Diệp ảnh đế tâm trạng siêu tốt ban ơn mưa móc, tưới đầm đìa nước cho mấy chậu cây ngoài ban công, rồi lại mở kịch bản, chăm chú đọc suốt mấy tiếng.
Diệp Lan có một thói quen vừa tốt vừa xấu, khi bắt đầu tập trung đọc kịch bản sẽ bật chế độ máy bay trên điện thoại.
…
Trong một quán trà kín đáo, Giang Trì nhíu mày, “Công ty sẽ hạ tỉ lệ xuống hai mươi phần trăm?”
Hiếm thấy được một lần người đại diện của Giang Trì được việc, anh ta rất nghiêm túc, hạ giọng nói: “Trước đây chưa từng nhắc tới, sáng nay đột nhiên lại liên hệ với tôi, thuyết phục là gia hạn hợp đồng sẽ thay đổi điều khoản, nhưng tôi cứ cảm thấy…”
Giang Trì cau mày, “Có thêm điều khoản phụ gì à?”
Người đại diện nuốt nước miếng, “Không có… Cho nên tôi mới thấy không đúng, đi thăm dò thử mới biết… Công ty đang lên kế hoạch dùng cậu để làm một cuộc vận động lớn, hnay toàn bộ Phòng kế hoạch đều có mặt, gióng trống khua chiêng, nghe nói đã bắt đầu liên hệ với giới truyền thông rồi.”
Giang Trì thót tim, “Có liên quan đến Diệp Lan?”
Mặt người đại diện tái đi, gật đầu, “Phải. Bọn họ… định dùng chuyện trước đây, để làm to chuyện của cậu và Diệp ảnh đế, dẫn đường cho fan hai người tranh chấp với nhau, sẵn tiện… Lăng xê cho vài người mới vừa kí hợp đồng.”
Giang Trì thật không dám tin, “Bọn họ điên rồi à?! Tuyệt đối không…”
“Bọn họ không điên.” Người đại diện tỉnh táo giải thích: “Người điên là Diệp Lan, anh hỏi cậu, có phải Diệp Lan chuẩn bị chuyển cậu sang văn phòng của cậu ta sau khi hết hợp đồng không?”
Giang Trì ngẩn ra.
Người đại diện nói: “Sáng nay anh mới biết, Phòng kế hoạch đã chuẩn bị sẵn sàng tin tức, chỉ ngại cậu nên chưa dám, các cấp cao cũng chưa chắc sẽ đồng ý, nhưng nghe nói Diệp Lan muốn kí hợp đồng với cậu thì cấp cao lập tức đồng ý ngay.”
Nguyên nhân không nói cũng biết: liều mạng khiến Giang Trì bị mất thiện cảm trong mắt fan, cấu xé với Diệp Lan một trận, đến lúc đó Giang Trì đi ăn máng khác là chuyện bất khả thi.
Tính tình Diệp Lan thế nào, có thể chấp nhận được nghệ sĩ từng đối đầu trực diện với mình à?
Giang Trì mới nổi tiếng hơn một năm, sao công ty nỡ thả người? Túm chặt con gà đẻ trứng vàng này chưa nói, còn đang mong Giang Trì hỗ trợ cho người mới trong công ty kia kìa.
Không khó tưởng tượng, sau một trận tranh cãi nảy lửa, công ty lời được cả danh lẫn lợi.
Người đại diện lau kính, “Đã có người đánh tiếng hỏi anh, xin ảnh chụp riêng tư của cậu và Diệp Lan, anh càng nghĩ càng thấy không ổn, dù sao thì hợp đồng của tôi với công ty cũng sắp hết hạn. Bọn họ… bọn họ nhận định, sau khi cậu trở mặt với Diệp Lan, cho cậu điều kiện hai mười phần trăm, chắc chắc cậu sẽ khóc nhè mà ở lại… Không thì chẳng còn chỗ nào để đi, cậu… Có sao nói vậy, điều kiện của công ty cho cậu là rất có thành ý rồi, hai mươi phần trăm, hiếm thấy trong ngành này, đúng rồi… Diệp Lan lấy bao nhiêu phần trăm?”
Giang Trì thất thần đáp: “Tám mươi phần trăm…”
Người đại diện đập bàn, nghiến răng, “Đồng ý đi… Đừng hơn thua với tiền, phía Diệp ảnh đế lấy quá nhiều… Nếu cậu gia hạn hợp đồng, anh cũng phải ở lại, vậy anh đưa ảnh cho họ nhé? Nếu ở lại thì anh không thể đắc tội bọn họ được…”
Người đại diện vỗ vai Giang Trì, “Diệp ảnh đế… Cậu xem như một giấc mơ đi, không cần mối quan hệ này nữa, đổi bằng hợp đồng hai mươi phần trăm, lời rồi!”
Giang Trì mệt mỏi nhắm mắt.
Nhà riêng của Diệp Lan, Diệp ảnh đế vừa đọc qua cả cuốn kịch bản đứng lên thư giãn gân cốt, tắt chế độ máy bay.
Mấy chục cuộc gọi nhỡ ùa vào như nước lũ, Diệp Lan bật cười, “Nói không biết bao nhiêu lần, gọi một lần không được thì đừng gọi nữa…”
Diệp Lan gọi lại cho người đại diện, hừ cười, “Sao rồi, có phải Giang Tiểu Trì giờ chỉ mong được gọi ba không? Nói với cậu ấy, lễ kí hợp đồng em sẽ tổ chức náo nhiệt hơn cả lễ cưới của ai đó đó, em không tin có ai dám không tới góp mặt…”
“Diệp Lan.” Người đại diện cố nén lửa giận, báo: “Chuyện kí hợp đồng với Giang Trì, hỏng rồi.”
Nụ cười của Diệp Lan cứng lại trên môi.
Giọng người đại diện đầy giận dữ, cố bình tĩnh nói: “Chậm một bước… Cú điện thoại chị liên hệ với bên đó dường như bị công khai, sau khi cấp cao trong công ty Giang Trì biết, quyết định dùng cách hạ phần trăm ăn chia để giữ Giang Trì lại, hai mươi phần trăm. Chị nghe nói… Bọn họ còn lên kế hoạch một loạt báo ác ý, đánh vào quan hệ của hai cậu…”
Diệp Lan ngắt lời người đại diện, bình tĩnh nói: “Nói với bọn họ, bên em không lấy phần trăm được không?”
Người đại diện mệt mỏi nói: “Không kịp… Gọi Giang Trì không được, di động người đại diện của cậu ấy thì chắc đã bị công ty tịch thu rồi, liên hệ… bất thành. Bọn họ không ngốc đâu, nếu đã lên một kế hoạch lớn như vậy thì trước khi đưa tin lên sẽ không để chúng ta liên hệ được với hai người đó.”
Diệp Lan hiểu rồi.
Giang Trì không biết mình sẽ cho cậu ấy điều kiện ưu đãi nhất, công ty cậu ấy thì đã phủ đầu trước bằng hợp đồng “hợp lý” nhất.
Người đại diện nói: “Công ty hai mươi phần trăm, cậu tám mươi phần trăm… Giang Trì không ngốc.”
Diệp Lan giận quá mà bật cười, “Đúng… Cậu ta không ngốc, mẹ kiếp em mới là thằng ngu!”
Mấy lời trước đây bây giờ thành thật, người đại diện định an ủi Diệp Lan lại không biết nói từ đâu.
Ngón tay thon dài của Diệp Lan siết chặt lại, gần như bóp nát màn hình.
Diệp Lan day trán, hít sâu, “Đi… Chị dùng cách gì cũng được, khống chế tin tức này, nếu không em và cậu ấy thật sự…” Thật sự sẽ chấm dứt.
Người đại diện nói: “Biết, đã bắt đầu làm rồi, nhưng nếu Giang Trì kí tên gia hạn hợp đồng trước thời hạn thì chúng ta cũng hết cách…”
“Em biết rồi, em đi tìm cậu ấy.” Diệp Lan cúp máy, cầm chìa khóa lên, bước nhanh xuống lầu, đẩy cửa…
Diệp Lan…
Cách đó mười mấy mét, Giang Trì đầu bù tóc rối lôi theo hai cái vali to hự hự hự bò tới cửa nhà Diệp Lan như dân chạy nạn…
Giang Trì ngẩng đầu nhìn Diệp Lan, khuôn mặt tái mét có được chút sinh khí.
“Anh, em…” Giang Trì cười thì miệng lại đau, cậu tự nhìn lại mình, xấu hổ giải thích: “Nhà em ở… do công ty cấp, bây giờ không ở được nữa, ừm… Thật ra em có nhà riêng, nhưng mấy năm không ở, không có đóng tiền ga sưởi mùa đông, em liền nghĩ… có thể…”
“Anh không biết nấu cơm, em biết… Không cần phải ngủ giường, em ngủ trên thảm cũng được…” Giang Trì không dám nhìn vào mắt Diệp Lan, cúi đầu liếc qua liếc lại, lắp bắp nói: “Đương nhiên! Anh thấy không tiện cũng không sao! Em định gọi hỏi anh trước xem có được không, nhưng máy anh bận, anh đang xem kịch bản hay gọi điện thoại vậy? A… Em đi lúc nào cũng được, em lái xe đến…”
Diệp Lan nhìn miếng thịt tươi mặt mũi đầy bụi bặm, môi mấp máy nhưng đột nhiên quên mất mình muốn nói gì.
Giang Trì cười gượng, “Lúc… lúc nãy em hơi mất kiểm soát, đi gặp sếp tổng của công ty rồi… Nửa cuối năm chắc không có việc làm, nửa năm nữa hết hạn hợp đồng thì em tự do rồi, anh…”
Giang Trì lén liếc Diệp Lan, “Hôm qua anh nói… chỗ anh cũng nhận người mà? Có thể… nhận em được không? Tám mươi phần trăm rất tốt, a đương nhiên, chín mươi cũng được! Em không tiêu tiền nhiều, thật ra không sao hết…” Dù sao cũng đâu phải người ngoài lấy.
Diệp Lan nghẹn ngào, “Không phải bọn họ…” Cho em tỉ lệ phá giá hai mươi phần trăm à?
Giang Trì lí nhí: “Hồi nãy em… đã gần trở mặt với bọn họ rồi…”
Vốn dĩ định tới nói chuyện tử tế với cấp cao, từ chối kế hoạch ác ý này, sẵn tiện thông báo mình sẽ không gia hạn hợp đồng.
Nhưng không bạo lực thì công ty không hợp tác, trực tiếp ném kịch bản đưa tin vào Giang Trì.
Giang Trì nhìn đủ loại đả kích vô cớ về Diệp Lan trong kịch bản, bao nhiêu kiềm chế tiêu tan sạch sẽ.
Công ty muốn tạo cho cậu hình tượng vì sinh kế sự nghiệp mà nhẫn nhịn chịu nhục.
Ngược lại, Diệp Lan là chướng ngại vật trên con đường tiến tới của Giang Trì.
Diệp Lan thích đàn ông, Diệp Lan có sở thích khó nói, Diệp Lan mãi không có scandal là vì anh ta thích…
Giang Trì, Giang thịt tươi nổi tiếng tốt tính trong giới, đập tập kịch bản dày cộm vào mặt sếp, rống lên mắng: “Anh ấy không bắt nạt tôi!!! Mẹ nó là tôi tự mình bám lấy anh ấy!!!”
Giang Trì liều mạng rống to vào camera quan sát: “Để được đóng phim với anh ấy!!! Tôi không nhận cát sê!!!! Vì vậy tôi còn phải bồi thường cho công ty mấy tỷ tiền đền hợp đồng!!!”
Dàn giám dốc suýt chút đứt hơi vì tên điên này, ai nấy đua nhau bịt miệng cậu, ra chỉ thị xóa ngay đoạn camera, Giang Trì trong cơn thịnh nộ vừa giằng co với một đám người vừa rống vào ống kính: “Diệp Lan!!! Tôi vào nghề vì anh ấy!!!! Phim của anh ấy!! Tôi xem không sót một bộ nào!!! Tôi ứm… Ứm… thích… ứm…”
Ban giám đốc tức bán sống bán chết, không thể nhốt Giang Trì lại, hai mắt cậu đỏ hằn, trợn trừng lên uy hiếp: “Bước ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ ra giữa đường gào lên, xem tin tức của tôi với các ông bên nào rầm rộ hơn. Yên tâm, tôi làm nổi, thí mạng với các người thôi mà, chắc chắc đủ khiến các người mất cả chì lẫn chài.”
…
Đột nhiên điện thoại Diệp Lan rung, Diệp Lan hoảng hốt nhìn xuống, người đại diện gửi tới một chuỗi ảnh.
Không biết qua tay bao nhiêu người rồi nên chất lượng ảnh có hạn, giữa văn phòng rộng, bảy tám người chắn trước Giang Trì, dùng hết tay chân bịt miệng cậu, có người dùng cả tạp chí che ống kính, nhưng qua tầng tầng che chắn đó, Diệp Lan vẫn thấy được Giang Trì nhìn vào màn hình, nói…
Diệp Lan ngẩng lên nhìn mái tóc ổ gà tổ quạ của Giang Trì, vẫn đủ cảm nhận được tình hình khi đó.
Ngón tay của Diệp Lan mà núi Thái Sơn có sụp ngay trước mặt cũng không biến sắc đột nhiên run rẩy.
Diệp Lan quẹt vùn vụt xem ảnh, thấy được Giang Trì gắng sức rướn đầu ra, nói…
Tôi, thích, Diệp, Lan.
Bốn tấm ảnh, đâm thẳng vào tim Diệp Lan, nhát nào cũng ứa máu.
Mắt Diệp Lan mất khống chế, nhìn người trước mắt không dám tin.
Cách giao tiếp dở nhất, giết ngàn quân địch, chết tám trăm quân ta.
Giang Trì theo anh hơn nửa năm, cái hay không học, học được mỗi thứ này.
Người đại diện của Diệp Lan còn chưa kịp khống chế tin tức đã bị Giang Trì dùng nửa nghiệp diễn còn lại của đời mình để dẹp loạn, dẹp đến sạch sẽ.
Giang Trì nơm nớp nhìn Diệp Lan, thỏ thẻ: “Anh… có đồng ý… nhận em không?”
Diệp Lan chưa từng thất thố trước mặt người khác khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói: “Anh…”
Diệp Lan hít sâu, “Cậu có biết, kí hợp đồng với tôi, tỉ lệ ăn phần trăm rất cao, ở chỗ tôi cậu không kiếm được bao nhiêu…”
Giang Trì cười hì hì, “Em biết.” Cho anh càng nhiều, em càng thấy vui.
Diệp Lan hạ giọng, “Vậy cậu có biết, thời hạn hợp đồng với tôi là bao lâu không?”
Cái này tối qua chưa nói, Giang Trì không biết thật.
Giang Trì dọ hỏi: “Ba năm? Năm năm? Tám… tám năm?”
Diệp Lan nhẹ giọng nói: “Một đời.”
Mắt Giang Trì tròn xoe, chưa kịp phản ứng thì Diệp Lan đã ôm ghì cậu vào lòng.
Giang Trì lập tức giơ cao hai tay, bàng hoàng đến không nhúc nhích nổi.
Diệp Lan nhắm mắt lại, nghiêng đầu trịnh trọng nói bên tai Giang Trì: “Anh cũng yêu em.”
…
Hai hàng lệ, tuôn trào khỏi mắt Giang Trì.