Ngài Ceo, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 18

Anh khống chế cô, mặc dù trong lòng Thích Nghi tức giận, ngoài mặt cũng chỉ có thể chịu thua. Bị Đông Phương Tín nắm chặt cổ tay có hơi đau đớn khó chịu, Thích Nghi chau lông mày, cắn răng nói: “Anh là ai? Rốt cuộc muốn như thế nào?”

Đông Phương Tín khinh thường cười cười: “Cô còn chưa có tư cách biết!”

Thích Nghi dùng sức giãy giụa, nhưng đành chịu cô không phải đối thủ của anh, chỉ có thể hung hăng trừng mắt với anh.

“Cô muốn tìm Long Vu Hành làm gì?” Đông Phương Tín hoàn toàn phớt lờ ánh mắt oán hận của cô đối với mình, nhướng chân mày nhìn cô.

“Không liên quan đến anh.” Thích Nghi quật cường mở miệng.

Mặt mày Đông Phương Tính xuất hiện ý lạnh, trong tay tăng thêm một chút lực.

Thích Nghi đau đến mức muốn chửi ầm lên, nhưng hôm nay không phải lúc. Ánh măt có chút độc ác, cô nén tức giận nói: “Tôi tìm Long Vu Hành nói chuyện làm ăn.”

“Làm ăn gì?”

“Buôn bán.”

“Bớt nói nhảm đi!”

“Anh---- ----“ may là ngày thường tính khí cô tương đối tốt, nhưng đối với loại người như anh vậy, Thích Nghi cơ hồ muốn nổi giận. Cô dùng sức hít một hơi, đè toàn bộ lửa giận trong lòng xuống: “Tôi nghe nói anh ta mua một khu nhà ở thành đông tên gọi là Nhã Xá, tính đến cùng anh ta bàn bạc mua lại thôi.”

“Nhã xá ở thành đông?” Ánh mắt Đông Phương Tín thâm trầm, như có cái gì xẹt qua trong mắt anh: “Đó không phải là nơi ở của nhà họ Trần hay sao? Ở Ôn Thành nhà họ Trần cũng xem như một danh gia vọng tộc, làm sao đến mức mà ngay cả nhà cũng không thể giữ được như thế?”

Trong lời nói, không che giấu sự châm chọc.

Nghe anh ta nói như vậy, trong lòng Thích Nghi sinh ra một loại cảm giác không nói nên lời. Giống như là……anh ta rất không thích người nhà họ Trần. Chẳng lẽ, người nhà họ Trần đắc tội gì với anh ta?

Trong lúc Thích Nghi đang suy tư, lại nghe được Đông Phương Tín lên tiếng: “Chỉ dựa vào cô, sợ là khó có thể mua lại Nhã Xá từ trong tay Long Vu Hành.”

Lời nói chắc chắn, làm như mọi chuyện thực sự sẽ giống như anh nói vậy.

Thích Nghi định cãi lại, nhưng anh không cho cô cơ hội mở miệng, lại mỉa mai nói: “Thậm chí bây giờ cô còn chưa chắc được nhìn thấy Long Vu Hành!”

Sau cùng, anh dừng lại, không đợi Thích Nghi kịp phản ứng lại nói tiếp: “Cô không phải người ngu ngốc, nên biết rằng tôi có thể tùy ý đứng ở chỗ này chơi đùa, quan hệ với Long Vu Hành đương nhiên cũng không tệ.”

Thích Nghi đương nhiên hiểu được ý tứ của anh ta, hẳn là quen biết khá tốt với Long Vu Hành --- -----

Nếu có thể nhờ vả quan hệ với Long Vu Hành, phía sau anh ta chắc chắn cũng không đơn giản! Nghĩ đến việc, cô đắc tội với anh ta, đúng là không có chỗ nào tốt.

Thậm chí, ngay cả cơ hội nhìn thấy Long Vu Hành cũng không có!

Cô khẽ căn răng, làm cho thái độ mềm mỏng lại: “Nói ra điều kiện của anh đi!”

“Thật là một người thông minh.” Trong mắt Đông Phương Tín lóe lên một tia sáng kỳ dị, anh liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, khóe miệng cười như không cười: “Chỉ có điều người thông minh nên biết làm chuyện thông minh mới phải chứ!”

Thích Nghi không phải không nhìn ra anh không có ý tốt, chỉ là trước mắt cô không có cách nào chống đối lại mà thôi. Dùng sức nắm lại quả đấm, cô hung hăng nhắm chặt mắt lại: “Tự nhiên muốn làm gì cũng được!”

Khóe miệng Đông Phương Tín nhếch lên, thả cô ra, bước chân thong thả đi sang một bên ung dung ngồi xuống, hai chân thon dài để lên mặt bàn, khoanh tay trước ngực, lười nhác nói: “Đứng lâu như vậy, chân thực sự hơi mỏi một chút!”

Thích Nghi thực lòng muốn xông tới đá cho anh ta mấy phát, nhưng trước mắt tình thế cấp bách, cô cắn răng một cái, bước đến bên cạnh anh ta.

Đông Phương Tín có thể cảm giác được hai chân mình như bị ánh mắt của cô giết ngay tức khắc.

Anh là người quen với sóng gió, đối với việc này cũng không quan tâm, vẫn ngồi nhàn nhã liếc mắt nhìn cô, thậm chí còn không quên cười một tiếng, mặt mày bí hiểm đầy vẻ khiêu khích.

Hết sức đè xuống oán hận trong lòng, Thích Nghi ngồi xuống, hai tay đặt lên chân của anh.
Bình Luận (0)
Comment