“Đi thôi.”
“Cái gì?” Thiên Nhiên đang cầm di động xem tin tức thì bị Thích Nghi lôi kéo, cô vội vã đứng dậy đi tới hướng thang máy, mặt ngơ ngẩn hỏi: “Thích Nghi, thế nào rồi?”
“Tên khốn kia……” Thích Nghi thoáng dừng lại, lướt qua Lạc Ưu đang nhìn bọn họ đầy nghi ngờ, nhắm mắt lại, ép xuống lửa giận đang bốc lên trong bụng, đẩy Thiên Nhiên vào thang máy, cô dùng ngón tay hung hăng nhấn nút điều khiển thang máy những mấy lần, sau đó dùng sức đá vào bức tường.
Thiên Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy Thích Nghi nóng nảy như vậy, không khỏi ngẩn ra.
Thích Nghi vỗ mạnh lòng bàn tay vào bức tường, bỗng dưng xoay người lại: “Thiên Nhiên, cậu nói xem cõi đời này mỗi ngày đều có nhiều người chết đến như vậy, tại sao kẻ đó lại không phải là Đông Phương Tín chứ?”
“Thích Nghi…..” Nhìn gương mặt mang đầy vẻ oán hận của Thích Nghi, Thiên Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Anh ta đã đắc tội gì với cậu vậy?”
“Anh ta thật là một tên chết giẫm!”
“……”
Nhìn ánh mắt trong sáng hiền lành của Thiên Nhiên, Thích Hợp thật sự không biết phải mở miệng nói với cô ấy như thế nào.
Nói tại sao mình lại tức giận như thế này, tất nhiên là có nguyên nhân rồi.
Trong đầu, lại hiện lên cảnh tượng lúc Đông Phương Tín ra điều kiện với cô.
………………
Anh ta đưa mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô từ đầu tới chân, cuối cùng ngừng lại ở ngực của cô, đưa ngón tay về phía cô ngoắc ngoắc.
Chỉ mới tiếp xúc với ánh mắt anh ta nhìn cô, Thích Nghi đã có loại cảm giác hoảng sợ. Đương nhiên lúc này cô sẽ không ngu ngốc mà lại gần xem anh ta nói gì, vì vậy mới nói: “Đông Phương tiên sinh có chuyện gì muốn nói không ngại cứ nói thẳng ra.”
Khóe miệng Đông Phương Tín khẽ nhếch lên cười một cái, âm thanh thong thả có lực: “Tôi muốn Trần tiểu thư cởi đồ ra, để tôi ngắm nhìn thân hình xinh đẹp một chút.”
Nghe vậy, gương mặt Thích Nghi tức khắc trở nên đen xì.
“Không làm được?” Đông Phương Tín nhíu mày.
“Anh là đồ khốn kiếp!” Thích Nghi quay người lại, cầm ly nước từ trên mặt bàn hắt về phía mặt của anh.
Cô đã từng gặp nhiều người vô liêm sỉ, nhưng loại người giống anh ta dám nói trắng ra những lời bỉ ổi như vậy mà mặt vẫn không đỏ hơi thở không gấp, thậm chí còn mang gương mặt vô lại làm như đó là chuyện hiển nhiên, cô thật sự là chưa từng gặp qua.
Đông Phương Tín dường như sớm biết Thích Nghi sẽ có phản ứng như vậy, lúc cô cầm lấy cái ly đã chuẩn bị trước, vì vậy khi nước bắn tới, anh khó khăn mới lắc mình né được.
Ánh mắt Thích Nghi bừng bừng tức giận, trực tiếp cầm ly quăng về phía người của anh.
Cuối cùng, cái ly kia lại thần kì bị anh bắt được.
Cũng không hiểu được tại sao anh lại có cái bãn lĩnh nhanh nhẹn như vậy, Thích Nghi chỉ thẳng vào mũi anh mắng: “Khốn kiếp, anh không có ý định muốn hợp tác với tôi thì thôi đi, cần gì phải giỡn cợt tôi như vậy chứ?”
Đông Phương Tín bĩnh tĩnh đáp lại: “Trần tiểu thư cho rằng đây là trêu đùa sao?”
Đối với anh ta Thích Nghi thực hết nói nổi.
Lại nghe anh ta nói: “Biết rõ chuyện mà người khác không thể làm được lại còn bắt buộc bắt người ta làm, lúc đó Trần tiểu thư không phải cũng làm như vậy hay sao?”
“Anh------“ Thích Nghi nhíu mày, lý trí lập tức quay lại: “Có ý gì?”
“Lúc đó cô không phải cũng làm khó dễ tôi hay sao?”
Thích Nghi cắn răng: “Chẳng lẻ người giống như Đông Phương tiên đây, ngay cả việc mua một cái nhà nho nhỏ cũng không làm được?”
“Tôi đương nhiên là có thể làm được.”
“Vậy thì tại sao anh lại……..”
“Tôi chỉ cần không phải là yêu cầu của Trần tiểu thư.”
“………….” Thích Nghi sững sờ, kinh ngạc nhìn anh ta.
Mặt mày Đông Phương Tín lạnh lẽo, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy, phát ra một tia sáng lạnh lùng: “Tôi đã từng nghe qua một câu nói như thế này: hổ phụ sinh hổ tử.”
Lời của anh ta, giống như một cú đấm, mạnh mẽ đánh vào trong lòng Thích Nghi.
Nói như vậy, ý anh ta chỉ là người nhà họ Trần!
Hơn nữa là trưởng bối của cô!