu đề câu chuyện nho nhỏ đích thực khởi đầu cho cái "vòng" đó, "Vậy thật sự là cũng nhờ muội muội nhanh trí mới không khiến cho Trưởng Công chúa hiểu lầm, nếu không thì quả thật là trăm miệng khó giải. Có điều lúc kéo màn ra đột nhiên trông thấy bộ dáng này, ta còn tưởng muội muội là muốn. . . . . ."
Chân Văn Quân trên mặt nóng lên, quấn chăn đi xuống giường, vừa mặc y phục vào vừa nói: "Ta là bị ép buộc không có biện pháp, nếu như chỉ có một mình tỷ tỷ thì tốt rồi, nhưng lại gặp phải tình huống xấu là Trưởng Công chúa và tỷ tỷ cùng nhau đến đây. Không muốn để cho Trưởng Công chúa nhìn thấy Tạ thị A Hâm xuất hiện ở trên giường của tỷ tỷ, nhưng ta lại quá đần, nhất thời nghĩ không ra biện pháp khác, trong lúc sốt ruột đã nảy ra chủ ý như vậy. Ta nghĩ Trưởng Công chúa nhìn thấy nhất định sẽ không tiện hỏi nhiều, nói không chừng còn có thể thức thời mà rời đi, như vậy sẽ giúp cho chúng ta có nhiều thời gian hơn đem A Hâm đi xử lý."
Vệ Đình Húc gật gật đầu: "Bất quá ta có điều thắc mắc, cần muội muội giải đáp."
"Ân?" Chân Văn Quân đã đem y sam trách khố mặc vào, vừa buộc đai lưng vừa nhìn Vệ Đình Húc, chờ đợi nàng nêu câu hỏi.
"Muội muội là làm thế nào biết được giữa Trưởng Công chúa và A Hâm tình cảm không tầm thường?"
"Tỷ tỷ không biết sao?" Chân Văn Quân tỏ vẻ ngây ngô nói, "Lúc trước ta ở thị tập từng gặp Tạ thị A Hâm, nàng không phải đã cứu Trọng Kế sao? Lúc ấy nhìn thấy trên túi gấm đeo bên hông nàng có thêu hình hoa hải đường tinh xảo đáng yêu, sau đó khi tỷ tỷ mang ta đi yết kiến Trưởng Công chúa, ta nhìn thấy Trưởng Công chúa cũng có một cái giống hệt như vậy, hơn nữa cách thức buộc tóc của hai người họ cũng cực kỳ tương tự. Lúc ấy còn có chút suy nghĩ, hôm nay nhìn thấy một màn này mới giật mình tỉnh ngộ thì ra quan hệ giữa Trưởng Công chúa và Tạ thị A Hâm cũng không hề tầm thường." Nói xong vô cùng lo lắng mà cầm tay Vệ Đình Húc nói, "Tỷ tỷ, Tạ thị A Hâm sở dĩ xuất hiện ở trong này hiển nhiên là vì ly gián tỷ tỷ cùng Trưởng Công chúa, Tạ Phù Thần vậy mà ngay cả thân sinh nữ nhi của chính mình cũng không buông tha sao? Thật sự không bằng cầm thú! Nếu không phải ta đúng lúc vạch trần việc này, Trưởng Công chúa thật sự nhìn thấy A Hâm ở trên giường, vậy thì thật chẳng biết phải làm sao."
Vệ Đình Húc vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm Chân Văn Quân lên: "Nhưng mà ta có muội muội bảo hộ, chuyện phiền toái sẽ không tìm tới ta."
Chân Văn Quân ngượng ngùng cười, kêu một tiếng "Tỷ tỷ" rồi bổ nhào vào trong lòng Vệ Đình Húc được nửa đường thì đột nhiên dừng lại, nói: "Tỷ tỷ! Còn có một chuyện!" Nàng đem Tạ thị A Hâm đang hôn mê bất tỉnh ở dưới giường kéo ra, hỏi, "Tạ thị A Hâm này chúng ta phải xử trí như thế nào?"
Vệ Đình Húc nói giống như trêu đùa: "Ngươi dám đem người trong lòng của Trưởng Công chúa đánh ngất, còn nhét ở dưới giường."
"Ta đây không phải là không có biện pháp sao! Ta cũng không muốn! Bất quá ta xuống tay cũng không quá nặng, A Hâm lại là một cao thủ, không đến mức hôn mê lâu như vậy." Chân Văn Quân bế A Hâm trở lại trên giường, lay gọi vài tiếng, A Hâm mơ mơ màng màng rên rỉ, nhưng ánh mắt lại không thể mở ra, mồ hôi trên người ngược lại càng rịn ra nhiều hơn.
Vệ Đình Húc khẽ lay động cánh mũi, bảo Chân Văn Quân ôm nàng sang đây.
Vệ Đình Húc ngồi vào bên cạnh A Hâm, cúi đầu ở trên mũi miệng của nàng hít ngửi một hồi, cho ra kết luận: "Phù dung tán?"
"Hả?"
"Nàng bị người ta cho hít phù dung tán, tuy rằng không nhiều lắm nhưng chính là phù dung tán thượng đẳng, chỉ cần một lượng nhỏ là có thể phá hủy tâm trí của con người. Hình như còn bỏ thêm vài loại dược thạch khác để che đậy mùi hương đặc thù của phù dung tán, không cẩn thận chú ý thật đúng là không thể ngửi thấy được."
Phù dung tán là lợi khí giúp Chân Văn Quân phát tài, hai mươi vạn lượng bạc làm giàu phát tài chính là dùng phù dung tán đổi lấy từ trong tay A Liêu ngốc khuê nữ của gia đình địa chủ. Nàng biết Đại Duật có rất nhiều con cháu thế gia đều hút thứ này, nhưng sau khi hút xong đến tột cùng sẽ biến thành cái dạng gì, nàng chưa từng chính mắt nhìn thấy.
"Thì ra. . . . . . Hút phù dung tán sẽ trở thành như vậy. Tỷ tỷ, chẳng lẽ phù dung tán cũng có tác dụng giống như mị dược?"
Vệ Đình Húc lắc đầu: "Mị dược há có thể đánh đồng với phù dung tán. Phù dung tán có thể giúp sáng mắt trợ tinh, khu hàn giảm đau, nếu uống một lượng lớn thì có thể ở trong mùa đông khắc nghiệt một chút cũng không biết lạnh, cũng có người nói phù dung tán có thể làm cho da dẻ trắng sáng trơn mịn, khiến cho nó trở nên cực kỳ nhạy cảm, có thể trong lúc giao hợp hưởng thụ được sự khoái hoạt không thể tưởng tượng nổi."
"Cho nên A Liêu mới yêu thích như vậy?"
Nhắc đến A Liêu, thần sắc của Vệ Đình Húc thoáng trầm xuống: "Phù dung tán là bắt nguồn từ các thế gia quý tộc ở Nhữ Trữ truyền ra, trào lưu nhất thời. Sĩ phu ở khắp nơi tranh nhau bắt chước, mục đích chính là để trong lúc nhã tụ hoặc thanh đàm không bị xa lánh. Bọn họ ca tụng công hiệu của phù dung tán biến thứ mục nát thành thần kỳ, nhưng lại rất ít người sẵn sàng trực tiếp nói đến sự nguy hại của nó. Nó đối với thân thể gây ra tổn thương rất lớn, chỉ cần cho thêm một vài loại dược vật thúc tình như dâm dương hoắc hoặc xà sàng tử, thì có thể mạnh mẽ phá hủy ý thức con người hầu như không còn lại gì. A Hâm là một trong số ít những người ta từng gặp qua có hành vi giống như vậy, nghe nói nàng ở trên sa trường thân thể bị trúng sáu mũi tên nhưng vẫn có thể lấy thủ cấp của hồ tặc, nhưng hôm nay ngươi cũng thấy rồi đó, dũng mãnh như nàng căn bản cũng không kháng cự được độc tính của phù dung tán. Sau khi dược tính của phù dung tán qua đi thì sẽ có tác dụng phụ rất mạnh, choáng váng buồn nôn là chắc chắn phải có rồi, càng nghiêm trọng hơn là sẽ dẫn đến nôn mửa và mất đi ý thức, thậm chí bị mất mạng. Trước kia khi A Liêu và ta còn ở Bình Thương, có lần nàng bị thất tình, đêm đó hút liên tiếp ba ống phù dung tán. Nửa đêm canh ba nàng một mình một người chạy ra ngoài, suýt nữa ngã xuống hồ nước, vẫn là hộ vệ của nhà ta phát hiện ra dị trạng của nàng đi theo ra ngoài mới cứu được nàng một mạng. Sau khi cứu trở về thì nôn mửa cả ngày, khó khăn lắm mới tỉnh lại nhưng sau đó lại hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này."
"Trời ạ, thứ này cũng quá đáng sợ." Kỳ thật Chân Văn Quân một chút cũng không cảm thấy đáng sợ, nàng thực chất đã gặp qua bao nhiêu chuyện kỳ quái khủng khiếp, chỉ một chuyện nhỏ như A Liêu ngã xuống hồ hoàn toàn không chấn động được đến nàng. Nhưng mà Vệ Đình Húc nói ra vô cùng nghiêm trọng, nàng cũng không tiện giội nước lạnh, giả vờ làm vẻ mặt căm phẫn tột độ, để cho Vệ Đình Húc tiếp tục nói.
"Phụ thân và tỷ tỷ của ta cũng từng nói với ta, phù dung tán chính là kịch độc phá hủy tâm trí con người, tuyệt đối không thể đụng vào, một khi đã tiêm nhiễm thì rất khó dứt bỏ."
"Rất khó dứt bỏ. . . . . . Nói như vậy A Hâm về sau cũng khó mà thoát khỏi?"
"Kiếp nạn này, A Hâm chỉ có thể dựa vào nghị lực của chính mình mà vượt qua."
Đám người Thanh Lưu này hôm nay lại khiến cho Chân Văn Quân mở rộng tầm mắt, không ngờ để sử dụng kế ly gián, lại có chuyện sinh phụ hạ độc chính nữ nhi của mình đưa lên giường kẻ khác. . . . . . Có điều, Tạ Thái Hành không phải cũng là như vậy sao? Năm đó vì để cưỡng ép nàng lẻn vào bên người Vệ Đình Húc làm mật thám mà thủ đoạn hạ lưu gì cũng đều sử dụng qua. Nếu thật sự phải nói tiếp, Tạ Thái Hành cũng là sinh phụ của nàng. . . . . . Họ Tạ này quả nhiên là người một nhà a.
"Nhưng mà tỷ tỷ, dù sao cũng không thể để cho nàng ở lại chỗ này của chúng ta chứ." Chân Văn Quân nhìn A Hâm đang dần khôi phục ý thức, muốn mau chóng đem sự phiền toái này tống đi. Nhớ lại A Hâm từng thẳng thắn gọi Vệ Đình Húc là "yêu nữ", xem ra đối với Vệ Đình Húc là cực kỳ có địch ý, lúc này tỉnh táo lại phát hiện mình đang ở nơi nào, chỉ sợ sẽ phải náo loạn một phen.
Vệ Đình Húc đã nghĩ đến vấn đề này, đầu ngón tay điểm điểm trên môi, đột nhiên cười: "Không bằng liền tạo một nhân tình thuận thế đẩy thuyền đi."
Lý Duyên Ý từ trong viện của Vệ Đình Húc đi ra, lúc lên xe ngựa vẫn còn đang suy nghĩ tới tiểu cô nương mới vừa rồi nhìn thấy bên trong bức màn kia. Hình như đã gặp nàng ở đâu rồi? Người này tựa hồ đã đi theo bên cạnh Tử Trác được một đoạn thời gian, là trợ thủ đắc lực mới nhận của Tử Trác? Nàng gặp qua rất nhiều người, có chút mơ hồ lẫn lộn. Nếu đúng là mưu sĩ của Tử Trác, vậy thì tại sao lại có bộ dáng như vậy ở trong phòng của Tử Trác? Hay là Tử Trác. . . . . . Lý Duyên Ý nghĩ lại những người đi theo bên cạnh Vệ Đình Húc đều là tỳ nữ, hộ vệ chỉ là phụ trách cho sự an toàn, không có bất kỳ một nam tử nào cùng nàng thân cận. Lược qua bằng hữu và tri kỷ sâu xa tất cả cũng đều là nữ tử, lại càng không nói đến Trưởng Tôn Nhiên kia. Nhắc tới Trưởng Tôn Nhiên kia, suốt ngày chỉ biết đi theo sau các mỹ nương tử gây chuyện, gia chủ của Trưởng Tôn gia hẳn là cũng bị vị nữ nhi này làm cho nát tâm. Nghe nói nàng quanh năm còn hút phù dung tán? Tri kỷ của Vệ Đình Húc là người như vậy, chắc hẳn nàng mưa dầm thấm đất ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng.
Lý Duyên Ý ngồi ở bên trong xe ngựa, vì chuyện này mà nghĩ tới chuyện khác khiến nàng phiền toái đến đau đầu.
Hiện giờ nam tử Đại Duật ở bắc tuyến chiến đấu, hàng năm không gặp gỡ một nữ nhân nào, trong lúc tịch mịch khó nhịn giao hợp an ủi lẫn nhau là chuyện nhiều không kể xiết. Mà nữ tử quốc nội rất đông, ngoại trừ một ít vốn là đồng tính luyến, phần nhiều hơn là khuê phòng trống rỗng không chỗ phát tiết, đành phải tìm tới người cùng giới để giải quyết. Lý Duyên Ý cũng không phải là không tán thành nếp sống hiện tại ở quốc nội, đặt vào thời kỳ hòa bình thì cũng ổn thôi, nhưng hiện tại binh lính chiêu mộ không được, nếu như phong trào đồng tính trở nên đại thịnh, mười năm sau dân số Đại Duật sẽ giảm mạnh. Đến lúc đó hồ tộc binh hùng tướng mạnh, Đại Duật e rằng không đủ sức ngăn chặn.
Lý Duyên Ý hiểu được điểm ấy, nhưng mà một câu nói khác của Vệ Đình Húc vẫn cứ quanh quẩn ở trong lòng:
". . . . . . Trở thành đệ nhất nữ đế tự cổ chí kim, điều đầu tiên phải làm chính là mạnh mẽ nâng cao địa vị nữ tử, từ đó con đường cầm quyền của điện hạ mới có thể đi được danh chính ngôn thuận."Một bên là quốc sự, một bên là quyền thế. Lý Duyên Ý rơi vào trầm tư, đã tới trước biệt quán rồi cũng chưa phát hiện, vẫn là tướng sĩ của Hổ Bôn quân đến thông báo nàng mới triệt để hoàn hồn, xốc màn che lên nhìn thấy cuối cùng đã trở lại, nàng còn muốn đi tìm Cù huyện Huyện lệnh một chuyến, liền bảo tùy tùng lại khởi hành đi một vòng nữa.
Cù huyện Huyện lệnh sáng sớm chợt nghe nói Trưởng Công chúa đến Tuy Xuyên, nàng mới vừa ở Nam Nhai gây náo loạn gà bay chó sủa, hiện giờ nhanh như vậy đã chạy đến Tuy Xuyên. Tình hình ở Tuy Xuyên cực kỳ mẫn cảm, hắn chỉ là một Huyện lệnh nho nhỏ không muốn rước họa vào thân, khổ sở bất đắc dĩ không thể không gặp.
Lý Duyên Ý hỏi hắn ngày mai có việc gì cần làm hay không, Hồ Huyện lệnh sửng sốt, suy nghĩ ở trong lòng một lúc, chắp tay nói: "Hồi bẩm điện hạ, ngày mai hạ quan vốn là phải hạ điền thân canh. Hiện giờ không phải đã là tháng đầu xuân rồi sao, cái gọi là kế hoạch cả năm được quyết định ở vụ xuân, Cù huyện sức lao động yếu ớt tráng đinh thiếu thốn, hạ quan mặc dù đã là một lão đầu nhiều tuổi, nhưng cũng lo lắng cho vấn đề lương khẩu của mấy ngàn hộ dân trong huyện, hạ quan. . . . . ."
Lý Duyên Ý bực dọc vung tay lên, thật sự không muốn nghe thêm chút nào loại miệng lưỡi nhà quan tỏ ra đường hoàng này của hắn: "Ngươi đi cày bừa vụ xuân? Ngươi có thể cuốc được mấy mẩu đất? Cày bừa vụ xuân chuyện này liền miễn, ngày mai ngươi còn có việc trọng yếu hơn cần giúp ta xử lý."
"Xin tuân mệnh Trưởng Công chúa!"
"Giờ mão ngày mai đến biệt quán gặp ta, mang thêm vài thanh niên khỏe mạnh trong huyện nha có thể khiêng vác vật nặng, theo ta đi một vòng trong Cù huyện."
"Đi, đi một vòng? Điện hạ đây là muốn làm cái gì?"
"Ngày mai ngươi sẽ biết."
Khi Lý Duyên Ý từ huyện nha đi ra thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen, hôm nay thức dậy quá sớm, trên đường quay về biệt viện mệt mỏi xâm chiếm, chống đỡ không được mà ngủ gật.
Sau khi đến nơi, vượt qua thềm đá của biệt quán xa hoa, xuyên qua tiểu đình viện thanh u, hàng cây thấp ở hai bên đều được cắt tỉa tu bổ cực kỳ tinh xảo, thân cao gần bằng Lý Duyên Ý, giấu không được người, nhưng lại thập phần thướt tha khả ái. Tiểu mầm màu xanh nhạt đang dần mọc dài ở đầu cành, bên dưới dãy đèn lồng là một mảnh cảnh đẹp đầu xuân. Lý Duyên Ý mắt nhìn về phía trước hoàn toàn không hề để ý đến những chi tiết tinh xảo đó, đạp trên con đường lát ván gỗ trực tiếp đi hướng vào trong sảnh.
"Điện hạ, có người đưa tới một vị cô nương bị thương." Lý Duyên Ý mang theo hàn khí ban đêm mới vừa bước vào trong sảnh, Lâm Quyền đã tiến lên bẩm báo. Lý Duyên Ý rất nhạy bén từ trong biểu tình có chút khó tả của Lâm Quyền nhận ra được điều gì đó, dừng ở khuôn mặt của hắn, hỏi:
"Ai được đưa tới? Người đưa tới là ai?"
"Người đưa tới là ai thì không biết, Từ ông khi đang ở hậu viện múc nước thì thấy A Hâm cô nương tựa vào bên thành giếng, lúc ấy đã không có người nào ở bên cạnh."
"A Hâm?" Nghe thấy tên của A Hâm, động tác cởi áo choàng của Lý Duyên Ý chợt ngừng lại một chút, sau đó lập tức cầm y phục ném qua một bên, nhanh chóng đi vào buồng trong.
Lâm Quyền cũng đi theo, Trung lang tướng Lưu Phụng cùng vài vị Hổ Bôn quân đi ở hai bên mở đường cho nàng. Biệt quán chính là nơi nghỉ ngơi của Trưởng Công chúa, những kẻ không phận sự đã sớm bị đuổi đi, không ngờ lại có người có thể đem một người sống sờ sờ ra đó vô thanh vô tức mà tiến vào nơi này. Lưu Phụng gọi tất cả thuộc hạ đến phê bình một trận, bảo bọn họ phải cẩn thận hơn. Nếu Trưởng Công chúa có chuyện gì, đầu của mọi người đều phải rơi xuống đất.
"A Hâm ở đâu! Nàng bị thương ở chỗ nào?"
Lý Duyên Ý hỏi ra câu này thế mà lại không nhận được câu trả lời, có chút kỳ quái quay đầu lại nhìn Lâm Quyền. Nàng phát hiện bất kể là Lâm Quyền hay là đám người Lưu Phụng đều có dáng vẻ rất quái lạ, có vẻ xấu hổ muốn nói lại thôi.
"Rốt cuộc là làm sao! Cứ nói không cần ngại!" Cả ngày có quá nhiều chuyện lớn nhỏ truy ở sau mông nàng, nàng thật sự không còn tinh lực nào để suy đoán nữa.
Lưu Phụng đứng thẳng người, cũng không có ý định mở miệng, Lâm Quyền không có biện pháp, đành phải nói: "Khụ, A Hâm cô nương tựa hồ đã hút phù dung tán, đang. . . . . . đang táo khí công tâm, cần cấp bách giải quyết."
"Phù dung tán?" Việc này thật sự vượt ngoài dự kiến của Lý Duyên Ý, A Hâm bình sinh thống hận nhất chính là thứ phù dung tán hại người này, làm sao có thể hút?
"Chuyện này là ai làm, ai làm A Hâm biến thành như vậy. . . . . ." Lý Duyên Ý cả giận nói, "Điều tra cho ta!"
Đám người Lưu Phụng quỳ xuống đất, đồng thanh kêu lên: "Dạ!"
. . . . . .
Nhữ Trữ, Thái Cực điện.
Lý Cử căn bản là ngồi không yên, ở phía trước long ỷ đi qua đi lại. Thấy Phùng Khôn cuối cùng cũng đến đây, chỉ vào hắn không biết nói cái gì mới tốt.
"Ngươi, ngươi sao có thể làm như vậy!"
Phùng Khôn vừa mới quỳ xuống, Lý Cử liền chỉ vào trán hắn giận dữ nói: "Ta đã nói rồi, Tạ thị A Hâm chính là nữ nhi của Tạ Trung thừa, ngươi vì sao còn muốn hạ độc bằng phù dung tán? Hiện giờ Lý Duyên Ý đang khắp nơi điều tra ngọn nguồn chuyện này, Tạ Trung thừa ở Mạnh Lương còn chưa biết, nhưng giấy không thể gói được lửa, trinh thám của Tạ gia rất nhanh sẽ đem chuyện A Hâm báo cho hắn biết! Đến lúc đó ly gián không xong lại rối loạn trận tuyến của chính mình, ngươi sao có thể hồ đồ như thế!"
Đối mặt với sự chất vấn của Hoàng thượng, Phùng Khôn mặt không đổi sắc nói: "Bên dưới cơ nghiệp thiên thu đều là thi hài ở khắp nơi, bao nhiêu lương môn tuyệt hậu bao nhiêu gia tộc tan vỡ, mục đích đều là vì bảo trụ giang sơn Đại Duật không để cho kẻ gian chiếm đoạt. 'Người thông hiểu sách lược thống trị, tất sẽ hiểu biết cao xa cũng nhìn rõ mọi chuyện, nhìn không rõ chỉ một chi tiết nhỏ, sẽ không thể phát hiện được ẩn ý; người có khả năng cai trị quốc gia, phải cương quyết quả đoán cũng phải vững vàng chính trực, không vững vàng chính trực, sẽ không thể uốn nắn gian tà.' Tạ Trung thừa sẽ không thể không hiểu rõ đạo lý trong đó. Chỉ là một nữ nhi thì có gì đáng kể."
"Nhưng mà Tạ Trung thừa. . . . . ."
Phùng Khôn cắt lời hắn: "Ly gián chính là ly tâm, Lý Duyên Ý cùng Vệ Đình Húc kết giao từ nhỏ, bản thân đều là nhân tài cái thế, muốn ly gián hai người bọn họ cần phải có thủ đoạn đặc biệt, mà kế sách hôm nay của cựu thần chính là thượng sách để đối phó với người như thế. Cựu thần hôm nay gieo xuống một hạt mầm tà bệnh ở trong lòng các nàng, một ngày nào đó sẽ kết thành ác quả, đây cũng là lưỡi búa chia rẽ tâm ý bọn họ."